“Bịch” một tiếng, chân ghế và trán Tiếu Thanh Vân âu yếm chạm vào nhau. Lúc ra tay Vương Quốc Hoa đương nhiên dùng hết sức, Vương Quốc Hoa có nắm chắc lần này sẽ làm nứt xương sọ Tiếu Thanh Vân, đáng tiếc chiếc ghế hình như kém chất lượng nên gãy chân.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Quốc Hoa lưu luyến bỏ ghế xuống. Tiếu Thanh Vân bị đánh đến choáng váng, không dám tin nhìn Vương Quốc Hoa. Khi trên trán bắt đầu nóng nóng, Tiếu Thanh Vân mới thấy đau.
Vứt bỏ vấn đề lập trường, mỗi người ở đây đều ngây ra vì cảnh vừa rồi. Không phải vì Vương Quốc Hoa đánh người mà là vì vẻ mặt của hắn lúc đánh, mắt như một con thú bị chọc giận. Vu Lâm là lãnh đạo cao nhất ở đây đầu tiên không phải nghĩ đến gọi xe cấp cứu mà là nghĩ đến Vương Quốc Hoa ra tay đuổi Tần Đại Hà, y mới ý thức được thằng này là kẻ lòng dạ hiểm độc.
- Chảy máu.
Không biết ai kêu lên, Vu Lâm lúc này mới có phản ứng:
- Mau gọi xe cấp cứu.
Nói xong câu này Vu Lâm tức giận nói với Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, cậu dám ra tay đánh người ở ủy ban quận, cậu phải chịu trách nhiệm vì hành vi hôm nay.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Ngậm mẹ miệng lại. Vu Lâm, hai mắt đừng có mà chỉ nhìn thấy chức to hơn ông rồi mày ở đó đổi trắng thay đen.
Tất cả người vây xem đều im lặng vì câu này của Vương Quốc Hoa, không ai nghĩ hắn dám nói như vậy. Vu Lâm mặt tái nhợt, tay run run chỉ vào Vương Quốc Hoa:
- Mày, mày mày.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng vung tay lên nói:
- Mày cái gì mà mày. Thân là phó chủ tịch thường trực không nhìn tổ quy hoạch đã phê giấy cấp phép cho công ty rác rưởi này, bật đèn xanh cho hành vi trục lợi từ đất của bọn họ. Trong lòng anh dù có một chút vì dân chúng cũng sẽ không làm cái chuyện lấy quyền lực mưu lợi tư như vậy. Rõ ràng mấy người bọn họ vào phòng tôi muốn dùng vũ lực uy hiếp tôi, tôi chẳng qua chỉ là phòng vệ mà anh nói tôi đánh người.
- Vu Lâm, tôi nói với anh, tôi sẽ kiện lên Quận ủy, không được tôi lên thị ủy, tỉnh ủy…
Người vây xem ùa lên, Vương Quốc Hoa nói làm xung quanh giật mình. Người vây xem ai chẳng biết đất bây giờ đáng giá bao nhiêu. ủy ban quản rất chặt chỉ hy vọng vào số đất này để đưa tới tài chính, hoàn thành nhiệm vụ quy hoạch. Bây giờ thì hay rồi, Vu Lâm không ngờ ký giấy cho Lôi Dụ, hơn nữa tờ giấy đó bây giờ còn ở trong tay Vương Quốc Hoa.
Trước mặt bao người trong tay Vương Quốc Hoa có chứng cứ nên sao có thể bỏ qua cho Vu Lâm. Vu Lâm thật sự không ngờ Vương Quốc Hoa lại không sợ thị trưởng, nói việc này ra. Chẳng lẽ hắn không cần tiền đồ chính trị sao? Chuyện này sao dám nói thẳng mặt như vậy?
Vu Lâm chỉ biết trợn mắt há mồm, Vương Quốc Hoa đứng ra ngoài cửa nhìn một tên đang ôm mặt ngồi trên mặt đất, một tên nằm trên đất, hai tên khác ngơ ngác đứng bên. Vương Quốc Hoa nói:
- Phiền ai đi báo cảnh sát nói mấy người này muốn dùng vũ lực uy hiếp tôi cấp đất trái quy định cho bọn họ, hành vi của tôi là phòng vệ. Tôi hy vọng mọi người có thể làm chứng cho tôi.
