Kiều Quảng Lan không tiếp tục muốn nhìn sắc mặt của hai người phụ nữ độc ác kia nữa, hắn trực tiếp khép laptop lại, hỏi: “Đủ chưa?”
“A, cái đó, đủ rồi, đủ rồi.”
Hàn đổng hồi phục tinh thần, sắc mặt có chút phức tạp, nói: “Cậu yên tâm, có video này ít nhất nhất chúng ta cũng có thể khắc phục vấn đề trước mắt được. Còn chuyện Lâm An Nghi lên án cậu, chờ cậu tìm được chứng cứ rồi lại đưa ra, phản kích lần thứ hai.”
Kiều Quảng Lan nói: “Video đừng có đăng lên cả, anh cứ đăng sự thật chuyện xung đột ngày hôm đó lên là được, còn lại cứ để đó còn báo cảnh sát.”
Trợ lý Lương nói: “Nếu đăng video đoạn thời gian trước hai hộ lý ngược đãi sẽ có hiệu quả cao hơn, có thể lấy được sự đồng cảm của fan.”
Kiều Quảng Lan “Hừ” một tiếng: “Không cần.”
Hắn không muốn dựa vào việc kể khổ để đổi lấy nước mắt của những fan tốt bụng, cũng không có ý định xây dựng bản thân thành một người yếu đuối.
Trợ lý Lương rất kinh ngạc, anh ta do dự một chút, thấy thái độ của Kiều Quảng Lan vẫn cứng rắn như cũ mới không khuyên nữa.
Đúng là một người có lòng tự trọng cao và tinh thần háo thắng.
Hàn đổng nói: “Những thứ này, rốt cuộc cậu lấy đâu ra?”
Kiều Quảng Lan đeo mũ, kéo khẩu trang che mặt kín mít, hai người chỉ có thể thấy được khóe mắt hắn cong lên một chút, hắn đáp” Tìm hai người chết giúp tôi lấy đi.”
Hàn đổng: “...” Có quỷ mới tin cậu.
Sau khi hắn nói xong câu đó thì không nhiều lời nữa mà mở cửa phòng rồi nghênh ngang rời đi.
Trợ lý Lương nói: “Ông chủ, bây giờ chúng ta lập tức đăng video luôn hay sao?”
Hàn đổng lướt web và weibo, ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên cũng bật cười: “Tất nhiên là không. Dù sao đi nữa cũng phải để mà xem ai đang nhảy nhót rồi mới ra tay chứ. Ngụy Kế Thịnh cho rằng nộp phí bồi thường hợp đồng rồi là có thể làm công ty chúng ta mất thể diện ấy hả? Nằm mơ. Hắn bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.”
Kiều Quảng Lan trước khi đi ra khỏi công ty cũng nhanh trí nhìn quanh một chút, quả nhiên phát hiện có không ít phóng viên vây kín cửa trước cửa sau, hắn đau đầu gõ gõ thái dương trực tiếp thuận theo ống nước ngoài hành lang trèo xuống. Sau khi đáp đất một cách ngầu lòi thì hắn phủi bụi đất rồi thành công bỏ chạy.
Nơi hắn rơi xuống là một hẻm nhỏ hẻo lánh, xung quanh cũng không có camera giơ cao hay đèn pin cầm tay lít nhít. Kiều Quảng Lan mới vừa thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên nghe thấy có người vỗ tay sau lưng hắn khen ngợi: “Không nghĩ đến Cậu Kiều đây không chỉ có gương mặt không tệ, mà kỹ năng còn tốt như thế, đúng là cao thủ giấu tài.”
Nghe thấy câu nói mang theo giọng điệu ngả ngớn này, Kiều Quảng Lan liền quay đầu lại. Chỉ thấy người nói chuyện là một người trẻ tuổi không chênh tuổi hắn là bao, trong miệng người đó ngậm một cây thuốc còn chưa đốt lửa, sau lưng người kia còn có mấy vệ sĩ theo sau, nhìn cái điệu bộ này là ở đây từ trước để chặn đường mình.
Kiều Quảng Lan phủi rỉ sắt dính lên tay rồi phủi áo quần, không thèm nhấc đầu, hỏi: “Người anh em có chuyện gì vậy?”
Người trẻ tuổi kia nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân với ánh mắt sâu xa: “Tai nạn xe làm hỏng đầu anh rồi đấy à? Thôi, vậy thì tôi tự giới thiệu bản thân một lần nữa. Tôi đây, họ Thạch, tên là Thạch Bác Thụy, Giải trí Thời Thành là sản nghiệp nhà tôi, cậu có thể gọi tôi một tiếng tôn xưng là Cậu chủ Thạch.”
Kiều Quảng Lan nói: “Giải trí Thời Thành? Là gì thế, chưa từng nghe nói.”
Thạch Bác Thụy: “...”
Gã ta và Kiều Quảng Lan tuy rằng chưa từng gặp nhau bao giờ, thế nhưng cũng không thể tính là người xa lạ --- Thạch Bác Thụy ở thủ đô là nhà giàu đời thứ hai, tính cách xốc nổi, hơn nữa cũng vì sản nghiệp gia tộc chủ yếu tập trung ở giới giải trí, cho nên cậu ta thường đưa ra một số nhận xét trên mạng. Cậu ta ỷ vào các ngôi sao không dám đụng vào mình nên nói chuyện cực kỳ cay nghiệt, bình thường cái mỏ cậu ta cũng cực kỳ hỗn, nói chuyện cũng không thèm nói lý.
Đợt trước nhà họ Kiều mới xảy ra biến cố, gã ta liền nói mấy lời giúp đỡ Lâm An Nghi và chỉ trích đời sống cá nhân của Kiều Quảng Lan hỗn loạn, người nhà xảy ra chuyện cũng đáng đời, đó cũng là một trong những lý do chiều gió dư luận ngày càng bất lợi cho Kiều Quảng Lan. Thế nhưng trên thực tế chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Kiều Quảng Lan hết. Thời điểm đó người đại diện của Kiều Quảng Lan thậm chí còn chẳng dám nói một lời, bản thân Kiều Quảng Lan cũng hôn mê sâu nên không thể cãi lại.
Một thời gian trôi qua, Thạch Bác Thụy không nghĩ đến Kiều Quảng Lan còn dám nói chuyện với gã ta như thế, bỗng chốc gã ta cười lạnh một tiếng. Cũng may chú gã còn dặn dò, bởi vậy gã ta không trực tiếp ra tay, gã lấy thuốc ngậm trên miệng xuống giơ ra với Kiều Quảng Lan: “Biết đây là gì không?”
Kiều Quảng Lan híp mắt nhìn một chút: “Đây là Hoàng Hạc Lâu Kim Chuyên đúng không?”
Hoàng Hạc Lâu Kim Chuyên có thể nói là một trong những loại thuốc lá đắt nhất nội địa, mẫu đặc biệt của Hoàng Hạc Lâu thậm chí còn đến 30.000 tệ* một gói, giá cả này người bình thường rất khó mà rớ vào. Đột nhiên Kiều Quảng Lan hiểu được tên màu mè này vì sao không hút thuốc mà còn ngậm trong miệng.
*Cỡ 101tr
Thạch Bác Thụy nói: “Không sai, nhưng với tôi thì chả thèm gì.”
Sau đó gã vung tay ném thuốc xuống đất rồi xoay chân dẫm dẫm, sau đó mới nói: “Nói vứt liền vứt, thứ vô dụng thì trước giờ tôi sẽ không bận tâm.”
