Ngày hôm sau, Mộc Phong đến thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu. Hắn hỏi hoàng thượng:
- Phụ hoàng, gần đây trong triều có phát sinh đại sự gì không?
Hoàng thượng nhìn Mộc Phong, thầm nghĩ: “Hoàng nhi của ta đã lớn rồi, có lòng quan tâm đến chánh sự, tương lai truyền vị cho nó, nhất định sẽ là một minh quân”, liền mỉm cười đáp:
- Từ khi con và Vi tướng quân bắt tay đánh bại thủy quân Hàn Tang, Thiên Nam quốc chúng ta đã yên ổn không ít, trong triều cũng không có đại sự gì cả, chỉ là vừa qua có Hộ bộ Uông ái khanh thay mặt công tử nhà ông ấy đến xin nghỉ dài hạn, nói là thân thể khiếm an, đã nhiều ngày chưa thượng triều.
Mộc Phong trong lòng cả kinh nhưng giọng nói và sắc mặt bên ngoài không đổi, thầm nghĩ: “Tên này đã có thể gọi ra Thụ yêu, hay là gần đây có chút kì ngộ, nhất định đang trốn ở chỗ bí mật để tu luyện pháp khí yêu tà đó! Phải kịp thời ngăn chặn hắn. Có điều phụ hoàng và mẫu hậu đều là phàm nhân, tốt nhất đừng cho hai người biết để tránh gặp bất trắc”.
Chủ ý đã định, Mộc Phong thưa với hoàng thượng:
- Phụ hoàng, con từng ở Hỗn Nguyên Môn trên Kỳ Linh Sơn tám năm, mặc dù chỉ là một tạp dịch đệ tử nhưng dù sao cũng đã nhận sư ân, con muốn đi thăm viếng sư môn một chút, mong phụ hoàng ân chuẩn.
Hiếu Trang hoàng hậu trong lòng quả thực không đành để Mộc Phong li khai lần nữa, vội đứng dậy lên tiếng:
- Con của ta, niên kỷ con không còn nhỏ, ta thấy hai vị cô nương đó đối với con có lòng, chi bằng kết hôn trước rồi mới đi, được không?
Mộc Phong cảm kích nhìn thân nương, nói:
- Mẫu hậu, Hàn Yên vốn cũng là tu chân đệ tử của Phi Hạc Môn trên Phi Vân Sơn , đại sự như vậy cần phải trình báo rõ với sư môn của nàng mới được.
Hiếu Trang hoàng hậu kiên trì thuyết phục:
- Vậy thì cưới Yên Nhiên cô nương trước đi, con nhất định phải cho cha mẹ an lòng một chút, là nhi tử của chúng ta, tuổi tác vậy mà chưa thành thân, e rằng sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo.
Mộc Phong nhất thời im lặng, thầm nghĩ: “Thế gian phàm tục đúng là lắm việc rắc rối, ý cha mẹ cũng khó mà không thuận”, bèn mượn cớ nói:
- Yên Nhiên chưa hẳn bằng lòng gả cho con bây giờ, mẫu hậu xin đừng vì con mà bận tâm.
Hoàng hậu cười dịu dàng:
- Chuyện này để ta xử lý, hài nhi à, con đừng lo, nếu Yên Nhiên cô nương không bằng lòng lấy con, ta sẽ xin phụ hoàng con chiếu cáo thiên hạ, cưới cho con một tuyệt sắc mỹ nữ, ha ha!
Hoàng thượng ở bên cạnh cũng “ha ha” cười lớn theo rồi gật đầu tán thành.
Mộc Phong bỗng chốc cảm thấy quẫn bách, mặt hơi đỏ lên.
Trong mắt hoàng thượng và Hiếu Trang hoàng hậu càng ánh lên vẻ hân hoan vui mừng.
Mộc Phong có chút ngỡ ngàng bước về viện phủ.
Lan Nhi phát hiện ra tình trạng khác thường của Mộc Phong đầu tiên, lo lắng hỏi:
- Công tử gặp phải việc gì sao?
