Trên đường về lúc qua trạm thu phí, hai người Hằng Quốc Hưng cùng ngồi trên xe Mercedes-Benz nhíu mày, Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói:
- Quận đã quyết định đầu tư tài chính sửa chữa đoạn đường đi thông thị xã Lâm Giang theo tiêu chuẩn quốc lộ cấp một. Còn có mọi công ty đầu tư vào Khu khai phát, khu công nghệ cao đều được miễn phí qua trạm.
Trước đó Vương Quốc Hoa đã đề cập việc này với Lý Dật Phong, cũng được Lý Dật Phong ủng hộ, bên Tằng Trạch Quang đương nhiên không có gì phải nói.
Đừng xem thường trạm thu phí này, cái gọi là miễn phí chính là lợi nhuận, một năm một công ty tiết kiệm được không ít tiền.
- Nếu vậy quận có thể có ý kiến khác không?
Bao Hiểu Minh nói, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười nói:
- Chủ tịch Bao trước kia chắc đã từng làm trong nhà nước.
Hằng Quốc Hưng nói:
- Chẳng những là y, tôi cũng làm không ít năm trong nhà nước.
Câu này làm Vương Quốc Hoa phải suy nghĩ. Bắt đầu cải cách hầu hết người thành công thường là người từ nhà nước hoặc công ty nhà nước đi ra, bởi vì bọn họ có quan hệ xã hội khá rộng, phát triển cũng nhanh hơn người khác nhiều.
Vừa đưa hai người đến khách sạn ở, Vương Quốc Hoa đang định về ủy ban báo cáo với Lý Dật Phong thì điện thoại di động vang lên. Vương Quốc Hoa cầm nghe bên trong truyền tới giọng cấp bách của một người phụ nữ:
- Trợ lý Vương phải không? Chủ nhiệm Cát bị đánh phải vào viện.
Vương Quốc Hoa giật mình vội vàng hỏi:
- Ở bệnh viện nào?
- Bảo vệ số hai thị xã…
Bên kia đột nhiên vang lên giọng của Cát Tiếu Mi:
- Trợ lý Vương đừng nghe cô ta, tôi không sao….
Vương Quốc Hoa biết cô đang nói dối vì sợ mình lo lắng.
- Cô ở yên đó cho tôi, tôi lập tức tới.
Nói xong Vương Quốc Hoa bảo lão Lý lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện hắn chạy nhanh tới phòng cấ cứu nhưng thấy mấy tên thanh niên mặt mày hung ác đang hùng hổ đi tới, trong tay mỗi người còn cầm gậy. Vương Quốc Hoa thầm kêu có chuyện nên chạy nhanh. Hắn thấy một cô gái dìu Cát Tiếu Mi đang từ trên lầu đi xuống, Vương Quốc Hoa vội vàng đi lên nói:
- Đừng ra ngoài, có người chặn ở cửa.
Vừa dứt câu đã có giọng nói vang lên ở phía sau:
- Con điếm đó ở đây …
Mấy tên thanh niên lao vào. May mắn chính là bệnh viện này xây cạnh núi, ở chỗ rẽ tầng hai có cửa thông ra sân sau. Vương Quốc Hoa thấy thế không nói một câu kéo tay Cát Tiếu Mi chạy ra cửa sau. Mấy thằng thanh niên đuổi theo, cô gái cùng đi thấy thế đi lên cản lại:
- Các người muốn làm gì?
Những người này nhằm vào Cát Tiếu Mi nên không dây dưa với ả, một người đẩy ả rồi đuổi theo. Vương Quốc Hoa chạy được hai bước quay đầu lại thấy Cát Tiếu Mi mặt mày nhăn nhó, trán đổ mồ hôi, đi khập khiễng. Hắn ngồi xổm xuống nói.
- Nhanh lên, tôi cõng cô chạy.
Cát Tiếu Mi do dự một chút nói:
- Thôi, là nhằm vào tôi, ngài đừng để ý, bị đánh chết là cùng chứ gì.
- Thối quá, ông lúc nào thấy chết mà không cứu.
