Phong Lưu

Chương 109: Nhẫn giả

/481



Biết rõ tiếp tục sản xuất cũng là tổn thất, nhưng không có cách nào khác, người ta sớm đặt sẵn cái tròng để nàng chui vào, điều duy nhất hiện tại có thể làm chính là giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất.

- Cảm ơn!

Nàng yếu ớt thở dài một tiếng.

Đường Tiểu Đông cười nói:

- Khách sáo làm gì, đều là người một...

Cảm giác câu này không ổn, hắn vội vàng ngừng lại.

- Ai với ngươi là người một nhà...

Ngọc Nhược Vân trợn mắt, hai gò má ửng đỏ, e thẹn động lòng người.

Đường Tiểu Đông cười ha ha:

- Ta cũng đâu có nói, là nàng tự mình nói mà, ha ha.

- Ai... Đau quá... Mau buông tay...

Sau hông của hắn bị bàn tay của Ngọc Nhược Vân nhéo mạnh một cái, còn giữ chặt không buông, sức nhéo còn hung ác hơn cả Lôi Mị.

- Hừ hừ, xem huynh còn dám chiếm tiện nghi của ta hay không!

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ rên rỉ, một tay liên tục xoa chỗ hông bị đau:

- Nữ nhân các nàng... Sao đều thích như vậy...

Ngọc Nhược Vân cười nhẹ một tiếng:

- Thì ra các nàng cũng...

Đôi má ngọc trơn bóng cành ửng hồng, e thẹn động lòng người.

Đường Tiểu Đông nhìn đến nỗi ngón trỏ giật giật, nước bọt nuốt ừng ực.

Ngọc Nhược Vân thấp giọng xì một tiếng:

- Người ta còn tưởng rằng huynh là quân tử đường đường, thì ra là một đại...

- Ừm, là một đại hảo nhân (người tốt), cảm tạ Ngọc tỷ quá khen, ta thật ngại quá...

Đường Tiểu Đông trơ mặt ra áp sát vào trước người nàng.

- Mặt dày!

Ngọc Nhược Vân trợn mắt, sẵng giọng nói:

- Không thèm để ý tới ngươi nữa, người ta có việc bận rồi.

Đường Tiểu Đông biết nàng khôi phục lại trong đả kích, nhắc nhở nói:

- Chuyện sản xuất nếu có thể giấu diếm thì giấu đi, giấu không được thì thôi, nhà cửa có thể giả vờ muốn bán, nhưng không nên bán thực.

Thân hình Ngọc Nhược Vân dừng lại:

- Ngươi không sợ các nàng...

Đường Tiểu Đông nghe được rung động trong lòng, đang muốn ăn thêm một chút đậu hũ, trong lòng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi:

- À, đúng rồi, hiệp ước với Liễu Phi Dương là trước hay sau khi hợp tác với ta?

Ngọc Nhược Vân giật mình nói:

- Là ba ngày sau khi chúng ta hợp tác, sao thế?

Đường Tiểu Đông vuốt cằm:

- Đối phương cái gì có thể đánh giá chuẩn xác tài sản của Ngọc gia?

Toàn thân Ngọc Nhược Vân run lên, mặt mày tái nhợt:

- Ngươi muốn nói... Có nội gian?

Đường Tiểu Đông gật đầu quả quyết:

- Ừm, là một nội gian rất lớn!

Có thể thấu hiểu tài sản trọng yếu của Ngọc gia thấu triệt như vậy, nội gian này trong Ngọc gia khẳng định có địa vị cực cao.

Hắn nhắc nhở nói:

- Chuyện hôm nay, chỉ có nàng và ta biết, không được nói ra, còn nữa, bản thảo thiết kế trang phục này...

Ngọc Nhược Vân gật đầu:

- Yên tâm, ta còn chưa ngốc đến như vậy.

Nàng đột nhiên vươn vai lắc hông, bộ dạng lười biếng cứ như đó là chuyện hiển nhiên:

- Phần còn lại chính là chuyện của nam nhân các ngươi, người ta bây giờ buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Những lời này biểu lộ ý tứ gì?

Nhìn chiếc eo thon tuyệt mỹ đang lắc lư, nàng đi xa dần như cành liễu bay theo gió, Đường Tiểu Đông ngây ngẩn một hồi, rồi mới búng tay cái tách, toàn thân như bay bỗng rời đi.

Vừa rồi huyên náo đến long trời lở đất, bây giờ lại tốt đến tốt còn gì tốt hơn, bọn hạ nhân Ngọc phủ đều trợn tròn mắt, cung kính tiễn Đường công tử rời khỏi.

Dám đối đãi thô bạo với tiểu thư như thế, chỉ có mỗi mình Đường công tử này, nhìn biểu tình của tiểu thư, tâm tình dường như rất tốt, còn vui hơn cả kiếm được một món hời lớn, chẳng lẽ tiểu thư thích cái loại thô bạo thế này?

Cho dù thế nào, việc Đường công tử trở thành cô gia tương lai của Ngọc gia dường như đã là sự thực không thể phủ nhận, chỉ bất quá Đường công tử và thiên kim của Lý tướng gia đã có hôn ước, tiểu thư không phải qua đó làm thiếp đấy chứ? Đấy lại là vấn đề rất đau đầu.