Mộc Phong ngượng ngùng trả lời:
- Phụ hoàng và mẫu hậu thúc giục ta sớm kết hôn.
Hàn Yên bước đến gần cười hi hi nói:
- Vậy phải cung hỷ Phong ca ca, không biết là cô nương nhà ai có phúc phận gả cho ca ca vậy?
Mộc Phong đưa mắt nhìn Hàn Yên chằm chằm, nhất thời khó mà mở miệng.
Yên Nhiên cười vui vẻ lên tiếng:
- Công tử có phải chuẩn bị cưới Hàn Yên muội muội không?
Hàn Yên giơ phấn quyền đấm khẽ vào vai Yên Nhiên, giận dỗi nói:
- Tỷ cũng chọc ghẹo muội, rõ ràng Phong ca ca muốn lấy Yên Nhiên tỷ tỷ mà!
Yên Nhiên mặt hơi ửng đỏ, thân thể mềm mại chợt xoay sang:
- Muội muội nói lung tung!
Hai nàng đều quay đầu nhìn về Mộc Phong.
Mộc Phong cười ha ha đáp:
- Ý của phụ hoàng và mẫu hậu chính là muốn ta lấy hai vị tiên nữ hạ phàm!
Sắc mặt hai nàng thoáng chốc trở nên đỏ bừng.
Hàn Yên tay vuốt ngọn tóc, khẽ nói:
- Muội vốn là người tu chân, hôn nhân đại sự này còn phải xin ý kiến sư môn mới được, hơn nữa chúng ta đều là người tu chân, kết hôn làm gì?
Lan Nhi mở to mắt, do không hiểu nên vội hỏi:
- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ kết hôn phải xin ý kiến sư môn làm gì? Chẳng nhẽ còn muốn sư môn chuẩn bị đồ cưới cho tỷ sao?
Ba người thầm buồn cười, biết Lan Nhi không am hiểu thực tế nên cũng không chê trách.
Yên Nhiên cười hi hi nhìn Lan Nhi giải thích:
- Hàn Yên tỷ tỷ của muội sợ xuất giá mà không có của hồi môn nên mới e ngại như vậy đó mà.
Hàn Yên quýnh lên, giận dỗi nói:
- Phong ca ca, Yên Nhiên tỷ tỷ bắt nạt muội.
Mộc Phong không nhịn được cười lớn, cũng chẳng nói gì.
Lan Nhi cất giọng tỏ vẻ nghiêm trang:
- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ đừng gấp, muội tặng cho tỷ một ít đồ cưới.
Vừa dứt lời, chỉ thấy ngọc thủ Lan Nhi rung động, “ào” một tiếng, dưới đất châu bảo ngọc khí xếp thành đống.
- Ai da, Lan Nhi còn là một tài chủ nữa a!
Yên Nhiên nhịn không được kêu lên.
Hàn Yên ngạc nhiên hỏi:
- Những thứ này của muội từ đâu đến vậy, Lan Nhi?
Lan Nhi lắc lắc giới chỉ đeo trên tay trái đáp:
- Lúc đầu muội tu hành ở Thái Sơn, ngẫu nhiên nhặt được giới chỉ này trong một sơn động, bên trong chứa nhiều thứ lắm.
- Hóa ra là trữ vật giới chỉ!
Mộc Phong kinh ngạc nói tiếp:
- Ở trong còn có những gì?
Lan Nhi cười quyến rũ trả lời:
- Công tử, người tự đưa thần thức vào xem thử đi!
Mộc Phong cẩn thận dùng thần thức tham nhập trữ vật giới chỉ của Lan Nhi, bảo vật bên trong đúng là không ít, đủ các màu sắc, quả thực kinh người, đặc biệt có một thanh đoản kiếm màu xanh da trời vô cùng đẹp mắt.
Mộc Phong mở miệng:
- Lan Nhi, nàng lấy thanh đoản kiếm lam sắc đó ra cho ta xem thử.
Tâm niệm Lan Nhi vừa động, một thanh đoản kiếm lam quang bao bọc phút chốc xuất hiện trên tay Mộc Phong.