Vu Lâm nghe câu này mặt càng tái hơn, y lập tức lạnh lùng nhìn xung quanh không ngờ Ngô Khinh Vũ đứng ra nói:
- Trợ lý Vương, tôi làm chứng cho ngài. Tôi tận mắt thấy bọn họ muốn đánh ngài, còn nói muốn ngài chết.
- Đúng, chúng tôi cũng nghe thấy.
Mấy tên thanh niên thấy có người ra mặt liền hùa theo.
- Vương Quốc Hoa, ông không để yên cho mày, mày chờ …
Lôi Dụ đã tỉnh táo lại, y đưa tay muốn đẩy Vương Quốc Hoa ngoài cửa để đi ra ngoài.
Không ngờ Vương Quốc Hoa lại chặn cửa cười lạnh nói:
- Còn muốn chạy, chờ cảnh sát tới rồi nói.
- Mẹ kiếp, mày dám chặn tao.
Lôi Dụ tức điên lên giơ chân dá, Vương Quốc Hoa tránh ra nhưng chân vẫn bị đá trúng. Hai tay ôm lấy chân Lôi Dụ vung lên:
- Mày cút cho tao.
Lôi Dụ bị đẩy cả người bay lên đập mạnh vào bàn phía sau. Đúng là may vì có bàn đỡ nếu không gáy hắn sẽ đập vào nền gạch chứ không chỉ là bàn gỗ.
- Trước khi cảnh sát đến không ai được đi. Tôi không tin và cũng muốn xem là quyền lực lớn hay pháp luật lớn hơn.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra lớn tiếng nói.
Vương Quốc Hoa đây là không định cho mình đường lui, chuyện hôm nay nếu không làm triệt để thì sau này nhất định sẽ không ngừng có phiền phức. Tằng Trạch Quang nói đúng, nếu muốn làm ầm thì làm lớn chuyện, nếu thị ủy còn chưa đủ thì lớn chuyện tới tận tỉnh ủy.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Dật Phong xuất hiện, Lôi Dụ như thấy cứu tinh được hai tên đàn em đỡ dậy, y gào lên:
- Chủ tịch Lý, Vương Quốc Hoa hành hung đánh người, anh phải làm chủ cho tôi.
- Chủ tịch Lý, tôi tận mắt thấy.
Vu Lâm định nói không ngờ Lý Dật Phong trừng mắt nhìn hắn:
- Đồng chí Vu Lâm, tôi hỏi người khác, có gì cần nói lát anh nói có được không?
Rất khách khí nhưng không cho phản bác.
- Tôi muốn nói …
Đứng ra là Ngô Khinh Vũ. Cô chỉ vào Lôi Dụ và Tiếu Thanh Vân:
- Chiều trợ lý Vương đi làm chưa lâu tôi mang nước lên rồi ra ngoài thì mấy người này hung hăng đi vào, sau đó nghe bọn họ tranh cãi ở bên trong hình như là 100 mẫu đất gì đó. Tôi nghe trợ lý Vương nói tất cả phải làm theo quy định… sau đó bọn họ mắng trợ lý Vương mấy câu khó nghe, sau đó bọn họ đập bàn uy hiếp trợ lý Vương có phải muốn chết không, tôi vội vàng chạy tới phát hiện bốn người bọn họ đánh một mình Vương Quốc Hoa.
Ngô Khinh Vũ nói khá nhanh.
Lý Dật Phong nghe xong Ngô Khinh Vũ nói, y nhìn Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chuyện đúng như lời chị ta nói?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Cơ bản là thật. Tôi bổ sung một câu, đám người Lôi Dụ cầm giấy được phó chủ tịch Vu phê 100 mẫu đất, tôi không đồng ý mời bọn họ làm theo quy định.
