Phong Vân

Q.2 - Chương 31 - Truyền Nhân Của Pháp Hải

/84


Hai ngày sau, mùng bảy tháng năm.

Từ đây đến ngày hạo kiếp của Thần Châu chỉ còn hai mươi lăm ngày...

Nói một cách chính xác thì đây không hẳn là một bức tường.

Nhưng nhìn thật kỹ thì đây lại giống một bức tường.

Nó vốn đúng là một bức tường.

Nó rõ ràng là một bức tường người do kẻ nào đó tiện tay xếp đầu người mà thành!

Bức tường người được xếp từ đầu người này nằm trong một vùng rừng rậm hoang vu gần Tây hồ, cao ít nhất cũng phải nửa trượng, dài hơn mười trượng, đầu người trong này đều là của đàn ông, tất cả đều bị người nào đó chặt ngang cổ, máu chảy đầm đìa mà vẫn mở mắt trừng trừng, tựa như không thể tin được thứ hung khí giết chết mình lại là như vậy.

Một bức tường xương người khủng bố như thế rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu đầu người để xếp thành?

Đã đến một ngàn không trăm linh tám cái đầu người rồi.

Dưới ánh chiều tà, Đại Thần quan nhìn Thần tướng đang ngồi trên bức tường đầu người kia, mặt không lộ cảm xúc gì, nói:

Thần tướng, năm ngày nay ngài đã giết hết một ngàn không trăm linh tám tráng nam ở Tây hồ rồi, chẳng lẽ còn ngại chưa đủ sao?

Thần tướng hờ hững liếc nhìn Đại Thần quan một cái rồi nói:

Giết một ngàn không trăm lẻ tám người nghĩa là sao? Đám người này đều là thứ vô dụng cả! Chỉ có hơn ba mươi bộ óc có thể gắng gượng nuốt xuống, còn những cái khác đều có vị không thể ngửi nổi, thực sự đều là phế vật cả!

Đại Thần quan hỏi:

Thần tướng, ngài cứ giết mãi như vậy cũng không phải là cách giải quyết, rốt cuộc thì bộ óc của người nào mới làm ngài thỏa mãn đây?

Ánh mắt Thần tướng chợt lóe lên, nhe răng cười lớn, đáp:

Ta thích ăn nhất dĩ nhiên là óc dũng giả và trí giả, về điểm này thì óc của Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong là lý tưởng nhất! Đáng tiếc ta đã giết hết một ngàn không trăm linh tám tráng nam rồi mà cũng vẫn không tìm ra được một kẻ nào đặc biệt bất phàm giống như bọn chúng...

Hắn thủy chung vẫn nhớ mãi không quên Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong, có lẽ chỉ vì bộ óc trên đầu hai người bọn họ là mĩ vị cực kỳ hấp dẫn.

Đại Thần quan tức giận khuyên bảo:

Nhưng Thần tướng à, ngài có biết từ ngày tết Đoan Ngọ ngài giết một trăm dũng sĩ trước mặt mọi người, đến hai ngày nay ngài vẫn tiếp tục giết không ngừng tay, những xác chết không đầu đã khiến cho thôn dân khắp vùng Tây hồ hoang mang sợ hãi, lòng người kinh hoảng, bây giờ mọi người không dám bước chân ra khỏi cửa vào ban đêm, hơn nữa nghe nói quan binh đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, cũng không thiếu người giang hồ muốn đến điều tra...

Thần tướng ngang ngược đáp:

Khà khà, bây giờ ta đã có Vu Bát trong tay, ngay cả Thần cũng phải kiêng dè ta ba phần, nói chi là đám cẩu quan cùng mấy nhân vật giang hồ kia! Bọn chúng muốn tới thì còn gì tốt bằng, dù sao thì chúng cũng biết hoa chân múa tay, bộ óc chắc cũng dễ nuốt hơn của đám vũ phu tầm thường, ta lại đỡ mất công đi tìm đầu người, ha ha...

Thần tướng nói ra những lời này quả thực đã không còn coi ai ra gì, Đại Thần quan trong lòng chợt thấy bất an, tiếp tục khuyên nhủ:

Cho dù ngài đã đoạt được Vu Bát trong tay rồi nhưng lại chưa thành môn lập phái, chỉ sợ còn chưa kịp tranh hùng với Thần thì đã sớm bị đám quan binh cùng nhân sĩ giang hồ quấn lấy mà tiêu hao hết khí lực rồi, làm sao mà đi so dã tâm với Thần cho được?

Thần tướng nghe nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, nói:

Khà khà, Đại Thần quan à, dường như ngươi không tin tưởng lắm vào uy lực của Vu Bát thì phải...

Hay là để bổn thần cho ngươi xem thử uy lực của nó, được không?

Đại Thần quan nghe xong biến sắc, còn Thần tướng thì đã móc từ trong tấm chiến bào màu huyết hồng ra một dải hào quang rực rỡ lạ thường.

Một dải hào quang vô địch thiên hạ!

Hào quang chợt lóe lên!

Chẳng biết tại sao, trong lúc lóe lên ấy, dải hào quang thình lình biến thành một cây cung lớn phát sáng, Thần tướng cầm đại cung trong tay, tuy trên cung không có tên nhưng hắn vẫn thản nhiên kéo cung căng dây, sau đó...hắn bật thả dây cung đã được kéo căng hết mức!

Trên cung không có tên thì hắn giương cung kéo dây rồi bắn cái gì? Nhưng hóa ra, Thần tướng không hề bắn tên, mà bắn khí!

Dây cung vừa được thả, lập tức nghe tưng một cái, đột nhiên khí lưu xung quanh khẽ động rồi hóa thành một mũi tên vô hình, bay thẳng về phía gò núi cao ba trượng ở ngoài trăm trượng!

Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, gò núi nhỏ trúng tên, bị đánh nát thành muôn ngàn mảnh, cát đá bay lên mù mịt khắp trời.

