Tần Tiêu suy nghĩ lời của hai nha hoàn, trong nội tâm âm thầm suy tư: đính hôn từ nhỏ, cảm tình rất tốt, chuyện này càng không có lý do...
Trong nội tâm nghi hoặc, Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đi về phía Triệu phủ.
Đi vào Triệu phủ phát hiện gác đêm ở linh đường không có quá nhiều người, trừ một lão gia đinh canh đèn thì cũng chỉ có một người trẻ tuổi đang ngồi gác trước quan tài, đang đốt từng tờ tiền giấy. Tần Tiêu nghĩ thầm đại khái là tục chế điển qua a, hình như con gái chết thì người túc trực bên linh cữu không có nhiều người.
Tần Tiêu gọi người trẻ tiểu kia tới gần, chính là Cổ Tô Toàn. Cổ Tô Toàn ước chừng hai mươi tuổi, mặt trắng không cần nói, môi hồng răng trắng lộ ra một chút thư sinh.
Tần Tiêu nhìn hắn nói:
- Ngươi cùng Triệu tiểu thư ngày bình thường có cảm tình thế nào?
Cổ Tô Toàn nhìn thương tâm không chịu nổi, thần sắc cũng có chút chết lặng, chỉ lẩm bẩm nói:
- Cuộc đời này không nàng ta sống còn ý nghĩa gì.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: hiện tại từ bề ngoài mà nhìn thì hắn là nam tử si tình. Nhìn hắn nói ra:
- Hai ngày này các ngươi có gặp mặt nhau không? Triệu tiểu thư, biểu hiện có gì quái dị hay không?
Cổ Tô Toàn mờ mịt lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào nói ra:
- Từ phong tục bản địa thì trước kết hôn vài ngày tân lang tân nương không được gặp nhau. Cổ gia chúng tiểu dân trước giờ gia quy rất nghiêm, phụ thân không cho tiểu dân đi gặp Triệu tiểu thư. Không nghĩ tới lần nữa tương kiến lại là sinh ly tử biệt!
Dứt lời đã khóc không thành tiếng.
Mờ mịt không nói Tần Tiêu cũng có chút buồn bực trầm tư, đột nhiên trong linh đường có tiếng hét sợ hãi.
- Ah! Quỷ ah!
Mọi người kinh hãi cuống quít chạy tới linh đường, phát hiện nha hoàn Tiểu Lệ đang thất kinh nấp ở góc tường, đầu tựa vào cánh tay hô to.
- Cứu mạng ah, có quỷ ah!
Lý Tự Nghiệp "Ồ" một tiếng rút trường đao ra, nghiêm nghị quát:
- Quỷ ở nơi nào, đi ra đây cho đại gia chém một trăm đao!
Dứt lời mắt hắn long lên, nhìn qua trái phải, nhưng mà không phát hiện ra cái gì cả.
Người trong Triệu phủ cũng đi ra, vội vã đuổi tới linh đường.
Tần Tiêu ngồi xuống, nói khẽ:
- Đừng sợ, không có việc gì, ngươi nhanh đứng dậy.
Mọi người nhao nhao đi vào trong, đem tiểu cô nương này vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Tiểu Lệ sợ hãi lộ đầu ra, con mắt hoảng sợ mở to, nhìn thấy chung quanh có nhiều người mới không còn hô to nữa.
Tần Tiêu đem Tiểu Lệ đưa tới hậu đường, bảo Lý Tự Nghiệp ngăn cản đám đông ở bên ngòai, nhìn Tiểu Lệ hỏi:
- Nói cho bổn quan nghe ngươi vừa mới thấy cái gì?
Lời nói ra lời này Tiểu Lệ lập tức cả kinh nhảy dựng lên, hoảng sợ phát ra âm thanh run rẩy:
- Vâng... Là tiểu thư! Ta nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư nàng quay về.
Tần Tiêu nhướng mày:
- Ngươi nhìn rõ ràng? Đúng là tiểu thư ngươi?
Tiểu Lệ vội vội vàng vàng nhưng gật đầu khẳng định:
- Nô tỳ nhất định là tiểu thư. Nô tài từ nhỏ phục thị tiểu thư, cho nên liếc nhìn ra được. Hồn phách của tiểu thư bay qua bay lại trong linh đường, còn...
- Còn cái gì?
- Còn chuẩn bị gom góp tiến giấy, nói chuyện với ta!
Nói đến đây Tiểu Lệ đã kinh hãi không thôi, toàn thân run rẩy không nói ra lời.
Tần Tiêu hít sâu một hơi:
/864
|