Lý Dật Phong nhướng mày nhìn Vu Lâm:
- Đồng chí Vu Lâm, anh giải thích việc này như thế nào? Quy định đã được hội nghị thường trực ủy ban thông qua, hội nghị thường vụ Quận ủy quyết định, anh sao có thể tùy tiện vi phạm? Anh làm vậy có còn chút kỷ luật tổ chức nào không?
Quan cao một bậc đè chết người, Lý Dật Phong làm cấp trên hỏi, Vu Lâm lại đuối lý nên không biết giải thích ra sao. Nếu nói ra chân tướng chẳng những Lý Dật Phong không tha cho hắn, Lôi Dụ cũng không tha cho hắn.
- Chủ tịch Lý, chuyện này có thể để sau hãy nói không?
Vu Lâm xấu hổ nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh nói:
- Phó chủ tịch Vu, anh sao không nói mình dẫn theo khách tới khu công nghệ cao khảo sát? Tôi nhớ trước đây anh không hứng thú với nơi này mà, không biết khách anh dẫn đi đã được tổ quy hoạch thẩm định chưa? Tôi sợ bọn họ không sản xuất linh kiện ô tô.
Vương Quốc Hoa nói đúng vấn đề quả nhiên Lý Dật Phong nghe xong tức giận, Lôi Dụ cũng lộ vẻ nghi ngờ. Lôi Dụ không ngu, y đang nghi ngờ mình bị người biến thành súng.
Lúc này cảnh sát tới, vừa nãy Lý Dật Phong ở Công an quận về gấp, bây giờ lại có chuyện của cảnh sát.
- Mang mấy người này về, không tra rõ vấn đề không được thả người. Lý Dật Phong dặn xong quay sang nói với Vương Quốc Hoa:
- Theo tôi sang Quận ủy báo cáo với bí thư Tằng.
Cảnh sát dẫn người đi, Lý Dật Phong và Vương Quốc Hoa cũng đi. Ngô Khinh Vũ vừa xuống lầu đã thấy Lam Hâm Phú mặt mày lo lắng nói.
- Vợ em làm chuyện gì thế? Tiếu Thanh Vân là ai em biết không? Sao dám đứng ra làm chứng?
Ngô Khinh Vũ không thể tin nổi nhìn chồng.
- Họ Lam, anh nói là tiếng người ư? Tôi nếu vì sợ hãi không nói chuyện, mặc bọn họ đổi trắng thay đen, tôi có còn là người không?
Lam Hâm Phú vội vàng nói:
- Nhỏ giọng chút bà cô, không nói không để em làm chứng nhưng không được đứng nói trước bao người như vậy. Em sao không chú ý phương pháp vậy?
Ngô Khinh Vũ tức giận nói:
- Phương pháp mẹ gì, tôi chỉ biết trợ lý Vương đối tốt với tôi, trên mặt luôn tươi cười khách khí…
Chuyện không tránh khỏi truyền tới thị ủy, Ôn Xương Thịnh nghe xong Tằng Trạch Quang báo cáo, y cười nói:
- Tiếu Thanh Vân kia không thể dễ dàng bỏ qua. Còn có vấn đề của Vu Lâm, Quận ủy đưa ra quyết định xử lý rồi trình lên thị ủy.
Không nói đến Lôi Dụ, Tằng Trạch Quang hiểu ý gật đầu nói:
- Kiên quyết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Ngay từ đầu Vương Quốc Hoa đã biết sẽ có kết quả này.
Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ nhưng nhiều chuyện không thể do hắn quyết định. Chỉ khi nắm quyền lực lớn hơn nữa mới có thể dựa theo ý của mình làm chút chuyện. Điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ.
Chuyện ban ngày thoáng cái được giải quyết. Ở khách sạn Sơn thành, Vương Quốc Hoa và Vương Quốc Duy ngồi uống rượu với nhau, một két bia đã hết hơn nửa.
- Được rồi, đừng mất hứng, chuyện có thể làm như vậy là tốt rồi. CHuyện trong nước ông không phải không biết, người có quyền lực đương nhiên là có đặc quyền.
Vương Quốc Duy cười khuyên.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Không còn sớm nữa, tôi phải đi.
Vương Quốc Duy nói:
- Có cần nói với Phi Dương không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói
- Không cần.