Kiều Quảng Lan: “...”
Phải nghĩ cách chạy nhanh thôi! Mẹ nó chứ ở đây có thằng ngu.
Hắn chậm rãi nói: “Vậy thì tôi thấy mừng vì cha cậu không nghĩ vậy, nếu không cậu chủ Thạch mới vừa ra đời đã thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi.”
Thạch Bác Thụy: “...”
Gã ta sầm mặt, giận dữ nói: “Cho thể diện mà không cần!”
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên chắn sau lưng Kiều Quảng Lan.
Thạch Bác Thụy nói: “Tôi thấy bộ dạng cậu không tệ mới cho cậu chút mặt mũi rồi nói với cậu dễ nghe tí, nhưng mà tiếc là cậu không uống rượu mời mà thích rượu phạt, vậy thì chịu rồi. Chuyện bệnh viện tôi nghe nói cậu hình như thật sự còn biết chữa bệnh cho người trúng tà đúng không? Bây giờ nhà tôi có người cậu cậu coi. Đưa người đi.”
Gã ta không cần nghe ý kiến của Kiều Quảng Lan mà hất đầu ra hiệu cho hai vệ sĩ đưa người đi
Nếu Kiều Quảng Lan nghiêm túc muốn ra tay thì cho dù có gấp đôi số người ở đây hắn cũng quật ngã được hết, thế như phóng viên còn ở gần đây, hắn không muốn một đống người vây quanh làm phiền, vì thế hiếm khi anh không hất chúng đi mà lùi về sau trốn một chút, tránh tay của vệ sĩ rồi nói: “Cậu thánh mẫu thật đấy, chỉ nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho người khác mà không bận tâm đến sự sống chết của bản thân.”
Thạch Bác Thụy sững sờ: “Cậu có ý gì?”
Kiều Quảng Lan nói: “Nhìn mặt cậu, lông mày cụp xuống, dáng lông mày này tài vận không tệ, phú quý một đời---”
Thạch Bác Thụy cười khinh miệt: “Bây giờ mới nịnh bợ không thấy muộn quá rồi sao?”
Kiều Quảng Lan không để ý gã ta, nói cho xong lời của mình: “Thế nhưng dưới lông mày phải của cậu có sẹo, phối hợp với thiên đình quá phẳng có thể thấy được duyên phận với người thân khá nhạt. Nếu như đoán không nhầm thì cha mẹ cậu cũng đã qua đời. Cái công ty chưa từng nghe tên đó xem như có khủng mấy đi nữa thì cậu đây cũng không phải là người trực tiếp thừa kế đúng không?”
Mặt Thạch Bác Thụy nghẹn đến đỏ bừng, chỉ vào Kiều Quảng Lan: “Cậu ---”
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu, nói: “Đời này của cậu sợ là khó mà tốt lên, tổng kết lại cũng chỉ bốn câu khuyên --- Ngửa đầu lộ diện sợ gặp hung, cúi đầu bước đi vạn sự không. Lắc đầu thân này không tốt số, rụt đầu tay múa một đời nghèo.”
Hắn chuyển đề tài: “Chẳng qua giờ cậu đã gặp được tôi, tôi có thể giúp cậu giải quyết nguy cơ.”
Người này xem tướng thì xem tướng, thế nhưng trước giờ chưa thấy thầy tướng nào xem ra cái số cậu ta thảm như vậy, Thạch Bác Thụy tức thì tức nhưng cũng có chút không yên tâm --- dù sao đi nữa thì Kiều Quảng Lan nói đúng cả.
Bởi thế gã ta cố gắng nghẹn lửa, giận dữ nói: “Nói nghe chút đi.”
Kiều Quảng Lan thần bí cười cười: “Cậu bị ác quỷ quấn người, không cảm giác được gió âm thổi sau lưng sao?”
Thật ra lúc vừa nãy Thạch Bác Thụy tới đây cũng cảm giác được sau lưng có gió thổi, thế nhưng gã ta không để ý, bây giờ nghe được Kiều Quảng Lan nhắc đến, trong lòng gã căng thẳng một hồi, đột nhiên gã ta nghĩ đến trận gió kia cũng không quá bình thường.
Gã kinh hãi lập tức quay đầu, mấy tên vệ sĩ cũng nhìn sang, trên mặt bọn họ đều mang biểu cảm sợ hãi y chang nhau.
Kiều Quảng Lan xoay người chạy.
Thạch Bác Thụy nhìn sau lưng mình không có gì, gã ta nhìn quanh một vòng mới phát hiện trên đỉnh đầu mình có một cái quạt hút gió của điều hòa...
Gã ta vừa quay đầu, tên nhóc ban nãy đã không còn bóng dáng.
“...”
Thạch Bác Thụy giận dữ nói: “Tìm cậu ta cho tôi, tìm được đánh một trận trước!”
Kiều Quảng Lan sung sướng bỏ lại được đám phóng viên và tên nhà giàu đời thứ hai trong lòng cảm giác khá thành công, hắn tìm một tiệm cơm tây rồi bước vào, nơi này ánh đèn mờ ảo, chất lượng an ninh cũng rất hài lòng, là nơi chuyên dành cho người có tiền không muốn bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ không có phóng viên trà trộn vào được.
... Chẳng qua lại có đạo diễn.
Lúc ăn cơm được một nửa, nhìn đạo diễn Lỗ Điền không biết từ đâu chui ra, Kiều Quảng Lan bất đắc dĩ thả nĩa, hắn cảm giác bây giờ mình rất nổi tiếng, có thể sánh ngang với Đường Tăng, nếu giờ hắn đi bán thân có khi còn kiếm được một mớ.
Hắn không chờ đạo diễn Lỗ lên tiếng, liền mở miệng: “Tôi thật sự không diễn được.”
Lỗ Điền kiên quyết nói: “Tôi nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy có nhân vật rất hợp với cậu, người khác không thể nào diễn ra cái khí chất như thế được. Cậu có thể xem thử kịch bản trước, xem kịch bản trước rồi trả lời tôi cũng được, đây.”
Thế mà ông ta thật sự đưa được một cuốn kịch bản cho Kiều Quảng Lan, Kiều Quảng Lan không dám tin mà nói: “Ông còn cầm theo kịch bản theo dõi tôi luôn sao, hay là bất kể đi đến đâu cũng đều mang theo kịch bản?”
Lỗ Điền giải thích nói: “Không phải tôi cố ý theo dõi cậu, tôi hẹn người ta bàn chuyện kịch bản ở đây, mới đi ngang qua bàn này vừa khéo thấy được cậu.”
Ông ta vừa nói, vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc mới bước chân vào nghề, ông ta đã lâu chưa từng chân thành đi mời ai diễn nhân vật của mình, thế mà người này còn không nguyện ý.
Thế nhưng người trước mặt này dù nhìn thế nào cũng giống hệt như là người được tạo riêng vì kịch bản. Nếu như trước đó ông ta chưa gặp thì thôi, thế nhưng từ khi thấy được hắn, đạo diễn Lỗ cảm thấy tất cả những người khác đều diễn không ra được hiệu quả mình muốn.
Từ đầu đến giờ Kiều Quảng Lan không hề có ý muốn diễn cái gì, thế nhưng người ta còn chân thành đến mức này, cho dù hắn có muốn từ chối người ta một tiếng cũng thấy ngại, bởi thế hắn không thể làm gì khác hơn là cầm kịch bản lật hai trang cho có, định tìm điểm gì đó không hợp để từ chối.