Cả gò núi phút chốc hóa thành hư không, uy lực của khí tiễn kia thật không phải chuyện đùa! Vậy thì cây đại cung phát sáng vừa bắn ra khí tiễn kia lẽ nào chính là Vu Bát mà Thần tướng đoạt được đó chăng?

Không! Cây cung này cũng không phải là Vu Bát! Bởi vì Vu Bát căn bản không thực thự tồn tại!

Mà cây đại cung này cũng giống như Vu Bát, không thật sự tồn tại!

Thứ tồn tại duy nhất chính là...Thần Thạch!

Đại Thần quan được nhìn thấy uy lực của Thần Thạch lần nữa, không khỏi trân trối há hốc mồm.

Thần tướng thích ý liếc nhìn vẻ ngây ngốc của y, hỏi:

Nhìn thấy chưa? Uy lực Thần Thạch biến hóa khôn lường, trên đời này không có bất kỳ một loại vũ khí nào có thể so sánh với nó cả.

Đại Thần quan không biết gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ tán đông:

Không ngờ trên đời lại có một thứ vũ khí siêu phàm như vậy, nó quả thực không còn là thứ vũ khí của nhân gian nữa, nó hẳn là vũ khí từ trên trời cao...

Ừ. Thần tướng cũng nói:

Có ai mà ngờ được cơ chứ! Thứ gọi là Thần Thạch hóa ra lại là một thứ...

Vũ khí hóa lỏng thiên biến vạn hóa!

Cái gì? Thần Thạch lại có thể là một thứ vũ khí hóa lỏng thiên biến vạn hóa sao?

Nếu Thần Thạch đã là đá thì làm sao lại có thể hóa lỏng nữa?

Rốt cuộc thì vũ khí hóa lỏng là cái gì?

Thần tướng đột nhiên vận kình lắc lắc cây cung phát sáng kia một cái, không biết tại sao cây cung ấy lại đột nhiên biến thành một cái chén phát sáng đường kính chừng ba tấc, đây cũng là...Vu Bát.

Đại Thần quan lặng lẽ liếc nhìn Thần tướng cất Vu Bát trở lại trong chiến bào của hắn, nói:

Chỉ có điều, Thần tướng à, cho dù ngài đã đoạt được siêu cấp vũ khí Thần Thạch này rồi thì vẫn phải cẩn trọng đề phòng, bằng không còn chưa kịp đánh đổ Thần để trở thành vị thần mạnh nhất mà Vu Bát đã bị cướp mất thì chẳng phải toi công sao...

Thần tướng lạnh lùng liếc nhìn Đại Thần quan một cái rồi nói:

Về chuyện này thì ngươi không cần phải bận tâm! Ta đã sớm đề phòng rồi.

Ồ? Đại Thần quan có chút ngạc nhiên.

Thần tướng nở nụ cười, nụ cười rất thông minh, nói:

Mấy ngày nay ta vẫn chỉ giết người ăn óc uống máu, không ăn bất kỳ thứ gì khác, ngươi biết vì sao không?

Ngài sợ có người hạ độc trong rượu thịt của mình phải không? Đại Thần quan quả nhiên là Đại Thần quan, ngay cả tâm tư Thần tướng cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.

Thần tướng quỷ dị nhìn Đại Thần quan, sau đó cười gằn nói:

Không sai, hơn nữa người mà ta đặc biệt đề phòng...

Chính là ngươi!

Chữ ngươi vừa thốt ra, Đại Thần quan lập tức giật mình kinh hãi, y không ngờ rằng Thần tướng đã bắt đầu sinh lòng cảnh giác với mình, chẳng trách mấy ngày hôm nay y cải trang đi chợ mua thức ăn về, Thần tướng vẫn một mực không đúng tới, khiến cho Đại Thần quan đành phải tự ăn hết toàn bộ rượu thịt một mình.

Y không khỏi nặn ra một nụ cười gượng gạo, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống, rơi vào vạt áo y, phát ra một thứ âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy nhưng lại khiến y kinh tâm động phách, Đại Thần quan trơ mặt ra nói:

Thần tướng, ngài cũng cẩn thận quá mức rồi. Ngài nên biết ta là một người thông minh, người thông minh thì không làm những chuyện mà mình không nắm chắc, cho nên ta sao dám hạ độc trong rượu thịt của ngài cho được?

Thần tướng cười khẩy, sau đó đáp:

Nói cũng phải! Ngươi thì làm sao dám hạ độc trong rượu thịt của ta chứ? Nếu như ngươi thông minh như vậy, khôn ngoan như vậy, ha ha...

Thần tướng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên dại, Đại Thần quan toát mồ hôi, cũng đành cười theo hắn.

Gần vua như gần cọp, tin rằng lúc này Đại Thần quan hiểu rõ ý nghĩa câu nói này hơn bao giờ hết. Thần tướng cười một lúc, đột nhiên ngừng cười, hắn không cười nữa, chỉ thản nhiên nói một câu không cảm xúc gì:

Đại Thần quan, ta lại đói bụng rồi...

Đại Thần quan lập tức lấy giọng nịnh nọt:

Vậy ta lập tức đi tìm người về cho ngài ăn...

Y còn chưa kịp triển thân bay đi thì đột nhiên Thần tướng vỗ vai y, nói:

Không cần đi tìm nữa đâu, chẳng phải ta đã nói rằng, ta thích ăn nhất chính là óc của dũng giả và trí giả hay sao, ngươi thông minh như vậy, chi bằng...

Nghe đến đây, Đại Thần quan đã sợ đến mềm nhũn tay chân, lắp bắp cầu xin:

Thần tướng, ta...ta làm sao có thể thông minh được như ngài? Làm sao có can đảm...hạ độc ngài chứ? Ngài...chớ có ăn ta...

Thần tướng nhìn vẻ mặt luống cuống sợ hãi của Đại Thần quan thì cảm thấy vô cùng đắc ý, nói:

Nhưng bây giờ ta đói muốn chết đi được, nếu không ăn ngươi thì còn ăn ai bây giờ?

