Ngư Đản mang hai người trên lưng chạy như điên cuồng liên tục xuyên qua hàng loạt các thiên hà, đến khi nó mệt mới dừng lại. Mộc Phong ôm Yên Nhiên nhẩy xuống đất rồi quan hoài hỏi:
- Ngư Đản, ngươi chạy như vậy chắc mệt lắm.
- Cũng mệt đôi chút, nếu mà phải chạy như vậy nữa chắc ta hết sức mất!
Ngư Đản miệng phì ra cả nước miếng đáp lời.
Yên Nhiên thương xót nói:
- Ngư Đản, không cần phải chạy trốn nữa, cứ để hắn bắt lấy ta, ta có Thiên Y Ngân Giáp trong người, hắn làm gì được ta!
- Thật không ổn mà! Ta không thể để hắn cướp nàng lại được! Ta cũng không thể để nàng rời khỏi ta lần nữa!
Mộc Phong Phong ôm chặt lấy Yên Nhiên như sợ nếu không cẩn thận nàng ta sẽ lại rời xa mình lần nữa vậy.Hắn hỏi Tiểu Tinh Linh:
- Tiểu Tinh Linh, hãy nói xem chúng ta có thể đi đến giới nào khác không?
- Yêu Giới và Thần Giới người chưa thể tới được, Trùng Giới thì không đáng để chúng ta quan tâm, U Minh Giới thì địch bạn bất phân, cũng không phải nơi có thể tùy tiện đến được, Dị Giới thì không nên đến đó lúc này, quả thực ta không biết làm sao nữa. Nên chăng thì chúng ta có thể tới Ám Ma Giới, ở đó dù gì người cũng có một vài bằng hữu!” Tiểu Tinh Linh cẩn thận phân tích.
“Phải, Phong Ngân đang ở đó!” Mộc Phong đột nhiên có một tia hi vọng, nhưng lại lắc đầu rồi hỏi tiếp:
- Nhưng ta không thể tìm thấy nó. Ngươi có biết Ám Ma Giới nằm tại phương nào không hả Tiểu Tinh Linh?
- Trong các giới thì chỉ có Dị Giới và Ám Ma Giới là ta chưa từng đi qua!
Tiểu Tinh Linh cũng lắc đầu đáp lời.
- Ta phải tới Ám Ma Giới lúc này!
Mộc Phong buồn bực hét lớn:
- Cái Ám Ma Giới này nằm ở đâu chứ?
Đột nhiên từ tả thủ của Mộc Phong xuất ra một vùng khí màu tím, nó tỏa ra ngày càng dày đặc, bao phủ lấy hai người khiến họ không thể nào nhìn rõ được mọi vật ngoài mười thước được, hắn khẩn trương ôm lấy Yên Nhiên, đồng thời thu Ngư Đản vào trong ngọc trạc. Mộc Phong khua tay ra phía trước nhưng vẫn không thể nào rõ được rằng mình đang ở đâu và sẽ đến đâu, hắn và Yên Nhiên đều có cảm giác thật bất lực.
Mộc Phong chợt thấy thân thể mình tựa hồ rơi xuống một mặt đất nào đó, điều này khiến hắn không khỏi kêu lên một tiếng, vội ôm chặt lấy Yên Nhiên, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng trấn an:
- Nương tử đừng sợ, có ta ở bên nàng đây!
Yên Nhiên khẽ kêu “vâng” một tiếng, hai mắt nhắm lại.
Sau một lát, Mộc Phong cảm thấy mình đang đứng lơ lửng trên một nơi nào đó, đám mây mù màu tím đó cũng dần tan biến. Mộc Phong phát hiện ra mình và Yên Nhiên lúc này đang đứng trên một hắc hải* vô cùng rộng lớn, sóng vỗ rì rào. Có thể nói vùng biển này có một màu đen đậm, bầu trời lại đượm một màu đỏ như máu, hai màu sắc này tương phản mạnh mẽ với nhau tạo thành một cảnh quang huyền ảo kỳ dị khiến người ta không thốt nên lời.
- Đây là đâu vậy? Trông thật đáng sợ a!
