Tuy rằng đại đa số cư dân trong tiểu trấn tuyệt cốc này đều là phàm nhân nhưng lại có vô số quan hệ với những tu sĩ, vì bọn họ trồng trọt và thu hoạch chủ yếu là gạo Hương Linh. Ngoại trừ đem bán cho tu sĩ thì còn để dành lại làm thực phẩm. Nhờ hấp thu được một ít linh khí từ gạo Hương Linh, nên bọn họ tuy không thể tu tiên nhưng nhờ thế tuổi thọ lại gia tăng rất nhiều. Trong tiểu trấn này rất dễ dàng tìm được những cụ già trên trăm tuổi.
Ngoại trừ việc trồng gạo Hương Linh ra, những phàm nhân trong tiểu trấn này còn thường nuôi Tuyết Linh tằm và trồng thêm linh quả hay linh trà nữa, tuy nhiên vì lý do tốc độ sinh trưởng của mấy thứ đó quá chậm, nên giá trị của linh trà và linh quả quý hơn rất nhiều so với Hương Linh đạo, cũng bởi vì linh trà phải trồng sau ba năm mới có thể ngắt lá, còn linh quả lại cần ít nhất mười năm mới thu hoạch được.
Hơn nữa đa số Hương Linh đạo sau khi thu hoạch đều đem bán cho tam đại môn phái trên Thiên Đãng Sơn cả, vì vậy hầu như trong tiểu trấn không hề tồn tại tiệm gạo nào cả, vì thế ai có nhu cầu thì phải tìm tới tận nhà của những phàm nhân đó mà thu mua, ngặt một nổi cho dù có vô số Ngũ Hành thạch đi nữa cũng khó có khả năng nào mua được nhiều hơn, chưa nói đến linh trà hay linh quả gì đó, lại càng phải vất vả bỏ công tìm tới nhiều nhà mới may ra mua được.
Cuối cùng Phong Nhược mất hết nửa canh giờ rồi tốn kém ba mươi viên Ngũ Hành thạch mới đổi được vài túi gạo Hương Linh đạo với mười trái linh quả, chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho hắn cảm nhận được sâu sắc một chân lý “Không làm việc nhà, không biết củi gạo quý đến dường nào”.
Những hạt gạo này trắng sáng và trong suốt, bản thân từ bên trong toát ra một khí chất thanh tú, đáng tiếc thời hạn chỉ giữ lâu được khoảng nửa năm mà thôi, sau thời gian đó lập tức sẽ biến thành gạo thường, tất nhiên sẽ mất đi tác dụng đặc biệt của nó.
Cho nên rất nhiều môn phái tu tiên đều tìm cách chế biến thành bánh gạo, tuy rằng hương vị có hơi bị khủng bố một chút, nhưng ít ra cũng có thể giữ lại được cỡ bảy phần hiệu quả.
Nhưng mà sau khi Phong Nhược lần đầu tiên được thưởng thức hương vị mới lạ của hạt cơm được nấu ra từ Hương Linh đạo, thì dù có đánh chết hắn đi nữa cũng tin nổi ám ảnh từ thứ bánh gạo đáng sợ kia, lại có cùng nguồn gốc với nhau, tại sao lại chênh lệch dữ thế?
Về phần những linh quả này, ngay cả nếm thử … Phong Nhược cũng hoàn toàn không dám, bởi vì hắn sợ sau đó hắn không nhịn được mà ăn trọn quả đó thì chết, nguyên do quả này được để dành cho Lam Lăng, dù sao đi nữa chỉ cần nàng có thể Trúc Cơ thành công thì thời gian sau này bọn hắn mới có thể sống thoải mái hơn chút.
Vừa trở lại trong sân, Phong Nhược lập tức giao hết Hương Linh đạo và linh quả cho Minh Khê, may mắn là mấy hôm nay có Minh Khê ở đây nên hắn tránh được mấy công việc khổ sai như thổi lửa nấu cơm đó, hay nói cách khác là hắn chưa muốn chết vì buồn bực đâu.
