Phạt Thần dị vực ban đêm tựa như phía sau núi Hỗn Nguyên Môn Kỳ Linh Phong, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang thú rống lọt vào trong tai, hàn ý theo tường đá thẩm thấu vào, trong ánh sáng viên dạ minh châu yếu ớt tản mát ra, dần dần tạo thành tình trạng sương mù nhàn nhạt, càng làm cho phòng nhỏ có vẻ hơi lạnh lẽo. Mộc Phong nằm ở trên giường, không cách nào chợp mắt, thời kì lưu lạc mặc dù không làm làm hắn mong muốn, nhưng lúc này bỗng nhiên thanh tĩnh, không chỉ có làm cho hắn không quen, còn mơ hồ câu dẫn ra hồi ức thống khổ mà hắn từng trải qua. Bóng đêm mông lung, Vô Ngôn đang an giấc nồng, Mộc Phong ngồi dậy cởi trường sam nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Mộc Phong tĩnh tọa một đêm ở bên giường, trong đầu một mảnh trống vắng, tuy nói không thể luyện công, nhưng cũng thần thanh khí sảng. Sáng sớm, ánh sáng sáng rực chiếu vào phòng nhỏ, Vô Ngôn tỉnh dậy, thấy áo Mộc Phong khoác lên trên người nàng, trong lòng cảm động, xoay người rời giường, xoa xoa mắt, thân thiết
nói: "Công tử, ngươi một đêm không ngủ à?"
"Ừ, tĩnh tọa xem xét tâm, tự nhìn lại mình." Mộc Phong kéo trường sam, khoác lên trên người, cười nói, "Đi thôi, để một ngày ba bữa, chúng ta cũng đi săn thú."
Ra cửa, từ một phòng nhỏ khác đối diện chính đường mơ hồ truyền ra thanh âm "kẽo kẹt kẽo kẹt" nhỏ, Mộc Phong không cần nghĩ cũng biết bọn họ còn đang hoạt động thể lực, quay đầu kéo Vô Ngôn, mở cửa gỗ, bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa không khí trong lành, xa xa dòng suối nhỏ vòng vèo chảy xuôi, chạy quanh một tòa núi xanh, ẩn sấu nét xinh đẹp tuyệt trần. Mùi bùn đất thơm ngát trộn với gió nhẹ hơi mặn nhào vào trong mũi, một mảnh cảnh tượng xanh biếc đập vào ánh mắt, khiến người tha không khỏi thấy lạ mắt lạ tai.
Mộc Phong cùng Vô Ngôn đứng ở ngoài cửa ước chừng nửa canh giờ, Đỗ Nhiễm mở cửa phòng trước tiên, hắn bước nhanh đi ra ngoài phòng, cách đó không xa, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ vạt áo bay bay đứng ở dưới một thân cây. Trên mặt hắn vẻ xấu hổ chợt lóe qua, ho khan hai tiếng, đợi hai người xoay người lại, liền tiến đến nghênh đón cười nói: "Các ngươi dậy sớm vậy, vì sao không ngủ nhiều một chút?"
"Đỗ đại ca, tại Phạt Thần dị vực, cũng không biết phải ở bao lâu, ta và Vô Ngôn xem ra vẫn phải độc lập sinh hoạt, ta dự định cáo từ, tìm mưu sinh kế. Đa tạ Đỗ đại ca và Bạch đại tẩu đã tương trợ lúc ban đầu!" Mộc Phong cười cười nói, thầm nghĩ, chúng ta cũng không cách nào khác, các người có hứng thú làm chuyện khuê phòng nhiều như vậy, ngủ dậy rồi, lại ở trên giường tiếp tục, bọn ta ở lại chẳng phải quấy rầy hai người sao?
"Các ngươi phải đi?" Đỗ Nhiễm xoa xao bàn tay, vô cùng kinh ngạc nói.
Vô Ngôn ngửa đầu nhìn Mộc Phong một cách khó hiểu, vừa nghĩ đến bây giờ phải cùng dã thú, muỗi mòng làm bạn, tâm trạng hơi cảm thấy phiền muộn, lại nghĩ đến tự mình theo công tử, sớm muộn cũng phải ly khai nơi này, dù sao không thể cứ ăn nhờ ở đậu, lập tức cũng trở lên thoải mái hơn.
"Ta trời sinh tính yêu thích sông núi, muốn đến bên hồ nước mặn an cư." Mộc Phong bình tĩnh đáp.
