Hội nghị kéo dài từ sáng cho đến tối, sau khi thương thảo một cách cẩn thận, cuối cùng mọi người cũng đi đến nhất trí chấp nhận đề nghị của Đường Tiểu Đông. Kỳ thực bọn họ cũng đã cùng đường, không chống đỡ nổi thì sẽ xong đời, chết cũng phải chống đỡ, cùng lắm thì phá sản.
Trận chiến thảm liệt vẫn còn tiếp tục, cuối cùng xem tiền tài quyền thế bên nào hùng hậu hơn, ai có thể trụ được lâu hơn chính là người chiến thắng. Sau khi toàn bộ Thương gia của Thương minh Phúc Ngọc tuyên bố bán hàng với giá gốc, giới kinh doanh lập tức xuất hiện một cơn địa chấn cấp n.
Bán với giá gốc, không thu một phân lợi nhuận nào?
Điên rồi, thế giới này điên hết cả rồi.
Không hạ giá sẽ không có khách hàng, không có khách hàng, hàng hóa sẽ bị ứ đọng, tồn kho. Đành phải nước mắt cùng máu vào trong tim, mạo xưng hảo hán mà tiếp tục hạ giá!
Tuy rằng dãy cửa hàng đối diện vắng vẻ, còn cửa hàng bên mình đông như trẩy hội, nhưng ai có thể cười được!
Khách càng nhiều, hàng hóa bán đi càng nhiều, tổn thất càng lớn, như vậy ai còn cười được?
Chứng kiến khách hàng thỏa mãn mang theo rất nhiều rất nhiều hàng hóa ra đi, trái tim đang run rẩy vì nhỏ máu...
Đây chính là lợi nhuận mà bản thân phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm về được, c trơ mắt nhìn khách hàng lấy đi, ai lại không đau lòng?
Máu và nước mắt thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong tim. Thực đắng, cho dù thuốc đắng dường như cũng ngọt hơn một chút!
Nếu chuyện này còn tiếp tục kéo dài quả thực là không khác gì đang lấy mạng người ta.
Đại chiến hạ giá thảm thiết gian nan kéo dài suốt một tháng, đám lão bản khóc không ra nước mắt, khổ không bút nào tả xiết. Vui vẻ nhất chính là tầng lớp dân nghèo, giá hàng cực kỳ rẻ chỉ có kẻ đần mới không mua.
Ngày bình thường, năm lượng mới mua được một tấm vải bông bây giờ chỉ cần hai lượng hai. Các cô nương cao hứng đến nỗi suýt chút nữa vác luôn cả đồ sính lễ tích cóp trong nhiều năm ra mua hàng. Lụa đỏ chính là đồ vật phải dùng khi xuất giá, tuy rằng nhà chồng vẫn chỉ là giấc mộng xa xôi. Bất quá hiện tại rẻ như vậy, đương nhiên là phải mua một ít để tích trữ rồi. Quần áo mùa đông chăn,mền, chăn,mền, vỏ chăn, màn đều đã cũ kỹ, sắp không dùng được nữa rồi, vốn định tiết kiệm một khoản, bất quá giá rẻ như vậy, cứ cắn răng mà mua thôi, đây là nhu yêu phẩm, không mua không được mà.
Còn có một vài thứ tạp nham, giống như là gia vị cho món gà vịt ngày tết cũng có thể bảo quản được trong một thời gian dài. Quá tiện nghi, cứ mua trước đã, dù sao sau này đều cần dùng tới.
Gạo, càng không cần phải nói, mỗi ngày đều dùng tới, giá cả cực rẻ. Dùng xe cút kít, xe bò, xe ngựa kéo, mua thêm vài cái vạc lớn mà đựng... cũng có thể cất trữ trong một thời gian dài rồi. Tóm lại, song phương hao tổn quả thực vô cùng thảm liệt, chỉ có khách hàng bình dân là cười đến không ngậm miệng lại được.
Hết tháng thứ hai, rốt cục cũng có người không nhịn nổi, xác thực mà nói, phải là không chịu nổi
Kẻ đầu tiên không chịu nổi chính là đám lão bản của Thương minh Kim Nguyên. Mấy vị phó minh chủ của bọn hắn đều là kẻ tài đại khí thô, tổn thất một điểm không đáng là gì, nhưng những lão bản làm ăn vừa và nhỏ thì không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục chơi, chỉ là
cả vốn lẫn lãi đều về con số không.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của tuyệt đại bộ phận minh viên, Thương Minh không thể không một lần nữa tổ chức hội nghị. Kỳ thực hội nghị vẫn không ngừng được tổ chức, chẳng qua là không tìm được biện pháp giải quyết mà thôi. Minh chủ của tam đại thương minh lần thứ nhất trịnh trọng tổ chức hội nghị thương thảo về vấn đề giá cả.