Đại Thần quan như người chết đuối vớ được cọc, gương mặt lộ vẻ vui mừng, nói:

Có, vẫn còn bộ óc một người nữa, ngài nhất định rất muốn ăn!

Y nói xong liền đưa hai tay lên vỗ một tiếng.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, một bóng người áo đen từ trong bụi cỏ cách đó không xa chậm rãi bước ra, tiếp tục bước tới trước mặt Thần tướng và Đại Thần quan.

Người áo đen chính là người huynh đệ thân thiết của A Thiết...

A Hắc.

Thần tướng nhìn A Hắc, không khỏi nở nụ cười, nói:

Hắc, ngay cả bổn thần cũng suýt chút nữa quên mất, ngươi còn có một 'Thú nô' đã ăn Thú hoàn...

Thú hoàn? Thú nô? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Chỉ nghe nói Thú hoàn là một loại kỳ dược do chính 'Thần' điều chế, chỉ cần ăn nó vào thì con người sẽ mất đi bản tính, trở thành một 'Thú nô' không có tư tưởng, những Thú nô này chỉ nghe lệnh của người phục thuốc, nếu như không có thuốc giải thì cả đời sẽ đi theo cạnh người ấy, thay y thực hiện bất kỳ chuyện gì, kể cả phải chết...

Trước kia Thần luyện thuốc này với mục đích là để sau khi lão thống trị hết toàn bộ thiên hạ rồi sẽ cho mọi người ăn thú hoàn này, khi đó sẽ không còn ai phản kháng lão, không còn ai cãi mệnh lệnh lão nữa.

Đại Thần quan lại gượng gạo cười nói:

Không sai! Ngài cũng biết ta còn có một thú nô luôn đi theo ta trong bóng tối, nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của ta, thậm chí thay ta làm thức ăn cho ngươi cũng được! Hơn nữa, y giống Bộ Kinh Vân như đúc, ăn y cũng như ăn Bộ Kinh Vân vậy, chắc chắn là ngài sẽ rất thích...

Thần tướng liếc mắt nhìn A Hắc không có phản ứng kia, lại tiếp tục cười thích thú nói:

Ha ha! Đúng là chim hết bẻ cung! Đại Thần quan, A Hắc này từng giúp ngươi đánh lén đại ca y và Thần cơ, bây giờ ngươi sao có thể vô lương tâm bán đứng hắn vậy?

Đại Thần quan cười yếu ớt, một nụ cười yếu ớt nhưng máu lạnh, nói:

Khà khà, ta cứu sống y xong lại cho y ăn thú hoàn, chính là muốn y đánh lén Thần cơ và Bộ Kinh Vân, hòng rửa mối hận bị hủy mắt của ta, bây giờ giá trị lợi dụng của y đã không còn, ta tiếc gì mà không dâng y cho đại Thần tướng ngài?

Thần tướng nghe xong thì bỗng nhiên lộ ra một nụ cười còn âm hiểm hơn cả Đại Thần quan, nói:

Đáng tiếc, lúc trước ở Sưu Thần cung ta cũng từng nếm qua óc của đám thú nô này, bọn chúng không có tư tưởng cho nên bộ óc gần như không có mùi vị gì cả, giống như nhai sáp nến ấy, bởi vậy ta cũng không có hứng thú gì với tên A Hắc giống hệt Bộ Kinh Vân này cả, ta lại bắt đầu cảm thấy hứng thú... Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Đại Thần quan, bàn tay đang đặt trên vai Đại Thần quan đột nhiên nắm chặt lại, nói tiếp:

Với óc của loại tiểu nhân âm hiểm như người...

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, Thần tướng chưa nói hết câu, Đại Thần quan đột nhiên ra tay, một trảo thỉnh lình luồn vào trong chiến bào của Thần tướng hòng đoạt Vu Bát, mưu đồ cướp Vu Bát để đối phó Thần tướng, còn giữ lại cái mạng này. Chỉ không ngờ, một trảo này lại bắt vào khoảng không, dưới chiến bào của Thần tướng ngoại trừ thân thể khôi vĩ của hắn ra thì không còn gì nữa, Vu Bát chẳng biết biến mất đi đâu.

Đại Thần quan không khỏi thất kinh, bèn phát lực hòng thoát khỏi bàn tay Thần tướng đang bấu chặt trên vai. Nhưng nội lực của y so với Diệt Thế ma thân khác nhau một trời một vực, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, mà lúc này Thần tướng lại hờ hững nói:

Đại Thần quan, vừa rồi ngươi muốn tìm Vu Bát sao?

Đại Thần quan cố sống cố chết lắc đầu, nói:

Ta...ta nào dám...

Thần tướng vừa cười vừa nói:

Ha ha! Vẫn muốn giả bộ nữa sao? Nếu như ngươi đã muốn thấy Vu Bát như vậy thì ra sẽ cho ngươi được thỏa nguyện!

Không...không muốn...! Đại Thần quan hoảng loạn gào thét, bởi vì y đã nhìn thấy một cánh tay khác của Thần tướng đang nắm một chiếc ống dài phát sáng, vẫn là Vu Bát sao?

Thần tướng cực kỳ khinh bỉ nói:

Ngươi không muốn cũng không được nữa rồi! Ngươi là một kẻ sẵn sàng bán đứng bất kỳ ai, giữ ngươi lại bên cạnh quả thực quá nguy hiểm! Hơn nữa ta rất muốn nếm thử xem óc của thứ tiểu nhân âm hiểm như ngươi rốt cuộc có vị thế nào. Hơn nữa...

Đại Thần quan ngươi còn có chữ đại trong tên, thành công vĩ đại, từ trước đến nay đều khiến ta thấy chướng tai!