"Hồ nước mặn ngay phía sau núi này, nếu Mộc huynh đệ cố ý muốn đi, Đỗ mỗ cũng không cưỡng ép, ngươi cần dùng cái gì, cứ việc quay về tới tìm ta yêu cầu, cầu chúc các ngươi an cư thuận lợi!" Người người đều có sinh hoạt tập quán riêng, bị người quấy rối chung quy sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng Đỗ Nhiễm mặc dù quý mến Mộc Phong, nhưng cũng không tìm được nhiều lý do lưu hắn lại. Vì vậy, hắn sảng khoái tiếp nhận lời chào từ biệt của Mộc Phong, ôm quyền tống biệt.
Mộc Phong bình tĩnh, hạ thấp người ôm quyền, gật đầu đáp lễ lại.
"Đỗ đại ca tái kiến!" Vô Ngôn hướng về Đỗ Nhiễm nhẹ nhàng cười, quay người lại, lanh lợi theo sát phía sau Mộc Phong.
Đỗ Nhiễm mắt nhìn thân ảnh hai người rời đi, thở dài, thầm nghĩ, lọt vào Phạt Thần dị vực, lại thêm hai thần nhân bất hạnh nữa a! Chính như Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi trọn đêm trong gian phòng nhỏ đối diện đổ mồ hôi, khắc khổ dụng công lãng phí thể lực, từ thực chất mà nói, Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi nhất định cảm thấy đó là cái hạnh phúc và vui sướng nhỏ nhoi mà họ còn có được, nhưng muốn cho Mộc Phong sắm vai Đỗ Nhiễm, phỏng chừng hắn có lẽ chỉ cảm thấy hơn phân nửa cái vui sướng và hạnh phúc kia thôi. Bởi vậy, Mộc Phong thà rằng chọn cách ly khai, hơn nữa cũng không muốn vì một ngày ba bữa cơm no mà phải ăn nhờ ở đậu.
Tại Thiên Nam quốc lần đầu tiên gặp gỡ Yên Nhiên, Mộc Phong liền động tâm, tuy rằng suy nghĩ của hắn khi đó còn tương đối đơn thuần, lúc nằm mơ, cũng chỉ mơ ôm ôm ấp ấp nữ nhân chứ không dám cấm thú cái gì cả, điều này chỉ có thể nói hắn còn chưa trải qua sự đời, rất nhiều việc còn mơ màng. Sau này, rốt cục tại Linh Hư thánh cảnh cùng Yên Nhiên hợp thể. Đây cũng là lần đầu tiên của Yên Nhiên, kỳ thực hẳn là phải cảm tạ Vô Ngôn, nếu như không phải Mộc Phong từ Vô Ngôn học được Hợp Tịch song tu, khả năng hai người chí ít phải lãng phí mấy canh giờ mới có thể hoàn thành chuyện vui. Trong ánh mắt của Tiểu Tinh Linh láu lỉnh, thì lần đầu tiên của Mộc Phong bị hủy trong tay Vô Ngôn dâm đãng ở kiếp trước kia đối với nàng mà nói thì thực chẳng đáng. Nhưng việc này có đáng giá hay không chỉ có Mộc Phong biết, người ngoài chẳng bao giờ hiểu được, đơn giản là một loại cảm giác có lẽ có, cũng bởi mọi người đều ích kỷ, cho rằng xử nam nên thuộc về xử nữ, loại quan niệm này quả thực càng ngày càng cổ hủ theo bước tiến của nhân loại. Dù cho ngày đó, lúc Mộc Phong thỏa mãn trên thân thể của Vô Ngôn, hắn chí ít cảm giác được rất vui sướng, tuy rằng trong lòng hắn lại nghĩ có lỗi với Yên Nhiên. Nhưng khoái cảm sinh lý lại không lừa dối hắn, nếu như Vô Ngôn với thân thể kiếp trước mà đứng trước mặt hắn, khó bảo toàn hắn sẽ không một lần nữa chủ động xâm phạm vài lần.
Ăn uống và sắc dục đều là việc cần thiết, cái chính là ta có biết điều hòa nó cho hợp lý và không tổn hại đến ta hay không mà thôi.