Không nghĩ đến hắn nhìn một cái trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả mà chưa bao giờ có, thứ này thật giống như một giấc mộng hoang đường.
Đây là một câu chuyện tiên hiệp tu chân, đề tài kỳ ảo, thứ này rõ là cách rất xa với thế giới của hắn, thế nhưng Kiều Quảng Lan không biết vì sao mình lại xảy ra cảm giác đồng cảm mạnh mẽ như vậy.
Người đứng đầu chính đạo...
Vương giả của Ma tộc...
Hai người quen biết từ thời thiếu niên, thế nhưng bởi vì quan điểm khác nhau cho nên không thể không cắt đứt quan hệ và chia cách... Vận mệnh cứ thế lên xuống, hai người cùng nhau hợp tác vừa là địch cũng vừa là bạn, có khi hợp tác, khi thì chém giết lẫn nhau... Cuối cùng một bên vì cứu một bên khác, mất mạng, mãi mãi không vào luân hồi, chết trong lòng bạn tốt.
Kiều Quảng Lan lẩm bẩm nói: “Đây, chuyện này...”
Quen đến mức không nói thành lời, thế nhưng thực tế thì cực kỳ lạ lẫm.
Đầu từng bị chấn thương của hắn lại lần nữa đau nhói kịch liệt.
Ngay vào lúc này, vai bị một cánh tay đè lại, ngay sau đó kịch bản trong tay cũng bị rút đi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười gằn: “Thằng nhóc thúi, cậu chạy nữa đi.”
Kiều Quảng Lan nghe được là tiếng của Thạch Bác Thụy, chỉ là hắn đang đau đầu thế nhưng không muốn người ta nhìn ra được, đành lặng yên nín nhịn, không để ý đến người nói chuyện.
Lỗ Điền nói: “Cậu là ai?”
Thạch Bác Thụy vốn cũng không thèm liếc mắt nhìn lão già này, tiện tay lật hai trang kịch bản, phát hiện đây là bộ phim << Tư Quy >> dự kiến sẽ là đối thủ cạnh tranh với phim mới của công ty cậu ta, vì thế cậu ta khinh thường bĩu môi, khép thật mạnh, vỗ vỗ trên đầu Kiều Quảng Lan sỉ nhục, cười cợt: “Kỹ năng diễn xuất của cậu lên TV có mà thúi mặt, diễn cái thứ dở tệ này còn không bằng về nhà tôi kiếm tiền đi, cho dù cậu không chữa được bệnh thì lấy cái gương mặt này cũng ngủ chung được đấy.”
Cái đầu hơi đau của Kiều Quảng Lan dần lấy lại sức được, trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút bực bội, vừa khéo đối phương đến đây tìm đường chết, hắn vung tay cướp kịch bản về, đập một phát lên mặt gã ta: “Cậu lặp lại lần nữa? Con mẹ nó cậu mới là cái thứ thúi mặt! Kỹ năng diễn xuất của ông đây hơi bị được đấy!”
Hắn xả xong còn chưa hết giận, quay đầu nói với Lỗ Điền: “Bộ phim này của ông, tôi nhận!”
Lỗ điền: “...” Trước kia nói nhiều vậy cũng không làm hắn mảy may suy nghĩ, thế mà lại đồng ý vì cái lý do kỳ quái này...
Thạch Bác Thụy: “...”
Hành động chạy trốn vừa nãy của Kiều Quảng Lan đã vô tình để lại cho gã ta một ấn tượng “Người này rất đáng sợ, là một tên thất bại nhưng nhanh mồm nhanh miệng”, nếu như không phải do có lệnh nhất định phải đưa hắn về thì Thạch Bác Thụy vốn cũng chả muốn nói nửa câu với hắn làm gì. Bây giờ bị hắn đập kịch bản một phát vừa nhanh vừa ác, đập đến mức gã ta muốn ngất đi.
Sau khi gã ta phản ứng lại tức đến run lẩy bẩy, ngón tay chỉ vào Kiều Quảng Lan như muốn chọc vào mặt hắn: “Mày! Con mẹ nó hôm nay nhất định tao phải xử được mày!”
Kiều Quảng Lan nhíu mày cười lạnh, hắn mới vừa muốn mở miệng thì ánh mắt xẹt qua, đột nhiên hắn đặt kịch bản vào tay Thạch Bác Thụy rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: “Bác Thụy, cháu đang làm gì thế!”
Nghe được âm thanh này, Kiều Quảng Lan để ý thấy Thạch Bác Thụy còn run run một chút, rõ ràng người đến khiến cậu ta vô cùng sợ hãi. Mà như Kiều Quảng Lan biết, người lên tiếng có lẽ là chú ruột của Thạch Bác Thụy, cũng là chủ tịch của Giải Trí Thời Thành, theo lý thuyết Thạch Bác Thụy không nên sợ hãi như vậy mới đúng chứ?
Lý do hắn vội ngồi xuống đó là vì vừa nãy đột nhiên Cầu Minh đột nhiên nói với hắn, người thật sự muốn tìm hắn đã đến rồi. Tình cờ bàn mà Kiều Quảng Lan ngồi ở sau một chậu cây xanh khá to, bởi vậy người ngồi ở góc độ khác không nhin thấy được nơi này có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi hắn ngồi xuống rồi Thạch Triết mới nhìn thấy Thạch Bác Thụy đang duỗi tay chỉ vào Kiều Quảng Lan nên mới nói câu này.
Kiều Quảng Lan quan sát Thạch Triết một chút, đối phương khoảng chừng ngoài ba mươi, hắn ta có vẻ như sức khỏe không tốt, bởi vì vóc người khá thon gầy, không giống như thương nhân mà trông càng giống như giáo sư đại học hơn.
Thạch Triết chào hỏi Lỗ Điền trước rồi mới mới liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái: “Cậu Kiều, chào cậu.”
Trong lòng Kiều Quảng Lan âm thầm cảnh giác, hắn khẽ gật đầu một cái, đến cả lên tiếng cũng không.
Thạch Triết cười cười: “Vừa nãy Bác Thụy quá đáng, xem ra là làm cậu Kiều tức giận rồi.”
Thạch Bác Thụy vừa nhìn, đầu óc gã ta đã ngay lập tức tỉnh táo, gã nhìn tay mình rồi lại nhìn thấy chú nhỏ khẽ nhíu mày, sợ đến mức lập tức rụt tay về, khom lưng cong eo, vội vàng chạy lên cười nói: “Ấy, chú nhỏ, sao chú cũng ở đây? Cháu, cháu không làm gì cả, chỉ là nghe theo lời chú dặn, đưa tên nhóc này, à không, mời cậu Kiều về nhà làm khách ấy mà...”
Thạch Triết nói: “Vậy cháu mời được chưa?”
Thạch Bác Thụy còn đang nghẹn lời, Kiều Quảng Lan nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không đi.”
Thạch Triết nói: “Là thế này, lần trước tôi nghe người ta nói, bệnh của cô chủ nhỏ nhà họ Sở là được cậu Kiều chữa khỏi, vừa khéo trong nhà tôi cũng có người bị bệnh tương tự, cho nên vốn còn muốn kêu Bác Thụy đến đây mời cậu Kiều đến nhà tôi nhìn hộ. Không nghĩ đến Bác Thụy không hiểu chuyện, đắc tội với cậu Kiều đây rồi, thật là ngại quá. Để tôi dạy dỗ nó cho.”