Không... Đại Thần quan kinh hãi kêu lớn một tiếng, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng đột nhiên có tiếng xì vang lên, cái ống dài phát sáng trên tay Thần tướng đã đâm vào giữa mi tâm Đại Thần quan, Thần tướng không hề do dự há miệng ngậm lấy đầu kia của chiếc ống, đề khí hút một hơi, từng dòng từng dòng chất dịch óc trắng hồng tuôn vào miệng Thần tướng. Thần tướng giống như đang rất khoái chí, chậm rãi hưởng thụ.

Dần dần, thân thể Đại Thần quan cũng thôi giãy giụa, thoi thóp ngã xuống đất tắt thở.

Y từng sát hại Tiểu Tình, dùng thú hoàn khống chế A Hắc, bây giờ trời xanh có mắt, cuối cùng y cũng phải chịu báo ứng...

Thần tướng lau khóe miệng, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt Đại Thần quan, chỉ thấy một con mắt còn lại của y vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt. Thần tướng bèn cười lạnh nói:

Không ngờ óc của tiểu nhân âm hiểm ăn cũng không tệ chút nào! Từ nay về sau ta lại có thêm một lựa chọn nữa! Khà khà...

Nói xong, đột nhiên Thần tướng vẩy cái ống trong tay chọc thẳng vào con mắt còn sót lại của Đại Thần quan, lôi cả con mắt y ra ngoài.

Chỉ vì Thần tướng rất ghét thứ ánh mắt tiểu nhân cứ nhìn mình trừng trừng của Đại Thần quan!

Hút cạn óc của Đại Thần quan xong, Thần tướng khẽ lắc cái ống phát sáng kia rồi cất nó lại trong chiến bào, quay lại nhìn A Hắc không có phản ứng gì, hắn bèn chậm rãi bước tới trước mặt A Hắc, chậm rãi nói:

Thật đáng thương! Ngươi chỉ là vật hy sinh cho kế hoạch báo thù của Đại Thần quan! Đáng tiếc ta lại không có giải dược thú hoàn, bằng không ta sẽ cứu ngươi trở lại bình thường, sau đó sẽ hút óc của ngươi...

Thế này đi! Bởi vì ngươi là nhị đệ của Bộ Kinh Vân, để cho gã tình địch này thêm đau khổ...

Bổn Thần tướng sẽ tặng ngươi một chưởng kết thúc...

Lời này vừa dứt, Thần tướng đã vung chưởng lên cao, kích động đánh xuống thiên linh cái của A Hắc!

Một chưởng này chứa hết lòng oán hận đố kỵ của Thần tướng đối với Bộ Kinh Vân, lực nặng ngàn cân, ắt phải đánh nát đầu A Hắc!

Nhưng lúc này chưởng của Thần tướng đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn thình lình phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ phát sinh ở trên người mình!

Không ngờ hắn lại không thể vận công lực được!

Hắn trúng độc chăng?

Hỏng rồi! Thần tướng kinh hãi hô lên một tiếng, cuống quít ngồi xuống vận khí điều tức, nhưng hắn càng đề khí chống lại độc tính trong cơ thể thì cỗ độc tính này lại càng liều lĩnh ăn mòn hết nội lực của hắn, trong chớp mắt, ngay cả một nửa phần khí lực hắn cũng không sử dụng được...

Thần tướng giật mình, năm ngày nay hắn đã cảnh giác vạn phần, ngay cả rượu và thức ăn cũng không động tới, chỉ ăn óc uống máu kẻ tự mình bắt giết, vậy mà không thể ngờ được cuối cùng mình vẫn trúng độc, rốt cuộc độc này là hạ lúc nào? Là người nào hạ?

Hắn không cần phải đoán mò lâu, bởi vì trong truyện thì người hạ độc thường sẽ hiện thân ngay lúc đối phương bị độc phát, sau đó kể hết nội tình cho người bị độc phát nghe, nhằm tăng sự vui vẻ khoái chí cho thành công của người hạ độc!

Quả nhiên, từ trong bụi có có một âm thanh truyền tới:

Thần tướng, đừng uổng phí khí lực nữa! Ngươi càng đề khí kháng độc thì càng vô lực thôi, sao không nhân trước lúc hôn mê mà dành khí lực ấy lại để nghe ta tâm sự?

Người ấy vừa nói vừa bước ra khỏi bụi cỏ, Thần tướng vừa nhìn thấy người đó thì kinh hãi không thôi!

Người này chính là...

Pháp Trí? Thần tướng không tự chủ hô nhỏ một tiếng, bởi vì người hạ độc hắn không ai khác chính là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải, Chấp Pháp trưởng lão cao nhất của Sưu Thần cung... Pháp Trí .

Ông ta cũng chính là người lấy thân phận Hứa bá để giám thị Bộ Kinh Vân năm năm qua.

Pháp Trí vừa xuất hiện, Thần tướng nghe trong lòng chợt chùng xuống, hắn biết tình thế không ổn rồi, bèn nói:

Pháp Trí, ngươi...lão già chết tiệt này...dám hạ độc ta ư? Rốt cuộc, ngươi đã...dùng độc gì...với ta?

Thần tướng không chỉ toàn thân vô lực mà ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.

Pháp Trí hiền hòa cười nhẹ, đáp:

Đúng là trẻ con tò mò lúc nào cũng thích đặt nghi vấn! Được thôi! Lão phu không ngại nói cho ngươi biết, loại độc mà ngươi trúng chính là 'Cách Tường Hữu Độc mới nhất do Thần luyện ra!

Cách Tường...Hữu Độc?

Đúng là nó! Pháp Trí đáp.

Nhưng...năm ngày qua ta đều cực kỳ cẩn trọng, ngươi vốn...không có cơ hội...hạ độc...

Pháp Trí đáp:

Vốn là vậy thật. Nhưng có một điều ngươi chưa biết, chỗ lợi hại của độc này là ở chỗ không cần phải trực tiếp hạ độc lên ngươi mà có thể hạ độc thông qua một người khác.

