Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 131: Ăn nhịp với nhau

/864


Tần Tiêu mỉm cười:

- Ví dụ như chuyện gì?

- Ví dụ như...

Tuân Lệ Lệ giương mắt nhìn qua Tần Tiêu, hời hợt nói ra một câu:

- Thủy Nhạc Sách.

"Phốc" một tiếng, ngư dân ở đầu thuyền đang thả lưới, mặt nước truyền tới từng tiếng vang từng hồi. Mấy thuyền đánh cá chung quanh có vài người đang ca hát.

Hơi nước mờ mịt trên mặt hồ, tràn đầy sinh khí bừng bừng. Một ngay mới tràn đầy hy vọng đã tiếp diễn.

Tư tưởng và ý niệm mới hiện ra trong đầu, trong lòng của Tần Tiêu bắt đầu suy nghĩ.

- Đánh bạc hay không đánh bạc?

Trong nội tâm của Tần Tiêu suy tư:

- Đánh bạc Tuân Lệ Lệ này thật sự quan tâm con gái của mình hay không, có thật sự muốn đoạt mất quyền lực của Từ Tiểu Nguyệt?

Tuân Lệ Lệ thỉnh thoảng đánh giá Tần Tiêu, trên mặt hiện ra vui vẻ. Từ khi nàng nói ra ba chữ Thủy Nhạc Sách" thì hào khí trong khoang thuyền đã biến hóa.

Mặt hồ bên ngoài thuyền sinh khí dạt dào; trong khoang thuyền không khí như đông cứng lại, áp bách khiến người ta không thở nổi.

- Vì sao đại nhân lại nói lời này?

Tuân Lệ Lệ diêm dúa lẳng mấp máy bờ môi, cười nói:

- Hẳn là có chỗ cố kỵ?

- Đúng vậy, thật sự có chỗ cố kỵ.

Tần Tiêu cười, cười như gian tặc:

- Trong nội tâm của ta đang suy nghĩ một chuyện rất trọng yếu. Trước khi thảo luận Thủy Nhạc Sách thì chuyện này ta phải biết rõ.

Tuân Lệ Lệ mỉm cười, đưa một ly trà cho Tần Tiêu:

- Ah, nhưng không biết là chuyện gì lại để cho Tần đại nhân anh minh buồn rầu như vậy. Có thể nói nghe một chút?

Tần Tiêu tiếp nhận nước trà, khẽ nhấp một ngụm, nghiền ngẫm chén trà trong tay, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Vấn đề này cũng không phải rất rõ ràng, ta lo lắng lần sau Phượng tỷ cho ta uống chính là trà độc.

- Có nghiêm trọng như vậy không?

- Nhìn là có!

Tuân Lệ Lệ chậm rãi lắc đầu, khẽ cười nói:

- Không thể ngờ là Tần đại nhân anh minh cũng có thời điểm nhát gan đấy.

Tần Tiêu tự giễu cười cười:

- Kỳ thật vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Giống như một cánh cửa giấy mỏng và muốn xuyên phá cùng không xuyên phá là hai chuyện khác xa nhau.

Khóe mắt Tuân Lệ Lệ hiện ra một tia nghi kỵ, lập tức nổi lên hiểu ý mỉm cười:

- Ta nghĩ ta hiểu ý của ngươi!

Tần Tiêu cười ha hả, cầm chén trà trong tay cụng ly với Tuân Lệ Lệ một cái:

- Lệ tỷ quả nhiên thông minh.

Tuân Lệ Lệ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt giận nhưng vẫn cười nói:

- Ngươi đúng là Tần công tử phong lưu không bị trói buộc, chiếm tiện nghi con gái của ta lại xưng hô ta là tỷ tỷ. Đây không phải làm loạn bối phận hay sao?

Tần Tiêu gượng cười hai tiếng:

- Lệ tỷ trẻ tuổi như vậy, thật sự không nghĩ ra xưng hô nào khác, một chữ " tỷ " này ta cảm thấy mình đã già đấy.

Tuân Lệ Lệ có chút nghi hoặc và kinh hỉ nhìn qua Tần Tiêu:

- Nói nghe xem. Ngươi từ lúc nào phát hiện ta không phải Phượng tỷ, làm sao biết được tỷ muội Mặc Y là con gái của ta.

Tần Tiêu buông tay, làm vẻ mặt người vô tội nói ra:

- Thật ra trước đó không lâu có người nói cho ta biết.

Trong nội tâm của Tần Tiêu cười to: không dậy nổi không dậy nổi, ta rõ ràng đang vu oan giá họa đấy. Xem ra nói mấy chuyện xấu này bổn sự của ta còn dưới Từ Tiểu Nguyệt cùng Tuân Lệ Lệ đấy!

Tuân Lệ Lệ nhíu mày:

- Là nàng?

Tần Tiêu bĩu môi, hơi nhíu mày giữ im lặng.

- Tiện nhân kia!

Tuân Lệ Lệ nhịn không được thốt ra.

- Luôn thiếu kiên nhẫn như vậy...

Vừa mới dứt lời giống như cảm thấy mình nói sai, tự giễu cười cười:

- Ta cùng với Phượng tỷ thân như tỷ muội, thường xuyên cười mắng với nhau. Tần đại nhân chớ trách.

Tần Tiêu nhếch miệng cười cười:

- Hoà hợp êm thấm, chỉ như vậy mới giải quyết tốt công việc.

Trong nội tâm thì mừng thầm: chiếu tình huống bây giờ mà nhìn thì Tuân Lệ Lệ trong tưởng tượng căn bản không có đem Từ Tiểu Nguyệt đặt vào trong lòng. Nói như vậy mình đánh bạc lần này không tính là thua a? Cùng "Phượng tỷ" tay nắm thực quyền này cùng làm chuyện xấu còn tốt hơn ngồi chung thuyền với Phượng tỷ bị mất quyền lực a, chỗ tốt rất lớn! Hơn nữa chỉ cần ở trong lòng các nàng có ngăn cách và mâu thuẫn thì không gian sinh tồn của ta càng lớn.

Tuân Lệ Lệ như nhớ ra cái gì đó, nói ra:

- Xem ra ta đã hiểu một ít cái gọi là cố kỵ của Tần đại nhân rồi.

Tần Tiêu cười:

- Thông minh như Lệ tỷ nhất định là hiểu nổi khổ tâm của Tần mỗ rồi. Truyện được copy tại


/864

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status