Bình thường mà nói, bệnh nhân mang loại thương thế nghiêm trọng này, mạch đập phải là đứt quãng mỏng manh mới đúng, chỉ là khi bắt mạch thì mạch đập của Đường công tử rất rối loạn, lúc thì mạnh đến làm văng ngón tay ra, lúc thì yếu ớt đến không cảm giác được mạch, cổ quái đến dọa người.
Các danh y ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cả đám đưa mắt nhìn nhau, không dám kết luận bậy bạ.
- Thế nào?
Lý Lâm Phủ sắc mặt âm trầm dọa người cau mày, con mắt thoáng hiện hung quang lạnh lùng nghiêm nghị.
- Các ngươi không phải là đại phu giỏi nhất trong thành Trường An sao? Chút bệnh ấy mà cũng làm khó các ngươi sao?
Cả đám đại phu sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả người run lên, tất cả đều quỳ xuống đất dập đầu.
- Bẩm tướng gia, mạch đập của Đường công tử cực kỳ cổ quái, quả thực chúng ta chưa từng thấy bao giờ...
- Tất cả đều là một đám lang băm.
Lý Lâm Phủ giận quá hóa cười, gương mặt tràn đấy nếp nhăn lộ ra một nụ cười cổ quái.
- Tướng gia tha mạng a!
Các đại phu sợ đến run cả người, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
- Cha!
Lý Đằng Giao khóc đến sưng đỏ cả mắt bất mãn kêu một tiếng.
- Cút!
Mười mấy đại phu liền ù té chạy.
Lý Lâm Phủ hừ lạnh một tiếng nói:
- Người đâu, nhanh đi mời Trương thái y trong cung!
Kỳ thật không cần hắn gọi, các đại thần giỏi nịnh nọt đã sớm phái người vào cung gọi Trương thái y.
Trương thái y bắt mạch, cũng hiện ra vẻ mặt cổ quái giống như đám đại phu, mồ hôi lạnh ứa ra
Bất an liếc nhìn Lý Lâm Phủ một cái, Trương thái y đưa tay sờ sờ bộ ngực sưng tấy của Đường Tiểu Đông, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng trong lòng kỳ quái vì sao mạch đập của Đường Tiểu Đông lại cổ quái như vậy, nhưng xương ngực không gãy, nội tạng cũng không vỡ, nhưng bị tổn hao là khẳng định có, về phần nghiêm trọng hay không còn phải tiếp tục quan sát.
/481
|