Thông qua...một người khác? Ý của ngươi là... Thần tướng bắt đầu hiểu ra sự việc.

Ý của ta chính là Đại Thần quan ở cạnh ngươi, y cũng chính là độc!

Pháp Trí vừa nói xong, Thần tướng đột nhiên tỉnh ngộ.

Thứ kỳ độc gọi là Cách Tường Hữu Độc này chắc chắn đã bị Pháp Trí cho vào trong rượu thịt mà Đại Thần quan ra ngoài mua về, vì vậy Đại Thần quan thực ra đã trúng độc từ lâu, chỉ có điều loại chất độc này vẫn còn ẩn tàng chưa phát, đợi đến lúc Thần tướng hút óc của y xong, cũng giống như ăn phải thức ăn có độc vậy, mà loại chất độc này sẽ lập tức phát tác khi chuyển từ cơ thể người này sang người khác. Nhưng người này có thể đoán trước được rằng, sau khi Thần tướng đoạt được Vu Bát rồi sẽ cho rằng Đại Thần quan không còn giá trị lợi dụng nữa mà lộ ra sát khí, hút hết óc của Đại Thần quan, cho nên đã hạ độc Đại Thần quan từ trước, chứng tỏ kẻ ấy có thể tính liệu được từng đường đi nước bước của Thần tướng, tâm kế sâu xa vô cùng!

Người nghĩ ra kế sách hạ độc này chắc chắn không phải Pháp Trí kia, vậy chẳng lẽ là...?

Bởi vì Thần tướng vẫn còn có chỗ chưa hiểu rõ, nên trước lúc hôn mê hắn còn gượng hỏi:

Pháp Trí, vậy...vì sao...ngươi lại...muốn...hạ độc ta?

Đúng thế! Vì sao Pháp Trí lại muốn hạ độc Thần tướng? Ông ta đâu thể nào là người gặp mặt Bộ Kinh Vân trên đỉnh Lôi Phong tháp, bảo rằng có thể đoạt Vu Bát kia?

Chỉ thấy Pháp Trí như một vị phán quan giữ gìn công lý, tuyên án tội trạng của Thần tướng:

Vì sao ta lại muốn hạ độc ngươi ấy à? Đơn giản là bởi vì Thần đã biết ngươi mang lòng chiếm lấy Vu Bát, vọng tưởng mang dã tâm tranh hùng với ngài, ngài muốn ta bắt ngươi trở về, hơn nữa còn muốn ta dẫn Bộ Kinh Vân quay về găp Thần. Cho nên ta không thể không có được Vu Bát!

Không! Ông ta dĩ nhiên không phải là người mà A Thiết nhìn thấy ở trên đỉnh tháp, chỉ từ những lời này đã chứng tỏ rõ ràng không phải là ông ta!

Thần tướng không hiểu, hỏi lại:

Thần muốn...gặp Bộ Kinh Vân? Ông ta...vì sao lại thế?

Ai mà biết được! Pháp Trí đáp:

Ý chỉ của Thần trước giờ lúc nào chả cao thâm khó đoán, bất quá ta chỉ có thể nói cho ngươi biết thế này, Thần dự định truyền cho Bộ Kinh Vân một sức mạnh còn khủng khiếp hơn cả Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân nữa, theo ta phỏng đoán thì có thể Thần muốn tuyển Bộ Kinh Vân làm trợ thủ đắc lực cho mình, hỗ trợ Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, thậm chí chọn hắn làm người thừa kế cũng không chừng...

Thoáng nghe thấy Bộ Kinh Vân là nhân vật đặc biệt được Thần lựa chọn, Thần tướng không khỏi cảm thấy ghen ghét dữ dội, trầm giọng nói:

Thật là không công bằng! Ta tuyệt đối không hề thua kém...Bộ Kinh Vân! Vì sao...Thần lại không chọn ta?

Pháp Trí lắc đầu:

Không ai biết được! Chức trách của ta chỉ đơn giản là mang ngươi và Vu Bát trở về thôi!

Nói xong, Pháp Trí liền bước nhanh tới muốn tóm lấy Thần tướng, không ngờ dưới cơn phẫn nộ, trước khi hôn mê Thần tướng vẫn có thể giận dữ điên cuồng, gầm lên một tiếng:

Cút...

Thật là một tiếng gầm giận dữ thật ác liệt! Một chữ cút này phát động toàn bộ dư lực còn sót lại của Thần tướng, tiếng gầm ấy mang theo kình lực mạnh mẽ vô cùng giống như từ trong miệng Thần tướng bắn ra, phóng thẳng vào mi tâm Pháp Trí ở trong gang tấc, ý đồ dùng âm thanh này đánh bại Pháp Trí!

Đây đã là một đòn cuối cùng của Thần tướng! Vì một kích này đã vét hết dư lực của hắn nên cho dù có đánh ngã Pháp Trí thì bản thân cũng sẽ kiệt lực mà hôn mê, nhưng dù sao thì vẫn còn một tia hy vọng sống!

Chỉ có điều, Thần tướng đã đánh giá Pháp Trí quá thấp rồi! Pháp Trí là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải, đã đạt đến mức tinh túy võ học của Pháp Hải ngày xưa rồi, kỳ thực ông ta cũng giống như Nhiếp Phong...

Là một người còn nhanh hơn cả âm thanh!

Âm thanh mang theo nội lực của Thần tướng tuy nhanh nhưng Pháp Trí lại còn nhanh hơn!

Bình ! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trước đó Pháp Trí đã kịp vung chưởng che lấy mi tâm của mình, âm thanh và nội lực bị phản chấn, quay ngược lại đánh thẳng vào mi tâm của Thần tướng!

Thần tướng vạn lần không thể ngờ được âm thanh của mình lại bị phản chấn trở lại, lập tức trúng chiêu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bất tri bất giác ngất đi!

