Kháo! Xem cái này cũng có thể vui vẻ như vậy?
Trong lòng Đường Tiểu Đông cảm thấy không vui, hừ một tiếng, lập tức nhận được ánh mắt oán trách câu hồn của Quý phi nương nương.
Dương quý phi xoay người ra phía sau, thấp giọng nói gì đó với Hỷ Nhi, Cao Lực Sĩ cũng nghiêng đầu qua, trên mặt lộ dáng vẻ cười cười mờ ám.
Hỷ nhi chạy qua bên cạnh hắn, thấp giọng nói bên tai hắn:
- Nương nương nói, công tử hàng ngày ở nhà phong lưu khoái hoạt, một rồng chiến bát phượng, đã quên mất tình cảm của nàng rồi sao?
- Ách…
Ngụm nước trà vừa mới uống vào đã phun toàn bộ ra ngoài, mắt Đường Tiểu Đông lập tức trợn trắng lên.
Đây rõ ràng là khiêu khích mà. Truyền lời qua Hỷ Nhi như vậy, ngộ nhỡ Cao Lực Sĩ nghe thấy, quan hệ mờ ám của hai người chẳng phải lộ tẩy hết sao?
Chết mất!
Đối với dáng tươi cười mờ ám của Cao Lực Sĩ, Đường Tiểu Đông chỉ có thể cười khổ, ra sức xoa xoa hai gò má.
Biểu hiện uy mãnh của An Lộc Sơn hiện tại không chỉ chiếm được sự ủng hộ của bá quan văn võ cả triều, mà các phi tử cũng ra sức vỗ tay ủng hộ, ngay cả Dương quý phi cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên trầm xuống, thầm kêu không ổn.
Theo các nhà sinh vật học, trải qua vô số lần khảo chứng khoa học, mùi cơ thể đối với người khác phái có sức hấp dẫn không thể giải thích được.
Nhìn An Lộc Sơn toàn thân mồ hôi nhễ nhại, càng thể hiện ra cơ thể tráng kiện, hoàn mỹ của hắn, khiến một đám phi tử của Đường Huyền Tông cảm thấy xuân tình nhộn nhạo, mị nhãn như tơ.
Con bà nó là con gấu! Trong lòng Đường Tiểu Đông cảm thấy không vui, ngoắc ngoắc Hỷ Nhi, gọi nàng tới bên cạnh thấp giọng nói:
- Hỷ Nhi tỷ, nhờ tỷ hỏi Quý phi nương nương một chút, có phải nàng thích An Lộc Sơn rồi không?
Hỷ Nhi ngây người ngẩn ngơ, trên mặt lộ v cổ quái, do dự không muốn đi chuyển lời.
Dương quý phi nghe Hỷ Nhi chuyển đạt xong, khuôn mặt ửng đỏ, quay đầu trợn mắt oán giận.
/481
|