Tần Tiêu hơi cau mày, chứng kiến khóe miệng ngô Tiên nhi có vết máu tuôn ra, trong lòng mới hiểu được nàng sớm đã bị cắt mất đầu lưỡi!
Xem ra, Lý Trọng Tuấn sớm sớm đã có một ít động tác, chính là sợ những người này đến quan tòa khóc lóc om sòm, kể một ít lời không nên nói.
Tần Tiêu cũng không hề nói nhảm, hắn sang sảng nói:
- Phạm Phụ Ngô Tiên Nhi, làm con gái của chủ phạm Ngô Hưng Quốc cùng cha cấu kết ý muốn mưu phản. Càng lợi dụng Dịch Dung Thuật loại giang hồ trá thuật giả trang Vĩnh Thái quận chúa đã qua đời lường gạt thiên hạ, sinh sự bịa đặt ý đồ giá họa Lý Gia Vương Thân, dụng tâm cực kỳ ác độc, quả thực tội không thể xá! Phát hiện chứng cớ vô cùng xác thực không tha. Lôi ra ngoài! Chém!
Ngô Tiên nhi trợn trừng mắt, hướng về phía Tần Tiêu nhổ ra một búng máu, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, không cam lòng, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Lý Trọng Tuấn liếc Tần Tiêu, vẻ mặt mỉm cười âm thầm hướng hắn dựng thẳng ngón tay cái, thấp giọng nói:
- Cao minh!
Mà nhìn ngô Tiên nhi bị bắt đi ra ngoài, trong lòng của Tần Tiêu đột nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái. Hồi tưởng lại từng màn cùng nàng lục đục so dũng khí đấu trí, cảm giác trong lòng, hơi có chút phức tạp khó tả.
Kế tiếp, bị dẫn tới chính là Đại Tiểu Thủ Lĩnh sát thủ Chu Đại Thông cùng Hỏa Phượng, đồng dạng bị phán "Trảm lập quyết ".
Mặc Y cùng Tử Địch thân là thành viên của Hỏa Phượng cũng quỳ đến trước đường. Bất đồng là lúc này tay chân đều không có đeo xiềng xích, quần áo trên người cũng rất sạch sẽ. Kỳ thật ngày hôm qua các nàng căn bản không có bị bắt, Lý Trọng Tuấn sớm nhận thức Mặc Y, biết rõ nàng cùng Tần Tiêu quan hệ "Mật thiết ", hơn nữa Tần Tiêu cũng chào hỏi hắn nói các nàng là công thần lần này kích phá Hỏa Phượng, vì vậy lấy lễ để đối đãi. Chỉ có điều vì dấu tai mắt của mọi người, hiện tại như đi ngang sân khấu mà thôi.
Nhị nữ quỳ gối trước đường cúi thấp đầu.
Tần Tiêu sang sảng tuyên:
- Mặc Y, Tử Địch, tỷ muội hai người nguyên là phụ thuộc nghịch đảng Hỏa Phượng, nguyên bổn không thể khoan dung. Nhưng niệm tình không phạm phải đại ác, lại lạc đường biết quay đầu lập lại trật tự, trợ bổn quan kích phá Hỏa Phượng lập nhiều đại công. Thưởng phạt tương đương, đặc xá vô tội.
Tỷ muội hai người cùng đồng thanh hô to:
- Tạ khâm sai đại nhân!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Đứng lên đi, xuống dưới hảo hảo dưỡng thương.
Vừa đứng dậy, Tử Địch đã đảo đảo đôi mắt, nàng lại quỳ xuống:
- Khâm sai đại nhân, dân nữ có chuyện muốn nói.
- Nói đi.
Tần Tiêu cười.
Tử Địch tựa hồ còn cười trộm vài tiếng, nàng nói:
- Tỷ muội hai người chúng ta chịu an đức của đại nhân, không thể báo đáp, nguyện làm nô tỳ hầu hạ đại nhân cả đời. Đại nhân nhất định phải đáp ứng!
Tần Tiêu trợn tròn đôi mắt cười khổ, hạ giọng:
- Nha đầu kia, sao lại nói chuyện này trên công đường, còn không mau xuống dưới!
Tử Địch nhẹ giọng nói nhỏ:
- Ta chính là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy! Bằng không thì ngươi nhất định sẽ chống chế!
Lý Trọng Tuấn bên cạnh nghe xong ngắt lời Tần Tiêu, cười to nói:
- Ai, khâm sai đại nhân thật đúng là không hiểu phong tình, loại yêu cầu này sao có thể cự tuyệt! Ngươi đã đáp ứng! Ngày khác đến kinh đô, nếu có nhàn rỗi cũng có thể mang theo tỷ muội này tới vương phủ ta chơi.
Trong lòng Tần Tiêu mồ hôi lạnh chảy ròng: Hay cho Lý Trọng Tuấn vô sỉ dâm đãng. Trên công đường vạn chúng nhìn trừng trừng cũng đùa nghịch.
Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Được rồi, ta đáp ứng rồi, các ngươi nhanh xuống dưới!
Tử Địch vui mừng đứng dậy, kéo lấy Mặc Y nhanh tay bước đi. Truyện được copy tại
/864
|