Gốc Linh mộc trong sân càng ngày càng thay đổi, công việc mỗi sáng sớm của Đường Thanh và Bành Việt là thay nhau đếm tỉ mỉ từng chồi non xanh ngắt, từng phiến lá mọc ra trên thân cây, tuy gốc Linh mộc này hiện tại còn chưa tỏa ra linh khí, nhưng mọi người đều có cảm giác toàn bộ viện phòng như đã bừng lên sinh cơ.
Còn riêng Phong Nhược do rốt cuộc đã khiến cho Lam Lăng hết sức giận dữ, hậu quả là hắn bị buộc phải gác đêm một tháng, đồng thời còn bị trừ đi ba mươi viên Ngũ Hành thạch nhờ kiếm được trong chuyến đi săn Hàn Băng thú lần trước để lập lại Như sơn trận pháp. Nhưng tệ hại hơn cả là hắn phải trở thành tấm bia sống cho mọi người luyện tập, “Phải như vậy chứ!”, Lúc này nhìn mặt Đường Thanh có vẻ hả hê lắm, ai bảo hắn có đôi giày chiến cực phẩm làm chi?
Nhưng cũng còn một việc không được như ý, chính là chủ nhân của viện phòng cuối cùng cũng không chịu bán, cho dù đích thân Lam Lăng ra mặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng đem thuê dài thời hạn cho thuê lên mười năm mà thôi. Nghe nói lão nhân đó có người cháu đang tu luyện tại Ngọc Dương Môn, cái viện phòng này chính là lão ta muốn giữ lại cho người đó.
Đối với chuyện này quả thật Lam Lăng và mấy người Đường Thanh cũng không có chút oán thán gì cả, dù sao thì gốc Linh mộc kia cũng do người ta gieo xuống mà, mặc dù hiện tại nó đã chết héo rồi nay hồi sinh sống lại, nhưng nói đúng ra thì bọn họ cũng chưa tốn kém gì quá lớn cả.
Thế nhưng, đối với Phong Nhược thì lại khác, hắn rất tức giận và hắn đã hạ quyết tâm, đến khi nào hết hạn cho thuê nếu đối phương cho gia hạn tiếp thì thôi, còn nếu không... hừ hừ!!! Hắn sẽ phóng thích các tia lãnh quang nằm trong Thanh Phong Kiếm để đưa chúng trở lại gốc linh mộc đó.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Phong Nhược phải thu thập đầy đủ các tia lãnh quang trong các gốc Linh mộc chết héo trước đã, trải qua lần thử nghiệm đầu tiên đó, hắn phát hiện các tia lãnh quang này hết sức bá đạo, chúng có thể thao túng linh khí bên trong Thanh Phong Kiếm mà cắn trả ngược lại hắn, ấy vậy mà luồng công kích đó sắc bén vô cùng, cự ly công kích có thể đạt xa đến hai mươi trượng! Quả thật rất khó lường.
Tuy nhiên điều phiền toái nhất chính là mỗi lần hắn phóng thích tia lãnh quang ra thì phải tiêu hao một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, có thể nói rằng nó cực kỳ phiền toái. Hơn nữa Phong Nhược cũng hết sức lo lắng khi các tia lãnh quang này ngày càng mạnh hơn, rồi có một ngày nào đó bọn chúng sẽ lại cắn trả chính mình, sự tình này quả thật không nên để nó xảy ra được.
Bất đắc dĩ Phong Nhược đành phải lấy cớ muốn tăng thêm kiến thức nên đi hỏi thăm Diệp Hoằng, dù sao ký ức của Minh Khê vẫn chưa khôi phục, đồng thời hắn cũng không muốn bộc lộ những sự tình có liên quan đến các tia lãnh quang kia, mà Diệp Hoàng nọ tốt xấu gì cũng đã sống hơn ba trăm năm rồi, tất nhiên có thể biết được rất nhiều quái sự.
À, Viện chủ, người có biết lý do tại sao gốc Linh mộc đang chết héo kia lại có thể hồi sinh được không?
Ở bên trong phòng của Diệp Hoằng, Phong Nhược đang quỳ gối lắng nghe rồi bỗng hỏi, nguyên lai những ngày vừa qua đều do một tay Diệp Hoằng truyền thụ nền tảng Tu Tiên Thuật cho bọn hắn, mặt khác nếu có khó khăn gì trong qua trình tu luyện cũng đều do lão chỉ điểm, nói cách khác nếu chỉ dựa vào mỗi Lam Lăng thôi thì căn bản là không được.
Sự tình này ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trong Tu Tiên Giới hằng năm đều có rất nhiều gốc Linh mộc bị chết héo, nhưng vẫn chưa có một gốc nào có thể sống lại được!' Diệp Hoằng có chút cảm thán nói, ánh mắt hướng ra của sổ nhìn về gốc Linh mộc bây giờ đã đâm ra nhiều nhánh con, trong mắt lão không dấu được vẻ băn khoăn, dường như lão đã suy ngẫm vấn đề này rất lâu rồi thì phải.
Vậy là Viện Chủ biết rõ nguyên nhân trong đó sao? Phong Nhược vẫn ngồi yên tiếp tục hỏi, hắn dĩ nhiên là biết lí do tại sao gốc linh mộc kia lại hồi sinh nhưng lại không biết tia lãnh quang kia rốt cục là thứ gì?
Ừm, nguyên nhân thì có rất nhiều, ví dụ như là biến hóa của thiên địa nguyên khí, nếu linh khí ở một chỗ nào đó bỗng dưng giảm bớt đi, như vậy cho dù là ngươi có chăm chỉ tưới nước bón phân đến mấy, thì gốc linh mộc ở xung quanh đó cũng sẽ chết khô toàn bộ, nhưng tình huống này rất ít khi xảy ra, ngược lại nguyên nhân thứ hai lại thường xuất hiện nhiều hơn, đó là các loài thiên địch của Linh mộc! Diệp Hoằng vân vê chòm râu ở cằm với ánh mắt suy tư nói.