Yên Nhiên vừa mở mắt ra thấy cảnh này kinh hoàng nói.
Mộc Phong khuôn mặt cũng đầy vẻ khó hiểu:
- Ta cũng muốn biết đây là đâu? Làm sao vô duyên vô cớ chúng ta có thể tới được đây thế?
”Ta biết!” Diệu Diệu giọng điệu khẳng định nói.
“Đây là đâu?” Mộc Phong và Yên Nhiên đồng thời hỏi.
- Chắc chắn không phải là Tiên Giới rồi!
Diệu Diệu không suy nghĩ trả lời ngay, dương dương tự đắc nói tiếp:
- Ca ca, ta không phải rất thông minh chứ?
”Phải, ngươi rất thông minh!” Mộc Phong thực ra muốn nói “Tên ngốc mà ai cũng biết”, nhưng lời chưa ra đến miệng thì đã nuốt vào thay bằng câu khác. Yên Nhiên che miệng cười khúc khích.
”Đây liệu có phải là Ám Ma Giới không?” Tiểu Tinh Linh hỏi.
- Chúng ta tại sao lại đột nhiên xuyên qua không gian xuất hiện tại nơi này?
Mộc Phong hoang mang hỏi tiếp. Yên Nhiên chỉ biết lắc đầu, hai tiểu oa oa cũng không biết trả lời ra sao, còn Diệu Diệu thì cũng không nghĩ ra được đáp án nào.
- Để lão nhân gia ta nói cho các ngươi biết, đó là do Tô Thiết Thần Châu nên mới xảy ra chuyện này, tên gia hỏa này rất thông minh, có lẽ ngươi muốn đến đâu nó liền đưa ngươi đến đó!
Từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc vang lên một thanh âm tựa như của trẻ con thanh thoát không vương một chút sầu hỉ nộ ái của nhân thế.
Yên Nhiên dịu dàng cười nói:
- Tướng công, người chắc có thể mở một cửa hàng tạp hóa được rồi đấy.
- Tại sao?
Yên Nhiên đáp:
- Tại vì trên người chàng quả có rất nhiều vật hoàn toàn quái dị.
- Yên Nhiên tỷ tỷ, ta không thuộc vào trong số đó đâu nha.
Linh Lung Thần Anh bất mãn nói.
Tiểu Tinh Linh cố nín cười nói:
- Phải phải, ngươi không phải là đồ vật gì cả!
Mộc Phong và Yên Nhiên đến đây không nhịn được nữa cùng cười òa lên sảng khoái. Sau khi cười xong tâm tình của hai người bọn họ trở lên tốt hơn, tin rằng mình đủ năng lực để vượt qua những chuyện khó khăn gặp phải tại Ám Ma Giới này. Một khi tư tưởng trở nên thoải mái rồi thì con người ta thường cảm thấy mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Ám Ma Giới.
Mộc Phong liền mở thiên mục, xuất một đạo kim quang bay xuyên qua hắc hải thám xét. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là nơi này không có lấy một con cá một con tôm nào, những động vật biển hầu như đều mang hình dáng giống loài rắn biển, thầm nghĩ: “Chẳng trách Phong Ngân lại có thân thể giống một con rắn quái dị như thế, có lẽ cũng có nguồn gốc xuất thân từ những loại sinh vật này.”
- Cái Ám Ma Giới này không có một lục địa nào ư?
Yên Nhiên bất an hỏi.
- Chúng ta có lẽ đã tới một thủy cầu của Ám Ma Giới, nếu như tinh cầu này mà là thủy cầu thì quả là phiền toái a.
Mộc Phong lại mở thiên mục nhìn khắp các nơi xa, điều làm cho hắn quả nhiên thất vọng chính là việc đây xác thực là một thủy cầu, toàn bộ bề mặt của thủy cầu này được bảo phủ bởi mặt biển đen ngòm phía dưới, không thấy một chút đất đai nào cả. Khi hắn còn đang để ý nơi khác thì một luồng kim quang chợt tỏa lên từ dưới biển, một sinh vật biển quái dị trồi lên. Đại khái trông như là một quái vật thần tốc lao về hướng hai người. Yên Nhiên nắm chặt lấy Mộc Phong, nàng ta lúc này không chỉ sợ thôi mà còn cực kỳ kinh hoàng. Trước mặt lúc này xuất hiện một con quái xà khổng lồ, cổ to như một con trâu mộng, đầu đỏ như máu, thân thì đen tuyền, ánh mắt lóe lên xanh lè, con ngươi mắt cực kỳ to lớn.
