Dương Thành Hải ngồi ngay ngắn trên ghế mềm, tay cầm một thanh võ sĩ đao, híp mắt, dùng áo bố trắng cẩn thận lau chùi thân đao sáng như tuyết.
Chờ đợi giờ khắc này, hắn đã chờ quá lâu, thậm chí vì sứ mệnh bí mật này, trả giá bằng mạng sống nhi tử.
Hôm nay, hắn muốn lấy máu của vô số người Hán Châu để tế lễ cho nhi tử độc nhất của hắn.
Trong ngoài đại sảnh, thậm chí cả trong Dương phủ đều chật ních một đám người, trong tay đều cầm đủ loại vũ khí giết người, đa số là võ sĩ đao mà Uy nhân thường dùng.
Cả Dương phủ tụ tập nhiều người như vậy, nhưng không hề phát ra tiếng vang nào.
Đám người này thần tình đằng đằng sát khí, mắt lộ ra hào quang hung ác giống như dã thú, lẳng lặng đứng thẳng trong bóng đêm, chỉ có một dải lưu quang lóe ra do ánh trăng chiếu xuống vũ khí.
Dương Thành Hải từ trên ghế mềm đứng lên, hai tay cầm đao, chém vào không khí vài cái, ánh đao soàn soạt, kình phong uy vũ, quả nhiên là một cao thủ dùng đao.
Ai mà ngờ rằng, Hán Châu đệ nhất thủ phú Dương gia này chính là mật thám của Uy khấu?
Chiến đao vào vỏ, Dương Thành Hải ngẩng đầu nhìn lên trời, còn một canh giờ nữa, chính là thời gian bọn hắn khởi sự.
Chờ đợi, làm người ta nghẹt thở.
Đã chờ nhiều năm như vậy, một canh giờ cuối cùng này, hắn còn đợi không được sao?
Thủ hạ thần sắc bất an đi vào bẩm báo:
- Ba vị phu nhân đều uống thuốc độc tự
Sắc mặt Dương Thành Hải trắng bệch, ngay cả bảo đao trên tay cũng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/481
|