Thiên địch, là các loại côn trùng nhỏ bé kia sao? Hai mắt Phong Nhược lập tức tỏa sáng, vội vàng hỏi.
Ha Ha, các loại côn trùng kia ư? Không phải, ngươi cho rằng Linh mộc này lại giống với các loại hoa màu mà phàm nhân gieo trồng kia sao? Diệp Hoằng cười ha hả nói tiếp, Loại Linh mộc này hấp thu và phóng ra linh khí tinh thuần, đối với người tu đạo chúng ta cùng với các loài vật khác mà nói đều rất có ích, cho nên dù là loài côn trùng nhỏ bé đi nữa cũng không muốn gây thương tổn đến chúng, nhưng trong truyền thuyết còn có một loài đặc biệt, loài này không phải vật chết, cũng không phải vật sống, chúng không có hình dạng nào cũng không có mùi vị gì cả, nhưng lại thích nhất là cắn nuốt Mộc linh khí, nhất là các cây Linh mộc. Một khi gốc cây nào bị nó quấn lấy rồi, thì y như rằng gốc Linh mộc đó khẳng định phải chết mà không thể nghi ngờ gì nữa, nó có tên là Tiên Thiên Mộc Sát!
Tiên Thiên Mộc Sát! Nội tâm của Phong Nhược khẽ chấn động, hắn lập tức hiểu ra tia lãnh quang ấy rốt cục là thứ gì rồi, trách sao hắn luôn có cảm giác nó có bộ dạng hung tàn thô bạo đến thế.
Có biện pháp nào có thể khắc chế Tiên thiên mộc sát này không?
Ha Ha, muốn khắc chế ư?” Diệp Hoằng lắc đầu, Không có cách nào cả, trên thực tế kể cả những cao nhân trong Tu Tiên Giới cũng không thể làm gì được loại Tiên Thiên Mộc Sát này, bởi vì nó đi vô ảnh về vô hình, cho dù ngươi có bản lãnh cao cường tới cỡ nào đi nữa, cũng không thể phát giác sự tồn tại của nó chứ đừng nói đến tìm biện pháp đối phó?
Thông thường trong một môn phái tu tiên nếu gặp tình trạng Linh mộc chết héo như vậy, thì chỉ có thể phỏng đoán là có Tiên Thiên Mộc Sát tồn tại ở nơi đó, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng trồng xung quanh gốc Linh mộc kia nhiều cây Linh mộc khác, làm như vậy thì Tiên Thiên Mộc Sát sẽ chỉ ở loanh quanh các gốc Linh mộc này, cho dù là cây khô héo chết đi thì bọn chúng cũng không rời đi cho đến lúc hoàn toàn bị biến mất. Tuy nhiên, ngàn vạn lần cũng không được tiếp tục trồng Linh mộc ở nơi đó, nếu không càng ngày sẽ càng sinh ra nhiều Tiên Thiên Mộc Sát nữa! Thậm chí cũng không được ra sức diệt trừ các gốc Linh mộc đã chết héo này!
Oa...! Lợi hại đến thế sao, nói như vậy chẳng phải Tiên Thiên Mộc Sát này là vô địch thiên hạ rồi à! Phong Nhược kinh ngạc nói, hắn không nghĩ tới các tia lãnh quang kia lại có danh tiếng to tác đến như vậy, nếu không phải nhờ mình có viên Mộc Linh Thạch kia, chắc có lẽ đến bóng dáng của nó cũng không thể phát hiện ra được.
Ha Ha! Thiên hạ vô địch, tiểu tử ngươi sao lại có suy nghĩ cổ quái như vậy chứ, kỳ thật Tiên Thiên Mộc Sát trong Tu Tiên Giới này được xem là một loại dịch bệnh rất khó đề phòng, còn về biện pháp khắc chế không hẳn là không có, nếu có thể tìm được Thiên Kim Sát, đương nhiên lúc đó có thể chế ngự được Tiên Thiên Mộc Sát này! Tuy nhiên Thiên Kim Sát kia cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai tìm ra được nó!
Diệp Hoằng nói đến đây bỗng hơi nghi hoặc rồi nói: Chỗ này cũng là chỗ ta nghi ngờ đây, gốc Linh mộc kia lúc trước chết héo đi khẳng định là có liên quan tới Tiên Thiên Mộc Sát, nhưng hiện nay không ngờ lại hồi sinh thế này, không lẽ cũng có quan hệ tới Thiên Kim Sát kia nữa sao?
Nghe suy đoán của Diệp Hoằng, Phong Nhược chỉ sợ suýt chút nữa đã nhịn không được mà đổ mồ hôi ra rồi, sức suy đoán của lão già này thật là ghê gớm! Dù sao thì lão vẫn chưa thể đoán ra chân tướng của sự việc được.
Phong Nhược lại hỏi thêm Diệp Hoẳng một số vấn đề về phương diện bốn loại trận pháp rồi sau đó cáo lui, cho tới lúc này hắn đã hoàn toàn khẳng định, mấy tia lãnh quang kia chắc chắn chính là Tiên Thiên Mộc Sát, tuy nhiên không phải nó bị Thiên Kim Sát bức ra mà là bị viên Mộc Linh Thạch của mình hấp dẫn bay ra.
Chậc chậc! xem ra viên Mộc Linh Thạch của mình quả thật không đơn giản chút nào!
/284
|