Mộc Phong vận khởi thần linh lực bao bọc lấy Yên Nhiên vào giữa, bình tĩnh quan sát con quái xà này và những sinh vật biển đang tiếp tục xuất hiện ở mặt biển phía dưới. Sau một lát trên mặt nước tụ tập vô số các loài thủy quái, nhiều không đếm xuể. Hắn còn đang do dự có nên dùng biện pháp cường long trấn áp địa đầu xà hay không thì tại bầu trởi đỏ rực phía trên đầu chợt phủ đầy các con quái vật có cánh màu đen, cánh của đám quái vật trên không trung này không có đến một sợi lông, toàn thân của chúng đen xì như nước biển phía dưới.
Mộc Phong nắm Tiêu Diêu Châu hóa thành một thanh trường kiếm, tập trung chuẩn bị xuất thủ. Diệu Diệu bất ngờ cử động, từ trên đầu Mộc Phong bay lên cao khoảng mười trượng nữa rồi bất ngờ dừng lại, toàn thân tỏa ra một lớp mây hồng, lan xuống bên dưới, đám hồng vụ này lan tới đâu là đám quái vật đó gấp rút lui tới đó như sợ đám mây hồng đó có thể sát thương mình vậy.
- Thú vương chi vương quả thực đang thị uy a!
Tiểu Tinh Linh đầu lắc lư thốt lên thán phục.
Mộc Phong ngây người đứng trong quả cầu năng lượng màu vàng của mình cảm thấy nhiệt lượng mạnh mẽ của đám hồng vụ đó tiến tới, vội vàng gia tăng phòng thủ hộ thể. Diệu Diệu đột nhiên kêu “oa oa” một loạt các tiếng kỳ quái, mặt biển chợt yên tĩnh trở lại rồi từ dưới đáy biển bỗng dao động. hắn cẩn thận bảo vệ Yên Nhiên đồng thời cảnh giác ngó xuống bên dưới. Đám thủy quái tại phía trước mặt họ lúc này chợt tản ra tạo thành một thông đạo ở giữa, một cái đầu đỏ sọc của một con quái xà to lớn khác từ dưới đáy biển trồi lên, ở giữa hai mi mắt ẩn hiện chữ “Vương”. Con quái xà vừa xuất hiện này nhìn thấy Diệu Diệu không ngừng gật đầu xì xào phát ra thanh âm kỳ dị. Diệu Diệu cao ngạo gật đầu vài cái đáp trả rồi hạ xuống phía hai người Mộc Phong và Yên Nhiên. Sau khi đứng trên đầu Mộc Phong, Diệu Diệu liền nói:
- Ca ca, bọn chúng đều thuộc về Xà Long Tộc, cái con quái xà đầu đỏ như máu vừa xuất hiện kia chính là Hắc Hải Xà Long Vương.
- Ngươi làm sao biết được?
Mộc Phong kinh dị hỏi.
”Chúng nói cho đệ biết.” Diệu Diệu bình tĩnh đáp lời.
Yên Nhiên tò mỏ truy vấn:
”Ngươi có thể hiểu chúng nói gì ư?”
- Tất cả các loại sinh vật đều có thể nói chuyện được với đệ.
Diệu Diệu đắc ý nói.
Linh Lung Thần Anh thán phục dương ngón cái lên khen ngợi:
- Lợi hại a! Diệu Diệu quả thật không đơn giản!
Diệu Diệu hỏi:
- Ca ca, Xà Long Vương mời chúng ta vào động phủ của hắn chơi, chúng ta đi chứ?
- Cứ đi xem sao, chúng ta hiện thời cũng không có chỗ dừng chân ổn định.
Mộc Phong gật đầu nói.