Vương Quốc Hoa tức giận mắng, Cát Tiếu Mi không ngờ lại cười sau đó ngoan ngoãn trèo lên lưng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cõng Cát Tiếu Mi bỏ chạy. Bệnh viện khá rộng, nhất là sân sau càng rộng hơn. Vương Quốc Hoa chạy vào rẽ trái rẽ phải một lúc là thoát được đám người kia, nhưng bọn chúng vẫn không cam lòng nên chia làm hai tổ tìm khắp nơi.
Mới đầu Vương Quốc Hoa còn không cảm thấy gì, hắn còn trẻ nên có thể kiên trì đượ vài phút. Nhưng sau đó hắn bắt đầu thở gấp, nghe tiếng bước chân phía sau, hắn khẽ cắm môi tiếp tục chạy.
- Bỏ tôi xuống đi …
Cát Tiếu Mi thấy Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi nên nói.
Vương Quốc Hoa nhìn đằng sau không có người đuổi mới bỏ Cát Tiếu Mi xuống, còn hắn dựa lưng vào tường thở dốc. Lát sau Vương Quốc Hoa đỡ mệt mới ân cần hỏi.
- Xảy ra chuyện gì? Những người đó sao đuổi tới bệnh viện?
- Con Lôi Minh – Lôi Dụ mở một công ty thương mại. Buổi sáng người hùn vốn với Lôi Dụ - Tiếu Thanh Vân cầm giấy Vu Lâm phê đến tìm tôi, bảo tôi làm thủ tục giao 100 mẫu đất, tôi nói với hắn chuyện này phải được ngài đồng ý. Hắn hỏi có Vu Lâm ký rồi còn phải người khác phê chuẩn sao? Tôi nói với hắn là có. Sau đó hắn bắt đầu mắng, tôi không thèm để ý, không ngờ hắn lại đánh tôi, về sau ngài cũng thấy đó.
- Vô pháp vô thiên …
Vương Quốc Hoa rất tức giận, hắn tiện tay đưa ra sờ túi nhưng phát hiện túi vứt trong xe không đeo, điện thoại cũng không có. Lúc này mơ hồ có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hắn đoán chắc bệnh viện báo cảnh sát.
- Chân của cô không sao chứ?
Vương Quốc Hoa quan tâm hỏi. Cát Tiếu Mi nói:
- Không sao, chỉ là ngã trật khớp.
Vương Quốc Hoa không nói đứng lên nhìn quanh xác định không có nguy hiểm nên nói:
- Cô ngồi chờ ở đây, tôi đi gọi người.
- Ồ.
Trong mắt Cát Tiếu Mi hiện lên một tia mất mát.
Đi tới trước nhìn quả nhiên là cảnh sát tới. Đám người kia đã đi không còn ai cả. Vương Quốc Hoa thấy lão Lý đang nhìn khắp nơi thì có chút tức giận định phát tác. Nhưng niệm tình đối phương không dễ dàng, nhà còn có hai người con dựa hết vào y, chút oán giận trong lòng hắn tan hết. Chẳng qua hắn đã quyết định phải đổi lái xe.
Lão Lý nghe thấy Vương Quốc Hoa gọi nên chạy tới, mặt đầy lo lắng nói.
- trợ lý Vương, ngài không sao thì tốt quá. Đám cảnh sát chó má đến chậm như vậy, tôi báo cảnh sát mà hơn mười phút mới tới.
Nhắc đến cảnh sát, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ sau này mình có cơ hội làm bí thư thì nhất định phải nắm cơ quan công an trong tay.
- Đi, theo tôi đi đón Cát Tiếu Mi.
Nói xong hai người tìm đến chỗ Cát Tiếu Mi. Lão Lý đưa tay ra định đỡ nhưng lại rụt về, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn cười, lão Lý này là người rất thành thật.
Cô gái lúc trước cũng đã tìm tới, thấy Cát Tiếu Mi không sao nhưng vẫn lo lắng khóc ròng. Cô này làm ở văn phòng khu công nghệ cao, Vương Quốc Hoa đã gặp qua một lần. Cô gái mặc dù trông không quá đẹp nhưng rất dũng cảm.
Vương Quốc Hoa cùng cô gái dìu Cát Tiếu Mi đi ra, nửa đường Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ nhiệm Cát, khu công nghệ cao không phải muốn một người vào tổ quy hoạch sao? Tôi thấy để cô gái này …
Cát Tiếu Mi có chút giật mình nhưng lập tức cười nói:
- Được, Vương Quyên, ngày mai đến ủy ban báo danh.