Mộc Phong vừa đi vừa nghĩ về những chuyện cổ quái ngạc nhiên mà chính mình đã trải qua, Vô Ngôn lẳng lặng đi bên cạnh hắn, hai người vòng qua quá khu nhà của Đỗ Nhiễm đi về phía tòa núi xanh ở phía sau, nhìn xuống liền thấy hồ nước mặn theo như lời Đỗ Nhiễm nói. Có thể Mộc Phong và Vô Ngôn sau này cũng sẽ cảm tạ hồ nước mặn trong veo lành lạnh này, trên mặt nước sương mù loãng mù mịt phập phềnh, dù sao thủy thổ nuôi dưỡng con người, thỉnh thoảng quay về làm phàm nhân, vị tất chẳng phải chuyện tốt.
Mộc Phong đột nhiên cảm thấy thích địa phương này, bởi vì từ trong hồ nước mặn, Mộc Phong phảng phất lại thấy được hình ảnh Minh Nguyệt hồ dưới chân núi Tây Lĩnh ngày nào.
"Chúng ta sẽ an cư ngay bên hồ này!" Mộc Phong hưng phấn mà chỉ về xa xa, bên hồ có ngọn núi tú lệ, một rừng cây chương (Cây chương, có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não 樟 腦 dùng để làm thuốc và trừ trùng) xanh um, tươi tốt lắc lư trong gió, tựa như một mảnh tơ dài màu xanh lưu động.
"Công tử muốn an cư nơi nào, thì an cư nơi đó, dù cho có muỗi đốt, ta cũng không sợ." Vô Ngôn giơ hai tay tán thành suy nghĩ của Mộc Phong.
"Vô Ngôn, chúng ta sẽ ở trong rừng cây long não, trong đó không có muỗi, buổi tối ngủ còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát, thực là sảng khoái a!" Mộc Phong cười ha ha, hôm nay tìm được một địa phương là lý tưởng.
Vô Ngôn nghe Mộc Phong nói trong rừng cây chương không có muỗi, nhất thời cười híp mắt, vấn đề duy nhất nàng lo lắng cư nhiên dễ dàng giải quyết, xem ra vận khí đã chuyển rồi, khoảng cách hạnh phúc nguyên lai đúng là gần như vậy.
Rừng cây chương thơm ngát xanh biếc này rất lớn tươi tốt, trong chu vi vài dặm dĩ nhiên không phát hiện nhà của người khác. Mộc Phong ngẫm nghĩ, xem ra mọi người không thích an cư ở chỗ này, mặc kệ họ có bao nhiêu loại nguyên nhân gì, nhưng miễn không ảnh hưởng đến mình là được.
Đi vào rừng rậm, Mộc Phong thầm nghĩ đến những việc cần phải làm ngay, hắn dùng ý niệm gọi Tiêu Diêu Thần Châu ra, hóa thành một cây búa sắc, tay cầm cán búa, thuần thục liền chém ngã một gốc cây chương. Công lực tuy bị mất, may mà khí lực vẫn còn, sử dụng Tiêu Diêu Thần Châu lúc này cho hắn cảm giác còn không bằng một đạo thần quyết có uy lực, nhưng lúc này chỉ biết dùng nó làm búa rìu chứ chẳng biết làm gì khác cho hiệu quả hơn cả. Mộc Phong dùng một canh giờ liền chém ngã hơn mười cây chương to khoảng hai người ôm. Hắn vừa chặt vừa suy tính, dự định dựng phòng ốc ở trên cọc cây, mỗi cọc đều cách mặt đất ba thước. Mộc phong lại cấp tốc múa búa, dựa theo ý nghĩ của mình đem cây chương chặt thành mấy thước hoặc mấy trượng, sàu đó làm sàn nhà, rồi làm tường, mái. Mộc Phong lại dùng mấy canh giờ mới đóng ghép xong một cái khung nhà nhỏ.
Đám thịt thỏ tối hôm qua ăn tại nhà Đỗ Nhiễm từ lâu đã tiêu hóa hầu như không còn, Mộc Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm, nghĩ đến Vô Ngôn khẳng định sẽ đói bụng, bèn dụng ý niệm đem Tiêu Diêu Thần Châu hóa thành một thanh tam tiêm ngư xoa, nhân tiện tại bờ sông xiên mấy con cá béo. Vô Ngôn vô cùng vui vẻ đi theo phía sau Mộc Phong, hai người lại tìm một ít cành cây khô chất tại bên hồ để nhóm lửa.
"Ây, công tử, chúng ta làm sao nhóm lửa?" Bận rộn nửa ngày, Vô Ngôn đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhất thời choáng váng, gay go rồi, phải chăng ngày hôm nay chỉ có thể ăn cá sống?
