- Trời đã tối, nghỉ ngơi đi, đừng chờ ta, ta đi công trường nhìn một chút.
Tuy rằng thanh âm ôn nhu, không nghiêm khắc giống như trước đó, nhưng cũng không cho phép chống cự.
Đôi môi Kha Vân Tiên giật giật, lo lắng nói:
- Uhm, đừng quá làm lụng vất vả…
Đường Tiểu Đông cười cười, cự tuyệt Tần Thiên Bảo đi theo, một người một mình rời khỏi cửa.
Tần Thiên Bảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ quay về phía Châu nhi và Kha Vân Tiên nói:
- Trong lòng lão đại đang có lửa, ta cũng không dám đi theo…
Nhìn biểu tình bất mãn trách cứ của Châu nhi, hắn cười khổ nói:
- Hiện tại đại ca đang cần yên lặng một chút, ngay bây giờ đi khuyên nhủ chi dẫn tới kết quả ngược lại.
Cách giải thích này dường như quá gượng ép, rước lấy cái trắng mắt nhìn của hai nàng.
Tần Thiên Bảo giơ hai tay đầu hàng, đành phải rời khỏi cửa.
Thành Trường An trong màn đêm, ngoại trừ đầu tường, cửa hành, hoàng cung và khu vui chơi phong nguyệt có đèn đuốc sáng trưng, những địa phương khác một mảnh tối đen, trên đường càng không có một người qua lại.
Kháo, quá vội ra ngoài, cư nhiên quên mất mang theo thứ gì đó chiếu sáng.
Đứng chính giữa đường lớn, Đường Tiểu Đông phát hiện chính mình lạc đường rồi.
Đầu năm nay không có điện không có đèn đường, thực con mẹ nó quá mức bất tiện.
Không có biện pháp, đi loạn một lúc vậy. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|