Tiếu Thanh Vânnghe xong không khỏi hờn giận nói thầm:
- Tôi không đi, tôi muốn ở khu công nghệ cao.
Lúc này cảnh sát đứng tại chỗ lớn tiếng nói:
- Ai báo cảnh sát đi ra cho tôi. Không có việc gì gọi cảnh sát đến để đùa à?
Vương Quốc Hoa nghe vậy rất khó chịu. Hắn đi lên nói:
- Các anh đến chậm như vậy có việc cũng thành không có…
Tên cảnh sát tức giận nói:
- Anh là ai? Sao dám nói chuyện với cảnh sát như vậy?
Một cảnh sát trung niên dẫn đội nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa sau đó nhỏ giọng nói:
- Vị này là trợ lý Vương phải không? Vừa nãy báo cảnh sát nói là lái xe của ngài, họ Lý…
Lão Lý tức giận nói:
- Là tôi báo cảnh sát, các người sao bây giờ mới tới, những thằng đó cầm gậy to như bắp tay. Trợ lý Vương nếu chạy chậm nhất định đã bị đánh rồi.
Cảnh sát trung niên không thèm để ý tới lão Lý mà chỉ thấp giọng cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Trợ lý Vương, xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý tới muộn mà nửa đường xe gặp sự cố. Kinh pháp Công an quận khó khăn, xe 110 của chúng tôi như vậy, mong ngài thông cảm.
Cảnh sát này nói không phải là thật nhưng y không dám để Vương Quốc Hoa nhớ tới mình. Vương Quốc Hoa thân là trợ lý chủ tịch đã rất đau đầu, nghe nói trước còn làm thư ký của bí thư quận ủy, nếu bị nhớ tới thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì với Lôi Dụ, Tiếu Thanh Vân nhưng xử lý một cảnh sát không phải quá dễ sao?
Vương Quốc Hoa thấy y ăn nói khép nép, nhã nhặn cũng không định làm khó. Cảnh sát bây giờ là vậy, mọi người hầu hết đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vương Quốc Hoa rất khách khí lấy một bao Trung Hoa chưa bóc đưa tới.
- Lấy cho mọi người hút, vất vả rồi. Lát làm phiền anh làm rõ xem là ai mà kiêu ngạo như vậy.
- Trợ lý Vương khách khí quá rồi.
Cảnh sát trung niên đi lên nhận, sau đó xoay người nói với tên cảnh sát vừa nói
- Anh mang nữ đồng chí này đi lấy lời khai.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại gật đầu với Cát Tiếu Mi, ra hiệu cô tránh ra. Ở cạnh không còn ai, cảnh sát trung niên nhỏ giọng nói:
- Trợ lý Vương, tôi không giấu ngài, tôi là Tiếu Vĩnh Quý, phó đồn trưởng đồn công an thành tây. Mấy người vừa nãy nhất định là tay chân của Tiếu Thanh Vân chỉ có hắn mới dám kiêu căng như vậy.
- Ha ha, anh cũng họ Tiếu, tôi còn biết một phó trưởng phòng du lịch – Tiếu Tự Quý.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, ý của hắn muốn nói thêm vài câu với cảnh sát để xem đối phương còn gì để nói nữa không?
Tiếu Vĩnh Quý nhìn quanh thấy không ai ở gần nên nói.
- Trợ lý Vương, tôi nói với ngài mấy ngày này tốt nhất nên cẩn thận một chút. Tiếu Thanh Vân là người ác độc, chuyện gì cũng dám làm. Hai năm nay quận có mười mấy vụ đánh người hầu hết đều có quan hệ tới hắn. Công an quận không phải không muốn bắt nhưng mỗi lần đều có người gọi điện thoại tỏ vẻ. Tiếu Thanh Vân còn là đại biểu Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận, là nhà kinh doanh hợp pháp, không có chứng cứ rõ ràng không được đụng tới hắn.
Vương Quốc Hoa từ Cát Tiếu Mi cũng biết Tiếu Thanh Vân là người hùn vốn làm ăn với Lôi Dụ, quyền lực và xã hội đen cấu kết sẽ tạo thành hậu quả như thế nào?
- Trợ lý Vương, tôi phải đi.