Kiều Quảng Lan thấy hắn ta nói chuyện nhã nhặn lễ độ, cho dù có phải thật lòng hay không thì ít nhất vẫn đủ lịch sự, ngược lại hắn lại thấy thái độ bản thân có chút cứng nhắc, vì thế nói: “Cũng không phải hành động cố ý, dạy dỗ thì...”
Hai chữ “thôi đi” còn chưa ra khỏi miệng, Thạch Triết bỗng quay người cho Thạch Bác Thụy ba cái bạt tai liên tục, vừa đánh vừa hỏi: “Đã hiểu ra chưa? Biết sai ở đâu chưa? Biết giờ phải làm gì chưa?”
Giọng điệu hắn ta vẫn rất ấm áp, thế nhưng lực tay lại còn mạnh hơn Kiều Quảng Lan ban nãy gấp mấy lần. Bỗng chốc mặt Thạch Bác Thụy bị hằn mấy cái dấu đỏ, sưng lên vù vù.
Kiều Quảng Lan: “...”
Ây da, không nghĩ đến, thì ra là biến thái.
Hắn liếc qua Lỗ Điền một chút, hắn thấy vẻ mặt của vị đạo diễn này không hề đồng tình, thế nhưng lại rõ ràng không có chút nào kinh ngạc, thậm chí ngay cả người bị đánh là Thạch Bác Thụy cũng không có biểu cảm gì như là ngoài ý muốn, xem ra tính của Thạch Triết vẫn luôn thế này.
Nước mắt và máu tươi cùng lúc chảy xuống từ mặt Thạch Bác Thụy, gã ta cực kỳ chật vật, dường như cả người run lên, gã ta cúi đầu khom lưng nhận lỗi với Kiều Quảng Lan: “Cậu Kiều, xin lỗi, tôi không đúng, là tôi không nên gây sự với cậu, xin cậu tha thứ cho tôi.”
Thạch Triết nói: “Cậu Kiều cảm thấy vậy đã đủ chưa? Nếu còn chưa đủ thì để tôi dạy dỗ nó tiếp.”
Kiều Quảng Lan: “... Được rồi.”
Thạch Bác Thụy trông mong nhìn hắn: “Cậu Kiều tha thứ cho tôi rồi sao?”
Lời nói của gã ta nghe rất đáng thương, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đầy sự tức giận, dù có xấu tính cũng không dám thể hiện với Thạch Triết, chỉ có thể ghim Kiều Quảng Lan trong lòng một bút.
Kiều Quảng Lan liếc nhìn gã ta một cái, Thạch Triết lại đá một chân vào đầu gối Thạch Bác Thụy, bỗng chốc khiến gã khụy xuống, hắn ta vung tay còn muốn đánh.
“Được rồi được rồi.” Kiều Quảng Lan chịu thua rồi, “Cứ vậy đi, chuyện chấm dứt ở đây, tôi sẽ không để trong lòng.”
Thạch Triết nói: “Cậu Kiều rộng rãi tốt bụng không trách nó, vậy hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho nó.”
Hắn ta dừng chút rồi nói: “Vậy thì cậu muốn ăn cơm xong rồi theo tôi hay đi bây giờ? Tôi có thể dặn dò người làm trong nhà chuẩn bị cơm trưa còn phong phú hơn.”
Kiều Quảng Lan thiếu chút nữa tức đến bật cười, hắn chống bàn đứng dậy khỏi chỗ. Nguyên chủ vốn là người mẫu, chiều cao cũng không thấp, đứng song song như thế còn hơi cao hơn Thạch Triết một chút.
Kiều Quảng Lan nhìn Thạch Triết, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói không đi thì là không đi, người họ Thạch mấy người nghe không hiểu tiếng người sao?”
Lỗ Điền thật sự phục hắn luôn, mới vừa nãy được chứng kiến một mặt biến thái của đối phương như thế mà bây giờ lại còn dám nói thế này.
Thạch Triết trái lại không hề tức giận mà còn cười nói: “Tùy tiện từ chối lời mời của người khác có thể làm cuộc sống cậu thêm phiền phức đấy. Tôi tôn trọng ý kiến của Cậu Kiều đây, thế nhưng hy vọng cậu Kiều sau này đừng vì quyết định của bản thân mà hối hận.”
Lúc này, Thạch Bác Thụy đột nhiên kêu một tiếng: “Cậu hai Sở!”
Mấy người đang trò chuyện đều đồng loạt ngậm miệng nhìn theo hướng của Thạch Bác Thụy. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro đang đi đến, gương mặt anh rất đẹp trai, quanh người có một loại khí chất cực kỳ cao quý, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu đây không phải nhà hàng thì lập tực sẽ kéo đến một đám người vây xem.
Đấy là Sở Tranh.
Thạch Bác Thụy gọi kia một tiếng rõ ràng là để nhắc nhở Thạch Triết có người đến, sau khi tự gã ta hô xong cũng lập tức cười nói đon đả với Sở Tranh: “Không nghĩ đến còn tình cờ gặp được cậu chủ Sở ở đây, thật là khéo quá.”
Sở Tranh không đáp lại gã ta, chỉ liếc mắt nhìn gã ta một cái như cười như không, biểu cảm trên mặt như đang thẳng thắn nói cho Thạch Bác Thụy, cậu còn chưa xứng được nói chuyện với tôi.
Cảm xúc trên mặt Thạch Bác Thụy cứng đờ, Thạch Triết tiếp lời: “Cậu chủ Sở, cậu cũng đến đây ăn cơm sao?”
Sở Tranh nở nụ cười, lúc này lại cho hắn ta chút mặt mũi: “Đúng vậy, không thể so được với Thạch đổng rồi, đến đây rèn luyện cơ thể, thú vị đấy.”
Anh vừa nói vừa liếc mắt nhìn bao thịt Thạch Bác Thụy đầy sâu xa.
Thạch Bác Thụy: “...”
Sở Tranh sau khi nói xong câu đó liền quay đầu đi, hắn gật đầu với Lỗ Điền trước, sau đó vỗ vai Kiều Quảng Lan một cách thân quen rồi nói: “Cậu Kiều, đạo diễn Lỗ, ngại ghê tôi đến muộn mất. Bàn này đã có chút loạn rồi, chúng ta chuyển sang ngồi nơi khác đi. Tôi soạn một bàn khác bồi tội với hai người.”
Anh còn nói: “Xin lỗi nhé Thạch đổng, tôi không tiếp được nữa.”
Ánh mắt Thạch Triết đảo qua đảo lại giữa Sở Tranh và Kiều Quảng Lan, hắn ta nhẹ giọng nói: “Không nghĩ đến hai cậu quen nhau. Chẳng qua cậu chủ Sở này, tôi đang muốn mời cậu Kiều đây đến nhà tôi làm khách đấy?”
Sở Tranh mỉm cười nói: “Vừa nãy tôi nghe mà. Tôi cũng nghe thấy cậu ấy bảo là không muốn đi.”
Thạch Triết nho nhã lễ độ: “Đúng vậy, tiếc quá, xem ra mặt mũi cậu chủ Sở còn lớn hơn.”
Kiều Quảng Lan biết được hơn nửa là Sở Tranh hẹn bàn chuyện kịch bản với Lỗ Điền, lời vừa nãy cũng chỉ là giải vây cho mình, hắn không muốn đối phương mất mặt, vì thế liền thuận theo: “Ngài Thạch, thật sự xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen ăn cơm với người đáng ghét.”
