Ngày hôm nay đội Tinh Anh và đội bóng của Vương Ngạo Phong đấu lại, Dương Quốc Trung cũng là vì trận đánh cược này mà tới.
Trận đầu này, sòng bạc Trường An đưa ra tỷ lệ là một ăn một, nếu trận đấu hòa thì là năm ăn một.
Theo như tin tức trình báo thì không có người đặt hai đội hòa, số người đặt một trong hai đội thắng là gần như ngang nhau, nhưng số người đặt tiền cực lớn. Dương Quốc Trung muốn hỏi hắn có thể để cho trận này thành thế hòa?
Đội bóng của Vương Ngạo Phong chính là một đội mạnh, tuyến tiền đạo tấn công phi rất vũ bão, muốn đá hòa cũng có một chút khó khăn, bất quá cũng không phải không có khả
năng, chỉ cần đội Tinh Anh phối hợp thắng trước một bàn, tới lúc kết thúc cố ý thả là OK.
Con bà nó là con gấu, trong mắt tên này chỉ có tiền.
Đường Tiểu Đông thầm mắng ở trong lòng một câu, nếu đá công bằng, đội bóng của Vương Ngạo Phong chỉ cần ghi nhiều bàn thắng sẽ an ổn ở vị trí thứ nhất, còn đội bóng của hắn sẽ leo lên vị trí thứ hai.
Vừa có thể đá vòng sau vừa kiếm tiền, loại sinh ý này đương nhiên phải làm, chỉ bất quá có một chút khó khăn.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn để cho Dương Quốc Trung thông báo cho trọng tài phụ trách, lúc cần thiết động chút tay chân, nếu không có việc gì thì cứ chấp pháp nghiêm minh.
Dương Quốc Trung mừng rỡ, cười híp mắt rời đi.
Đường Tiểu Đông dẫn theo Đội Tinh Anh vào sân, sau khi phân phó một lượt thì trở về bên sân ngồi xuống.
Hôm nay tựa hồ chúng nữ không hẹn mà cùng đến quan chiến, ngoại trừ Đường Nhu, Hà Hiểu Nguyệt ở nhà chiếu cố Kha Vân Tiên mang thai ra, ngay cả Lôi Mị, Đường Sương đều đến đây, Ngọc Nhược Vân cũng bỏ chuyện làm ăn không quản chạy tới, Đường Điềm và Lý Đằng Giao thì mỗi trận đều đến xem, càng không cần phải nói.
Dương quý phi, trưởng công chúa Ngọc Chân ngồi trên ghế khách quý, hai người đang thấp giọng nói gì đó, nhưng phần lớn thời gian, đôi mắt xinh đẹp đều dừng ở trên người Đường Tiểu Đông.
Vương Ngạo Phong chỉ tin tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, cho nên vừa giao bóng, đội bóng của hắn liền khởi xướng thế công hùng hổ doạ người. Các pha tấn công mà bọn hắn thể hiện ra rất sắc bén, mấy lần đột nhập khu vực cấm, còn có mấy lần sút cầu môn hết sức nguy hiểm, bất quá thủ thành của Đội Tinh Anh thể hiện vô cùng xuất sắc, bóng bay tới đều bị hắn cản phá được.
Đội Tinh Anh cũng giống như trước triển khai phòng ngự phản công, chỉ cần cướp được bóng, liền rất nhanh đổi vị trí, tiền đạo ép lên trước, bắt buộc đối phương phải nhanh chóng quay về phòng thủ.
Một khi đối phương quay về phòng thủ, Đội Tinh Anh sẽ liền đảo chân quay về phụ cận giữa sân, khống chế chặt bóng dưới chân, đồng thời cũng điều khiển tiết tấu của trận đấu.
Đội bóng Vương gia sĩ khí rất vượng muốn nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái) tiến công phá môn, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải Đội Tinh Anh chuyền bóng cho nhau chậm rì rì.
Toàn tuyến nhà người lên, ta sẽ co cụm, thậm chí đưa bóng về cho thủ thành, lại từ bên đó không nhanh không chậm khởi xướng tấn công, nếu không xông lên thì tiếp tục chuyền về, ngươi gấp ta không vội, ta rất có kiên nhẫn.
Đối với cái loại chiến thuật cù cưa chậm chạp này, trong lòng Ngạo Phong cũng rất khẩn trương, hắn đã dồn hết đặt vào đội bóng của mình, trận chiến này nhất định phải thắng, bằng không sẽ tổn thất thảm trọng.
Hắn biết Đội Tinh Anh mặt ngoài chuyền bóng qua lại chậm rãi, nhìn qua là yếu thế, nhưng thật ra là đang tìm cơ hội đột phá, một khi bắt được cơ hội, rất nhanh sẽ đột kích, bằng
tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cho một kích trí mệnh.
Một chiêu này, vốn là chiêu số Đội Tinh Anh quen dùng, hơn nữa không sai biệt lắm mỗi một trận đều dùng tới, tuy rằng không mới mẻ gì nhưng cực kỳ công hiệu.
Về phía khán giả quan sát trận thư hùng thì thỉnh thoảng phát ra tiếng la ó, biểu đạt sự bất mãn đối với Đội Tinh Anh.
Hơn phân nửa thời gian, trái bóng đều nằm dưới chân của cầu thủ Đội Tinh Anh, nhưng chỉ chuyền qua chuyền lại, căn bản không có một lần tấn công ra dáng, làm cho người xem
cực kỳ khó chịu. Nguồn truyện:
/481
|