Tiếu Vĩnh Quý nói.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cảm ơn, lúc rảnh cùng nhau ngồi, tôi mời rượu.
- Quận đã quyết định đầu tư tài chính sửa chữa đoạn đường đi thông thị xã Lâm Giang theo tiêu chuẩn quốc lộ cấp một. Còn có mọi công ty đầu tư vào Khu khai phát, khu công nghệ cao đều được miễn phí qua trạm.
Trước đó Vương Quốc Hoa đã đề cập việc này với Lý Dật Phong, cũng được Lý Dật Phong ủng hộ, bên Tằng Trạch Quang đương nhiên không có gì phải nói.
Đừng xem thường trạm thu phí này, cái gọi là miễn phí chính là lợi nhuận, một năm một công ty tiết kiệm được không ít tiền.
- Nếu vậy quận có thể có ý kiến khác không?
Bao Hiểu Minh nói, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười nói:
- Chủ tịch Bao trước kia chắc đã từng làm trong nhà nước.
Hằng Quốc Hưng nói:
- Chẳng những là y, tôi cũng làm không ít năm trong nhà nước.
Câu này làm Vương Quốc Hoa phải suy nghĩ. Bắt đầu cải cách hầu hết người thành công thường là người từ nhà nước hoặc công ty nhà nước đi ra, bởi vì bọn họ có quan hệ xã hội khá rộng, phát triển cũng nhanh hơn người khác nhiều.
Vừa đưa hai người đến khách sạn ở, Vương Quốc Hoa đang định về ủy ban báo cáo với Lý Dật Phong thì điện thoại di động vang lên. Vương Quốc Hoa cầm nghe bên trong truyền tới giọng cấp bách của một người phụ nữ:
- Trợ lý Vương phải không? Chủ nhiệm Cát bị đánh phải vào viện.
Vương Quốc Hoa giật mình vội vàng hỏi:
- Ở bệnh viện nào?
- Bảo vệ số hai thị xã…
Bên kia đột nhiên vang lên giọng của Cát Tiếu Mi:
- Trợ lý Vương đừng nghe cô ta, tôi không sao….
Vương Quốc Hoa biết cô đang nói dối vì sợ mình lo lắng.
- Cô ở yên đó cho tôi, tôi lập tức tới.
Nói xong Vương Quốc Hoa bảo lão Lý lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện hắn chạy nhanh tới phòng cấ cứu nhưng thấy mấy tên thanh niên mặt mày hung ác đang hùng hổ đi tới, trong tay mỗi người còn cầm gậy. Vương Quốc Hoa thầm kêu có chuyện nên chạy nhanh. Hắn thấy một cô gái dìu Cát Tiếu Mi đang từ trên lầu đi xuống, Vương Quốc Hoa vội vàng đi lên nói:
- Đừng ra ngoài, có người chặn ở cửa.
Vừa dứt câu đã có giọng nói vang lên ở phía sau:
- Con điếm đó ở đây …
Mấy tên thanh niên lao vào. May mắn chính là bệnh viện này xây cạnh núi, ở chỗ rẽ tầng hai có cửa thông ra sân sau. Vương Quốc Hoa thấy thế không nói một câu kéo tay Cát Tiếu Mi chạy ra cửa sau. Mấy thằng thanh niên đuổi theo, cô gái cùng đi thấy thế đi lên cản lại:
- Các người muốn làm gì?
Những người này nhằm vào Cát Tiếu Mi nên không dây dưa với ả, một người đẩy ả rồi đuổi theo. Vương Quốc Hoa chạy được hai bước quay đầu lại thấy Cát Tiếu Mi mặt mày nhăn nhó, trán đổ mồ hôi, đi khập khiễng. Hắn ngồi xổm xuống nói.
- Nhanh lên, tôi cõng cô chạy.
Cát Tiếu Mi do dự một chút nói:
- Thôi, là nhằm vào tôi, ngài đừng để ý, bị đánh chết là cùng chứ gì.
- Thối quá, ông lúc nào thấy chết mà không cứu.
Vương Quốc Hoa tức giận mắng, Cát Tiếu Mi không ngờ lại cười sau đó ngoan ngoãn trèo lên lưng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cõng Cát Tiếu Mi bỏ chạy. Bệnh viện khá rộng, nhất là sân sau càng rộng hơn. Vương Quốc Hoa chạy vào rẽ trái rẽ phải một lúc là thoát được đám người kia, nhưng bọn chúng vẫn không cam lòng nên chia làm hai tổ tìm khắp nơi.