Hết chương 110.
“A, cái đó, đủ rồi, đủ rồi.”
Hàn đổng hồi phục tinh thần, sắc mặt có chút phức tạp, nói: “Cậu yên tâm, có video này ít nhất nhất chúng ta cũng có thể khắc phục vấn đề trước mắt được. Còn chuyện Lâm An Nghi lên án cậu, chờ cậu tìm được chứng cứ rồi lại đưa ra, phản kích lần thứ hai.”
Kiều Quảng Lan nói: “Video đừng có đăng lên cả, anh cứ đăng sự thật chuyện xung đột ngày hôm đó lên là được, còn lại cứ để đó còn báo cảnh sát.”
Trợ lý Lương nói: “Nếu đăng video đoạn thời gian trước hai hộ lý ngược đãi sẽ có hiệu quả cao hơn, có thể lấy được sự đồng cảm của fan.”
Kiều Quảng Lan “Hừ” một tiếng: “Không cần.”
Hắn không muốn dựa vào việc kể khổ để đổi lấy nước mắt của những fan tốt bụng, cũng không có ý định xây dựng bản thân thành một người yếu đuối.
Trợ lý Lương rất kinh ngạc, anh ta do dự một chút, thấy thái độ của Kiều Quảng Lan vẫn cứng rắn như cũ mới không khuyên nữa.
Đúng là một người có lòng tự trọng cao và tinh thần háo thắng.
Hàn đổng nói: “Những thứ này, rốt cuộc cậu lấy đâu ra?”
Kiều Quảng Lan đeo mũ, kéo khẩu trang che mặt kín mít, hai người chỉ có thể thấy được khóe mắt hắn cong lên một chút, hắn đáp” Tìm hai người chết giúp tôi lấy đi.”
Hàn đổng: “...” Có quỷ mới tin cậu.
Sau khi hắn nói xong câu đó thì không nhiều lời nữa mà mở cửa phòng rồi nghênh ngang rời đi.
Trợ lý Lương nói: “Ông chủ, bây giờ chúng ta lập tức đăng video luôn hay sao?”
Hàn đổng lướt web và weibo, ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên cũng bật cười: “Tất nhiên là không. Dù sao đi nữa cũng phải để mà xem ai đang nhảy nhót rồi mới ra tay chứ. Ngụy Kế Thịnh cho rằng nộp phí bồi thường hợp đồng rồi là có thể làm công ty chúng ta mất thể diện ấy hả? Nằm mơ. Hắn bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.”
Kiều Quảng Lan trước khi đi ra khỏi công ty cũng nhanh trí nhìn quanh một chút, quả nhiên phát hiện có không ít phóng viên vây kín cửa trước cửa sau, hắn đau đầu gõ gõ thái dương trực tiếp thuận theo ống nước ngoài hành lang trèo xuống. Sau khi đáp đất một cách ngầu lòi thì hắn phủi bụi đất rồi thành công bỏ chạy.
Nơi hắn rơi xuống là một hẻm nhỏ hẻo lánh, xung quanh cũng không có camera giơ cao hay đèn pin cầm tay lít nhít. Kiều Quảng Lan mới vừa thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên nghe thấy có người vỗ tay sau lưng hắn khen ngợi: “Không nghĩ đến Cậu Kiều đây không chỉ có gương mặt không tệ, mà kỹ năng còn tốt như thế, đúng là cao thủ giấu tài.”
Nghe thấy câu nói mang theo giọng điệu ngả ngớn này, Kiều Quảng Lan liền quay đầu lại. Chỉ thấy người nói chuyện là một người trẻ tuổi không chênh tuổi hắn là bao, trong miệng người đó ngậm một cây thuốc còn chưa đốt lửa, sau lưng người kia còn có mấy vệ sĩ theo sau, nhìn cái điệu bộ này là ở đây từ trước để chặn đường mình.
Kiều Quảng Lan phủi rỉ sắt dính lên tay rồi phủi áo quần, không thèm nhấc đầu, hỏi: “Người anh em có chuyện gì vậy?”
Người trẻ tuổi kia nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân với ánh mắt sâu xa: “Tai nạn xe làm hỏng đầu anh rồi đấy à? Thôi, vậy thì tôi tự giới thiệu bản thân một lần nữa. Tôi đây, họ Thạch, tên là Thạch Bác Thụy, Giải trí Thời Thành là sản nghiệp nhà tôi, cậu có thể gọi tôi một tiếng tôn xưng là Cậu chủ Thạch.”
Kiều Quảng Lan nói: “Giải trí Thời Thành? Là gì thế, chưa từng nghe nói.”
Thạch Bác Thụy: “...”
Gã ta và Kiều Quảng Lan tuy rằng chưa từng gặp nhau bao giờ, thế nhưng cũng không thể tính là người xa lạ --- Thạch Bác Thụy ở thủ đô là nhà giàu đời thứ hai, tính cách xốc nổi, hơn nữa cũng vì sản nghiệp gia tộc chủ yếu tập trung ở giới giải trí, cho nên cậu ta thường đưa ra một số nhận xét trên mạng. Cậu ta ỷ vào các ngôi sao không dám đụng vào mình nên nói chuyện cực kỳ cay nghiệt, bình thường cái mỏ cậu ta cũng cực kỳ hỗn, nói chuyện cũng không thèm nói lý.
Đợt trước nhà họ Kiều mới xảy ra biến cố, gã ta liền nói mấy lời giúp đỡ Lâm An Nghi và chỉ trích đời sống cá nhân của Kiều Quảng Lan hỗn loạn, người nhà xảy ra chuyện cũng đáng đời, đó cũng là một trong những lý do chiều gió dư luận ngày càng bất lợi cho Kiều Quảng Lan. Thế nhưng trên thực tế chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Kiều Quảng Lan hết. Thời điểm đó người đại diện của Kiều Quảng Lan thậm chí còn chẳng dám nói một lời, bản thân Kiều Quảng Lan cũng hôn mê sâu nên không thể cãi lại.
Một thời gian trôi qua, Thạch Bác Thụy không nghĩ đến Kiều Quảng Lan còn dám nói chuyện với gã ta như thế, bỗng chốc gã ta cười lạnh một tiếng. Cũng may chú gã còn dặn dò, bởi vậy gã ta không trực tiếp ra tay, gã lấy thuốc ngậm trên miệng xuống giơ ra với Kiều Quảng Lan: “Biết đây là gì không?”
Kiều Quảng Lan híp mắt nhìn một chút: “Đây là Hoàng Hạc Lâu Kim Chuyên đúng không?”
Hoàng Hạc Lâu Kim Chuyên có thể nói là một trong những loại thuốc lá đắt nhất nội địa, mẫu đặc biệt của Hoàng Hạc Lâu thậm chí còn đến 30.000 tệ* một gói, giá cả này người bình thường rất khó mà rớ vào. Đột nhiên Kiều Quảng Lan hiểu được tên màu mè này vì sao không hút thuốc mà còn ngậm trong miệng.
*Cỡ 101tr
Thạch Bác Thụy nói: “Không sai, nhưng với tôi thì chả thèm gì.”
Sau đó gã vung tay ném thuốc xuống đất rồi xoay chân dẫm dẫm, sau đó mới nói: “Nói vứt liền vứt, thứ vô dụng thì trước giờ tôi sẽ không bận tâm.”
Kiều Quảng Lan: “...”