Mộc Phong đưa thần thức vào thăm dò, thấy rằng trong kiếm có ẩn chứa vài trận pháp. Hắn thám thính một lúc, minh bạch có ba trận pháp dùng để phòng ngự, bốn trận dùng để tấn công, nguyên lai là một phi kiếm.
Mộc Phong trong lòng vui mừng, lớn giọng:
- Đây chính là phi kiếm, Yên Nhiên đúng lúc có thể dùng, sau này có thể tự thân phi hành trên không trung rồi.
Tiếp đến liền hỏi:
- Lan Nhi không ngại tặng đoản kiếm này cho Yên Nhiên tỷ tỷ chứ?
Lan Nhi mỉm cười nói:
- Được, tặng cho Yên Nhiên tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ cùng bay lượn trên trời.
Yên Nhiên cảm kích nhận lấy phi kiếm, cảm tạ Lan Nhi xong, tâm niệm vừa động đã thu vào nội thể.
Lan Nhi lại nói:
- Đồ cưới này đã đủ chưa, Hàn Yên tỷ tỷ?
Hàn Yên liền đỏ mặt, khẽ "xì" giọng:
- Ai muốn gả cho hắn chứ.
Mộc Phong cười rằng:
- Ta cũng đã nói với phụ hoàng và mẫu hậu ý này, Yên Nhiên và Hàn Yên là tiên nữ hạ phàm, sao có thể gả cho một phàm phu tục tử như ta?!
Đang nói chuyện, Hiếu Khang hoàng hậu từ ngoài phòng bước vào, cười hỏi:
- Các con đang nói gì vậy? Thật náo nhiệt.
Ba nàng vội thỉnh an nương nương.
Hiếu Trang hoàng hậu mỉm cười tiếp lời:
- Hoàng nhi này của ta tuy hơi ngốc một chút, nhưng dáng vẻ cũng đường hoàng. Chẳng biết nhị vị cô nương có ý theo nó hay không?
Vẻ mặt Yên Nhiên và Hàn Yên vụt trở nên đỏ ửng, liền cúi đầu vuốt tóc không dám lên tiếng.
Hiếu Trang lại nói:
- Con ta à, con xem các nàng không có ý kiến rồi đó, vi nương giờ đã định ngày cho các con thành hôn, ha ha.
Hàn Yên vội thưa:
- Nương nương, việc này con không làm chủ được.
Hiếu Trang hoàng hậu thầm nghĩ: “Nha đầu này cũng thật đáng yêu”, liền cười nói:
- Như vậy đi, Yên Nhiên cô nương gả cho hoàng nhi trước, Hàn Yên cô nương ta cũng đã có chủ định, đợi sau này nói rõ với sư môn mới tiến hành hôn lễ. Các con thấy như vậy có tốt không?
Hai nàng thẹn thùng không nói.
Mộc Phong lén nhìn lưỡng vị tuyệt sắc giai nhân, lòng không kìm được vui sướng.
Hiếu Trang hoàng hậu nói:
- Vi nương giờ phải thương lượng với phụ hoàng con để mau chóng cho các con thành hôn.
Sau đó hân hoan vui mừng bước ra ngoài.
Lan Nhi thấy hai nàng vẫn còn e thẹn, tinh nghịch nói:
- Đi đâu tìm được một công tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như vậy, đổi lại là muội thì đã sớm ưng thuận rồi.
Giọng cười của Tiểu Tinh Linh bỗng nhiên từ nội thể Mộc Phong phát ra:
- Lan Nhi muốn cũng có thể gả cho chủ nhân mà, từ xưa hồ tiên lấy phàm nhân chẳng phải là không có, hi hi.
Lan Nhi lập tức xấu hổ:
- Tiểu Tinh Linh, không được nhiều chuyện.
Hai nàng kia nghe thế liền cười ngất.
Vài ngày sau, khắp Thiên Nam quốc đón mừng đại hôn lễ của hoàng tử đương triều, hoàng cung vô cùng náo nhiệt, các quan lại đều đến chúc mừng, duy chỉ có Uông Lan Phương là không thấy bóng dáng.