Ra khách sạn, Vương Quốc Hoa đi bộ trên đường, gió đêm thổi tới làm hắn hơi lạnh. Một chiếc xe lặng lẽ dừng sát bên cạnh hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Quốc Hoa lưu luyến bỏ ghế xuống. Tiếu Thanh Vân bị đánh đến choáng váng, không dám tin nhìn Vương Quốc Hoa. Khi trên trán bắt đầu nóng nóng, Tiếu Thanh Vân mới thấy đau.
Vứt bỏ vấn đề lập trường, mỗi người ở đây đều ngây ra vì cảnh vừa rồi. Không phải vì Vương Quốc Hoa đánh người mà là vì vẻ mặt của hắn lúc đánh, mắt như một con thú bị chọc giận. Vu Lâm là lãnh đạo cao nhất ở đây đầu tiên không phải nghĩ đến gọi xe cấp cứu mà là nghĩ đến Vương Quốc Hoa ra tay đuổi Tần Đại Hà, y mới ý thức được thằng này là kẻ lòng dạ hiểm độc.
- Chảy máu.
Không biết ai kêu lên, Vu Lâm lúc này mới có phản ứng:
- Mau gọi xe cấp cứu.
Nói xong câu này Vu Lâm tức giận nói với Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, cậu dám ra tay đánh người ở ủy ban quận, cậu phải chịu trách nhiệm vì hành vi hôm nay.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Ngậm mẹ miệng lại. Vu Lâm, hai mắt đừng có mà chỉ nhìn thấy chức to hơn ông rồi mày ở đó đổi trắng thay đen.
Tất cả người vây xem đều im lặng vì câu này của Vương Quốc Hoa, không ai nghĩ hắn dám nói như vậy. Vu Lâm mặt tái nhợt, tay run run chỉ vào Vương Quốc Hoa:
- Mày, mày mày.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng vung tay lên nói:
- Mày cái gì mà mày. Thân là phó chủ tịch thường trực không nhìn tổ quy hoạch đã phê giấy cấp phép cho công ty rác rưởi này, bật đèn xanh cho hành vi trục lợi từ đất của bọn họ. Trong lòng anh dù có một chút vì dân chúng cũng sẽ không làm cái chuyện lấy quyền lực mưu lợi tư như vậy. Rõ ràng mấy người bọn họ vào phòng tôi muốn dùng vũ lực uy hiếp tôi, tôi chẳng qua chỉ là phòng vệ mà anh nói tôi đánh người.
- Vu Lâm, tôi nói với anh, tôi sẽ kiện lên Quận ủy, không được tôi lên thị ủy, tỉnh ủy…
Người vây xem ùa lên, Vương Quốc Hoa nói làm xung quanh giật mình. Người vây xem ai chẳng biết đất bây giờ đáng giá bao nhiêu. ủy ban quản rất chặt chỉ hy vọng vào số đất này để đưa tới tài chính, hoàn thành nhiệm vụ quy hoạch. Bây giờ thì hay rồi, Vu Lâm không ngờ ký giấy cho Lôi Dụ, hơn nữa tờ giấy đó bây giờ còn ở trong tay Vương Quốc Hoa.
Trước mặt bao người trong tay Vương Quốc Hoa có chứng cứ nên sao có thể bỏ qua cho Vu Lâm. Vu Lâm thật sự không ngờ Vương Quốc Hoa lại không sợ thị trưởng, nói việc này ra. Chẳng lẽ hắn không cần tiền đồ chính trị sao? Chuyện này sao dám nói thẳng mặt như vậy?
Vu Lâm chỉ biết trợn mắt há mồm, Vương Quốc Hoa đứng ra ngoài cửa nhìn một tên đang ôm mặt ngồi trên mặt đất, một tên nằm trên đất, hai tên khác ngơ ngác đứng bên. Vương Quốc Hoa nói:
- Phiền ai đi báo cảnh sát nói mấy người này muốn dùng vũ lực uy hiếp tôi cấp đất trái quy định cho bọn họ, hành vi của tôi là phòng vệ. Tôi hy vọng mọi người có thể làm chứng cho tôi.
