- Ai!
Lý Đán thở dài một hơi, nói:
- Tần Tiêu ah Tần Tiêu. Ngươi tuổi còn rất trẻ, quá đơn thuần. Chuyện này làm gì phân trắng đen dễ như vậy, cũng có phiền toái và phân tranh trong đó. Ta nói tận như thế cũng không nên nhiều lời. Tóm lại chính ngươi nên cẩn thận là được, nên nhẫn thì nhẫn, nên làm thì làm, thời điểm không tốt người ta thấy đất trên đũng quần của ngươi nói là phân thì đó là phân đấy. Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, co được dãn được mới là đại trượng phu. Hàn Tín người ta không phải còn chuôi qua hán nhục nhã hay sao? Tính tính toán toán, chuyện này bổn vương không giúp được ngươi cái gì, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Dứt lời Lý Đán lắc đầu, thở dài tự lo trở lại thư phòng đóng cửa lại.
Tần Tiêu cũng không có tâm tình đi quản lão hồ ly 'trang Bức' này, trong nội tâm tính toán nên xử lý chuyện này thế nào. Tuy đủ loại chứng cớ cho thấy chính mình là bị người ta hại, nhưng mà vừa vặn Lý Đán nói chuyện này không phân trắng đen dễ như vậy đâu. Thời nhà Tần chẳng phải Triệu Cao chỉ hươu nói ngựa hay sao? Càng là chuyện hoang đường càng có thể xảy ra với người đùa bỡn quyền mưu...
Những tên nha dịch kia đã bị áp tiến vào trong thiên lao Ngự Sử. Phùng Niên Tân, Lý Trọng Tuấn, Bùi Tụng Hành và một đám quan viên Ngự Sử đài đều lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng nhìn qua Tần Tiêu, xem ra đang đợi hắn nghĩ biện pháp, xem hắn có thể làm ra quyết định gì.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, nhổ ra hai chữ: tiến cung.
Tần Tiêu vừa ra khỏi Ngự Sử đài thì trong nội cung đã phái người đến truyền chỉ. Một tiểu thái giám chạy đến trước mặt Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, bệ hạ lệnh cho ngươi tiến cung kiến giá. Bệ hạ đang ở Trường An điện, mời theo tiểu nhân.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: quy nô chết tiệt, thật nhanh tay chân. Nhanh như vậy đã đi tới chỗ của hoàng đế rồi, đúng là xảo quyệt.
Trong thư phòng Trường An điện, Võ Tắc Thiên đang nhíu mày, con mắt nhìn lên mặt của Tần Tiêu:
- Tần Tiêu, chính ngươi xem một chút đi! Đây là mấy trăm tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ liên danh thượng tấu, nói ngươi lạm dụng hình phạt riêng vô cớ đánh chết người, muốn trẫm thay bọn chúng chủ trì công đạo.
Tần Tiêu nhìn qua Võ Ngụy Tông đang cười lạnh, nhặt bản tấu lên, xem qua vài lần chắp tay trả lời:
- Hồi bẩm bệ hạ, Chu Bát Cân thụ hình chết đi, trong đó có nguyên do khác. Trong tờ khai đường thẫm hạ thần đã ghi chép lại, cũng có nhân chứng và bằng chứng phụ. Cả chuyện này có kẻ hãm hại vi thần, kính xin bệ hạ minh giám!
- Ghi chép ở đâu, mang tới ta xem.
Tần Tiêu xuất ra bản ghi chép, hai tay trình lên. Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên vài bước nhận lấy đưa tới trước mặt Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên xem vài lần, yên tĩnh hơn nửa ngày mở miệng nói ra:
- Như thế này chính là tên nha dịch dụng hình đánh chết người. Tuy là như vậy, ngươi thân là quan viên đường thẩm. Cũng liền trốn chịu tội
Tần Tiêu đang muốn tranh luận vài câu, nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt với hắn vài lượt lại hồi tưởng lại lời của Lý Đán, sinh sinh đem lời nuốt vào, nhẫn nại nói:
- Vi thần biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.
Võ Tắc Thiên dừng một chút, nói:
- Việc này cũng không cần náo tới tảo triều sáng mai, miễn truyền đi ảnh hưởng tới uy tín Hoàng Gia Vệ Suất. Chuyện này Võ Ngụy Tông, Tần Tiêu, các hai người các ngươi đều có tội thất trách. Trở về nên cảnh tỉnh lại, Tần Tiêu, niệm tình ngươi truy tra án hung sát cũng coi như có công, chống đỡ vượt qua sai lầm, hiện giờ miễn chức Ngự Sử của ngươi, quan gián nhất phẩm, đảm nhiệm Ngũ phẩm Tả Vệ Suất phó suất tướng quân. Chuyện Chủ Suất. Lập công chuộc tội, dùng hiệu quả sau này mà nhìn. Mặt khác, phạt trăm quan, an ủi gia đình người chết. Còn nha sai đánh chết Thiên Kỵ Vệ Sĩ lập tức xử trảm, quan viên cùng đường thẩm cùng Trường An huyện Huyện lệnh Bùi Tụng Hành mỗi người phạt nửa năm bổng lộc.
Tần Tiêu cũng không muốn nhiều lời, chuyện đã rõ ràng. Chuyện này từ khi bắt đầu đã nhắm vào hắn rồi. May mắn chính mình cũng xem như có vài chiêu, hiện tại chỉ là miễn đi chức Ngự Sử xem như lưu lại núi xanh. Hiện tại hắn thấy Võ Tắc Thiên đang tức giận thì không bằng trước tiên lui một bước. Cầu trời cao biển rộng, về sau lại từ từ tìm Võ Ngụy Tông tính sổ, vì vậy chắp tay nói:
- Tạ bệ hạ khai ân...
Võ Ngụy Tông lập tức kêu lên:
- Bệ hạ. Tần Tiêu dụng hình quá độ đánh chết người. Theo như luật phải bãi quan lưu vong ít nhất ba năm, cũng phải hơn hai ngàn dặm mới được. Phán phạt như vậy sợ là khó làm cho Thiên Kỵ Vệ Sĩ tâm phục, đến lúc đó sợ rằng sẽ có người tức giận.
- Đủ rồi!
Võ Tắc Thiên nói:
- Trẫm đã tra rõ ràng, Tần Tiêu có tội thất trách, nhưng cũng không phải lạm dụng hình phạt riêng mà đánh chết người. Việc này trẫm không muốn nói thêm nữa. Ý chỉ đã xuống, bọn ngươi không cần nhiều lời. Đều lui xuống cho ta!
Võ Ngụy Tông cũng không dám nói nhảm nữa, nơm nớp lo sợ rời khỏi ngự thư phòng. Tần Tiêu đương nhiên cũng lui ra ngoài. Võ Ngụy Tông nhìn có chút khó chịu, tức giận nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Ngươi tốt lắm, mạng còn lớn, ngay cả hoàng đế cũng che chở cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi không phải là Ngự Sử, chỉ là một tiểu Tả Vệ Suất Ngũ phẩm phó suất, chính là thủ hạ của lão tử, xem ta sau này giày vò ngươi thế nào.
Tần Tiêu giống như không có nghe nói chuyện, giơ tay áo sờ sờ hai cái cánh chuồn. Bạn đang đọc chuyện tại
/864
|