Phong Nhược cất công dò xét xung quanh một phen mới trở về phòng mình, tuy Lam Lăng cho rằng hắn có khổ công tu luyện cũng chưa chắc giúp ít được gì, nhưng hắn vẫn biết rõ chỉ cần không tới ba năm thôi, hắn sẽ thoải mái mà tiến cấp lên Luyện Khí trung kỳ.
Đó cũng chưa phải là mục tiêu của Phong Nhược, đến lúc này hắn chưa nghĩ đến sẽ nhờ người khác bảo vệ cho mình, nhất là nữ nhân nữa chứ, cho nên hắn phải cấp bách tăng cường thực lực mới được!
Hiện tại chỗ dựa của Phong Nhược chính là viên Mộc Linh thạch này, chỉ cần viên Mộc Linh thạch này có thể phát ra đầy đủ linh khí, thì tốc độ tu luyện của hắn tuyệt đối sẽ tăng nhanh, điều này không cần nghi ngờ gì nữa, tuy nhiên vẫn khiến cho hắn có chút khó xử đó là, viên Mộc Linh thạch này phải cần rất nhiều tinh hoa của Ngũ Hành thạch để tiếp tục tiến cấp!
“Ôi trời ! Lại là Ngũ Hành thạch …” Phong Nhược rất rầu rĩ khi nghĩ đến trên người hắn chỉ còn thừa lại vài chục viên Ngũ Hành thạch mà thôi, đây chính là toàn bộ sở hụi của bọn hắn, nếu bây giờ mà tiêu hao hết thì tương lai có lẽ bọn họ chỉ còn cách gặm bánh bao qua ngày thôi.
“Không ! Nhất quyết là không !” Vừa mới nghĩ tới mùi vị khủng bố của bánh gạo kia, tức thời Phong Nhược không nhịn nổi mà khắp người khẻ run lên, hắn lập tức đưa ra quyết định, hắn phải kiếm thêm Ngũ Hành thạch mới được, bất kể là dùng thủ đoạn gì đi nữa!
Nghĩ đến đây, Phong Nhược không tự chủ được chợt nhớ tới Tiên Thiên Mộc Sát, bởi vì theo như viện chủ Diệp Hoằng từng miêu tả nó cực kỳ khủng bố, cho nên trong thời gian vừa qua hắn cũng chẳng dám tìm hiểu thêm gì nữa, dù sao thì thứ này mà không có linh khí của thuộc tính mộc hấp dẫn nó, thì rõ ràng hắn cũng chẳng đụng vào được.
Chỉ có điều theo hắn nhận định thì xem ra Tiên Thiên Mộc Sát còn có thể được ví như nột thủ đoạn công kích tuyệt hảo, khuyết điểm duy nhất chính là mỗi lần thi triển đều phải tiêu tốn một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc.
“Hừ, ngược lại chuyện này rất đáng giá để tính toán đây! Thậm chí bản thân mình còn có thể chuyên môn đi tìm kiếm những cây linh mộc bị chết héo kia, rồi tận dụng cơ hộp chộp thêm được một mớ Tiên Thiên Mộc Sát nữa, nếu như vậy chẳng phải lực công kích được tăng lên rất cao hay sao?” Phong Nhược vừa tư lự vừa tính toán rất nhanh, hắn lập tức định ra một kế hoạch sơ lược.
Khi màn đêm buông xuống thì Phong Nhược lặng lẽ chạy ra ngoài, mục tiêu của hắn chính là tiểu trấn của tuyệt cốc, hắn cần phải tìm cho được những cây linh mộc bị héo khô để thu thập lấy Tiên Thiên Mộc Sát.
Kỳ thật chuyện này cũng không khó tìm, bởi vì trong tiểu trấn của tuyệt cốc đều có trồng nhiều cây linh mộc, có khá nhiều trường hợp chết héo do bị Tiên Thiên Mộc Sát tấn công, hơn nữa những cây linh mộc chết héo này cũng không bị đốn đi, thậm chí ở chung quanh còn được trồng thêm mấy cây khác nữa.