Mộc Phong mổ bụng cá, lột rửa sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ dùng cây nhỏ xuyên từ đầu đến đuôi cá, lập hai cái giá, gác cá lên phía trên. Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông. Mộc Phong chợt nghe Vô Ngôn đề cập vấn đề "nhóm lửa", vội ngừng tay chân, nhíu mày suy nghĩ một chút, ban nãy đúng là chưa nghĩ tới vấn đề nhóm lửa, lúc này có chút khó khăn, liền hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi có đá lửa hay không?"
"Chủ nhân, ngươi có đúng là hồ đồ hay không, ngươi có công pháp, nhấc tay liền có thể gọi lửa ra, vậy còn cần đá lửa làm gì!" Càn Khôn Như Ý Trạc lắc đầu, tức giận trả lời.
"Nói cũng đúng, đích xác chưa nghe nói qua thần nhân còn muốn mang đá lấy lửa ở trên người." Mộc Phong thầm cảm thấy buồn cười, lẩm bẩm, "Nếu như công lực ta còn, thổi một hơi cũng có thể đốt cháy phiến cây rừng này, vậy còn cần gì đá lửa?"
"Công tử, nếu như ngươi còn có thể vận dụng công lực, chẳng lẽ không phải không cần ăn cá sao? Thật ngốc!" Vô Ngôn lau mồ hôi hôi chảy ra trên mặt, hì hì cười nói.
"Rất đúng, rất đúng! Vô Ngôn thật thông minh, xem ra chúng ta hiện tại chỉ có thể ăn cá sống." Mộc Phong bừng tỉnh, không khỏi cười ha ha.
Vô Ngôn kinh khủng nhìn mấy con cá béo còn đang chảy máu loãng, vẻ mặt cầu xin nói: "Ta không ăn được cá sống, làm sao bây giờ? Công tử!!!"
"Ta cũng không thích ăn cá sống." Mộc Phong nhíu mày, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, Tiêu Diêu Thần Châu chẳng phải có thể biến ra lửa sao? Lập tức đem Tiêu Diêu Thần Châu đặt trên đống củi gỗ, thôi động ý niệm, Tiêu Diêu Thần Châu theo đó biến đổi, bỗng nhiên phóng ra một đoàn hỏa quang tươi đẹp loá mắt, trong nháy mắt đống gỗ khô bốc cháy. Mộc Phong vui mừng, dụng ý niệm thu hồi Tiêu Diêu Thần Châu, cười ha hả: "Tiêu Diêu Thần Châu của lão tử lập đại công rồi! Ha ha!"
Vô Ngôn mắt thấy lửa củi bùng cháy, hưng phấn nhảy cẫng lên, vội bước đi đến bên đống lửa, tay chân lúi húi thêm vài cành cây khô nữa vào, sợ ngọn lửa lại tắt.
Trong bụng có khối thịt cá thơm ngát, Mộc Phong hăng hái tăng vọt, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, theo tường cây bò lên trên, mái nhà đã xong, giờ hắn lại làm một chiếc giường gỗ đơn sơ, dùng gỗ khô điêu khắc một cái gối gỗ, trên mặt rải cỏ khô lá rụng xốp, một cái giống như nhà được hoàn thành đúng lúc trời chạng vạng tối.
Vô Ngôn càng nhìn càng thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
Mộc Phong thư thái nhìn căn nhà gỗ chính mình mất gần cả ngày làm ra, thầm nghĩ, tại Phạt Thần dị vực dựng một ngôi nhà tựa hồ cũng không có gian nan như Đỗ Nhiễm nói. Chẳng lẽ là những thần nhân này quá mức lười biếng?
Kỳ thực Mộc Phong có điều chẳng biết, trong tay hắn có Tiêu Diêu Thần Châu cái này thần vật độc nhất vô nhị, làm mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, chứ các thần nhân khác, sau khi bị hút vào Phạt Thần dị vực này, thần khí cũng chẳng cầm được trong tay, mà binh khí bị hãm trong kinh mạch trong cơ thể lại không khả năng gọi ra. Thử nghĩ, một phàm nhân bình thường, tay không tấc sắt, sợ rằng nếu muốn chém đứt một gốc cây chương cũng không thể làm, chớ đừng nói giống như Mộc Phong tùy ý đốn ngã vài cây như vậy. Thời xã hội nguyên thuỷ con người còn đánh lửa, đốt rẫy gieo hạt, mà Mộc Phong hắn cũng đã phát triển tới thời kì cuối của xã hội phong kiến rồi. Như vậy xem ra, căn bản là không có cách nào khác so sánh được.
