Phong Quyển Tàn Vân

Chương 5: Hư

/89


Xé một mảnh áo trên người, Vân Phong nhanh chóng cố định đoạn cổ chân bị trật khớp, đồng thời hỏi ma thú bên cạnh:

“Ngươi là ma thú gì, cấp mấy, có tên không, sao lại bị nhốt ở đây.”

Ma thú nhíu nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp khiến hắn như bị dội một gáo nước lạnh.

“Ta không biết ta là ai, ta cũng không phải ma thú, giờ chỉ tồn tại dưới nửa thần hồn, nửa kia hay những điều liên quan đến nó thì ta không nhớ gì cả. Những điều ta còn nhớ rất mơ hồ. Cho nên ngươi phải giúp ta tìm kiếm trí nhớ, nói cho ta biết ta là ai. Từ giờ cho tới lúc đó, ngươi phải tự mình tu luyện, tự mình chiến đấu, đồng thời ngươi phải cho ta ăn tiền tài, vật quý hiếm.”

“Cái . . . gì . . . sao ngươi không giết ta đi. Ta chỉ là một nô lệ, lấy đâu ra tiền tài. À, sau này sẽ không thế nữa. Còn nữa, ta một thân một mình lấy đâu ma sủng, làm sao tu luyện, làm sao chiến đấu. Ngươi cho đó là cộng sinh à, đó là bóc lột, bóc lột trắng trợn.” Lúc này đây, Vân Phong không còn kìm được nữa mà hét toáng lên, hắn thật muốn bóp chết con ma thú này. Ở đâu ra cái con ma vật vô sỉ như vậy, vừa xuất hiện đã bắt hắn làm thế này, làm thế nọ. Vân Phong thật không biết là hắn là ma sủng hay con vật kia làm ma sủng đây.

Ma thú tùy ý để Vân Phong hò hét, chỉ khinh khỉnh đáp lời.

“Không kiến thức thật là nguy hiểm. Nói cho ngươi biết, trong đầu ta có hàng chục phương pháp luyện công, mặc dù một số đã tàn khuyết nhưng hầu như toàn là công pháp đỉnh cấp.”

“Dừng, dừng, dừng. Ta biết ngươi định nói gì. Ngươi sẽ nói, chỉ cần có những công pháp này, ta có thể hoành hành thiên hạ không đối thủ, trở thành cường giả lợi hại nhất phải không.”

“Đúng vậy. Sao ngươi biết.” Ma thú ngạc nhiên hỏi, đôi mắt huyết đồng của nó nhìn chăm chăm vào Vân Phong như muốn hỏi: “Nhân loại, có phải ngươi có độc tâm thuật không?”

Vân Phong thầm mắng con ma thú này vô sỉ, âm hiểm. Chuyện giả dối như vậy mà cũng có thể đem ra nói được. Mặc dù hắn chỉ mà một quáng nô, thế nhưng tất cả những người xung quanh hắn, cả những cai quáng cũng đều biết rằng chỉ có một cách duy nhất để tu luyện là mượn nhờ ma sủng, hấp thụ nguyên lực từ ma sủng.

“Ngươi nói dối cũng phải có mức độ chứ. Trên đời này làm gì có cách tu luyện khác ngoài hấp thụ nguyên lực từ ma sủng.”

“Hả.”

Ma thú nghe lời này liền há hốc mồm, nó nghi hoặc nhìn quanh rồi dùng mũi ngửi ngửi. ”Không thể thế được, nguyên khí thiên địa vẫn sung túc, chẳng có lý nào là không thể tu luyện công pháp.”

Đột nhiên ma thú nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đôi mắt không tự chủ mà giật giật vài cái. Đôi mắt màu huyết đồng của nó nhìn chằm chằm vào Vân Phong:

“Mau nói cho ta tất cả những thứ ngươi biết về thế giới này. Nhớ kĩ. Mọi thông tin.”

