Trong lòng Tần Tiêu lại âm thầm cả kinh phục nữ tử tài hoa hơn người trước mắt, đúng là danh bất hư truyền xuất khẩu thành thơ, hơn nữa tài văn chương không tệ nha.
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nói:
- Thật không? Vậy thì tốt rồi! Chỉ là này mấy ngày qua, ta cuộn lại trên đại quân thuyền Nghĩa Hưng Vương chán quá. Ta muốn ngồi thuyền đánh cá loại nhỏ có mái che, tự mình chèo thuyền, thò tay có thể cảm nhận được đồng cỏ và nguồn nước trong hồ nước, ngửi được hương vị hơi nước mới thú vị!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Được rồi! Ngày mai ta tự mình đi lấy mái chèo dẫn khách quý phương xa tới như cô nương đi chơi ở vùng sông nước Giang Nam.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách:
- Được a! Xem ra mặt mũi của ta cũng khá lớn đó chứ. Ngày mai Giang Nam Đạo Khâm Sai Đại Nhân để ta chèo thuyền, ôi, nếu để cho hoàng đế bệ hạ thì không biết có phạt ta không? Khâm sai đại nhân còn là thân tín của hoàng đế đó.
Tần Tiêu chớp chớp đôi mắt, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ừ. thuận tiện phạt cô nương, để đệ nhất nữ quan nội cung này mỗi ngày phải giặt đồ bổn đại nhân. Nói như vậy, ta mỗi ngày phải thay đồ tới mười bộ. hắc hắc
Không nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, sâu kín nói: "
- Kỳ thật, bản thân ta còn muốn thay người giặt quần áo chứ! Đã lớn như vậy, còn không có giặt qua một bộ y phục, không biết giặt quần áo có tư vị thế nào. Kỳ thật có thể làm chút chuyện cho thân nhân cũng không tệ nha. Chỉ là đáng tiếc, trong ấn tượng của Uyển nhi, ngay cả bộ dạng của phụ thân ra sao cũng không biết. Mẫu thân trước kia mang theo ta không có dịch đình (*thứ chứng minh thân phận thường được để cạnh trẻ nhỏ khi nó không được sống cùng cha mẹ ruột), sau đó ta ở trong cung. Không lâu sau khi, hoàng đế bệ hạ cáo mệnh ta chưởng quản trong nội cung, đạo thánh chỉ đưa tới cho Tần đại nhân chính là Uyển nhi tự tay viết đó.
Tần Tiêu sớm đã nghe nói rồi, năm đó tổ phụ của Thượng Quan Uyển Nhi - Thượng Quan Nghi giữ chức tể tướng khi Cao Tông tại vị. Năm đó, Thượng Quan Nghi bởi vì đã từng thay Cao Tông khởi thảo chiếu thư phế Võ Tắc Thiên, về sau bị Vũ Hậu giết chết, nam đinh dân tộc Mãn đều không được may mắn thoát khỏi. Thượng Quan Uyển Nhi bởi vì còn trong tã lót, mới có thể may mắn thoát khỏi. Hơn mười năm qua đi, Thượng Quan Uyển Nhi bởi vì tài văn chương cùng thông minh xuất chúng càng ngày càng đạt được yêu thích của Võ Tắc Thiên. Hiện tại ngoại trừ chưởng quản thiên hạ thi văn bình luận thuật cũng bởi vì chữ tốt nên ngay cả thánh chỉ đều do nàng viết. Hơn nữa, năm gần đây bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác đã cao tinh lực không tràn đầy giống trước, vì thế dứt khoát đem tấu chương trình lên giao cho Thượng Quan Uyển Nhi xem qua, thình thoảng lúc khẩn yếu còn hỏi Thượng Quan Uyển Nhi ý tứ xử lý một ít tấu chương.
Vì thế, hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi, tuy rằng không có quan hàm phẩm trật gì hiển hách nhưng thực tế thì đã trở thành Tể tướng trên ý nghĩa rồi. Thậm chí còn trên cả Tể tướng, gần sát Võ Tắc Thiên, càng có phân lượng khi nói chuyện.
Tần Tiêu thấy vẻ ưu thương nhàn nhạt trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi thì nhẹ giọng an ủi:
- Thượng Quan cô nương, chuyện tình không vui trước kia cũng đừng có nghĩ tới nữa. Cô nương bây giờ không phải là rất tốt sao? Đã thật vất vả đến Giang Nam một chuyến rồi thì bỏ những việc vặt đó, đi du lãm một phen.
Khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi giãn ra, nàng cười nói:
- Tần đại nhân nói rất đúng. Uyển nhi hồ đồ rồi. Nhân tâm luôn không biết thỏa mãn, bao nhiêu người đều hy vọng xa vời có thể vào nội cung, hưởng vinh hoa phú quý. Uyển nhi lại có chút chán ghét nó, chỉ hy vọng có thể qua thời gian an nhàn, nói thí dụ như đến Giang Nam chơi hồ ngắm cảnh, phẩm trà làm thơ thì rất không tồi nha!
Tần Tiêu cười cười:
- Thượng Quan cô nương đến Giang Nam, có lẽ cũng có chút thời gian a? Những ngày này lại không đi chơi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đáp:
- Đâu có đâu! Cả ngày buồn bực trốn ở trong quân trướng, cùng một số đám người giang hồ lăn lộn đổ mồ hôi đầm đìa hôi hám, đừng nói về họ nữa. nguồn TruyenFull.vn
Lập tức nàng phát giác chính mình nói lỡ miệng, vội che miệng lại, chớp chwps mắt nhìn về phía Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Xem ra, Thượng Quan cô nương là tới từ Trường An cùng một chỗ với Trương Nhân Nguyện Đại tướng quân mà.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhíu lông mày một chút, nàng nhếch miệng:
- Hừ! Hay cho Tần đại nhân, điều này cũng còn chơi lừa gạt. Ngài trực tiếp hỏi Uyển nhi, Uyển nhi có thể không nói cho ngài sao? Đúng vậy! Ta là cùng Trương tướng quân cùng lúc xuất phát. Hoàng đế bệ ha phái ta tới trong quân chính là hạ thánh chỉ này cho ngài.
- Uyển nhi...
Tần Tiêu lần thứ nhất đổi giọng gọi nàng là Uyển nhi, lộ ra vẻ thân cận rất nhiều, tiếp tục thấp giọng nói:
- Thật sự, có một đạo thánh chỉ sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nói:
- Đương nhiên là một đạo. Uyển nhi còn dám giấu thánh chỉ sao?
Tần Tiêu nhàn nhạt cười, chậm rãi lắc đầu:
- Uyển nhi nha, có một số việc vốn không nên chọn cách nói toạc ra. Chỉ là Tần Tiêu coi cô là bằng hữu mới tùy tiện tâm sự thôi. Hoàng đế bệ hạ ở tại phía xa ngoài ngàn dặm, nửa tháng trước khi điểm tướng phát binh đến Giang Nam, hẳn là nàng có thể biết trước Tần Tiêu có thể một lần hành động đánh tan Giang Nam nghịch đảng sao? Trên thánh chỉ nói được rõ ràng, ban thưởng ta chuyên đoạn chi quyền (quyền to sinh sát). Bất luận quan lại gì ở Giang Nam đều có thể tiền trảm hậu tấu...Đây có phải là quá thần kỳ không?
Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc tới ngẩn ngơ, sau đó khẽ thở dài một hơi, nói:
- Tần đại nhân, ngươi thật sự là rất thông minh. Nhưng mà nhiều khi vẫn nên giả bộ thì tốt hơn. Vọng sủy thánh ý (đoán ý của thánh thượng) là điều tối kỵ của thần tử. Nói chuyện phiếm cùng Uyển nhi thì không sao, nhưng sau này nhớ lấy không được nói với người khác nói cái chủ đề này, nhất là trước mặt hoàng đế, có biết không?
- Biết rõ.
Tần Tiêu cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ta cũng tin tưởng Uyển nhi, mới có thể nói cho cô nường biết. Kỳ thật cũng không phải là Vọng Sủy Thánh Ý, chỉ là Tần Tiêu trời sinh kỹ tính, Uyển nhi có thể nói cho ta biết, thánh chỉ này không chỉ có một phần phải không? Hoặc là đã giấu một phần đi?
Thượng Quan Uyển Nhi có chút không vui, nàng cong miệng lên:
- Không có, nói những chuyện phiền lòng này làm gì chứ? Thật sự là mất hứng!
Tần Tiêu cười cười xin lỗi, nhưng hắn không có ý định buông tha:
- Uyển nhi ngoan, mau nói cho ta biết, để ngày sau ta tiến cung diện thánh cũng không phải băn khoăn.
Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Kỳ thật cũng không có gì, ngài sớm đã nghĩ tới, còn hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì? Thánh chỉ đích thật là có hai phần... Phần hạ đưa cho Nghĩa Hưng Vương Lý Trọng Tuấn, nếu như ngài làm việc thất bại thì quyền lực trước kia đưa cho ngài sẽ giao lại cho Nghĩa Hưng Vương, hơn nữa toàn bộ dùng vũ lực đến giải quyết chuyện tình Giang Nam. Bệ hạ cũng là vì chuẩn bị không sơ hở chút nào, ngài đừng để bụng.
/864
|