Sau lưng chạm phải vật gì đấy, lão Hoàng hiểu ý đưa tay ra sau cầm lấy, rất nhanh thu vào trong ngực.
Lại là mười lượng bạc!
Khó trách hôm nay khi xuất môn đạp phải cứt chó, hắc hắc.
"Giá
Hắn ta với tinh thần đại chấn dùng lực quất roi da, quay đầu ngựa phóng về nơi dã ngoại.
Đã chiến đấu qua hơn nén hương, là ai cũng sẽ đều mệt rã rời, chẳng lẽ vị công tử kia còn có sức chiến đấu sao?
Một lần nữa từ trong xe truyền đến âm thanh rên rỉ cùng chấn động làm cho hắn ta há hốc mồm.
Mẹ ơi thần nhân, lão Hoàng ta bội phục sát đất.
Nếu trở về kể chuyện này cho chủ nhân nghe, không biết biểu tình của chủ nhân sẽ thế nào ta? Nếu không phải lão Hoàng ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đánh chết cũng sẽ không tin.
Thời gian của chuyến dạo chơi ngoài thành này lâu hơn, mãi đến khi chạng vạng, cuộc chiến vô cùng thảm thiết mới hoàn toàn đình chỉ.
Nếu không phải vị phu nhân kia thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng rên rỉ suy yếu vô lực, lão Hoàng quả thật sẽ cho rằng nàng đã hi sinh anh dũng tại cương vị chiến đấu.
Vào thành, xe ngựa di chuyển trên phố lớn ngõ nhỏ trong thành hơn nửa ngày, Đường Tiểu Đông mới bảo xa phu dừng xe tại một con hẻm.
Xa phu lão Hoàng bằng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn thần tượng lớn nhất trong cuộc đời của mình tràn đầy sức sống, long hình hổ bộ rời đi.
Dựa theo sự phân phó của thần tượng, cho xe đậu trước một khu nhà cao cấp, nhìn thấy vị phu nhân hơn ba năm đói khát kia gian nan xuống xe, mặt mày ảm đạm, cước bộ tập tểnh, trong lòng hắn ta dâng lên một cảm giác thành tựu khó hiểu, giống như dũng sĩ chinh chiến liên tục vừa rồi chính là hắn ta.
Lúc này sắc trời đã tối, người đi trên đường cực kỳ thưa thớt, ngoại trừ ánh trăng mờ nhạt ra, không đèn soi đường quả thật có bất tiện.
Nhìn thấy cách Đường phủ gần nhất, bụng lại kêu réo ùng ục, hắn dứt khoát gõ cửa đi vào.
Hạ nhân của Đường phủ ai mà không nhận biết hắn, vị biểu thiếu gia đã náo động cả thành thành Trường An, Đường tam tiểu thư thì khỏi cần phải nói, giống như kẹo cao su dán chặt vào hắn, ngay cả Đường nhị tiểu thư đối với nam nhân luôn hờ hững, mấy ngày qua cũng trở nên khác thường, tóm lại tựa hồ chủ đề của hai tỷ muội này đều xoay quanh vị biểu thiếu gia có tuớng mạo không được xuất chúng cho lắm này.
Theo đà này phát triển, việc gì cũng có thể xảy ra, không khéo gia chủ tiếp theo của Đường Môn chính là vị biểu thiếu gia tài nghệ kinh người này, hiện tại nịnh nọt, chính là đầu tư về lâu dài.
Đi vào bên trong, Đường Tiểu Đông mới biết Lôi Mị cũng ở đây, tam nữ đang ở hoa viên thưởng trà ngắm trăng, nhìn thấy hắn đi vào, tất cả liền đứng lên.
- Biểu ca...
Điềm Điềm ngọt ngào kêu lên, dưới ánh sáng mông lung vẫn có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thục nữ xấu hổ động lòng người.
Ô, chẳng lẽ biểu muội đổi tính sao?
Đường Nhu thì trái lại phóng khoáng tự nhiên hơn:
- Biểu ca, ăn cơm chưa?
Nhu biểu muội thật là rất khéo hiểu lòng người, Đường Tiểu Đông cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ, ra sức gật đầu.
Cùng Vương Liên Hương lăn lộn ở trên xe ngựa hơn nửa ngày, bụng đã sớm kêu réo đến long trời lỡ đất.
- Về rồi à!
Đôi mắt xinh đẹp của Lôi Mị hiện rõ sự ôn nhu, trong vui sướng còn có vài phần sùng kính, má ngọc trơn bóng cũng ẩn hiện ráng hồng, cực kỳ kiều diễm động lòng người.
Rõ ràng cảm nhận được trong đôi mắt xinh đẹp của nàng nhu tình liên miên khác biệt với ngày xưa, trong lòng Đường Tiểu Đông nóng lên, thực hận không thể kéo nàng vào trong lòng hung hăng cắn vài miếng.
- Biểu ca, huynh chờ một lát, Nhu nhi sẽ đi làm thức ăn cho huynh. Nguồn truyện:
/481
|