Mới đầu Vương Quốc Hoa còn không cảm thấy gì, hắn còn trẻ nên có thể kiên trì đượ vài phút. Nhưng sau đó hắn bắt đầu thở gấp, nghe tiếng bước chân phía sau, hắn khẽ cắm môi tiếp tục chạy.
- Bỏ tôi xuống đi …
Cát Tiếu Mi thấy Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi nên nói.
Vương Quốc Hoa nhìn đằng sau không có người đuổi mới bỏ Cát Tiếu Mi xuống, còn hắn dựa lưng vào tường thở dốc. Lát sau Vương Quốc Hoa đỡ mệt mới ân cần hỏi.
- Xảy ra chuyện gì? Những người đó sao đuổi tới bệnh viện?
- Con Lôi Minh – Lôi Dụ mở một công ty thương mại. Buổi sáng người hùn vốn với Lôi Dụ - Tiếu Thanh Vân cầm giấy Vu Lâm phê đến tìm tôi, bảo tôi làm thủ tục giao 100 mẫu đất, tôi nói với hắn chuyện này phải được ngài đồng ý. Hắn hỏi có Vu Lâm ký rồi còn phải người khác phê chuẩn sao? Tôi nói với hắn là có. Sau đó hắn bắt đầu mắng, tôi không thèm để ý, không ngờ hắn lại đánh tôi, về sau ngài cũng thấy đó.
- Vô pháp vô thiên …
Vương Quốc Hoa rất tức giận, hắn tiện tay đưa ra sờ túi nhưng phát hiện túi vứt trong xe không đeo, điện thoại cũng không có. Lúc này mơ hồ có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hắn đoán chắc bệnh viện báo cảnh sát.
- Chân của cô không sao chứ?
Vương Quốc Hoa quan tâm hỏi. Cát Tiếu Mi nói:
- Không sao, chỉ là ngã trật khớp.
Vương Quốc Hoa không nói đứng lên nhìn quanh xác định không có nguy hiểm nên nói:
- Cô ngồi chờ ở đây, tôi đi gọi người.
- Ồ.
Trong mắt Cát Tiếu Mi hiện lên một tia mất mát.
Đi tới trước nhìn quả nhiên là cảnh sát tới. Đám người kia đã đi không còn ai cả. Vương Quốc Hoa thấy lão Lý đang nhìn khắp nơi thì có chút tức giận định phát tác. Nhưng niệm tình đối phương không dễ dàng, nhà còn có hai người con dựa hết vào y, chút oán giận trong lòng hắn tan hết. Chẳng qua hắn đã quyết định phải đổi lái xe.
Lão Lý nghe thấy Vương Quốc Hoa gọi nên chạy tới, mặt đầy lo lắng nói.
- trợ lý Vương, ngài không sao thì tốt quá. Đám cảnh sát chó má đến chậm như vậy, tôi báo cảnh sát mà hơn mười phút mới tới.
Nhắc đến cảnh sát, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ sau này mình có cơ hội làm bí thư thì nhất định phải nắm cơ quan công an trong tay.
- Đi, theo tôi đi đón Cát Tiếu Mi.
Nói xong hai người tìm đến chỗ Cát Tiếu Mi. Lão Lý đưa tay ra định đỡ nhưng lại rụt về, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn cười, lão Lý này là người rất thành thật.
Cô gái lúc trước cũng đã tìm tới, thấy Cát Tiếu Mi không sao nhưng vẫn lo lắng khóc ròng. Cô này làm ở văn phòng khu công nghệ cao, Vương Quốc Hoa đã gặp qua một lần. Cô gái mặc dù trông không quá đẹp nhưng rất dũng cảm.
Vương Quốc Hoa cùng cô gái dìu Cát Tiếu Mi đi ra, nửa đường Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ nhiệm Cát, khu công nghệ cao không phải muốn một người vào tổ quy hoạch sao? Tôi thấy để cô gái này …
Cát Tiếu Mi có chút giật mình nhưng lập tức cười nói:
- Được, Vương Quyên, ngày mai đến ủy ban báo danh.