Vấn đề khó khăn duy nhất chính là hầu hết những cây linh mộc chết héo kia đều có phàm nhân ở đóm đương nhiên bọn họ không cần biết mấy cây đó có phải là linh mộc hay không, chỉ nội việc này thôi đã khiến cho hành động của Phong Nhược trở nên khó khăn vô cùng, nếu chẳng may bị người ta bắt gặp la làng lên là tiểu tặc thì mới thật oan uổng làm sao.
Lúc này đây trời đã rất khuya, nên cả tiểu trấn trong tuyệt cốc đều trở nên yên tĩnh, trên khắp ngõ khách đều không thấy được bóng người nào cả, nhưng Phong Nhược vẫn không dám chủ quan, bởi vì những tán tu ở trong tiểu trấn của tuyệt cốc này không hề ít, thật đúng là không nên tiến hành bừa bãi mà.
Phong Nhược đi dạo xung quanh một hồi lâu, rốt cuộc hắn mới tập trung vào mục mục tiêu, rõ ràng trong sân này không hề có trận pháp phòng hộ, hơn nữa cũng không thấy con linh thú cấp thấp được thuẩn dưỡng nào để trông nom cả, về phần chủ nhân của sân viện này cũng đã sớm tìm vào mộng đẹp từ lâu rồi.
Sau khi Phong Nhược cẩn thận quan sát thật lâu, hắn mới nhảy “Vèo...” một cái bay lên bức tường vây cao chừng hai trượng, men theo tia sáng mờ tối của ánh trắng, hắn lập tức thấy được ba cây linh mộc bị chết héo.
“Không tệ lắm ! Hi vọng là trong đó có hiện diện của Tiên Thiên Mộc Sát!” Phong Nhược tiếp tục cẩn thận lắng nghe tiếng hô hấp của chủ nhân sân viện này, lập tức hắn nhẹ nhàng như một nhành liễu rũ buông mình xuống mặt đất không chút tiếng động.
Kế tiếp hắn đến bên cạnh ba cây linh mộc bị chết héo đó, trước hết Phong Nhược êm đềm rút ra Thanh Phong Kiếm khí rồi dùng miệng ngậm lấy nó, lúc này hắn mới vịn thân cây bằng một tay, còn tay kia lấy ra Mộc Linh thạch.
Đối với việc thu thập Tiên Thiên Mộc Sát này, Phong Nhược đã sớm quen thuộc như ngựa quen đường cũ rồi, bởi thế toàn bộ động tác của hắn đều tuần tự đâu vào đấy.
Cho đến khi pháp lực của Phong Nhược truyền vào thân cây linh mộc chết héo kia, thì không bao lâu sau bay “Véo...” ra một tia lãnh quang, nhưng lập tức bị một luồng hấp lực tựa như trời sinh từ Mộc Linh thạch lôi kéo dừng lại.
Phong Nhược chờ cho tia lãnh quang này ổn định một chỗ, lúc này mới nghiêng đầu sang bên, lập tức Thanh Phong Kiếm khí trực tiếp bay đến tia lãnh quang đó, rồi một khắc sau tia lãnh quang này bỗng nhiên chui thẳng vào trong Tanh Phong Kiếm khí mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Tuy nhiên sau đó Phong Nhược cũng chỉ liên tục thu thập được năm tia lãnh quang mà thôi, bởi vì toàn bộ Tiên Thiên Mộc Sát trong cây linh mộc đó đã hoàn toàn bị bức ra khỏi sạch sẽ, có lẽ hắn không ngại người khác sẽ chiếm tiện nghi khi sự việc ba cây linh mộc Sơn. Dù sao đi nữa một gốc cây linh mộc được sống lại sẽ được đánh giá là kỳ tích, tuy nhiên nếu toàn bộ linh mộc trong tiểu trấn đều sống lại hết mới lạ việc lạ đáng phải quan tâm!
này sống lại, mà hắn chỉ sợ việc này sẽ gây chú ý cho tam đạo môn phái của Thiên Đãng
/284
|