Phải nghĩ cách chạy nhanh thôi! Mẹ nó chứ ở đây có thằng ngu.
Hắn chậm rãi nói: “Vậy thì tôi thấy mừng vì cha cậu không nghĩ vậy, nếu không cậu chủ Thạch mới vừa ra đời đã thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi.”
Thạch Bác Thụy: “...”
Gã ta sầm mặt, giận dữ nói: “Cho thể diện mà không cần!”
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên chắn sau lưng Kiều Quảng Lan.
Thạch Bác Thụy nói: “Tôi thấy bộ dạng cậu không tệ mới cho cậu chút mặt mũi rồi nói với cậu dễ nghe tí, nhưng mà tiếc là cậu không uống rượu mời mà thích rượu phạt, vậy thì chịu rồi. Chuyện bệnh viện tôi nghe nói cậu hình như thật sự còn biết chữa bệnh cho người trúng tà đúng không? Bây giờ nhà tôi có người cậu cậu coi. Đưa người đi.”
Gã ta không cần nghe ý kiến của Kiều Quảng Lan mà hất đầu ra hiệu cho hai vệ sĩ đưa người đi
Nếu Kiều Quảng Lan nghiêm túc muốn ra tay thì cho dù có gấp đôi số người ở đây hắn cũng quật ngã được hết, thế như phóng viên còn ở gần đây, hắn không muốn một đống người vây quanh làm phiền, vì thế hiếm khi anh không hất chúng đi mà lùi về sau trốn một chút, tránh tay của vệ sĩ rồi nói: “Cậu thánh mẫu thật đấy, chỉ nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho người khác mà không bận tâm đến sự sống chết của bản thân.”
Thạch Bác Thụy sững sờ: “Cậu có ý gì?”
Kiều Quảng Lan nói: “Nhìn mặt cậu, lông mày cụp xuống, dáng lông mày này tài vận không tệ, phú quý một đời---”
Thạch Bác Thụy cười khinh miệt: “Bây giờ mới nịnh bợ không thấy muộn quá rồi sao?”
Kiều Quảng Lan không để ý gã ta, nói cho xong lời của mình: “Thế nhưng dưới lông mày phải của cậu có sẹo, phối hợp với thiên đình quá phẳng có thể thấy được duyên phận với người thân khá nhạt. Nếu như đoán không nhầm thì cha mẹ cậu cũng đã qua đời. Cái công ty chưa từng nghe tên đó xem như có khủng mấy đi nữa thì cậu đây cũng không phải là người trực tiếp thừa kế đúng không?”
Mặt Thạch Bác Thụy nghẹn đến đỏ bừng, chỉ vào Kiều Quảng Lan: “Cậu ---”
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu, nói: “Đời này của cậu sợ là khó mà tốt lên, tổng kết lại cũng chỉ bốn câu khuyên --- Ngửa đầu lộ diện sợ gặp hung, cúi đầu bước đi vạn sự không. Lắc đầu thân này không tốt số, rụt đầu tay múa một đời nghèo.”
Hắn chuyển đề tài: “Chẳng qua giờ cậu đã gặp được tôi, tôi có thể giúp cậu giải quyết nguy cơ.”
Người này xem tướng thì xem tướng, thế nhưng trước giờ chưa thấy thầy tướng nào xem ra cái số cậu ta thảm như vậy, Thạch Bác Thụy tức thì tức nhưng cũng có chút không yên tâm --- dù sao đi nữa thì Kiều Quảng Lan nói đúng cả.
Bởi thế gã ta cố gắng nghẹn lửa, giận dữ nói: “Nói nghe chút đi.”
Kiều Quảng Lan thần bí cười cười: “Cậu bị ác quỷ quấn người, không cảm giác được gió âm thổi sau lưng sao?”
Thật ra lúc vừa nãy Thạch Bác Thụy tới đây cũng cảm giác được sau lưng có gió thổi, thế nhưng gã ta không để ý, bây giờ nghe được Kiều Quảng Lan nhắc đến, trong lòng gã căng thẳng một hồi, đột nhiên gã ta nghĩ đến trận gió kia cũng không quá bình thường.
Gã kinh hãi lập tức quay đầu, mấy tên vệ sĩ cũng nhìn sang, trên mặt bọn họ đều mang biểu cảm sợ hãi y chang nhau.
Kiều Quảng Lan xoay người chạy.
Thạch Bác Thụy nhìn sau lưng mình không có gì, gã ta nhìn quanh một vòng mới phát hiện trên đỉnh đầu mình có một cái quạt hút gió của điều hòa...
Gã ta vừa quay đầu, tên nhóc ban nãy đã không còn bóng dáng.
“...”
Thạch Bác Thụy giận dữ nói: “Tìm cậu ta cho tôi, tìm được đánh một trận trước!”
Kiều Quảng Lan sung sướng bỏ lại được đám phóng viên và tên nhà giàu đời thứ hai trong lòng cảm giác khá thành công, hắn tìm một tiệm cơm tây rồi bước vào, nơi này ánh đèn mờ ảo, chất lượng an ninh cũng rất hài lòng, là nơi chuyên dành cho người có tiền không muốn bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ không có phóng viên trà trộn vào được.
... Chẳng qua lại có đạo diễn.
Lúc ăn cơm được một nửa, nhìn đạo diễn Lỗ Điền không biết từ đâu chui ra, Kiều Quảng Lan bất đắc dĩ thả nĩa, hắn cảm giác bây giờ mình rất nổi tiếng, có thể sánh ngang với Đường Tăng, nếu giờ hắn đi bán thân có khi còn kiếm được một mớ.
Hắn không chờ đạo diễn Lỗ lên tiếng, liền mở miệng: “Tôi thật sự không diễn được.”
Lỗ Điền kiên quyết nói: “Tôi nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy có nhân vật rất hợp với cậu, người khác không thể nào diễn ra cái khí chất như thế được. Cậu có thể xem thử kịch bản trước, xem kịch bản trước rồi trả lời tôi cũng được, đây.”
Thế mà ông ta thật sự đưa được một cuốn kịch bản cho Kiều Quảng Lan, Kiều Quảng Lan không dám tin mà nói: “Ông còn cầm theo kịch bản theo dõi tôi luôn sao, hay là bất kể đi đến đâu cũng đều mang theo kịch bản?”
Lỗ Điền giải thích nói: “Không phải tôi cố ý theo dõi cậu, tôi hẹn người ta bàn chuyện kịch bản ở đây, mới đi ngang qua bàn này vừa khéo thấy được cậu.”
Ông ta vừa nói, vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc mới bước chân vào nghề, ông ta đã lâu chưa từng chân thành đi mời ai diễn nhân vật của mình, thế mà người này còn không nguyện ý.
Thế nhưng người trước mặt này dù nhìn thế nào cũng giống hệt như là người được tạo riêng vì kịch bản. Nếu như trước đó ông ta chưa gặp thì thôi, thế nhưng từ khi thấy được hắn, đạo diễn Lỗ cảm thấy tất cả những người khác đều diễn không ra được hiệu quả mình muốn.
Từ đầu đến giờ Kiều Quảng Lan không hề có ý muốn diễn cái gì, thế nhưng người ta còn chân thành đến mức này, cho dù hắn có muốn từ chối người ta một tiếng cũng thấy ngại, bởi thế hắn không thể làm gì khác hơn là cầm kịch bản lật hai trang cho có, định tìm điểm gì đó không hợp để từ chối.