Diệu Diệu liền bay lên không trung, kêu “oa oa” lên hai tiếng. Xà Long Vương gật đầu một cái rồi lặn xuống nước, Diệu Diệu bắn mình lao xuống, Mộc Phong vội ôm lấy Yên Nhiên bao bọc trong một vòng kim quang chìm xuống nước nhanh chóng đuổi theo Diệu Diệu. Nước biển đậm đặc và đen như mực, khi Mộc Phong mở thiên mục ra nhìn thì chỉ thấy trong nước biển quả thực có rất nhiều các loại động vật biển, trong cái cảnh tăm tối dầy đặc như vậy không biết lũ động vật biển này sinh sống bằng cái gì?
Bơi lặn trong nước biển một lúc thì chợt có một thanh âm kỳ quái vang lên, Mộc Phong như cảm thấy mình vừa xuyên qua một cấm chế thần bí vậy. Hắn bất ngờ phát hiện rằng mình hiện đã xuống tới đáy biển, nơi này không ngờ lại khô ráo không có một giọt nước nào cả, nước biển bao phủ phía ngoài cấm chế cách đáy biển khoảng trăm trượng này giống như một bầu trời nước đen ngòm xuất hiện trên đầu Mộc Phong. Dưới đáy biển còn có rất nhiều những hòn núi nhỏ với những thực vật màu xanh huyền bí, ngoài ra những khối bạch ngọc thạch liên kết với nhau phủ khắp nơi tại đáy biển phát những ánh sáng êm dịu phản chiếu mọi hướng, ánh lên mặt và thân hình của Yên Nhiên khiến cho nàng ta càng trở nên lộng lẫy kiều diễm vô cùng.
Diệu Diệu và con Xà Long Vương tại hòn núi nhỏ trước mắt xì xào liên tục không biết chúng đang nói gì nữa. Khoảng không tách biệt nằm ở dưới đáy biển này hình như là không gian cư trú của con Xà Long Vương này vậy, không có một con quái thú nào dám bén mảng xâm phạm tới. Xà Long Vương chợt máy động thân hình một cái hóa thành nhỏ như một con chó con theo sau Diệu Diệu tiến về chỗ Mộc Phong. Khi đến trước mặt của Mộc Phong thì Diệu Diệu thốt lên:
- Ca ca, Xà Long Vương nói, đáy biển này còn có một nơi cấm địa, hắn cũng không thể nào tiến vào được, chúng ta chỉ có thể tạm thời trú tại đây, nhưng quả như chúng ta có thể đột phá khu cấm địa đó thì chúng ta hoàn toàn được phép ở bên trong đó.
Mộc Phong cười nói:
- Chúng ta vốn không có nhà, như vậy thì tốt quá, không biết cái khu cấm địa đó ở đâu? Ta muốn đến xem xem sao.
Xà Long Vương gật đầu, dẫn hai người bọn họ bay một lúc nữa. Cuối cùng đến một tòa núi chỉ cao khoảng mười trượng nhưng rất to lớn, giống như xác một con rùa khổng lồ nằm trên mặt đáy biển vậy, ở phía trước của tòa núi này là một cửa động. Thân ảnh của Xà Long Vương dừng lại trước cửa động cung kính quay đầu nhìn Mộc Phong chờ đợi, hắn khẽ thả Yên Nhiên ra rồi bước tới trước, phóng một tia thần thức hướng vào cửa động. Đến được ba thước thì thần thức đó đột nhiên bị một cấm chế kỳ quái ngăn cản lại. Mộc Phong cẩn thận dò xét, kinh ngạc phát hiện rằng đây lại là một thần cấm, tay hắn liền máy động, Phá Cấm Thần Quyết phóng ra một tia kim quang nhanh chóng bắn tới thần cấm kia. Chỉ nghe thấy “đinh đinh” hai tiếng liên tục thần cấm đó lập tức được giải khai, chợt Mộc Phong, Yên Nhiên và Diệu Diệu chớp nhoáng như bị hút vào bên trong thần cấm. Thần cấm này vang nhẹ một tiếng rối lập tức khóa trở lại như cũ, hai người bọn họ và Diệu Diệu vừa bước vào bên trong thì cửa động cũng tự nhiên đóng lại. Xà Long Vương ngây người ra đứng bên ngoài thần cấm, bất lực nhìn bọn họ tiến sâu vào trong động.