Tiếu Thanh Vânnghe xong không khỏi hờn giận nói thầm:
- Tôi không đi, tôi muốn ở khu công nghệ cao.
Lúc này cảnh sát đứng tại chỗ lớn tiếng nói:
- Ai báo cảnh sát đi ra cho tôi. Không có việc gì gọi cảnh sát đến để đùa à?
Vương Quốc Hoa nghe vậy rất khó chịu. Hắn đi lên nói:
- Các anh đến chậm như vậy có việc cũng thành không có…
Tên cảnh sát tức giận nói:
- Anh là ai? Sao dám nói chuyện với cảnh sát như vậy?
Một cảnh sát trung niên dẫn đội nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa sau đó nhỏ giọng nói:
- Vị này là trợ lý Vương phải không? Vừa nãy báo cảnh sát nói là lái xe của ngài, họ Lý…
Lão Lý tức giận nói:
- Là tôi báo cảnh sát, các người sao bây giờ mới tới, những thằng đó cầm gậy to như bắp tay. Trợ lý Vương nếu chạy chậm nhất định đã bị đánh rồi.
Cảnh sát trung niên không thèm để ý tới lão Lý mà chỉ thấp giọng cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Trợ lý Vương, xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý tới muộn mà nửa đường xe gặp sự cố. Kinh pháp Công an quận khó khăn, xe 110 của chúng tôi như vậy, mong ngài thông cảm.
Cảnh sát này nói không phải là thật nhưng y không dám để Vương Quốc Hoa nhớ tới mình. Vương Quốc Hoa thân là trợ lý chủ tịch đã rất đau đầu, nghe nói trước còn làm thư ký của bí thư quận ủy, nếu bị nhớ tới thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì với Lôi Dụ, Tiếu Thanh Vân nhưng xử lý một cảnh sát không phải quá dễ sao?
Vương Quốc Hoa thấy y ăn nói khép nép, nhã nhặn cũng không định làm khó. Cảnh sát bây giờ là vậy, mọi người hầu hết đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vương Quốc Hoa rất khách khí lấy một bao Trung Hoa chưa bóc đưa tới.
- Lấy cho mọi người hút, vất vả rồi. Lát làm phiền anh làm rõ xem là ai mà kiêu ngạo như vậy.
- Trợ lý Vương khách khí quá rồi.
Cảnh sát trung niên đi lên nhận, sau đó xoay người nói với tên cảnh sát vừa nói
- Anh mang nữ đồng chí này đi lấy lời khai.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại gật đầu với Cát Tiếu Mi, ra hiệu cô tránh ra. Ở cạnh không còn ai, cảnh sát trung niên nhỏ giọng nói:
- Trợ lý Vương, tôi không giấu ngài, tôi là Tiếu Vĩnh Quý, phó đồn trưởng đồn công an thành tây. Mấy người vừa nãy nhất định là tay chân của Tiếu Thanh Vân chỉ có hắn mới dám kiêu căng như vậy.
- Ha ha, anh cũng họ Tiếu, tôi còn biết một phó trưởng phòng du lịch – Tiếu Tự Quý.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, ý của hắn muốn nói thêm vài câu với cảnh sát để xem đối phương còn gì để nói nữa không?
Tiếu Vĩnh Quý nhìn quanh thấy không ai ở gần nên nói.
- Trợ lý Vương, tôi nói với ngài mấy ngày này tốt nhất nên cẩn thận một chút. Tiếu Thanh Vân là người ác độc, chuyện gì cũng dám làm. Hai năm nay quận có mười mấy vụ đánh người hầu hết đều có quan hệ tới hắn. Công an quận không phải không muốn bắt nhưng mỗi lần đều có người gọi điện thoại tỏ vẻ. Tiếu Thanh Vân còn là đại biểu Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận, là nhà kinh doanh hợp pháp, không có chứng cứ rõ ràng không được đụng tới hắn.
Vương Quốc Hoa từ Cát Tiếu Mi cũng biết Tiếu Thanh Vân là người hùn vốn làm ăn với Lôi Dụ, quyền lực và xã hội đen cấu kết sẽ tạo thành hậu quả như thế nào?
- Trợ lý Vương, tôi phải đi.
Tiếu Vĩnh Quý nói.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cảm ơn, lúc rảnh cùng nhau ngồi, tôi mời rượu.
/822
|