Không nghĩ đến hắn nhìn một cái trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả mà chưa bao giờ có, thứ này thật giống như một giấc mộng hoang đường.
Đây là một câu chuyện tiên hiệp tu chân, đề tài kỳ ảo, thứ này rõ là cách rất xa với thế giới của hắn, thế nhưng Kiều Quảng Lan không biết vì sao mình lại xảy ra cảm giác đồng cảm mạnh mẽ như vậy.
Người đứng đầu chính đạo...
Vương giả của Ma tộc...
Hai người quen biết từ thời thiếu niên, thế nhưng bởi vì quan điểm khác nhau cho nên không thể không cắt đứt quan hệ và chia cách... Vận mệnh cứ thế lên xuống, hai người cùng nhau hợp tác vừa là địch cũng vừa là bạn, có khi hợp tác, khi thì chém giết lẫn nhau... Cuối cùng một bên vì cứu một bên khác, mất mạng, mãi mãi không vào luân hồi, chết trong lòng bạn tốt.
Kiều Quảng Lan lẩm bẩm nói: “Đây, chuyện này...”
Quen đến mức không nói thành lời, thế nhưng thực tế thì cực kỳ lạ lẫm.
Đầu từng bị chấn thương của hắn lại lần nữa đau nhói kịch liệt.
Ngay vào lúc này, vai bị một cánh tay đè lại, ngay sau đó kịch bản trong tay cũng bị rút đi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười gằn: “Thằng nhóc thúi, cậu chạy nữa đi.”
Kiều Quảng Lan nghe được là tiếng của Thạch Bác Thụy, chỉ là hắn đang đau đầu thế nhưng không muốn người ta nhìn ra được, đành lặng yên nín nhịn, không để ý đến người nói chuyện.
Lỗ Điền nói: “Cậu là ai?”
Thạch Bác Thụy vốn cũng không thèm liếc mắt nhìn lão già này, tiện tay lật hai trang kịch bản, phát hiện đây là bộ phim << Tư Quy >> dự kiến sẽ là đối thủ cạnh tranh với phim mới của công ty cậu ta, vì thế cậu ta khinh thường bĩu môi, khép thật mạnh, vỗ vỗ trên đầu Kiều Quảng Lan sỉ nhục, cười cợt: “Kỹ năng diễn xuất của cậu lên TV có mà thúi mặt, diễn cái thứ dở tệ này còn không bằng về nhà tôi kiếm tiền đi, cho dù cậu không chữa được bệnh thì lấy cái gương mặt này cũng ngủ chung được đấy.”
Cái đầu hơi đau của Kiều Quảng Lan dần lấy lại sức được, trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút bực bội, vừa khéo đối phương đến đây tìm đường chết, hắn vung tay cướp kịch bản về, đập một phát lên mặt gã ta: “Cậu lặp lại lần nữa? Con mẹ nó cậu mới là cái thứ thúi mặt! Kỹ năng diễn xuất của ông đây hơi bị được đấy!”
Hắn xả xong còn chưa hết giận, quay đầu nói với Lỗ Điền: “Bộ phim này của ông, tôi nhận!”
Lỗ điền: “...” Trước kia nói nhiều vậy cũng không làm hắn mảy may suy nghĩ, thế mà lại đồng ý vì cái lý do kỳ quái này...
Thạch Bác Thụy: “...”
Hành động chạy trốn vừa nãy của Kiều Quảng Lan đã vô tình để lại cho gã ta một ấn tượng “Người này rất đáng sợ, là một tên thất bại nhưng nhanh mồm nhanh miệng”, nếu như không phải do có lệnh nhất định phải đưa hắn về thì Thạch Bác Thụy vốn cũng chả muốn nói nửa câu với hắn làm gì. Bây giờ bị hắn đập kịch bản một phát vừa nhanh vừa ác, đập đến mức gã ta muốn ngất đi.
Sau khi gã ta phản ứng lại tức đến run lẩy bẩy, ngón tay chỉ vào Kiều Quảng Lan như muốn chọc vào mặt hắn: “Mày! Con mẹ nó hôm nay nhất định tao phải xử được mày!”
Kiều Quảng Lan nhíu mày cười lạnh, hắn mới vừa muốn mở miệng thì ánh mắt xẹt qua, đột nhiên hắn đặt kịch bản vào tay Thạch Bác Thụy rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: “Bác Thụy, cháu đang làm gì thế!”
Nghe được âm thanh này, Kiều Quảng Lan để ý thấy Thạch Bác Thụy còn run run một chút, rõ ràng người đến khiến cậu ta vô cùng sợ hãi. Mà như Kiều Quảng Lan biết, người lên tiếng có lẽ là chú ruột của Thạch Bác Thụy, cũng là chủ tịch của Giải Trí Thời Thành, theo lý thuyết Thạch Bác Thụy không nên sợ hãi như vậy mới đúng chứ?
Lý do hắn vội ngồi xuống đó là vì vừa nãy đột nhiên Cầu Minh đột nhiên nói với hắn, người thật sự muốn tìm hắn đã đến rồi. Tình cờ bàn mà Kiều Quảng Lan ngồi ở sau một chậu cây xanh khá to, bởi vậy người ngồi ở góc độ khác không nhin thấy được nơi này có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi hắn ngồi xuống rồi Thạch Triết mới nhìn thấy Thạch Bác Thụy đang duỗi tay chỉ vào Kiều Quảng Lan nên mới nói câu này.
Kiều Quảng Lan quan sát Thạch Triết một chút, đối phương khoảng chừng ngoài ba mươi, hắn ta có vẻ như sức khỏe không tốt, bởi vì vóc người khá thon gầy, không giống như thương nhân mà trông càng giống như giáo sư đại học hơn.
Thạch Triết chào hỏi Lỗ Điền trước rồi mới mới liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái: “Cậu Kiều, chào cậu.”
Trong lòng Kiều Quảng Lan âm thầm cảnh giác, hắn khẽ gật đầu một cái, đến cả lên tiếng cũng không.
Thạch Triết cười cười: “Vừa nãy Bác Thụy quá đáng, xem ra là làm cậu Kiều tức giận rồi.”
Thạch Bác Thụy vừa nhìn, đầu óc gã ta đã ngay lập tức tỉnh táo, gã nhìn tay mình rồi lại nhìn thấy chú nhỏ khẽ nhíu mày, sợ đến mức lập tức rụt tay về, khom lưng cong eo, vội vàng chạy lên cười nói: “Ấy, chú nhỏ, sao chú cũng ở đây? Cháu, cháu không làm gì cả, chỉ là nghe theo lời chú dặn, đưa tên nhóc này, à không, mời cậu Kiều về nhà làm khách ấy mà...”
Thạch Triết nói: “Vậy cháu mời được chưa?”
Thạch Bác Thụy còn đang nghẹn lời, Kiều Quảng Lan nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không đi.”
Thạch Triết nói: “Là thế này, lần trước tôi nghe người ta nói, bệnh của cô chủ nhỏ nhà họ Sở là được cậu Kiều chữa khỏi, vừa khéo trong nhà tôi cũng có người bị bệnh tương tự, cho nên vốn còn muốn kêu Bác Thụy đến đây mời cậu Kiều đến nhà tôi nhìn hộ. Không nghĩ đến Bác Thụy không hiểu chuyện, đắc tội với cậu Kiều đây rồi, thật là ngại quá. Để tôi dạy dỗ nó cho.”