- Đại ca, có cái gì việc vui vẻ như vậy?

Tần Thiên Bảo đang chờ ở phòng khách thấy hiếu kỳ.

Đường Tiểu Đông vỗ vai của hắn:

- Có người muốn phá sụp Ngọc gia, ngươi lập tức trở về, chọn mấy huynh đệ cơ trí phái đi Thanh Châu, điều tra cho ta nơi ẩn náo của danh thương Liễu Phi Dương ở Thanh Châu, và còn tất cả những người thường xuyên tiếp xúc với hắn trong khoảng thời gian trước đây, tất cả phải điều tra rõ ràng cho ta, sự việc trọng đại, lập tức làm ngay.

- Vâng.

Tần Thiên Bảo hưng phấn rời đi.

Trở lại Túy Tiên Lầu, bọn người Lôi Mị đều có mặt, Đường Tiểu Đông kể lại chuyện vừa rồi, các nàng đều nhíu mày, rốt cuộc là ai muốn chiếm đoạt tài sản của Ngọc gia?

Lôi Mị lười biếng nói:

- Muốn tra ra nội gian rất dễ, bày một cái bẫy, không sợ hắn không ngoan ngoãn chui vào.

Một lời phá thiên cơ, Đường Tiểu Đông vui vẻ giơ ngón tay cái lên tỏ ý vuốt mông ngựa nịnh nọt:

- Vẫn là Mị nhi lợi hại.

Lôi Mị trợn mắt:

- Bớt nịnh đi, ta không phải Ngọc tỷ tỷ thích nghe nịnh nọt.

Các nàng khác cười vang, mặt Đường Tiểu Đông nóng bừng, ho khan mấy tiếng.

Vào đêm, hắn đang ngủ say thì bị Kha Vân Tiên lay tỉnh, không cần nàng nói, Đường Tiểu Đông đã nghe từ bên nhà xưởng in ấn truyền đến tiếng quát chói tai và tiếng vũ khí va chạm mãnh liệt vào nhau.

Có người nhân đêm tối muốn vào trộm bí mật bí mật in ấn!

Đêm khuya, vắng người.

Trong sân Túy Tiên Lầu lại truyền đến từng trận tiếng rống chém giết và tiếng đao kiếm đánh nhau dữ dội, bảy tám thanh niên vạm vỡ đang vây bắt ba hắc y nhân bịt mặt đang chém giết như đèn kéo quân.

Lôi Mị chắp tay đứng một bên, Đường Điềm mới vừa chạy đến liền nhét chiếc đèn lồng vào trong tay nàng, muốn lao vào vòng chiến, nhưng bị Lôi Mị nhanh tay chặn lại:

- Điềm Nhi, muội trấn giữ phía đối diện, coi chừng địch nhân phá vòng vây trốn đi.

Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, rất không tình nguyện đứng vào vị trí của nàng, tay phải đã mang găng tay vào, tên nào muốn phá vòng vây từ chỗ của nàng, bảo đảm được Ngũ Bộ Đoạn Hồn Sa lợi hại của Đường Môn nhiệt tình khoản đãi.

Thủ vệ nhà xưởng in ấn đều được chọn lựa từ trong những tinh anh của hai nhà Đường, Lôi, thân thủ hơn hẳn cao thủ giang hồ bình thường, tám đấu với ba thì coi như đã nắm chắc thắng lợi, chỉ là ba hắc y nhân bịt mặt kia có võ thuật cực kỳ quỷ dị, ngay cả binh khí cũng không giống nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên sử dụng.

Hàn quang chớp loé, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thê lương vang lên, một người bịt mặt ôm bụng dưới, ngã nhào trên đất.

- Cẩn thận!

Một tiếng hự nặng nề vang lên, một đệ tử Đường Môn ôm bụng thoái lui.

Cái tên bịt mặt bị thương nặng kia cũng thật ác độc, trước khi ngã xuống đất cũng liều mạng đánh bị thương một người, chớp mắt đã bị loạn đao phân thây.

Còn lại hai tên bịt mặt tựa lung vào nhau, hai tay nắm chiến đao cổ quái giơ lên cao, thủ thế nghiêm ngặt, chỉ cần có người công kích, ắt bị một kích lôi đình liều mạng.

Đường Tiểu Đông chạy tới, tay trái xách đèn, tay phải cầm thương, liếc thấy xác chết không còn hình người trên đất:

- Là tên gia hỏa nào? Ha, giết chết một tên rồi, rất tốt!

- Dường như không phải cao thủ võ lâm Trung Nguyên.

Lôi Mị trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai tên bịt mặt bị vây ở giữa, tay phải vươn ra, năm ngón tay mở ra, thanh chiến đao nằm trên mặt đất dường như có sinh mệnh, chậm rãi bay lên, rơi vào tay nàng.

Chậc, lợi hại như vậy?

Đường Tiểu Đông há hốc mồm, ánh mắt rơi xuống chiến đao trên tay nàng, toàn thân chấn động:

- Mẹ nó, đây là võ sĩ đao của Nhật!

Xem điện ảnh khá nhiều, liếc mắt là có thể nhận ra loại trường đao này là vũ khí mà võ sĩ Nhật Bản cần phải có, bà nội mày, trong thành Trường An lại có võ sĩ Nhật Bản.

/481

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status