Pháp Trí thở dài, chậm rãi nhếch miệng cười nhẹ, nói:

Không hổ là Thần tướng độc nhất vô nhị ở trên đời này! Ngay cả trước lúc hôn mê mà cũng có thể đánh ra một chiêu mạnh mẽ như thế, chỉ đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta, chớ quên rằng tổ sư Pháp Hải của ta năm đó võ công cũng chẳng kém Thần và Bạch Tố Trinh bao nhiêu...

Pháp Trí nói xong liền thọc tay vào trong chiến bào huyết hồng của Thần tướng tìm kiếm, sau đó móc ra một chiếc chén phát sáng, chiếc chén phát ra ánh sáng chói mắt nhưng Pháp Trí vẫn nhìn thẳng vào nó, thật cẩn thận tỉ mỉ, rồi thở dài nói:

Thần Thạch ơi là Thần Thạch! Hôm nay có thể nhìn thấy diện mạo thật của mi, bây giờ lão phu mới hiểu rõ vì sao mi là bát mà cũng là kiếm là đao là cung, lại không phải bát không phải kiếm không phải đao không phải cung, hóa ra lại là như thế...

Trong tiếng thở dài, Pháp Trí đã rút từ trong ngực áo ra một vuông lụa đen, cẩn thận bọc kỹ Vu Bát vào trong, đang muốn cất lại vào trong ngực thì đột nhiên vào lúc này, một bàn tay bỗng từ phía sau vươn tới cướp lấy Vu Bát!

Bởi vì Pháp Trí vừa mới nhìn thấy diện mạo thật của Thần Thạch nên còn đang thầm cảm thấy mình may mắn, không ngờ được ở sau lưng lại đột nhiên có người xông tới cướp Vu Bát, Vu Bát bỗng dưng lại bị người ta cướp mất.

Nhưng Pháp Trí không hổ là Chấp Pháp trưởng lão cao nhất Sưu Thần cung, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, tay khẽ vung lên đã kịp xoay người lại chộp lấy yết hầu của kẻ đoạt Vu Bát kia, vừa định thần nhìn kỹ liền không tự chủ ngẩn người hô khẽ:

Là cậu à?

Hóa ra người dám cướp giật Vu Bát từ trên tay ông ta lại chính A Hắc nãy giờ ngây ngốc không có phản ứng gì.

Không phải cậu đã ăn thú hoàn rồi sao? Làm sao lại đi cướp Vu Bát chứ hả? Trong lòng Pháp Trí vô cùng ngạc nhiên, nhưng giữa lúc ấy thì A Hắc đã ném bọc lụa chứa Vu Bát lên cao, đồng thời hô một tiếng:

Đại ca!

Chữ ca vừa vang lên, một bóng người đã như điện xẹt lao từ trong bụi cỏ lên giữa không trung, nhào về phía Vu Bát!

Bóng người này chính là người đang cõng giá trúc mang Tuyết Duyên trên lưng...

A Thiết!

A Thiết ư? Sao lại có thể là A Thiết? Lẽ nào A Hắc đã khôi phục lại bản tính? Hắn đã có thể nhận ra đại ca của mình?

Không được bắt lấy! Pháp Trí dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế nhanh hơn cả âm thanh, vừa quát một tiếng đã ôm lấy A Hắc bay lên, đồng thời nhảy lên giữa không trung.

Pháp Trí quả thực nhanh đến kinh người, đi sau mà đến trước, một trảo vung lên còn nhanh hơn cả A Thiết nữa, mắt thấy Vu Bát đã sắp lọt vào tay ông ta...

Nhưng đột nhiên lúc này lại nghe thấy đùng một tiếng, một cước mang đầy kình lực bỗng dưng từ đâu xuất hiện đá văng bàn tay muốn đoạt Vu Bát của Pháp Trí, người xuất ra một cước này không ai khác chính là...

Nhiếp Phong!

Pháp Trí quả thực không thể nào tin được thiếu niên mười sáu tuổi anh tuấn phi phàm trước mặt mình cũng là một kẻ nhanh hơn cả âm thanh giống như mình, gã không chỉ nhanh hơn âm thanh mà có lẽ còn nhanh hơn cả Pháp Trí nữa!

Lúc nãy Pháp Trí còn kịp thấy A Thiết lao ra từ trong bụi cỏ, nhưng Nhiếp Phong thì xuất hiện từ lúc nào? Xuất hiện từ đâu? Ông ta hoàn toàn không hề hay biết, từ đó có thể tưởng tượng được Nhiếp Phong quả thực nhanh đến đáng sợ!

Cùng lúc đó, vì tay Pháp Trí đã bị Nhiếp Phong một cước hất ra, cho nên A Thiết có thể thuận lợi đón lấy Vu Bát!

Nhưng Pháp Trí không cam chịu thất bại, bàn tay bị Nhiếp Phong đá bay kia trở lại vỗ một chưởng vào lồng ngực A Thiết, dự định đánh cho A Thiết loạn chân khí mà tranh thủ cơ hội cướp lại Vu Bát.

Nhưng A Thiết dường như cũng đã sớm tính đến nước cờ này, một chưởng đã súc thế chờ phát ra, mạnh mẽ vung lên nghênh tiếp một chưởng của Pháp Trí!

Ầm một tiếng nổ vang trời! Di Thiên thần quyết liều mạng đấu ngang cơ với công lực cả người Pháp Trí, bởi vì sức mạnh ngang nhanh nên hai người đều bị lực phản chấn đánh ngã, cực kỳ chật vật.

A Thiết chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, gắng gượng đứng lên, Nhiếp Phong vội bước tới đỡ hắn dậy, hỏi:

A Thiết, huynh có bị thương không?

A Thiết chỉ lẳng lặng lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Pháp Trí ở bên, chỉ thấy Pháp Trí vẫn cứ chộp lấy cổ họng A Hắc không buông, còn nhanh nhẹn điểm ba đại huyệt của hắn, khiến cho A Hắc không thể cử động gì được nữa. Nhưng lần so chiêu liều mạng vừa rồi thì rõ ràng ông ta phải chịu thiệt lớn, bởi vì lúc này bên khóe miệng ông ta đã rỉ ra một dòng tơ máu, còn A Thiết vẫn chưa hề bị thổ huyết!