Đêm tân hôn, Mộc Phong và Yên Nhiên mặc hồng bào ngồi trên long phụng hỉ sàng. Trong phòng tràn ngập sắc đỏ rực tựa một biển mầu hồng, thêm đôi nến đỏ càng chiếu sáng rạng rỡ.
Mộc Phong nhìn Yên Nhiên đầu đội hồng sa, trong tâm trào dâng xúc động, từ bốn năm trước vừa gặp đã cảm mến, trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, hôm nay cuối cùng ý nguyện cũng thành hiện thực.
Mộc Phong khẽ gỡ diện sa của Yên Nhiên ra, trong khoảnh khắc, lòng hắn chợt như ngây dại.
Yên Nhiên trước mắt tựa hồ không thể dùng lời nói để hình dung hết vẻ đẹp của nàng, đôi mi đen nhánh, mắt sáng trong như hồ thu, làn da nõn nà, kiều mỹ hơn cả liên hoa, nét mặt như phấn điêu ngọc trác tỏa ra sức quyến rũ vô tận.
Mộc Phong nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào lòng.
Yên Nhiên khẽ kêu một tiếng:
- Công tử!
Mộc Phong lòng như hươu nhảy, đưa tay định cởi hồng y của Yên Nhiên.
Thanh âm Linh Lung Thần Anh bỗng nhiên có chút mất hứng truyền đến:
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân muốn làm gì vậy? Chỗ ở nhỏ bé của chúng ta lại bắt đầu gặp địa chấn rồi.
Tiểu Tinh Linh “ha ha” cười lớn:
- Đệ đừng gấp, từ từ mà xem, đừng học bậy bạ nha!
Yên Nhiên nhất thời không được tự nhiên, kéo chặt y sam trước người không buông tay.
Mộc Phòng vội cấp tốc lục soát trong đầu một lúc, tìm ra một loại cấm chế trước kia đã thấy qua, hắn dùng thần thức đưa vào nội thể, trực tiếp thêm vào một đạo bình phong cấm chế ở tâm tạng, hai đứa nhỏ vội kêu to nhưng chúng đã không còn nghe được thanh âm bên ngoài, một vở kịch hay sắp sửa trình diễn trong chớp mắt tan biến.
Mộc Phong nhỏ giọng nói với Yên Nhiên:
-Ta đã giam hai đứa nó lại, nàng đừng lo lắng bọn chúng nghe thấy gì.
Yên Nhiên khẽ “xì” giọng, mặt càng thêm đỏ ửng, giận dỗi nói:
- Vốn là không làm gì, có gì đáng để chúng nghe chứ?
Mộc Phong liền cười hì hì, tiến sát Yên Nhiên thì thầm:
- Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, dù sao cũng phải làm một chút gì chứ?
Yên Nhiên thẹn thùng cúi đầu yên lặng.
Mộc Phong nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, đôi mắt Yên Nhiên mơ màng như thu thủy hàm yên. Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi nàng, Yên Nhiên hồi hộp nhắm mắt lại.
Động tác của Mộc Phong sắp tiến xa thêm, Yên Nhiên bỗng kéo chặt tay hắn, lên tiếng:
- Công tử, chuyện này có thể ảnh hưởng tu hành của chúng ta, hay là thôi đừng làm nữa?
Yên Nhiên đến nước này còn cự tuyệt khiến hắn càng khó mà kiềm chế.
Mộc Phong đưa một tay luồn vào trong trong y sam Yên Nhiên, ôn nhu nói:
- Ở cùng một nơi với Yên Nhiên tướng mạo như thiên tiên thế này, làm thần tiên hay không cũng chẳng quan trọng.
Thân thể Yên Nhiên run rẩy một trận, sự dịu dàng của Mộc Phong làm nàng ý loạn tình mê. Mộc Phong đưa tay vẫy nhẹ, ánh nến hồng theo đó tắt phụt, tức thì xuân ý tràn ngập căn phòng.