- Ngư Đản, ngươi chạy như vậy chắc mệt lắm.
- Cũng mệt đôi chút, nếu mà phải chạy như vậy nữa chắc ta hết sức mất!
Ngư Đản miệng phì ra cả nước miếng đáp lời.
Yên Nhiên thương xót nói:
- Ngư Đản, không cần phải chạy trốn nữa, cứ để hắn bắt lấy ta, ta có Thiên Y Ngân Giáp trong người, hắn làm gì được ta!
- Thật không ổn mà! Ta không thể để hắn cướp nàng lại được! Ta cũng không thể để nàng rời khỏi ta lần nữa!
Mộc Phong Phong ôm chặt lấy Yên Nhiên như sợ nếu không cẩn thận nàng ta sẽ lại rời xa mình lần nữa vậy.Hắn hỏi Tiểu Tinh Linh:
- Tiểu Tinh Linh, hãy nói xem chúng ta có thể đi đến giới nào khác không?
- Yêu Giới và Thần Giới người chưa thể tới được, Trùng Giới thì không đáng để chúng ta quan tâm, U Minh Giới thì địch bạn bất phân, cũng không phải nơi có thể tùy tiện đến được, Dị Giới thì không nên đến đó lúc này, quả thực ta không biết làm sao nữa. Nên chăng thì chúng ta có thể tới Ám Ma Giới, ở đó dù gì người cũng có một vài bằng hữu!” Tiểu Tinh Linh cẩn thận phân tích.
“Phải, Phong Ngân đang ở đó!” Mộc Phong đột nhiên có một tia hi vọng, nhưng lại lắc đầu rồi hỏi tiếp:
- Nhưng ta không thể tìm thấy nó. Ngươi có biết Ám Ma Giới nằm tại phương nào không hả Tiểu Tinh Linh?
- Trong các giới thì chỉ có Dị Giới và Ám Ma Giới là ta chưa từng đi qua!
Tiểu Tinh Linh cũng lắc đầu đáp lời.
- Ta phải tới Ám Ma Giới lúc này!
Mộc Phong buồn bực hét lớn:
- Cái Ám Ma Giới này nằm ở đâu chứ?
Đột nhiên từ tả thủ của Mộc Phong xuất ra một vùng khí màu tím, nó tỏa ra ngày càng dày đặc, bao phủ lấy hai người khiến họ không thể nào nhìn rõ được mọi vật ngoài mười thước được, hắn khẩn trương ôm lấy Yên Nhiên, đồng thời thu Ngư Đản vào trong ngọc trạc. Mộc Phong khua tay ra phía trước nhưng vẫn không thể nào rõ được rằng mình đang ở đâu và sẽ đến đâu, hắn và Yên Nhiên đều có cảm giác thật bất lực.
Mộc Phong chợt thấy thân thể mình tựa hồ rơi xuống một mặt đất nào đó, điều này khiến hắn không khỏi kêu lên một tiếng, vội ôm chặt lấy Yên Nhiên, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng trấn an:
- Nương tử đừng sợ, có ta ở bên nàng đây!
Yên Nhiên khẽ kêu “vâng” một tiếng, hai mắt nhắm lại.
Sau một lát, Mộc Phong cảm thấy mình đang đứng lơ lửng trên một nơi nào đó, đám mây mù màu tím đó cũng dần tan biến. Mộc Phong phát hiện ra mình và Yên Nhiên lúc này đang đứng trên một hắc hải* vô cùng rộng lớn, sóng vỗ rì rào. Có thể nói vùng biển này có một màu đen đậm, bầu trời lại đượm một màu đỏ như máu, hai màu sắc này tương phản mạnh mẽ với nhau tạo thành một cảnh quang huyền ảo kỳ dị khiến người ta không thốt nên lời.
- Đây là đâu vậy? Trông thật đáng sợ a!
Yên Nhiên vừa mở mắt ra thấy cảnh này kinh hoàng nói.