Trải qua đàm phán gian nan, rốt cục song phương cũng đạt thành hiệp nghị.
Bình ổn, thống nhất lại giá cbên nào được tự tiện hạ giá. Một khi phát hiện lập tức sẽ bị Thương Minh nghiêm khắc chế tài.
Coi như __________nhượng bộ, Thương minh Phúc Ngọc chấp nhận điều kiện đề cao gấp đôi điểm tích lũy để có thể vui chơi miễn phí tại trung tâm ngu nhạc, người tiêu dùng gia cảnh phi thường nghèo khó tuyệt đối không có cách nào đạt đủ điều kiện yêu cầu để có thể tham gia
vui chơi miễn phí tại trung tâm ngu nhạc.
Bề ngoài là Thương minh Phúc Ngọc nhượng bộ, kỳ thực mọi người đều tinh tường, trận chiến giá cả này, người chiến thắng chính là Thương minh Phúc Ngọc, là Đường Tiểu Đông.
Vương Nguyên Bảo được xưng là Đại Đường đệ nhất thủ phú, đối với trận đại chiến giá cả này lại thúc thủ vô sách, mặc cho Đường Tiểu Đông phát triển, chứng tỏ lão đã không còn phách lực như trước. Không ít người cho rằng Đường Tiểu Đông đã vượt qua Vương Nguyên Bảo. Tuy rằng tiền tài quyền thế vẫn kém xa, nhưng có thể khẳng định, không đến mười năm, danh xưng Đại đường đệ nhất thủ phú sẽ rơi vào trong tay Đường Tiểu Đông.
Nữ tử Đại Đường lấy hai từ đầy đặn làm vẻ vang, tuy nhiên sau khi sườn xám xuất hiện, bên trong tầng lớp thiên kim tiểu thư quý tộc lặng lẽ xuất hiện phong trào giảm béo.
Sườn xám phá vỡ hình tượng trang phục nữ tính truyền thống, chỉ có nữ tử dáng người phù hợp, mặc vào sườn xám mới có thể phô bày đường cong ưu mỹ của nó. Nếu như dáng người quá mập mạp, mặc vào sẽ lộ ra một phần thịt thừa, quả thực rất là khó coi.
Tuy rằng mấy bộ y phục thục nữ vừa mới đưa ra thị trường cũng từng nhấc lên một vài làn sóng nhỏ, nhưng sườn xám vẫn là y phục nữ tử Đại Đường yêu thích nhất.
Nội y phong cách mới mặc rất thoải mái dễ chịu, lại còn có thể phụ giúp bày ra đường cong ưu mỹ của thân thể, còn có tác dụng tuyệt vời trong chuyện phòng the. Tóm lại kiểu nội y cổ điển như cái yếm đã hoàn toàn rời khỏi thị trường, rút lui khỏi đời sống sinh hoạt của nữ tử Đại Đường.
Phát minh băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh lại càng mang đến cho nữ tử Đại Đường tin mừng lớn lao. Có lẽ, một vài nữ tử không biết được danh tính của đương kim hoàng đế, nhưng danh tiếng của Lôi châu Đường đại công tử, tuyệt đối được bọn họ khắc sâu trong phương tâm.
Đưa vào thời cổ đại này nhưng tri thức tiên tiến từ thời đại máy tính, bom nguyên tử có ảnh hưởng đến dòng lịch sử hay không? Căn bản Đường Tiểu Đông không thèm quan tâm, dù sao bản thân đã lạc vào xã hội chế độ phong kiến này, tìm cách hỗn tại đây mới là vương đạo, chuyện khác không cần
Hôm nay lại là một ngày vô cùng tốt lành, dập đầu dâng hương, tắm rửa thay quần áo, rốt cục cũng được giải phóng. Nói cách khác có thể bắt đầu đại khai sát giới rồi, hắc hắc... Trong đầu vui vẻ, bất quá quá nhiều phiền não, chỉ sợ có chút vui quá hóa buồn. Ngoại trừ Đường Điềm chưa đủ lớn để hiểu chuyện, khuôn mặt chúng nữ đều ửng hồng, mị nhãn như tơ, trong ngượng ngùng ẩn hàm xuân tình ôn nhu rung động tâm hồn.