:happys:
- Phụ hoàng, gần đây trong triều có phát sinh đại sự gì không?
Hoàng thượng nhìn Mộc Phong, thầm nghĩ: “Hoàng nhi của ta đã lớn rồi, có lòng quan tâm đến chánh sự, tương lai truyền vị cho nó, nhất định sẽ là một minh quân”, liền mỉm cười đáp:
- Từ khi con và Vi tướng quân bắt tay đánh bại thủy quân Hàn Tang, Thiên Nam quốc chúng ta đã yên ổn không ít, trong triều cũng không có đại sự gì cả, chỉ là vừa qua có Hộ bộ Uông ái khanh thay mặt công tử nhà ông ấy đến xin nghỉ dài hạn, nói là thân thể khiếm an, đã nhiều ngày chưa thượng triều.
Mộc Phong trong lòng cả kinh nhưng giọng nói và sắc mặt bên ngoài không đổi, thầm nghĩ: “Tên này đã có thể gọi ra Thụ yêu, hay là gần đây có chút kì ngộ, nhất định đang trốn ở chỗ bí mật để tu luyện pháp khí yêu tà đó! Phải kịp thời ngăn chặn hắn. Có điều phụ hoàng và mẫu hậu đều là phàm nhân, tốt nhất đừng cho hai người biết để tránh gặp bất trắc”.
Chủ ý đã định, Mộc Phong thưa với hoàng thượng:
- Phụ hoàng, con từng ở Hỗn Nguyên Môn trên Kỳ Linh Sơn tám năm, mặc dù chỉ là một tạp dịch đệ tử nhưng dù sao cũng đã nhận sư ân, con muốn đi thăm viếng sư môn một chút, mong phụ hoàng ân chuẩn.
Hiếu Trang hoàng hậu trong lòng quả thực không đành để Mộc Phong li khai lần nữa, vội đứng dậy lên tiếng:
- Con của ta, niên kỷ con không còn nhỏ, ta thấy hai vị cô nương đó đối với con có lòng, chi bằng kết hôn trước rồi mới đi, được không?
Mộc Phong cảm kích nhìn thân nương, nói:
- Mẫu hậu, Hàn Yên vốn cũng là tu chân đệ tử của Phi Hạc Môn trên Phi Vân Sơn , đại sự như vậy cần phải trình báo rõ với sư môn của nàng mới được.
Hiếu Trang hoàng hậu kiên trì thuyết phục:
- Vậy thì cưới Yên Nhiên cô nương trước đi, con nhất định phải cho cha mẹ an lòng một chút, là nhi tử của chúng ta, tuổi tác vậy mà chưa thành thân, e rằng sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo.
Mộc Phong nhất thời im lặng, thầm nghĩ: “Thế gian phàm tục đúng là lắm việc rắc rối, ý cha mẹ cũng khó mà không thuận”, bèn mượn cớ nói:
- Yên Nhiên chưa hẳn bằng lòng gả cho con bây giờ, mẫu hậu xin đừng vì con mà bận tâm.
Hoàng hậu cười dịu dàng:
- Chuyện này để ta xử lý, hài nhi à, con đừng lo, nếu Yên Nhiên cô nương không bằng lòng lấy con, ta sẽ xin phụ hoàng con chiếu cáo thiên hạ, cưới cho con một tuyệt sắc mỹ nữ, ha ha!
Hoàng thượng ở bên cạnh cũng “ha ha” cười lớn theo rồi gật đầu tán thành.
Mộc Phong bỗng chốc cảm thấy quẫn bách, mặt hơi đỏ lên.
Trong mắt hoàng thượng và Hiếu Trang hoàng hậu càng ánh lên vẻ hân hoan vui mừng.
Mộc Phong có chút ngỡ ngàng bước về viện phủ.
Lan Nhi phát hiện ra tình trạng khác thường của Mộc Phong đầu tiên, lo lắng hỏi:
- Công tử gặp phải việc gì sao?