Mộc Phong khuôn mặt cũng đầy vẻ khó hiểu:
- Ta cũng muốn biết đây là đâu? Làm sao vô duyên vô cớ chúng ta có thể tới được đây thế?
”Ta biết!” Diệu Diệu giọng điệu khẳng định nói.
“Đây là đâu?” Mộc Phong và Yên Nhiên đồng thời hỏi.
- Chắc chắn không phải là Tiên Giới rồi!
Diệu Diệu không suy nghĩ trả lời ngay, dương dương tự đắc nói tiếp:
- Ca ca, ta không phải rất thông minh chứ?
”Phải, ngươi rất thông minh!” Mộc Phong thực ra muốn nói “Tên ngốc mà ai cũng biết”, nhưng lời chưa ra đến miệng thì đã nuốt vào thay bằng câu khác. Yên Nhiên che miệng cười khúc khích.
”Đây liệu có phải là Ám Ma Giới không?” Tiểu Tinh Linh hỏi.
- Chúng ta tại sao lại đột nhiên xuyên qua không gian xuất hiện tại nơi này?
Mộc Phong hoang mang hỏi tiếp. Yên Nhiên chỉ biết lắc đầu, hai tiểu oa oa cũng không biết trả lời ra sao, còn Diệu Diệu thì cũng không nghĩ ra được đáp án nào.
- Để lão nhân gia ta nói cho các ngươi biết, đó là do Tô Thiết Thần Châu nên mới xảy ra chuyện này, tên gia hỏa này rất thông minh, có lẽ ngươi muốn đến đâu nó liền đưa ngươi đến đó!
Từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc vang lên một thanh âm tựa như của trẻ con thanh thoát không vương một chút sầu hỉ nộ ái của nhân thế.
Yên Nhiên dịu dàng cười nói:
- Tướng công, người chắc có thể mở một cửa hàng tạp hóa được rồi đấy.
- Tại sao?
Yên Nhiên đáp:
- Tại vì trên người chàng quả có rất nhiều vật hoàn toàn quái dị.
- Yên Nhiên tỷ tỷ, ta không thuộc vào trong số đó đâu nha.
Linh Lung Thần Anh bất mãn nói.
Tiểu Tinh Linh cố nín cười nói:
- Phải phải, ngươi không phải là đồ vật gì cả!
Mộc Phong và Yên Nhiên đến đây không nhịn được nữa cùng cười òa lên sảng khoái. Sau khi cười xong tâm tình của hai người bọn họ trở lên tốt hơn, tin rằng mình đủ năng lực để vượt qua những chuyện khó khăn gặp phải tại Ám Ma Giới này. Một khi tư tưởng trở nên thoải mái rồi thì con người ta thường cảm thấy mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Ám Ma Giới.
Mộc Phong liền mở thiên mục, xuất một đạo kim quang bay xuyên qua hắc hải thám xét. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là nơi này không có lấy một con cá một con tôm nào, những động vật biển hầu như đều mang hình dáng giống loài rắn biển, thầm nghĩ: “Chẳng trách Phong Ngân lại có thân thể giống một con rắn quái dị như thế, có lẽ cũng có nguồn gốc xuất thân từ những loại sinh vật này.”
- Cái Ám Ma Giới này không có một lục địa nào ư?
Yên Nhiên bất an hỏi.
- Chúng ta có lẽ đã tới một thủy cầu của Ám Ma Giới, nếu như tinh cầu này mà là thủy cầu thì quả là phiền toái a.
Mộc Phong lại mở thiên mục nhìn khắp các nơi xa, điều làm cho hắn quả nhiên thất vọng chính là việc đây xác thực là một thủy cầu, toàn bộ bề mặt của thủy cầu này được bảo phủ bởi mặt biển đen ngòm phía dưới, không thấy một chút đất đai nào cả. Khi hắn còn đang để ý nơi khác thì một luồng kim quang chợt tỏa lên từ dưới biển, một sinh vật biển quái dị trồi lên. Đại khái trông như là một quái vật thần tốc lao về hướng hai người. Yên Nhiên nắm chặt lấy Mộc Phong, nàng ta lúc này không chỉ sợ thôi mà còn cực kỳ kinh hoàng. Trước mặt lúc này xuất hiện một con quái xà khổng lồ, cổ to như một con trâu mộng, đầu đỏ như máu, thân thì đen tuyền, ánh mắt lóe lên xanh lè, con ngươi mắt cực kỳ to lớn.