Trong mảng rừng cây chương này không có thần nhân an cư, dĩ nhiên là những thần nhân kia không hề có biện pháp chặt những cây đại thụ. Về sau, khi Mộc Phong biết những duyên cớ này, liền nhìn Tiêu Diêu Thần Châu với cặp mắt khác xưa, một lần nữa đánh giá giá trị của nó. Mộc Phong càng thêm khó hiểu, cũng không biết cái tên dị thần quái thai kia, công lực của hắn cũng chỉ thường thôi, sao lại có thể sinh ra loại thần khí biến thái này chứ? Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, tạm gác sang một bên.
Ở trong rừng cây chương an cư một thời gian, Mộc Phong tạm thời kết thúc những ngày khổ cực lưu lãng trong cửu giới. Nhàn rỗi không có việc gì làm, Mộc Phong liền mang theo Vô Ngôn đến bờ sông đánh cá duy trì sinh kế. Tuy hắn cũng muốn mau chóng từ Phạt Thần dị vực thoát ra ngoài, tiếc rằng theo lời của Đỗ Nhiễm, ở đây hơn một nghìn thần nhân, ngoại trừ Vô Ngôn, phỏng chừng không có ai không muốn thoát ra. Nếu lâu như vậy mà chưa có người từ nơi này đi ra ngoài, thì mình cũng đừng mong có thể dễ dàng thoát ra khỏi đây được. Tạm thời cứ để như vậy đi, chuyện gì đến sẽ đến. Trong thời gian đó, Mộc Phong thường đem cho Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi một ít cá nướng, cũng nhân tiện đáp tạ ơn nghĩa bọn họ đã thu nhận và giúp đỡ lúc ban đầu.
Đối với việc Mộc Phong dựng nhà nhanh như vậy ngay trong rừng cây chương, Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi tất nhiên rất kinh ngạc, khi biết được Mộc Phong có Tiêu Diêu Thần Châu, một trong hai kiện bảo pháp dị thần đắc ý nhất, càng cảm khái thế sự trêu người, cơ duyên tại trời. Cũng may Đỗ Nhiễm quen loại ngày tháng thanh đạm này rồi, cũng không hướng Mộc Phong mượn dùng tiêu diêu thần châu, còn căn dặn hắn cố gắng đừng xuất ra bảo vật này, để tránh cho thần nhân khác có dã tâm cướp giật. Cố nhiên tất cả mọi người không có công lực, nhưng song quyền khó địch bốn tay, thêm một chuyện chính không bằng bớt một chuyện, nếu Tiêu Diêu Thần Châu của Mộc Phong bị thần nhân khác đoạt đi, tại Phạt Thần dị vực này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vả lại không có nha môn đến phán quyết công đạo đúng sai, có khổ thì cũng chỉ nuốt vào trong bụng.
Cứ như vậy, ban ngày tại bên hồ xiên cá, buổi tối Vô Ngôn đi ngủ, Mộc Phong tĩnh tọa, thời gian trôi qua rất nhanh, tỉ mỉ tính ra, đã hơn một tháng. Bởi vì Mộc Phong là người mới về ở trong Phạt Thần dị vực, khi cùng thần nhân khác ngẫu nhiên tiếp xúc đều cư xử nhã nhặn, một điều nhịn chin điều lành, biết rằng đám thần nhân này đến dị vực sau một thời gian dài sớm đã bị năm tháng vô tình nhào nặn, đại đa số thần nhân đều sống biệt lập, nếu không ở trong một căn nhà bé nhỏ thì ở huyệt động, hầu như không mấy ai thích quần tụ. Thần nhân gặp nhau, đa phần cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi rồi lạnh nhạt vượt qua nhau mà đi. Mộc Phong và Vô Ngôn lúc đầu tiên tiến vào Phạt Thần dị vực, gặp được Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi quả thực là chuyện may mắn không dám tưởng tượng.
Ngày lại qua ngày. Một hôm, Mộc Phong sáng sớm liền thức dậy, có lẽ hắn cũng không chịu nổi loại ngày tháng buồn chán này nữa, nếu cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, nhớ lại thời gian trước, Đỗ Nhiễm từng có kể sơ qua về nơi này, hắn liền mang theo Vô Ngôn, đi tới tận cùng của Phạt Thần dị vực xem nó ra sao.
