Vẻ mặt của Tần Tiêu trầm tĩnh như nước, nhìn qua Ngô Tiên Nhi:
- Ngươi và Hỏa Phượng có quan hệ thế nào?
- Ngươi...
Toàn thân Ngô Tiên Nhi run lên, nàng giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, toàn thân ngẩn ngơ,, trong miệng thì thào nói ra:
- Ngươi nhìn rõ ràng sao?
Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên, cười lạnh:
- May mắn ánh mắt của ta thật tốt, bằng không thì thật đúng là... Khục!
Vừa nói ra lời này Tần Tiêu có chút hối hận. Bởi vì hắn cảm giác được hơi xấu xa, lúc nãy hắn nhìn thấy Ngô Tiên Nhi hơi cúi người thì thấy tiêu chí Phượng Hoàng trên người nàng. Mà tiêu chí kia lại nằm giữa ngực của nàng.
Nói ra điểm cụ thể thì chính là giữa khe hai vú của nàng, hơn nữa còn là điểm sâu nhất.
Ngô Tiên Nhi giơ tay lên nhanh chóng tát qua mặt Tần Tiêu cái thứ hai.
Lúc này đây Tần Tiêu nhanh chóng thức thời không có tránh né, hắn muốn chịu cái tát này, ngay cả lỗ tai của hắn cũng ông ông lên.
Sau nửa ngày hai người đều không nói gì. Tần Tiêu chỉ nghe nàng hít thở.
Sắc mặt của Ngô Tiên Nhi chuyển biến một trăm tám mươi độ, lúc trước nàng là hờn dỗi ngây thơ, lúc này là biến thành lạnh lùng và lãnh tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng biến đổi, lúc trước là đơn thuần trong trắng, mà lúc này thậm chí có căm hận.
Trong nháy mắt Ngô Tiên Nhi đã cải biến hoàn toàn.
- Buông ra.
Âm thanh của Ngô Tiên Nhi lạnh như băng, không mang theo chút khí tức ấm áp nào.
Tần Tiêu không tự giác buông tay ra, thân thể vẫn đứng ở trước mặt của nàng tùy thời đề phòng nàng đào tẩu.
Ngô Tiên Nhi không coi ai ra gì chậm rãi xoay người lại, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế.
Tần Tiêu nhịn không được thò tay sờ sờ gò má bỏng rát, trong nội tâm thì kêu khổ: mỗi bên một tát thật là đối xứng! Ta tạo nghiệt gì chứ, hết lần này tới lần khác lại gặp khắc tinh thế này! Bạn đang đọc chuyện tại
/864
|