Mộc Phong vận khởi thần linh lực bao bọc lấy Yên Nhiên vào giữa, bình tĩnh quan sát con quái xà này và những sinh vật biển đang tiếp tục xuất hiện ở mặt biển phía dưới. Sau một lát trên mặt nước tụ tập vô số các loài thủy quái, nhiều không đếm xuể. Hắn còn đang do dự có nên dùng biện pháp cường long trấn áp địa đầu xà hay không thì tại bầu trởi đỏ rực phía trên đầu chợt phủ đầy các con quái vật có cánh màu đen, cánh của đám quái vật trên không trung này không có đến một sợi lông, toàn thân của chúng đen xì như nước biển phía dưới.
Mộc Phong nắm Tiêu Diêu Châu hóa thành một thanh trường kiếm, tập trung chuẩn bị xuất thủ. Diệu Diệu bất ngờ cử động, từ trên đầu Mộc Phong bay lên cao khoảng mười trượng nữa rồi bất ngờ dừng lại, toàn thân tỏa ra một lớp mây hồng, lan xuống bên dưới, đám hồng vụ này lan tới đâu là đám quái vật đó gấp rút lui tới đó như sợ đám mây hồng đó có thể sát thương mình vậy.
- Thú vương chi vương quả thực đang thị uy a!
Tiểu Tinh Linh đầu lắc lư thốt lên thán phục.
Mộc Phong ngây người đứng trong quả cầu năng lượng màu vàng của mình cảm thấy nhiệt lượng mạnh mẽ của đám hồng vụ đó tiến tới, vội vàng gia tăng phòng thủ hộ thể. Diệu Diệu đột nhiên kêu “oa oa” một loạt các tiếng kỳ quái, mặt biển chợt yên tĩnh trở lại rồi từ dưới đáy biển bỗng dao động. hắn cẩn thận bảo vệ Yên Nhiên đồng thời cảnh giác ngó xuống bên dưới. Đám thủy quái tại phía trước mặt họ lúc này chợt tản ra tạo thành một thông đạo ở giữa, một cái đầu đỏ sọc của một con quái xà to lớn khác từ dưới đáy biển trồi lên, ở giữa hai mi mắt ẩn hiện chữ “Vương”. Con quái xà vừa xuất hiện này nhìn thấy Diệu Diệu không ngừng gật đầu xì xào phát ra thanh âm kỳ dị. Diệu Diệu cao ngạo gật đầu vài cái đáp trả rồi hạ xuống phía hai người Mộc Phong và Yên Nhiên. Sau khi đứng trên đầu Mộc Phong, Diệu Diệu liền nói:
- Ca ca, bọn chúng đều thuộc về Xà Long Tộc, cái con quái xà đầu đỏ như máu vừa xuất hiện kia chính là Hắc Hải Xà Long Vương.
- Ngươi làm sao biết được?
Mộc Phong kinh dị hỏi.
”Chúng nói cho đệ biết.” Diệu Diệu bình tĩnh đáp lời.
Yên Nhiên tò mỏ truy vấn:
”Ngươi có thể hiểu chúng nói gì ư?”
- Tất cả các loại sinh vật đều có thể nói chuyện được với đệ.
Diệu Diệu đắc ý nói.
Linh Lung Thần Anh thán phục dương ngón cái lên khen ngợi:
- Lợi hại a! Diệu Diệu quả thật không đơn giản!
Diệu Diệu hỏi:
- Ca ca, Xà Long Vương mời chúng ta vào động phủ của hắn chơi, chúng ta đi chứ?
- Cứ đi xem sao, chúng ta hiện thời cũng không có chỗ dừng chân ổn định.
Mộc Phong gật đầu nói.
