Hỷ Nhi thông minh lanh lợi, khéo hiểu lòng người, lại không tự cao tự đại, cho nên nhân duyên ở trong cung vô cùng tốt.
- Công tử...
Hỷ Nhi đột nhiên dừng lại, nàng không gọi đại nhân mà gọi công tử, trái lại càng có chút thân cận.
Đường Tiểu Đông chỉ lo thưởng thức bóng lưng nhỏ xinh của nàng, bất kể thế nào cũng không nghĩ đến nàng sẽ dừng lại, tức thì đụng vào nàng, cánh tay chạm phải bộ vị đầy đặn co dãn kinh người làm hắn nhếch miệng lộ ra vẻ mặt quái dị.
Hỷ Nhi ưm một tiếng, cúi đầu đi đường, mặt đẹp đỏ bừng, xinh đẹp như hoa tươi nở vào mùa xuân.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ, đi theo phía sau.
Quan hệ của hai người, kỳ thật cũng rất ám muội, dù sao khi không có người, Đường Tiểu Đông thường xuyên chấm mút ăn đậu hũ, tuy rằng Hỷ Nhi vừa thẹn vừa giận, nhưng không trở mặt, giống như có lẽ đã chấp nhận loại quan hệ ám muội này.
Tiến vào nội cung, Hỷ Nhi liếc nhanh nhìn hắn một cái, đuổi toàn bộ cung nữ thái giám bên trong đi.
Ánh mắt u oán, khiến Đường Tiểu Đông giật mình, trong lòng thở dài, đi vào nội điện.
Bên trong bầy đặt một bàn thức ăn cực kỳ tinh mỹ thịnh soạn, mấy bồn than cháy đỏ đặt ở góc, ấm như mùa xuân ba tháng.
Dương quý phi nằm nghiêng trên giường cẩm, mị nhãn như tơ, hồng sa mỏng như cánh ve không thể che giấu đường cong tuyệt mỹ, tóc đen xõa ra càng thêm phong tình vạn chủng, hết sức dụ hoặc
Trưởng công chúa Ngọc Chân cúi thấp đầu ngồi ở một bên giường gấm, mặt đẹp đỏ bừng, trên người cũng là khinh sa màu vàng mỏng như cánh ve, cùng triển lộ thân thể tuyệt
mỹ câu hồn.
Kháo, sáng sớm đã chuẩn bị song phi?
Đường Tiểu Đông theo quán tính xoa nắn khuôn mặt, nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của trưởng công chúa Ngọc Chân, như có suy nghĩ gì đó nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|