Mộc Phong ngượng ngùng trả lời:
- Phụ hoàng và mẫu hậu thúc giục ta sớm kết hôn.
Hàn Yên bước đến gần cười hi hi nói:
- Vậy phải cung hỷ Phong ca ca, không biết là cô nương nhà ai có phúc phận gả cho ca ca vậy?
Mộc Phong đưa mắt nhìn Hàn Yên chằm chằm, nhất thời khó mà mở miệng.
Yên Nhiên cười vui vẻ lên tiếng:
- Công tử có phải chuẩn bị cưới Hàn Yên muội muội không?
Hàn Yên giơ phấn quyền đấm khẽ vào vai Yên Nhiên, giận dỗi nói:
- Tỷ cũng chọc ghẹo muội, rõ ràng Phong ca ca muốn lấy Yên Nhiên tỷ tỷ mà!
Yên Nhiên mặt hơi ửng đỏ, thân thể mềm mại chợt xoay sang:
- Muội muội nói lung tung!
Hai nàng đều quay đầu nhìn về Mộc Phong.
Mộc Phong cười ha ha đáp:
- Ý của phụ hoàng và mẫu hậu chính là muốn ta lấy hai vị tiên nữ hạ phàm!
Sắc mặt hai nàng thoáng chốc trở nên đỏ bừng.
Hàn Yên tay vuốt ngọn tóc, khẽ nói:
- Muội vốn là người tu chân, hôn nhân đại sự này còn phải xin ý kiến sư môn mới được, hơn nữa chúng ta đều là người tu chân, kết hôn làm gì?
Lan Nhi mở to mắt, do không hiểu nên vội hỏi:
- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ kết hôn phải xin ý kiến sư môn làm gì? Chẳng nhẽ còn muốn sư môn chuẩn bị đồ cưới cho tỷ sao?
Ba người thầm buồn cười, biết Lan Nhi không am hiểu thực tế nên cũng không chê trách.
Yên Nhiên cười hi hi nhìn Lan Nhi giải thích:
- Hàn Yên tỷ tỷ của muội sợ xuất giá mà không có của hồi môn nên mới e ngại như vậy đó mà.
Hàn Yên quýnh lên, giận dỗi nói:
- Phong ca ca, Yên Nhiên tỷ tỷ bắt nạt muội.
Mộc Phong không nhịn được cười lớn, cũng chẳng nói gì.
Lan Nhi cất giọng tỏ vẻ nghiêm trang:
- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ đừng gấp, muội tặng cho tỷ một ít đồ cưới.
Vừa dứt lời, chỉ thấy ngọc thủ Lan Nhi rung động, “ào” một tiếng, dưới đất châu bảo ngọc khí xếp thành đống.
- Ai da, Lan Nhi còn là một tài chủ nữa a!
Yên Nhiên nhịn không được kêu lên.
Hàn Yên ngạc nhiên hỏi:
- Những thứ này của muội từ đâu đến vậy, Lan Nhi?
Lan Nhi lắc lắc giới chỉ đeo trên tay trái đáp:
- Lúc đầu muội tu hành ở Thái Sơn, ngẫu nhiên nhặt được giới chỉ này trong một sơn động, bên trong chứa nhiều thứ lắm.
- Hóa ra là trữ vật giới chỉ!
Mộc Phong kinh ngạc nói tiếp:
- Ở trong còn có những gì?
Lan Nhi cười quyến rũ trả lời:
- Công tử, người tự đưa thần thức vào xem thử đi!
Mộc Phong cẩn thận dùng thần thức tham nhập trữ vật giới chỉ của Lan Nhi, bảo vật bên trong đúng là không ít, đủ các màu sắc, quả thực kinh người, đặc biệt có một thanh đoản kiếm màu xanh da trời vô cùng đẹp mắt.
Mộc Phong mở miệng:
- Lan Nhi, nàng lấy thanh đoản kiếm lam sắc đó ra cho ta xem thử.
Tâm niệm Lan Nhi vừa động, một thanh đoản kiếm lam quang bao bọc phút chốc xuất hiện trên tay Mộc Phong.