Diệu Diệu liền bay lên không trung, kêu “oa oa” lên hai tiếng. Xà Long Vương gật đầu một cái rồi lặn xuống nước, Diệu Diệu bắn mình lao xuống, Mộc Phong vội ôm lấy Yên Nhiên bao bọc trong một vòng kim quang chìm xuống nước nhanh chóng đuổi theo Diệu Diệu. Nước biển đậm đặc và đen như mực, khi Mộc Phong mở thiên mục ra nhìn thì chỉ thấy trong nước biển quả thực có rất nhiều các loại động vật biển, trong cái cảnh tăm tối dầy đặc như vậy không biết lũ động vật biển này sinh sống bằng cái gì?
Bơi lặn trong nước biển một lúc thì chợt có một thanh âm kỳ quái vang lên, Mộc Phong như cảm thấy mình vừa xuyên qua một cấm chế thần bí vậy. Hắn bất ngờ phát hiện rằng mình hiện đã xuống tới đáy biển, nơi này không ngờ lại khô ráo không có một giọt nước nào cả, nước biển bao phủ phía ngoài cấm chế cách đáy biển khoảng trăm trượng này giống như một bầu trời nước đen ngòm xuất hiện trên đầu Mộc Phong. Dưới đáy biển còn có rất nhiều những hòn núi nhỏ với những thực vật màu xanh huyền bí, ngoài ra những khối bạch ngọc thạch liên kết với nhau phủ khắp nơi tại đáy biển phát những ánh sáng êm dịu phản chiếu mọi hướng, ánh lên mặt và thân hình của Yên Nhiên khiến cho nàng ta càng trở nên lộng lẫy kiều diễm vô cùng.
Diệu Diệu và con Xà Long Vương tại hòn núi nhỏ trước mắt xì xào liên tục không biết chúng đang nói gì nữa. Khoảng không tách biệt nằm ở dưới đáy biển này hình như là không gian cư trú của con Xà Long Vương này vậy, không có một con quái thú nào dám bén mảng xâm phạm tới. Xà Long Vương chợt máy động thân hình một cái hóa thành nhỏ như một con chó con theo sau Diệu Diệu tiến về chỗ Mộc Phong. Khi đến trước mặt của Mộc Phong thì Diệu Diệu thốt lên:
- Ca ca, Xà Long Vương nói, đáy biển này còn có một nơi cấm địa, hắn cũng không thể nào tiến vào được, chúng ta chỉ có thể tạm thời trú tại đây, nhưng quả như chúng ta có thể đột phá khu cấm địa đó thì chúng ta hoàn toàn được phép ở bên trong đó.
Mộc Phong cười nói:
- Chúng ta vốn không có nhà, như vậy thì tốt quá, không biết cái khu cấm địa đó ở đâu? Ta muốn đến xem xem sao.
Xà Long Vương gật đầu, dẫn hai người bọn họ bay một lúc nữa. Cuối cùng đến một tòa núi chỉ cao khoảng mười trượng nhưng rất to lớn, giống như xác một con rùa khổng lồ nằm trên mặt đáy biển vậy, ở phía trước của tòa núi này là một cửa động. Thân ảnh của Xà Long Vương dừng lại trước cửa động cung kính quay đầu nhìn Mộc Phong chờ đợi, hắn khẽ thả Yên Nhiên ra rồi bước tới trước, phóng một tia thần thức hướng vào cửa động. Đến được ba thước thì thần thức đó đột nhiên bị một cấm chế kỳ quái ngăn cản lại. Mộc Phong cẩn thận dò xét, kinh ngạc phát hiện rằng đây lại là một thần cấm, tay hắn liền máy động, Phá Cấm Thần Quyết phóng ra một tia kim quang nhanh chóng bắn tới thần cấm kia. Chỉ nghe thấy “đinh đinh” hai tiếng liên tục thần cấm đó lập tức được giải khai, chợt Mộc Phong, Yên Nhiên và Diệu Diệu chớp nhoáng như bị hút vào bên trong thần cấm. Thần cấm này vang nhẹ một tiếng rối lập tức khóa trở lại như cũ, hai người bọn họ và Diệu Diệu vừa bước vào bên trong thì cửa động cũng tự nhiên đóng lại. Xà Long Vương ngây người ra đứng bên ngoài thần cấm, bất lực nhìn bọn họ tiến sâu vào trong động.
/229
|