“Thật sự là đầu óc con ma thú này có vấn đề.” Vân Phong thầm nghĩ. Thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh giải đáp thắc mắc của ma thú:

“Nơi đây là Huyền Đông lục địa, còn mỏ khoáng này nằm trong phạm vi Bán Nguyệt sâm lâm, từ nhỏ ta đã bị bắt đến đây nên không biết thế giới bên ngoài thế nào. Nghe các thúc bá khác kể, tiếp giáp với sâm lâm là Bách Dạ vương triều. Hơn 800 năm trước, vương triều thành lập, quốc thổ tính theo mốc thời gian đó, đến nay là năm thứ 806. Một năm tính theo nguyệt kỳ. Cứ lặp lại một vòng tử nguyệt (mặt trăng tím) là một năm.”

Đến đây, Vân Phong bất chợt ngập ngừng, ngoài cuộc sống trong mỏ quáng quả thực hắn không hề biết được điều gì khác. Hắn len lén nhìn ma thú vẫn đang trầm tư.

“Năm đó . . . năm đó . . . dường như cũng dùng nguyệt kì để tính thời gian. Nhưng sao, ta không nhớ được gì hết.” Ma thú quay mặt gặng hỏi Vân Phong, hai lỗ mũi phì phì ra khói: “Còn gì nữa mau kể, con người, ma thú.”

Thấy biểu hiện thất thố của ma thú, Vân Phong cảm thấy ma thú này thực sự xúc động. Cố nén nghi vấn trong lòng, hắn tiếp lời:

“Ma thú thì ta không biết, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài ma thú của bọn cai quáng. Hình như có Ác lang, Ban lan hổ, Tam nhãn hầu còn cả một đầu Lục xà nữa. Ta thấy bọn họ ban đêm đều ngồi cạnh ma thú, tay cầm Nguyên Phiến để tu luyện. Ta chỉ biết có thế.”

“Hết rồi?” Ma thú nghi hoặc hỏi.

“Đã hết.” Vân Phong đáp.

Nói xong, hắn đã cảm thấy bụng kêu lên ùng ục, cái cảm giác đói kéo đến khiến chân tay bủn rủn. Hai ngày qua, quá nhiều chuyện xảy đến khiến Vân Phong tạm thời quên đi cái đói. Nhưng giờ này thì không thể, cái cảm giác trống rỗng trong bụng quả thực là khó chịu.

“Xem ra phải ra khỏi nơi này, tìm hiểu thế giới bên ngoài mới biết được thời gian qua đã xảy ra chuyện gì.” Ma thú sau khi trầm tư rút ra được một cái kết luận như vậy.

“Tiểu tử, ta vẫn chưa hỏi tên ngươi.”

Nghe thấy tiếng ma thú vang lên trong đầu, Vân Phong nhanh chóng đáp lại:”Vân Phong”. Đồng thời đôi mắt hắn vẫn đảo quanh để xem có chút thực vật nào ăn tạm để qua cơn đói hay không.

Thấy Vân Phong không còn để ý đến mình nữa, ma thú có vẻ hơi khó chịu. Nó giơ giơ cái móng vuốt bé xíu lên vẫy vẫy trước mắt.

“Này này, ngươi đang nhìn đi đâu thế?”

Vân Phong hừ một tiếng bất mãn:

“Tìm thức ăn. Ngươi không đói nhưng ta đói.”

“Ngươi không nói thì ta quên mất, ta cũng đang đói, từ đêm qua tới nay mới ăn được một ít tinh thạch. Ăn nốt chỗ còn lại cho no đã.” Ma thú nhanh chóng phóng lại tới chỗ cũ, định há miệng hút lấy đống tinh thạch trên mặt đất. Bỗng nhiên đầu nó lại bắt đầu đau như búa bổ. Nó biết chắc cái tên nhân loại đáng ghét kia đang trêu đùa, trừng trị nó. Thế nhưng nó đâu có làm gì, có làm hại ai đâu, nó chỉ đói và muốn ăn thôi mà. Gầm gừ trong miệng, nó gào thét:

“Ta làm gì ngươi mà ngươi lại niệm chú, ai ui, dừng lại đi.”