Vu Lâm nghe câu này mặt càng tái hơn, y lập tức lạnh lùng nhìn xung quanh không ngờ Ngô Khinh Vũ đứng ra nói:
- Trợ lý Vương, tôi làm chứng cho ngài. Tôi tận mắt thấy bọn họ muốn đánh ngài, còn nói muốn ngài chết.
- Đúng, chúng tôi cũng nghe thấy.
Mấy tên thanh niên thấy có người ra mặt liền hùa theo.
- Vương Quốc Hoa, ông không để yên cho mày, mày chờ …
Lôi Dụ đã tỉnh táo lại, y đưa tay muốn đẩy Vương Quốc Hoa ngoài cửa để đi ra ngoài.
Không ngờ Vương Quốc Hoa lại chặn cửa cười lạnh nói:
- Còn muốn chạy, chờ cảnh sát tới rồi nói.
- Mẹ kiếp, mày dám chặn tao.
Lôi Dụ tức điên lên giơ chân dá, Vương Quốc Hoa tránh ra nhưng chân vẫn bị đá trúng. Hai tay ôm lấy chân Lôi Dụ vung lên:
- Mày cút cho tao.
Lôi Dụ bị đẩy cả người bay lên đập mạnh vào bàn phía sau. Đúng là may vì có bàn đỡ nếu không gáy hắn sẽ đập vào nền gạch chứ không chỉ là bàn gỗ.
- Trước khi cảnh sát đến không ai được đi. Tôi không tin và cũng muốn xem là quyền lực lớn hay pháp luật lớn hơn.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra lớn tiếng nói.
Vương Quốc Hoa đây là không định cho mình đường lui, chuyện hôm nay nếu không làm triệt để thì sau này nhất định sẽ không ngừng có phiền phức. Tằng Trạch Quang nói đúng, nếu muốn làm ầm thì làm lớn chuyện, nếu thị ủy còn chưa đủ thì lớn chuyện tới tận tỉnh ủy.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Dật Phong xuất hiện, Lôi Dụ như thấy cứu tinh được hai tên đàn em đỡ dậy, y gào lên:
- Chủ tịch Lý, Vương Quốc Hoa hành hung đánh người, anh phải làm chủ cho tôi.
- Chủ tịch Lý, tôi tận mắt thấy.
Vu Lâm định nói không ngờ Lý Dật Phong trừng mắt nhìn hắn:
- Đồng chí Vu Lâm, tôi hỏi người khác, có gì cần nói lát anh nói có được không?
Rất khách khí nhưng không cho phản bác.
- Tôi muốn nói …
Đứng ra là Ngô Khinh Vũ. Cô chỉ vào Lôi Dụ và Tiếu Thanh Vân:
- Chiều trợ lý Vương đi làm chưa lâu tôi mang nước lên rồi ra ngoài thì mấy người này hung hăng đi vào, sau đó nghe bọn họ tranh cãi ở bên trong hình như là 100 mẫu đất gì đó. Tôi nghe trợ lý Vương nói tất cả phải làm theo quy định… sau đó bọn họ mắng trợ lý Vương mấy câu khó nghe, sau đó bọn họ đập bàn uy hiếp trợ lý Vương có phải muốn chết không, tôi vội vàng chạy tới phát hiện bốn người bọn họ đánh một mình Vương Quốc Hoa.
Ngô Khinh Vũ nói khá nhanh.
Lý Dật Phong nghe xong Ngô Khinh Vũ nói, y nhìn Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chuyện đúng như lời chị ta nói?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Cơ bản là thật. Tôi bổ sung một câu, đám người Lôi Dụ cầm giấy được phó chủ tịch Vu phê 100 mẫu đất, tôi không đồng ý mời bọn họ làm theo quy định.
Lý Dật Phong nhướng mày nhìn Vu Lâm:
- Đồng chí Vu Lâm, anh giải thích việc này như thế nào? Quy định đã được hội nghị thường trực ủy ban thông qua, hội nghị thường vụ Quận ủy quyết định, anh sao có thể tùy tiện vi phạm? Anh làm vậy có còn chút kỷ luật tổ chức nào không?