Mộc Phong đưa thần thức vào thăm dò, thấy rằng trong kiếm có ẩn chứa vài trận pháp. Hắn thám thính một lúc, minh bạch có ba trận pháp dùng để phòng ngự, bốn trận dùng để tấn công, nguyên lai là một phi kiếm.
Mộc Phong trong lòng vui mừng, lớn giọng:
- Đây chính là phi kiếm, Yên Nhiên đúng lúc có thể dùng, sau này có thể tự thân phi hành trên không trung rồi.
Tiếp đến liền hỏi:
- Lan Nhi không ngại tặng đoản kiếm này cho Yên Nhiên tỷ tỷ chứ?
Lan Nhi mỉm cười nói:
- Được, tặng cho Yên Nhiên tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ cùng bay lượn trên trời.
Yên Nhiên cảm kích nhận lấy phi kiếm, cảm tạ Lan Nhi xong, tâm niệm vừa động đã thu vào nội thể.
Lan Nhi lại nói:
- Đồ cưới này đã đủ chưa, Hàn Yên tỷ tỷ?
Hàn Yên liền đỏ mặt, khẽ "xì" giọng:
- Ai muốn gả cho hắn chứ.
Mộc Phong cười rằng:
- Ta cũng đã nói với phụ hoàng và mẫu hậu ý này, Yên Nhiên và Hàn Yên là tiên nữ hạ phàm, sao có thể gả cho một phàm phu tục tử như ta?!
Đang nói chuyện, Hiếu Khang hoàng hậu từ ngoài phòng bước vào, cười hỏi:
- Các con đang nói gì vậy? Thật náo nhiệt.
Ba nàng vội thỉnh an nương nương.
Hiếu Trang hoàng hậu mỉm cười tiếp lời:
- Hoàng nhi này của ta tuy hơi ngốc một chút, nhưng dáng vẻ cũng đường hoàng. Chẳng biết nhị vị cô nương có ý theo nó hay không?
Vẻ mặt Yên Nhiên và Hàn Yên vụt trở nên đỏ ửng, liền cúi đầu vuốt tóc không dám lên tiếng.
Hiếu Trang lại nói:
- Con ta à, con xem các nàng không có ý kiến rồi đó, vi nương giờ đã định ngày cho các con thành hôn, ha ha.
Hàn Yên vội thưa:
- Nương nương, việc này con không làm chủ được.
Hiếu Trang hoàng hậu thầm nghĩ: “Nha đầu này cũng thật đáng yêu”, liền cười nói:
- Như vậy đi, Yên Nhiên cô nương gả cho hoàng nhi trước, Hàn Yên cô nương ta cũng đã có chủ định, đợi sau này nói rõ với sư môn mới tiến hành hôn lễ. Các con thấy như vậy có tốt không?
Hai nàng thẹn thùng không nói.
Mộc Phong lén nhìn lưỡng vị tuyệt sắc giai nhân, lòng không kìm được vui sướng.
Hiếu Trang hoàng hậu nói:
- Vi nương giờ phải thương lượng với phụ hoàng con để mau chóng cho các con thành hôn.
Sau đó hân hoan vui mừng bước ra ngoài.
Lan Nhi thấy hai nàng vẫn còn e thẹn, tinh nghịch nói:
- Đi đâu tìm được một công tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như vậy, đổi lại là muội thì đã sớm ưng thuận rồi.
Giọng cười của Tiểu Tinh Linh bỗng nhiên từ nội thể Mộc Phong phát ra:
- Lan Nhi muốn cũng có thể gả cho chủ nhân mà, từ xưa hồ tiên lấy phàm nhân chẳng phải là không có, hi hi.
Lan Nhi lập tức xấu hổ:
- Tiểu Tinh Linh, không được nhiều chuyện.
Hai nàng kia nghe thế liền cười ngất.
Vài ngày sau, khắp Thiên Nam quốc đón mừng đại hôn lễ của hoàng tử đương triều, hoàng cung vô cùng náo nhiệt, các quan lại đều đến chúc mừng, duy chỉ có Uông Lan Phương là không thấy bóng dáng.