Chịu tang nửa năm, nửa năm hắn làm khổ hạnh tăng, đều dài đằng đẵng, thực đúng là gian nan, có lẽ Kha Vân Tiên từng trải, Lôi Mị đã thưởng thức qua trái cấm đồng dạng cũng sống không tốt lành gì...
Phượng cô cô, Đường Nhu, còn có Lý Đằng Giao tuy rằng vẫn bảo trì được tấm thân xử nữ, bất quá cũng coi như đã được thưởng thức qua tư vị dục tiên dục tử, lúc này đều tràn đầy biểu lộ xấu hổ chờ đợi phụ quân khi phụ tối nay. Đường Tiểu Đông hận không thể tổ chức đại hội già thiên, bất quá liều cái mạng nhỏ này chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ nổi ba người, chơi không nổi, thực sự là muốn treo cổ!
Lão bà nhiều đương nhiên thoải mái, bất quá toàn bộ lão bà đều muốn trong cùng một ngày, như vậy là thì quả thực là đại nạn rồi.
Để ca ăn xuân dược? Đây là rút củi dưới đáy nồi, không mặc áo lá mà mặc áo dú, có quỷ mới biết được tương lai có để lại di chứng gì không.
Hiện tại, 36 kế tẩu vi thượng sách.
Đến trường đương nhiên chính là ci cớ tốt nhất.
Mang theo Tần Thiên Bảo nghênh ngang xuất môn, vào thư viện, hắn không có đi đến học đường mà trực tiếp tìm Giám Sát Ngự Sử Giám Sát Ngự Sử Lâm đại nhân. Còn vài tháng nữa là đến đợt khoa khảo rồi, hắn muốn hỏi qua một vài chuyện nhỏ. Lâm đại nhân thụ sủng nhược kinh, lập tức dâng trà, biểu lộ vô cùng nịnh nọt.
- Lâm đại nhân, mỗi đợt khoa khảo sẽ có bao nhiêu người trúng tuyển?
Đường Tiểu Đông đi thẳng vào vấn đề.
Lâm đại nhân không rõ ý của hắn, ngẩn ngơ, cẩn thận hồi đáp.
- Một lần sẽ tuyển chọn ra tầm 15 người.
- A.
Đường Tiểu Đông a lên một tiếng cười cười.
- Đa tạ Lâm đại nhân.
Nói xong cùng Tần Thiên Bảo nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Lâm đại nhân vẫn đừng ngẩn ra vì không hiểu mô tê gì c
Đường Tiểu Đông mang theo Tần Thiên Bảo đi thẳng đến thành Trường An. Hắn tự nhiên là đã có chủ ý, bằng vào trình độ lẹt đẹt biết được vài chữ phồn thể như hắn, tuyệt đối đựng vị trí thứ nhất từ dưới lên, công danh đối với hắn mà nói, quả thực chỉ là cứt chó.
Bất quá, nếu như vậy, chỉ sợ các mỹ nữ vốn tràn đầy kỳ vọng đối với hắn sẽ thất vọng đến thương tâm rơi lệ mất.
Dù sao quan trường đen tối, có quan hệ mà không lợi dụng được chính là đồ đần.
Mang đại chiêu bài bằng vàng Lý Lâm Phủ ra áp chế người, dù sao cũng phải đứng đạt được vị trí thứ 5 trong sáu người đứng đầu.
Còn mấy thứ kim trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, có nhận cũng chỉ cảm thấy xấu hổ, hắc hắc. Dù sao cũng là một câu trả lời thỏa đáng cho các vị mỹ nhân, đương nhiên, trong nội tâm các nàng vẫn sẽ thất vọng. Bất quá mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ mà. Trong đầu nghĩ thông suốt, quả thực là vô cùng cao hứng, mang theo Tần Thiên Bảo vòng vèo quanh co rời khỏi thành Trường An, hướng về phía biệt viện của trưởng công chúa Ngọc Chân. Hắn nghĩ rất kỹ rồi, các mỹ nữ trong nhà, nước đã đun sôi, lông đã vặt sạch, chỉ chờ làm thịt thôi. Còn trưởng công chúa Ngọc Chân thầm mến một siêu cấp đại ngưu nhân đã n năm --- thi tiên Lý Thái Bạch, không rèn sắt khi còn nóng, sắp hạ nồi còn để nàng bay mất, đó mới là chuyện ân hận nhất trong đời.
