Vượt khảo hạch rinh ngay chim giấy
Nhớ Mộc Linh trở lại Đông Phong
Huyền y lão giả vừa nói xong, trong tay liền xuất hiện một cây nhang dài, rồi sau đó lão vung tay áo lên lập tức cây nhang đã được thắp lên !
Bắt đầu !
Vừa nghe tiếng hô, cả đám Phong Nhược, Hứa sư huynh và năm người kia đồng thời thả hạc giấy ra, sau đó thao túng chúng chuẩn bị bay vòng quanh tám mươi mốt trụ Đằng Long.
Nhưng trong bảy con hạc giấy thì con của Phong Nhược trông bắt mắt nhất, bề ngoài sáu con còn lại đều có màu xanh lam nhợt nhạt, ngược lại hạc giấy của Phong Nhược lại có màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây trông rất tự nhiên, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy con hạc giấy của hắn mượt mà sống động hơn hẳn !
Không chỉ có thế, con hạc có hai màu xanh đặc trưng của Phong Nhược mới vừa bay lên đã vọt tới trước bỏ xa sáu con kia ở lại phía sau, nó dùng tốc độ cực nhanh khéo léo vòng qua trụ Đằng Long đầu tiên !
Sáu con còn lại tuy cũng có thể bay quanh một vòng nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, trong đó có một con hạc giấy đâm sầm vào trụ Đằng Long rồi bị hủy đi tức khắc !
Nhưng bọn Hứa sư huynh và mấy người kia cũng có chút bản lĩnh, tuy tốc độ hạc giấy của bọn họ không bằng được con của Phong Nhược, nhưng hầu hết đều không xảy ra chuyện gì bất ngờ, sau khi loạng choạng một chút chúng cũng bắt đầu phi hành trơn tru !
Các đệ tử khác trong Thiên Cơ đại điện nín lặng im re, ai cũng không nghĩ tới con hạc mà Phong Nhược chế tạo ra lại xuất sắc đến vậy, ngay cả huyền y lão giả cũng gật đầu tán thưởng.
Sau thời gian một chén trà, con hạc giấy của Phong Nhược đã bay qua năm mươi mốt vòng, thế mà những con hạc của Hứa sư huynh và mấy người kia mới chỉ bay được hơn ba mươi vòng, ai hơn ai kém vừa nhìn thấy đã biết ngay.
Nhưng bởi vì điều kiện chiến thắng là phải kiên trì phi hành trong suốt một nén hương và phải bay qua tám mươi mốt vòng, do đó Phong Nhược còn phải chuyên tâm thao túng hạc giấy kia phi hành thêm một lúc nữa.
Nhưng ngay lúc con hạc giấy của Phong Nhược sắp bay vù ngang năm con hạc kia thì trong đó có ba con lập tức biến đổi hướng bay, vừa vặn ngăn cản đường bay của hạc giấy Phong Nhược, chỉ cần bị ba con đó đâm trúng thì chắc chắn con hạc giấy của hắn sẽ hỏng mà bị loại ra ngay !
Thấy thế, Phong Nhược chỉ cười lạnh một tiếng, đúng là mấy tên ngu ngốc lại dùng cách ngu xuẩn thế này, chẳng lẽ bọn chúng không nhận ra con hạc giấy của hắn chất lượng cao hơn hẳn bọn chúng sao ? Nếu không thì làm sao có thể đạt được tốc độ phi hành nhanh như thế ?
Cho nên Phong Nhược căn bản không hề tránh né mà vẫn trực tiếp thao túng con hạc giấy lao nhanh về phía trước !
Trong khoảnh khắc chạm nhau, ba con hạc kia bị đâm cho bay lệch ra ngoài rồi rơi ngay xuống đất, thế mà con hạc giấy của Phong Nhược chỉ thoáng lắc lư một chút rồi lại bay về phía trước với tốc độ như cũ.
Lúc này chẳng những phần đông đệ tử Thiên Cơ viện kinh ngạc, mà ngay cả huyền y lão giả cũng không khỏi có chút động dung, bởi vì theo tình hình này thì hạc giấy do Phong Nhược chế tạo có lẽ còn tốt hơn nhiều so với hạc giấy mà lão già chế tạo hôm qua nữa !
Thời gian lại trôi qua, lúc này nén nhang chỉ còn lại khoảng một tấc, hạc giấy của Phong Nhược cũng đã hoàn thành tám mươi mốt vòng, sau đó nó tự do tự tại bay lượn trên không trung, lúc này giữa không trung cũng chỉ còn lại có con hạc giấy của Hứa sư huynh, nhưng tốc độ bay của hạc giấy đó càng ngày càng chậm, hiện giờ vẫn chưa đạt tới sáu mươi vòng đã tan thành một tờ giấy mỏng nhẹ nhàng rơi xuống dưới.
Đến lúc này, rõ ràng hạc giấy của Phong Nhược đã đạt thắng lợi tuyệt đối !
Ha ha ! Không tệ ! Tên ngươi là gì ? Huyền y lão giả rất hài lòng gật đầu hỏi, điều này làm cho mọi người lại một lần nữa nổi lòng hâm mộ, bởi vì suốt thời gian qua Truyền Công hộ pháp truyền thụ cho các đệ tử, ngoại trừ đặc cách một vài đệ tử rất ưu tú ra căn bản là sẽ không cầm tay chỉ dạy cho những người khác. Lần này biểu hiện của Phong Nhược cực kỳ xuất sắc, cho nên thế nào cũng được Truyền Công hộ pháp nhìn bằng cặp mắt khác hẳn.