Quan cao một bậc đè chết người, Lý Dật Phong làm cấp trên hỏi, Vu Lâm lại đuối lý nên không biết giải thích ra sao. Nếu nói ra chân tướng chẳng những Lý Dật Phong không tha cho hắn, Lôi Dụ cũng không tha cho hắn.
- Chủ tịch Lý, chuyện này có thể để sau hãy nói không?
Vu Lâm xấu hổ nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh nói:
- Phó chủ tịch Vu, anh sao không nói mình dẫn theo khách tới khu công nghệ cao khảo sát? Tôi nhớ trước đây anh không hứng thú với nơi này mà, không biết khách anh dẫn đi đã được tổ quy hoạch thẩm định chưa? Tôi sợ bọn họ không sản xuất linh kiện ô tô.
Vương Quốc Hoa nói đúng vấn đề quả nhiên Lý Dật Phong nghe xong tức giận, Lôi Dụ cũng lộ vẻ nghi ngờ. Lôi Dụ không ngu, y đang nghi ngờ mình bị người biến thành súng.
Lúc này cảnh sát tới, vừa nãy Lý Dật Phong ở Công an quận về gấp, bây giờ lại có chuyện của cảnh sát.
- Mang mấy người này về, không tra rõ vấn đề không được thả người. Lý Dật Phong dặn xong quay sang nói với Vương Quốc Hoa:
- Theo tôi sang Quận ủy báo cáo với bí thư Tằng.
Cảnh sát dẫn người đi, Lý Dật Phong và Vương Quốc Hoa cũng đi. Ngô Khinh Vũ vừa xuống lầu đã thấy Lam Hâm Phú mặt mày lo lắng nói.
- Vợ em làm chuyện gì thế? Tiếu Thanh Vân là ai em biết không? Sao dám đứng ra làm chứng?
Ngô Khinh Vũ không thể tin nổi nhìn chồng.
- Họ Lam, anh nói là tiếng người ư? Tôi nếu vì sợ hãi không nói chuyện, mặc bọn họ đổi trắng thay đen, tôi có còn là người không?
Lam Hâm Phú vội vàng nói:
- Nhỏ giọng chút bà cô, không nói không để em làm chứng nhưng không được đứng nói trước bao người như vậy. Em sao không chú ý phương pháp vậy?
Ngô Khinh Vũ tức giận nói:
- Phương pháp mẹ gì, tôi chỉ biết trợ lý Vương đối tốt với tôi, trên mặt luôn tươi cười khách khí…
Chuyện không tránh khỏi truyền tới thị ủy, Ôn Xương Thịnh nghe xong Tằng Trạch Quang báo cáo, y cười nói:
- Tiếu Thanh Vân kia không thể dễ dàng bỏ qua. Còn có vấn đề của Vu Lâm, Quận ủy đưa ra quyết định xử lý rồi trình lên thị ủy.
Không nói đến Lôi Dụ, Tằng Trạch Quang hiểu ý gật đầu nói:
- Kiên quyết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Ngay từ đầu Vương Quốc Hoa đã biết sẽ có kết quả này.
Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ nhưng nhiều chuyện không thể do hắn quyết định. Chỉ khi nắm quyền lực lớn hơn nữa mới có thể dựa theo ý của mình làm chút chuyện. Điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ.
Chuyện ban ngày thoáng cái được giải quyết. Ở khách sạn Sơn thành, Vương Quốc Hoa và Vương Quốc Duy ngồi uống rượu với nhau, một két bia đã hết hơn nửa.
- Được rồi, đừng mất hứng, chuyện có thể làm như vậy là tốt rồi. CHuyện trong nước ông không phải không biết, người có quyền lực đương nhiên là có đặc quyền.
Vương Quốc Duy cười khuyên.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Không còn sớm nữa, tôi phải đi.
Vương Quốc Duy nói:
- Có cần nói với Phi Dương không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói
- Không cần.
Ra khách sạn, Vương Quốc Hoa đi bộ trên đường, gió đêm thổi tới làm hắn hơi lạnh. Một chiếc xe lặng lẽ dừng sát bên cạnh hắn.
/822
|