Đêm tân hôn, Mộc Phong và Yên Nhiên mặc hồng bào ngồi trên long phụng hỉ sàng. Trong phòng tràn ngập sắc đỏ rực tựa một biển mầu hồng, thêm đôi nến đỏ càng chiếu sáng rạng rỡ.
Mộc Phong nhìn Yên Nhiên đầu đội hồng sa, trong tâm trào dâng xúc động, từ bốn năm trước vừa gặp đã cảm mến, trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, hôm nay cuối cùng ý nguyện cũng thành hiện thực.
Mộc Phong khẽ gỡ diện sa của Yên Nhiên ra, trong khoảnh khắc, lòng hắn chợt như ngây dại.
Yên Nhiên trước mắt tựa hồ không thể dùng lời nói để hình dung hết vẻ đẹp của nàng, đôi mi đen nhánh, mắt sáng trong như hồ thu, làn da nõn nà, kiều mỹ hơn cả liên hoa, nét mặt như phấn điêu ngọc trác tỏa ra sức quyến rũ vô tận.
Mộc Phong nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào lòng.
Yên Nhiên khẽ kêu một tiếng:
- Công tử!
Mộc Phong lòng như hươu nhảy, đưa tay định cởi hồng y của Yên Nhiên.
Thanh âm Linh Lung Thần Anh bỗng nhiên có chút mất hứng truyền đến:
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân muốn làm gì vậy? Chỗ ở nhỏ bé của chúng ta lại bắt đầu gặp địa chấn rồi.
Tiểu Tinh Linh “ha ha” cười lớn:
- Đệ đừng gấp, từ từ mà xem, đừng học bậy bạ nha!
Yên Nhiên nhất thời không được tự nhiên, kéo chặt y sam trước người không buông tay.
Mộc Phòng vội cấp tốc lục soát trong đầu một lúc, tìm ra một loại cấm chế trước kia đã thấy qua, hắn dùng thần thức đưa vào nội thể, trực tiếp thêm vào một đạo bình phong cấm chế ở tâm tạng, hai đứa nhỏ vội kêu to nhưng chúng đã không còn nghe được thanh âm bên ngoài, một vở kịch hay sắp sửa trình diễn trong chớp mắt tan biến.
Mộc Phong nhỏ giọng nói với Yên Nhiên:
-Ta đã giam hai đứa nó lại, nàng đừng lo lắng bọn chúng nghe thấy gì.
Yên Nhiên khẽ “xì” giọng, mặt càng thêm đỏ ửng, giận dỗi nói:
- Vốn là không làm gì, có gì đáng để chúng nghe chứ?
Mộc Phong liền cười hì hì, tiến sát Yên Nhiên thì thầm:
- Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, dù sao cũng phải làm một chút gì chứ?
Yên Nhiên thẹn thùng cúi đầu yên lặng.
Mộc Phong nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, đôi mắt Yên Nhiên mơ màng như thu thủy hàm yên. Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi nàng, Yên Nhiên hồi hộp nhắm mắt lại.
Động tác của Mộc Phong sắp tiến xa thêm, Yên Nhiên bỗng kéo chặt tay hắn, lên tiếng:
- Công tử, chuyện này có thể ảnh hưởng tu hành của chúng ta, hay là thôi đừng làm nữa?
Yên Nhiên đến nước này còn cự tuyệt khiến hắn càng khó mà kiềm chế.
Mộc Phong đưa một tay luồn vào trong trong y sam Yên Nhiên, ôn nhu nói:
- Ở cùng một nơi với Yên Nhiên tướng mạo như thiên tiên thế này, làm thần tiên hay không cũng chẳng quan trọng.
Thân thể Yên Nhiên run rẩy một trận, sự dịu dàng của Mộc Phong làm nàng ý loạn tình mê. Mộc Phong đưa tay vẫy nhẹ, ánh nến hồng theo đó tắt phụt, tức thì xuân ý tràn ngập căn phòng.
:happys:
/229
|