- A Đương!
Một thiếu niên rống lên một tiếng bi thương, nhìn về phía thiếu niên gầy yếu, xông thẳng về phía chiến đao địch nhân.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào cơ thể truyền ra tiếng vang quái dị, chiến đao dài gần năm thước xuyên qua thân thể gầy yếu của người thiếu niên, ngập tới tận chuôi đao. Thiếu niên nở một nụ cười thảm.
- A Đương, ta báo thù cho ngươi rồi.
Kiếm dài ba xích đâm xuyên qua yết hầu địch nhân, song phương đồng thời gục ngã.
- Tổng chưởng chạy mau!
Thiếu niên còn lại rống lên một tiếng, chước đấu pháp liều mệnh đồng quy vu tận của đồng bạn, dùng thân thể đón đỡ chiến đao của địch nhân, sau đó đâm thẳng trường kiếm xuyên qua lồng ngực địch nhân. Một mạng đổi một mạng, khung cảnh thực thảm liệt. Nhìn thi thể ba người thiếu niên trên mặt đất, Đường Tiểu Đông cảm thấy rất lạnh.
Có câu nước mắt nam nhi không dễ đổ, trong đôi mắt của hắn đã tràn ngập nước mắt, hơn nữa còn là nước mắt của sự phẫn nộ!
Phẫn nộ đến run rẩy toàn thân!
- Đám quỷ Uy quốc, các ngươi cứ chờ đi!
Khuôn mặt run rẩy đến méo mó, hờ hững nói.
- Các huynh đệ an tâm, ta sẽ báo thù!
- Ngươi còn muốn sống ly khai nơi này?
m thanh lạnh lẽo không chút tình cảm nào đột nhiên vang lên từ phía sau lưng Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông cả kinh, cấp tốc quay người lại.
Phía trước hắn, cách đó không xa là một lão già cao gầy, con mắt khép hờ tràn ra hào quang âm lãnh, tựa như lợi kiếm, khiến cho con mắt của Đường Tiểu Đông có chút đau nhức.
Lão già này khoác bên ngoài một chiếc áo choàng Đường triều màu đen, nhưng bên trong lại là một bộ quần áo màu đen của Uy quốc. Chắp hai tay sau lưng, tản ra khí thế âm trầm quỷ dị bức người.
Đường Tiểu Đông có thể cảm thấy rõ ràng sát khí lăng lệ ác liệt hung ác như bài sơn đảo hải của đối phương bức tới, khiến cho hắn khí huyết sôi trào, gần như thổ huyết.
- Thủ hạ của ngươi phi thường không tệ, lại có thể giết được hai tên đồ đệ của ta, hơn nữa bọn hắn còn rất trung tâm, đáng tiếc.
- Quá khen, quá khen.
Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, tựa hồ không chịu nổi sát khí tỏa ra từ đối phương, liền lùi lại ba bước.
- Võ công của ngươi yếu như vậy, cũng xứng làm lão đại bọn hắn?
Khuôn mặt âm trầm quỷ dị của lão đầu hiện lên biểu lộ khó hiểu.
Quốc gia của lão thờ phụng tinh thần võ sĩ đạo, vũ lực cao thấp quyết định thân phận cùng địa vị, kẻ yếu chỉ có thể bị cường giả nô dịch.
Đường Tiểu Đông lau lau mồ hôi trên trán, lui thêm một bước nữa, lớn tiếng nói.
- Cái này có gì kỳ quái? Bọn họ tín nhiệm ta, ngược lại, ta cũng
Vẻ mặt hắn bi phẫn.
Đúng vậy, các huynh đệ tín nhiệm hắn, giao mạng cho hắn, hy vọng sau khi hắn thành lập đế quốc hoàng kim, có thể cùng các huynh đệ hưởng vinh hoa. Nhưng hiện tại, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình, nội tâm hắn thống khổ vạn phần.
Lão già lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
- Có rất nhiều việc ngươi sẽ không bao giờ hiểu được.
Đường Tiểu Đông vừa nói chuyện, vừa di chuyển về phía bên trái. Lùm cỏ phía bên trái hắn, là thanh kiếm dài ba xích của A Đương.
- Hắc hắc, ngươi có thể tự do lấy kiếm, lão phu cho ngươi một cơ hội quyết đấu công bằng!
Trên khuôn mặt già nua của lão già xuất hiện một nụ cười khinh thường.
- Đây chính là do ngươi nói, không được phép đánh lén.
Đường Tiểu Đông lập tức chạy tới, nhặt thanh trường kiếm dưới đất, sau đó nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn chằm chằm vào lão già. Cử động của hắn, căn bản là không có nửa điểm phong phạm của một vị võ giả, lại càng không có nửa điểm khí thế của một vị lão đại, biểu hiện lúc này của hắn còn không bằng mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Biểu lộ khinh thường trên khuôn mặt lão già lại càng đậm. Lão đã dò xét qua, Đường Tiểu Đông không có chút nội lực nào, không khác gì người bình thường. Lão chỉ cần phun một ngụm nước bọt, đã có thể lấy được mạng của hắn!
Loại người này, lão căn bản không để vào mắt, chẳng qua là hiếu kỳ về những thần thoại thương nghiệp mà hắn sáng chế ra mà thôi.
Tay trái Đường Tiểu Đông cầm kiếm, chỉ vào đối phương.
- Biểu tỷ của ta đang ở đâu?
- Biểu tỷ?
Lão đầu nao nao, lập tức thoải mái, cười âm hiểm. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|