Pháp Trí bình tĩnh nhìn A Thiết chăm chú, nở một nụ cười sầu thảm, nói:

Xem ra Di Thiên thần quyết của Thần thủy chung vẫn hơn võ công tổ sư Pháp Hải của ta một bậc, hơn nữa Di Thiên thần quyết do ngươi sử dụng tựa hồ như còn có thể phát huy uy lực đặc biệt của nó, cảm giác như còn cao hơn cả Thần cơ...

Đúng thế! Cho tới nay thì không chỉ có riêng Pháp Trí nhận xét như vậy, ngay cả Thần tướng từng giao thủ với A Thiết cũng nói thế, A Thiết vốn chỉ là Di thể tiếp nhận Di Thiên thần quyết, vì sao lại có thể lợi hại hơn so với Chính thể Tuyết Duyên? Chẳng lẽ trong đó có bí mật không ai được biết mà ngay cả Pháp Trí hay Thần mẫu cũng không hay?

A Thiết cũng bình tĩnh nhìn Pháp Trí, nói:

Tôi cũng vạn lần không ngờ, Hứa bá vô cùng hiền lành, thích kể chuyện cổ cho trẻ con, hơn nữa tôi cũng rất tôn trọng lại có thể là thuộc hạ của Thần, còn là một cao thủ tuyệt thế cao thâm khó dò nữa!

Pháp Trí gương mặt hơi tái, thoáng lộ vẻ xấu hổ nói:

Ta xin lỗi, A Thiết, năm năm qua ta vẫn gạt cậu, chẳng qua phải thực hiện kế hoạch của Thần đối với cậu, cũng là việc bất đắc dĩ, hi vọng cậu hiểu...

Tôi hiểu. A Thiết nói như chém đinh chặt sắt, năm năm qua hắn đã sống trong quá nhiều dối trá lọc lừa, kết quả là vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng đã phát hiện người mẹ mình thương yêu lẫn Hứa bá mình tôn trọng đều là đóng kịch, thử hỏi làm sao trong lòng không thất vọng?

Cậu hiểu là tốt rồi! Phải chăng Pháp Trí đang cảm thấy áy náy với A Thiết? Có phải ngày xưa ông ta cũng rất thích sự nhiệt tình chính trực của A Thiết? Có phải ông ta cảm thấy hổ thẹn vì đã dối gạt một người như vậy?

Chỉ thấy ông ta nói tiếp:

Chỉ có một điều ta không hiểu lắm, A Hắc vốn đã ăn thú hoàn nhưng sao có thể biết mà cướp giật Vu Bát giúp cậu?

Trong lúc nói, ông ta thoáng liếc nhìn A Hắc không thể động đậy dưới sự khống chế của mình, A Hắc chưa kịp trả lời thì A Hắc đã lạnh lùng nói ra mấy chữ:

Đó là vì...mẹ.

Pháp Trí ngẩn ra, hỏi:

Mẹ à? Ý cậu nói là Thần mẫu sao?

Đột nhiên vào lúc này, một giọng nói của phụ nữ từ trong bụi cỏ truyền đến:

Không sai, là ta!

Lời ấy vừa dứt, một bóng người áo xanh đã chậm rãi bước bước ra từ trong bụi cỏ, trên mặt bà đã đeo lại chiếc mặt nạ lốm đốm nhiều màu, bà đã trở về nguyên dạng quỷ mị như từ trăm năm nay, bà chính là Thần mẫu!

Pháp Trí liếc nhìn Thần mẫu, cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện, không khỏi ngẩng đầu than thở:

Kỳ thực ngày đó ba mẹ con bà cửa nát nhà tan, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của bà, ta sớm nên biết rằng bà không thể chạy thoát khỏi hai chữ 'tình thân', cuối cùng bà còn phản bội kế hoạch của Thần! Bà còn đi giúp bọn họ...

Thần mẫu cũng thở dài nói:

Pháp Trí, ông nền hiểu rằng, ta dù sống hơn trăm năm, dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng ta vẫn chỉ là một con người, không phải thần thánh, ta làm sao có thể đứng nhìn đứa con gái mình nuôi lớn mười bốn năm nay phải chết? Có thể nào nhìn hai đứa con trai phải chịu bài bố trong kế hoạch của Thần?

Cho nên sau khi Tuyết Duyên rơi vào hôn mê vì A Thiết, bà đã đi tìm A Hắc về, âm thầm cho cậu ta ăn thuốc giài để hồi phục bản tính, sau đó lại tiếp tục ở bên cạnh Đại Thần quan để tìm cơ hội đoạt lại Vu Bát? Pháp Trí hỏi.

Thần mẫu đáp:

Nếu ta không làm như vậy thì làm sao A Hắc có cơ hội tiếp cận Thần tướng được, tuy rằng việc này cực kỳ nguy hiểm nhưng Vu Bát quả thực vô cùng lợi hại, muốn đoạt lại nó thì tuyệt đối không thể ngoan cố trực tiếp đến cướp được, chỉ có thể dùng mưu...

A! Hóa ra người mà A Thiết gặp trên đỉnh Lôi Phong tháp đích thực là A Hắc! Chẳng trách lúc đó A Thiết lại kinh ngạc đến như vậy...

Pháp Trí nghe xong liền mỉm cười nói:

Chỉ có điều các người cũng không thể ngờ tới là ta cũng gia nhập đội ngũ cướp đoạt Vu Bát, ngược lại còn hỗ trợ các người hành sự.

Thần mẫu gật đầu nói:

Phải, nếu không có 'Cách Tường Hữu Độc', có thể kế hoạch dùng A Hắc cướp đoạt Vu Bát cũng chưa chắc thuận lợi như thế, mà có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn.