“Còn không làm gì, bao nhiêu tinh thạch trong mỏ quáng ngươi đã ăn hết rồi, xem đi. Trời ạ toàn là kim tinh thạch, Một, hai . . . mười sáu . . . hai mươi ba viên kim tinh thạch.” Vân Phong không để ý tới con ma thú nữa, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đống tinh thạch vương vãi trên đất.

Ma thú ủy khuất không khóc được thành tiếng. Đêm qua đa phần tinh thạch đã tan thành bụi phấn, chỉ còn một số ít còn sót lại. Nó chạy nhảy hùng hục cả đêm cũng chỉ thấy có hai mươi ba viên kim tinh thạch cùng một số ngân thạch, thiết thạch. Nó định dành phần ngon nhất là kim thạch để ăn cuối cùng, nhưng ai ngờ đâu lại bị một tiểu tử giảo hoạt phỗng tay trên như thế này.

“Đấy là tinh thạch ta kiếm cả đêm mới được, ngươi không được cướp.” Ma thú gào lên trong vô vọng.

* * * * * * * *

“Này, Hư, ngươi nói ngươi biết công pháp tu luyện, nó có thật không? Có thể đồng thời vừa tu công vừa tu sủng sao.”

“Hư này, ngươi nói thành trì nó như thế nào, người sống ở đó có giống như người ở mỏ quáng không?”

“Liệu sau này ta có thể trở thành cường giả không hay chỉ là một kẻ sống bình thường cho qua ngày?”

“Bao lâu nữa thì thoát khỏi rừng, ngươi nói xem Hư.”

Một hài tử đang cầm nạng, tập tễnh đi trong đêm tối, hắn luôn miệng tự hỏi như vậy đã nửa ngày mà chẳng có ai đáp lời, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng rống của ma thú hay tiếng côn trùng kêu. Nếu đặt đứa bé này ở trái đất thì hắn sẽ trở thành ví dụ sinh động nhất cho chứng bệnh tự kỉ ám thị.

Đứa bé chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vân Phong, còn Hư trong miệng hắn chính là ma thú. Bởi nó đã quên mất mình tên là gì, cho nên Vân Phong đã đặt tên nó là Hư. Hư hư thực thực, hư ảnh vô hình, rất giống trạng thái hiện giờ của ma thú.

Từ sau khi Vân Phong chỉ lấy đi ba kim tệ trong đống tinh thạch ma thú vất vả tìm được, hảo cảm của nó với Vân Phong đã tăng lên “chút chút”. Chí ít là giờ đây không hở tí đòi đánh đòi giết hắn nữa. Vân Phong cũng hứa với nó, sau này nếu kiếm được tiền thì sẽ chia cho nó một nửa, dẫu sao trên danh nghĩa Hư cũng là ma sủng đầu tiên của Vân Phong. Bởi thế, cảm giác vi diệu giữa người và ma thú ngẫu nhiên lại gần nhau thêm một chút.

Hư nằm trên vai Vân Phong, lười đối đáp với nhân loại này, nó biết rằng dù nó kháng nghị bao nhiêu thì hắn vẫn giữ cái tên ấy. Nếu không thể chống cự thì đơn giản cứ nằm mà hưởng thụ thôi.

Giờ phút này, tâm trí Hư không lười biếng như bộ dạng bên ngoài. Nhiệm vụ của nó là tập trung cảm nhận sự thay đổi của nguyên khí, đề phòng có ma thú tập kích, đồng thời tìm đường thoát khỏi sâm lâm. Việc này thực sự rất quan trọng đối với một kẻ không biết võ công, không có ma sủng bảo vệ như Vân Phong. Giả như hắn mà gặp một ma thú nào đó trong rừng thì chết chắc. Hắn chết, Hư cũng chẳng tốt hơn là bao, nó sẽ lại bị phong ấn trong “Nguyên Phiến”. Một lần nữa ngủ say hàng trăm, có khi hàng vạn năm, đợi một người nữa tới giải phong ấn.

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status