Hồi bẩm sư thúc tổ ! Đệ tử tên là Phong Nhược ! Hắn vội vàng thi lễ, trong lòng cũng hơi bất ngờ, nhưng nếu có thể được Truyền Công hộ pháp ưu ái thì đương nhiên đó là một chuyện cực kỳ tốt.
Phong Nhược ! Ừm, rất tốt ! Con Thương Ngọc điêu này là phần thưởng dành cho ngươi, hãy cầm lấy đi ! Sau này nếu ngươi thấy có chỗ nào không hiểu cứ trực tiếp đến chỗ lão phu mà hỏi !
Đa tạ sư thúc tổ ! Phong Nhược vui mừng thi lễ lần nữa, nên biết rằng kiến thức về Tu Tiên giới của hắn vốn đang nửa vời, nếu như có người chỉ điểm quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Nhìn thấy Phong Nhược nhận lấy Thương Ngọc điêu, các đệ tử trong Thiên Cơ đại điện đều không cam lòng, mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn đều mang theo vài tia khiêu khích. Bởi vì hôm qua những đệ tử có sở trường về trận pháp của Thiên Cơ viện đa phần là không tới, cho nên bọn chúng đều cho rằng lần này Phong Nhược chỉ may mắn mà thôi.
Lúc này huyền y lão giả mới nói tiếp : Hôm nay lão phu truyền thụ luyện chế Mỹ kim đan, người nào đối với lĩnh vực luyện đan không có thiên phú thì có thể rời đi !
Lúc sau chỉ còn lại hơn ba mươi người, những người theo đuổi thuật luyện đan ở Tu Tiên giới thông thường rất được ưu ái, bởi vì khi ra ngoài săn bắt hoặc muốn tăng cường tu vi đều cần sử dùng đến thuật luyện đan.
Nhưng Phong Nhược lại có cách nghĩ khác, trước hết loại đan dược này cũng tương tự như Chỉ Huyết đan và Hoạt Lạc đan, đều được phục dùng cấp bách trong quá trình chiến đấu, đồng thời những loại đan dược này hắn hoàn toàn có thể mua bằng Ngũ Hành thạch, còn những loại linh đan có công dụng tăng trưởng tu vi khác thì hắn chưa bao giờ dùng đến, bởi vì hiện tại hắn đã có Mộc Linh thạch và thậm chí dường như nó đang phát triển không ngừng.
Thôi thì chẳng thà hắn đành tinh lực cho những môn phụ trợ tu tiên thuật khác, riêng môn trận pháp kia chắc chắn phải tiếp tục tu tập, chưa kể còn các môn luyện khí, chế phù và ngự thú nữa, tất nhiên trong ba môn phụ trợ tu tiên thuật này hắn chỉ chọn một mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn vẫn còn chưa hiểu rõ công dụng của ba môn phụ trợ tu tiên thuật này, nên chưa thể quyết định dứt khoát được.
Lên tiếng tạm biệt Khúc Vân, Phong Nhược đi theo Đường Thanh và Nghiêm Minh rời khỏi Thiên Cơ đại điện, dĩ nhiên hai người bọn họ cũng không lựa chọn thuật luyện đan.
Ai ! Hi vọng lần sau sư thúc tổ sẽ dạy thuật chế phù ! Có lẽ phải đợi nửa tháng nữa mới được ! Lúc này Nghiêm Minh rầu rĩ nói.
Sao lại phải đợi tới nửa tháng ? Phong Nhược tò mò hỏi, hắn còn cho rằng Truyền Công hộ pháp mỗi ngày đều truyền thụ một loại phụ trợ tu tiên thuật đấy chứ.
Là thế này, lão nhân gia sư thúc tổ không phải ngày nào cũng tới, mỗi năm chỉ có hai đợt truyền thụ mà thôi, hai đợt này cách nhau mười lăm ngày, mỗi đợt dạy liên tục năm ngày, truyền thụ theo trình tự là trận pháp, chế phù, luyện khí, luyện đan và ngự thú. Nhưng vì lão nhân gia am hiểu nhất là luyện đan, vì vậy nếu ngay lúc tâm tình tốt thì thuật luyện đan có thể sẽ được dạy trong suốt hai ngày, do đó thông thường thuật chế phù không sắp xếp được thời gian để truyền thụ ! Nghiêm Minh kiên nhẫn giải thích cho Phong Nhược.
À, hoá ra là như vậy ! Phong Nhược gật đầu, lúc trước hắn còn lo lắng là không biết nên tính làm gì trong quý tới, vừa muốn ra ngoài săn bắn lại vừa muốn đến Thiên Cơ đại điện tu tập trận pháp. Hiện tại xem ra đơn giản rồi, nhưng cũng bởi vậy mà có thể thấy được, Thanh Vân tông không coi trọng lắm những môn phụ trợ tu tiên thuật này !
Phong Nhược lại hàn huyên với Đường Thanh và Nghiêm Minh một lúc nữa, cuối cùng cả bọn mới xác định rõ dù sao tu luyện mới là việc trọng yếu nhất.
Phong Nhược không trở lại tiểu viện của mình mà lặng lẽ chạy tới Đông phong, hiện tại hắn cần phải giải đáp cho được một nghi vấn, đó là vì sao Ngũ Hành thạch thuộc tính Mộc lại phóng ra khí tức giống như Mộc Linh thạch ?
Chẳng lẽ hai thứ đó có liên quan gì với nhau sao ?
--o0o--
/284
|