Còn Hà Hiểu Nguyệt nữa, tuy rằng sắp gạo nấu thành cơm, bất quá còn một đại phiền toái Ngạo Phong, hơn nữa còn có phụ thân Hiểu Nguyệt, Hà Ngụy, cửa ải này cũng khó mà qua được. Tóm lại, trước hết cứ xơi trưởng công chúa Ngọc Chân đã, Hà Hiểu Nguyệt cũng phải nhanh chóng xơi tái nàng.
Một khi gạo nấu thành cơm rồi, muốn chạy cũng không được!
Thời hiện đại, quan hệ nam nữ rất cởi mở, cao hứng thì lên giường, không hài lòng thì bai bai. Thời cổ đại, danh tiết của nữ nhân so với tính mạng còn trọng yếu hơn, cho nên, hắc hắc, vì mỹ nhân, cho dù là thủ đoạn hèn hạ thì hèn hạ... Lão tử mặc kệ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ ngay cả nước rửa chân cũng không có mà uống.
Hắn mang theo kích động đi thẳng tới biệt viện Phượng Minh.
Trong khung cảnh non xanh nước biếc, biệt viện Phượng Minh đặc biệt u tĩnh, ngoại trừ hạ nhân canh cổng, bên ngoài đại môn vô cùng im ắng. Biết được tin trưởng công chúa Ngọc Chân vẫn còn ở trong biệt việt, Đường Tiểu Đông mừng rỡ vỗ đùi đến đốp một cái. Hắn đã là khách quen của của biệt viện Phượng Minh, hạ nhân canh cổng tự nhiên không dám ngăn trở, cần phái người vào thông báo cho trưởng công chúa, vừa vặn một tiểu đạo cô đi tới, ứ giao cho nàng dẫn người vào.
Đi phía sau thưởng thức vòng eo nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân đung đưa phong tình động lòng người, Đường Tiểu Đông đột nhiên thở dài một tiếng. Tiểu đạo cô từng dẫn đường cho hắn mấy lần, hai người đã sớm quen biết, thanh âm thở dài của hắn lớn như thế, không khỏi khẽ giật mình, dừng bước lại, quay đầu hiếu kỳ hỏi.
- Vì sao Đường công tử lại thở dài?
Đường Tiểu Đông một bộ rất là nghiêm túc, đắc ý nói.
- Vài ngày không gặp, tiểu đạo cô trổ mã càng ngày càng xinh đẹp rồi, tiên tử Hằng Nga trên trời cũng không có gì hơn, chỉ là không biết công tử nhà ai có phúc khí, ha ha...
Khuôn mặt tiểu đạo cô hồng lên, che miệng cười.
- Aizz, khó trách Đường công tử lại có được nhiều hồng nhan như vậy, lời trong miệng đều là đường mật mà.
Trong thiên hạ, có nữ tử nào lại không để ý đến dung mạo của bản thân, tuy rằng lời nói của Đường Tiểu Đông có chút lỗ mãng, bất quá mọi lần đã sớm quen với việc bị hắn đùa bỡn. Được hắn tán thưởng như vậy, biết rõ là vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng tiểu đạo cô vẫn vô cùng ngọt ngào, tựa như là đang uống mật ong vậy.
Đường Tiểu Đông vái một cái thực sâu nói.
- Mỗi lần đều phiền tiểu tiên cô dẫn đường, tại hạ vô cùng xấu hổ, phía trước đã làm thư phòng của trưởng công chúa Ngọc Chân, tại hạ đã sớm quen thuộc đường đi, không làm phiền tiểu tiên cô nữa, ha ha.
- Cũng được.
Tiểu đạo cô đối với hắn rất tín nhiệm, bất quá vẫn dặn dò hắn trước khi vào nhất định phải gõ cửa, tránh cho trưởng công chúa tức giận.
- Đó là việc đương nhiên.
Đường Tiểu Đông liên tục gật gật đầu.
Đi đến trước cửa thư phòng của trưởng công chúa Ngọc Chân, vốn đang định giơ tay gõ cửa, ngẫm nghĩ thế nào hắn lại buông xống.
Không bằng đột nhiên tập kích nàng, hắc hắc.
/481
|