Kiều Quảng Lan thấy hắn ta nói chuyện nhã nhặn lễ độ, cho dù có phải thật lòng hay không thì ít nhất vẫn đủ lịch sự, ngược lại hắn lại thấy thái độ bản thân có chút cứng nhắc, vì thế nói: “Cũng không phải hành động cố ý, dạy dỗ thì...”
Hai chữ “thôi đi” còn chưa ra khỏi miệng, Thạch Triết bỗng quay người cho Thạch Bác Thụy ba cái bạt tai liên tục, vừa đánh vừa hỏi: “Đã hiểu ra chưa? Biết sai ở đâu chưa? Biết giờ phải làm gì chưa?”
Giọng điệu hắn ta vẫn rất ấm áp, thế nhưng lực tay lại còn mạnh hơn Kiều Quảng Lan ban nãy gấp mấy lần. Bỗng chốc mặt Thạch Bác Thụy bị hằn mấy cái dấu đỏ, sưng lên vù vù.
Kiều Quảng Lan: “...”
Ây da, không nghĩ đến, thì ra là biến thái.
Hắn liếc qua Lỗ Điền một chút, hắn thấy vẻ mặt của vị đạo diễn này không hề đồng tình, thế nhưng lại rõ ràng không có chút nào kinh ngạc, thậm chí ngay cả người bị đánh là Thạch Bác Thụy cũng không có biểu cảm gì như là ngoài ý muốn, xem ra tính của Thạch Triết vẫn luôn thế này.
Nước mắt và máu tươi cùng lúc chảy xuống từ mặt Thạch Bác Thụy, gã ta cực kỳ chật vật, dường như cả người run lên, gã ta cúi đầu khom lưng nhận lỗi với Kiều Quảng Lan: “Cậu Kiều, xin lỗi, tôi không đúng, là tôi không nên gây sự với cậu, xin cậu tha thứ cho tôi.”
Thạch Triết nói: “Cậu Kiều cảm thấy vậy đã đủ chưa? Nếu còn chưa đủ thì để tôi dạy dỗ nó tiếp.”
Kiều Quảng Lan: “... Được rồi.”
Thạch Bác Thụy trông mong nhìn hắn: “Cậu Kiều tha thứ cho tôi rồi sao?”
Lời nói của gã ta nghe rất đáng thương, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đầy sự tức giận, dù có xấu tính cũng không dám thể hiện với Thạch Triết, chỉ có thể ghim Kiều Quảng Lan trong lòng một bút.
Kiều Quảng Lan liếc nhìn gã ta một cái, Thạch Triết lại đá một chân vào đầu gối Thạch Bác Thụy, bỗng chốc khiến gã khụy xuống, hắn ta vung tay còn muốn đánh.
“Được rồi được rồi.” Kiều Quảng Lan chịu thua rồi, “Cứ vậy đi, chuyện chấm dứt ở đây, tôi sẽ không để trong lòng.”
Thạch Triết nói: “Cậu Kiều rộng rãi tốt bụng không trách nó, vậy hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho nó.”
Hắn ta dừng chút rồi nói: “Vậy thì cậu muốn ăn cơm xong rồi theo tôi hay đi bây giờ? Tôi có thể dặn dò người làm trong nhà chuẩn bị cơm trưa còn phong phú hơn.”
Kiều Quảng Lan thiếu chút nữa tức đến bật cười, hắn chống bàn đứng dậy khỏi chỗ. Nguyên chủ vốn là người mẫu, chiều cao cũng không thấp, đứng song song như thế còn hơi cao hơn Thạch Triết một chút.
Kiều Quảng Lan nhìn Thạch Triết, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói không đi thì là không đi, người họ Thạch mấy người nghe không hiểu tiếng người sao?”
Lỗ Điền thật sự phục hắn luôn, mới vừa nãy được chứng kiến một mặt biến thái của đối phương như thế mà bây giờ lại còn dám nói thế này.
Thạch Triết trái lại không hề tức giận mà còn cười nói: “Tùy tiện từ chối lời mời của người khác có thể làm cuộc sống cậu thêm phiền phức đấy. Tôi tôn trọng ý kiến của Cậu Kiều đây, thế nhưng hy vọng cậu Kiều sau này đừng vì quyết định của bản thân mà hối hận.”
Lúc này, Thạch Bác Thụy đột nhiên kêu một tiếng: “Cậu hai Sở!”
Mấy người đang trò chuyện đều đồng loạt ngậm miệng nhìn theo hướng của Thạch Bác Thụy. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro đang đi đến, gương mặt anh rất đẹp trai, quanh người có một loại khí chất cực kỳ cao quý, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu đây không phải nhà hàng thì lập tực sẽ kéo đến một đám người vây xem.
Đấy là Sở Tranh.
Thạch Bác Thụy gọi kia một tiếng rõ ràng là để nhắc nhở Thạch Triết có người đến, sau khi tự gã ta hô xong cũng lập tức cười nói đon đả với Sở Tranh: “Không nghĩ đến còn tình cờ gặp được cậu chủ Sở ở đây, thật là khéo quá.”
Sở Tranh không đáp lại gã ta, chỉ liếc mắt nhìn gã ta một cái như cười như không, biểu cảm trên mặt như đang thẳng thắn nói cho Thạch Bác Thụy, cậu còn chưa xứng được nói chuyện với tôi.
Cảm xúc trên mặt Thạch Bác Thụy cứng đờ, Thạch Triết tiếp lời: “Cậu chủ Sở, cậu cũng đến đây ăn cơm sao?”
Sở Tranh nở nụ cười, lúc này lại cho hắn ta chút mặt mũi: “Đúng vậy, không thể so được với Thạch đổng rồi, đến đây rèn luyện cơ thể, thú vị đấy.”
Anh vừa nói vừa liếc mắt nhìn bao thịt Thạch Bác Thụy đầy sâu xa.
Thạch Bác Thụy: “...”
Sở Tranh sau khi nói xong câu đó liền quay đầu đi, hắn gật đầu với Lỗ Điền trước, sau đó vỗ vai Kiều Quảng Lan một cách thân quen rồi nói: “Cậu Kiều, đạo diễn Lỗ, ngại ghê tôi đến muộn mất. Bàn này đã có chút loạn rồi, chúng ta chuyển sang ngồi nơi khác đi. Tôi soạn một bàn khác bồi tội với hai người.”
Anh còn nói: “Xin lỗi nhé Thạch đổng, tôi không tiếp được nữa.”
Ánh mắt Thạch Triết đảo qua đảo lại giữa Sở Tranh và Kiều Quảng Lan, hắn ta nhẹ giọng nói: “Không nghĩ đến hai cậu quen nhau. Chẳng qua cậu chủ Sở này, tôi đang muốn mời cậu Kiều đây đến nhà tôi làm khách đấy?”
Sở Tranh mỉm cười nói: “Vừa nãy tôi nghe mà. Tôi cũng nghe thấy cậu ấy bảo là không muốn đi.”
Thạch Triết nho nhã lễ độ: “Đúng vậy, tiếc quá, xem ra mặt mũi cậu chủ Sở còn lớn hơn.”
Kiều Quảng Lan biết được hơn nửa là Sở Tranh hẹn bàn chuyện kịch bản với Lỗ Điền, lời vừa nãy cũng chỉ là giải vây cho mình, hắn không muốn đối phương mất mặt, vì thế liền thuận theo: “Ngài Thạch, thật sự xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen ăn cơm với người đáng ghét.”
Hết chương 110.
/111
|