Tần Tiêu cười ha ha:
- Cũng không phải mình ta ăn, Thượng Quan Uyển Nhi cũng ăn hết không ít.
- Ngươi đúng là thằng ngốc.
Lý Trọng Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép oán hận nói:
- Làm sao ngươi có thể để cho cô nương khác ăn Tùng Ngọc Bách Hợp Tô của hai tỷ muội kia được? Nếu để các nàng biết, không phải thương tâm tới chết sao? Tần huynh đệ nha, uổng ngươi thông minh hơn người, chiêu thức đối phó nữ nhân còn không được ah! Ha ha, hôm nào đến kinh đô, chúng ta cùng nhau gọi A Man dẫn ngươi ra ngoài hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.
Học hỏi kinh nghiệm? Cái gì học hỏi kinh nghiệm, không phải là đi dạo kỹ viện uống hoa tửu sao? Nói hàm súc như vậy làm cái quái gì. Các ngươi đối với huynh đệ phong lưu đây còn có đùa giỡ gì. Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười to, sau đó thay đổi chủ đề:
- Điện hạ tới tìm ta, nhất định là có chính sự rồi.
Lý Trọng Tuấn có chút thở dài một hơi:
- Cũng không phải. Có một số việc, nghĩ đến tâm phiền, trong quân đồn cách đây mười dặm lật qua lật lại ngủ không được nên tới tìm huynh đệ tâm sự thương nghị.
Tần Tiêu nhàn nhạt cười: Bạn đang xem tại
/864
|