Pháp Trí cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn lại A Hắc đang bị khống chê, đột nhiên trong mắt ông ta thoáng lên cảm giác yêu quý đối với A Hắc, hỏi:

A Hắc, cậu chắc cũng sớm biết tình cảnh hung hiểm mà mình phải trải qua, vì sao cậu lại chấp nhận về bên người Đại Thần quan nằm vùng?

A Hắc không thích nhiều lời vừa bị hỏi liền không chút nghĩ ngợi, đáp ngay không hối hận:

Bởi vì, đại ca vĩnh viễn là đại ca của ta!

Hắn nói xong thoáng liếc nhìn A Thiết, A Thiết cũng đang nhìn A Hắc chằm chằm, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích vô cùng, giữa hai người là thứ tình cảm không phải huynh đệ nhưng còn bền chặt hơn cả huynh đệ ruột thịt, không cần nói ra cũng biết.

Trên đời này, có mấy ai dám nói vĩnh viễn ? A Hắc không cần suy nghĩ đã đáp ngay A Thiết vĩnh viễn là đại ca của hắn , có thể thấy trong lòng hắn, tình huynh đệ đối với A Thiết vững vàng và kiên định biết bao nhiêu!

Nhiếp Phong vẫn ở bên chăm chú lắng nghe, sau lúc ngưỡng mộ, gã lại nhìn A Thiết rồi liếc nhìn A Hắc, gã đột nhiên phát hiện A Thiết trước mặt này quả thực hạnh phúc hơn Bộ Kinh Vân của năm năm trước rất nhiều, chí ít bây giờ bên cạnh hắn vẫn còn có Thần mẫu - người mẹ không e dè phản bội Thần vì hắn, Tuyết Duyên - người con gái không tiếc hi sinh bản thân để cứu sống hắn, còn có A Hắc - một người huynh đệ nặng tình như vậy. Đời người đã đến nước này thì hỏi còn cầu thêm gì nữa?

Trong khi Bộ Kinh Vân trong quá khứ thì không có gì cả, không có mẹ, không có yêu thương, không có huynh đệ, không cười, không khóc, mà hình như cũng không có...tình cảm...

Chỉ có lạnh lẽo vô cùng vô tận, cùng với số mệnh cô độc tịch mịch của Tử thần...

Nhớ tới những điều ấy, trong lòng Nhiếp Phong đã âm thầm hạ một quyết định, nếu như tất cả những chuyện này qua đi, nếu A Thiết còn sống, nếu như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì lúc trở lại Thiên Hạ hội, gã sẽ không nói với Hùng Bá tất cả những chuyện liên quan đến Bộ Kinh Vân này, để cho A Thiết cùng những người thân bên cạnh có thể tránh được giang hồ hiểm ác, sống một cuộc đời yên bình tĩnh lặng...

Pháp Trí chợt nghe thấy câu trả lời kiên định của A Hắc thì trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói:

Được lắm! Đúng là huynh đệ đến chết không rời! Đáng tiếc là bây giờ lão phu lại muốn thử tỉnh huynh đệ giữa các ngươi thêm lần nữa!

Ông ta nói xong nghiêng đầu nói với A Thiết:

A Thiết, rất xin lỗi cậu, cho dù lão phu rất thích hai huynh đệ cậu nhưng vì chức trách của mình nên đành phải mang A Hắc về Sưu Thần cung, nếu như cậu muốn cứu nó thì trong vòng mười ngày phải một mình mang Vu Bát đến Sưu Thần cung gặp Thần, nếu như cậu đến muộn dù chỉ nửa khắc, không chỉ có A Hắc bị thú nô trong Sưu Thần cung phân thây mà cậu cũng sẽ không kịp trả Vu Bát trở về dưới Lôi Phong tháp đâu...

Pháp Trí nói xong, xoay mình nhấc lấy Thần tướng đang ngất xỉu dưới đất lên, vẫn mỉm cười mà nói:

Thần mẫu, bà và ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, ta cũng không muốn thấy bà ôm hận mà chết, tốt nhất bà hãy mau chóng quay đầu lại đi, bằng không nhất định Thần sẽ cho bà chết không tử tế đâu, hãy tự thu xếp ổn thỏa đi...

Chữ đi vừa buông, Pháp Trí đã cắp lấy Thần tướng và A Hắc, thoáng chốc triển động thân hình bay ra khỏi rừng rậm, A Thiết vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu của A Hắc:

Đại ca, mặc kệ đệ đi! Huynh mau dẫn mẹ và Tuyết Duyên cô nương...

Cao...chạy...xa...bay...

Trong ánh chớp giật, tiếng hò hét của A Hắc càng lúc càng xa, A Thiết và Nhiếp Phong vừa định triển thân đuổi theo thì Thần mẫu đã chặn hai người lại, nói:

Con à, chớ đuổi nữa! Nếu như con cứ quyết đuổi theo như vậy, chỉ e chưa tới Sưu Thần cung thì A Hắc đã bị Pháp Trí giết chết rồi...

A Thiết sửng sốt, dừng chân lại hỏi:

Sao có thể, Hứa bá...à không! Pháp Trí xem chừng cũng không giống ma đầu giết người không chớp mắt, sao ông ta có thể nhẫn tâm hạ thủ được?

Nhiếp Phong cũng nói:

Đúng thế, Pháp Trí kia dường như cũng không phải người xấu, có thể ông ta chỉ bắn tiếng đe dọa thế thôi...

Thần mẫu lắc đầu quầy quậy, nói:

Hai đứa không biết đâu, mẹ cùng làm trưởng lão với Pháp Trí, ở chung hết nửa đời, không ai hiểu rõ ông ta hơn mẹ đâu, bản tính ông ta không phải đại ác, nhưng lại có một nguyên tắc...

Nguyên tắc gì? Nhiếp Phong vội hỏi.

Đó chính là...

Từ bi tất sát!


/84

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status