Mộc Phong tĩnh tọa một đêm ở bên giường, trong đầu một mảnh trống vắng, tuy nói không thể luyện công, nhưng cũng thần thanh khí sảng. Sáng sớm, ánh sáng sáng rực chiếu vào phòng nhỏ, Vô Ngôn tỉnh dậy, thấy áo Mộc Phong khoác lên trên người nàng, trong lòng cảm động, xoay người rời giường, xoa xoa mắt, thân thiết
nói: "Công tử, ngươi một đêm không ngủ à?"
"Ừ, tĩnh tọa xem xét tâm, tự nhìn lại mình." Mộc Phong kéo trường sam, khoác lên trên người, cười nói, "Đi thôi, để một ngày ba bữa, chúng ta cũng đi săn thú."
Ra cửa, từ một phòng nhỏ khác đối diện chính đường mơ hồ truyền ra thanh âm "kẽo kẹt kẽo kẹt" nhỏ, Mộc Phong không cần nghĩ cũng biết bọn họ còn đang hoạt động thể lực, quay đầu kéo Vô Ngôn, mở cửa gỗ, bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa không khí trong lành, xa xa dòng suối nhỏ vòng vèo chảy xuôi, chạy quanh một tòa núi xanh, ẩn sấu nét xinh đẹp tuyệt trần. Mùi bùn đất thơm ngát trộn với gió nhẹ hơi mặn nhào vào trong mũi, một mảnh cảnh tượng xanh biếc đập vào ánh mắt, khiến người tha không khỏi thấy lạ mắt lạ tai.
Mộc Phong cùng Vô Ngôn đứng ở ngoài cửa ước chừng nửa canh giờ, Đỗ Nhiễm mở cửa phòng trước tiên, hắn bước nhanh đi ra ngoài phòng, cách đó không xa, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ vạt áo bay bay đứng ở dưới một thân cây. Trên mặt hắn vẻ xấu hổ chợt lóe qua, ho khan hai tiếng, đợi hai người xoay người lại, liền tiến đến nghênh đón cười nói: "Các ngươi dậy sớm vậy, vì sao không ngủ nhiều một chút?"
"Đỗ đại ca, tại Phạt Thần dị vực, cũng không biết phải ở bao lâu, ta và Vô Ngôn xem ra vẫn phải độc lập sinh hoạt, ta dự định cáo từ, tìm mưu sinh kế. Đa tạ Đỗ đại ca và Bạch đại tẩu đã tương trợ lúc ban đầu!" Mộc Phong cười cười nói, thầm nghĩ, chúng ta cũng không cách nào khác, các người có hứng thú làm chuyện khuê phòng nhiều như vậy, ngủ dậy rồi, lại ở trên giường tiếp tục, bọn ta ở lại chẳng phải quấy rầy hai người sao?
"Các ngươi phải đi?" Đỗ Nhiễm xoa xao bàn tay, vô cùng kinh ngạc nói.
Vô Ngôn ngửa đầu nhìn Mộc Phong một cách khó hiểu, vừa nghĩ đến bây giờ phải cùng dã thú, muỗi mòng làm bạn, tâm trạng hơi cảm thấy phiền muộn, lại nghĩ đến tự mình theo công tử, sớm muộn cũng phải ly khai nơi này, dù sao không thể cứ ăn nhờ ở đậu, lập tức cũng trở lên thoải mái hơn.
"Ta trời sinh tính yêu thích sông núi, muốn đến bên hồ nước mặn an cư." Mộc Phong bình tĩnh đáp.
"Hồ nước mặn ngay phía sau núi này, nếu Mộc huynh đệ cố ý muốn đi, Đỗ mỗ cũng không cưỡng ép, ngươi cần dùng cái gì, cứ việc quay về tới tìm ta yêu cầu, cầu chúc các ngươi an cư thuận lợi!" Người người đều có sinh hoạt tập quán riêng, bị người quấy rối chung quy sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng Đỗ Nhiễm mặc dù quý mến Mộc Phong, nhưng cũng không tìm được nhiều lý do lưu hắn lại. Vì vậy, hắn sảng khoái tiếp nhận lời chào từ biệt của Mộc Phong, ôm quyền tống biệt.
Mộc Phong bình tĩnh, hạ thấp người ôm quyền, gật đầu đáp lễ lại.
"Đỗ đại ca tái kiến!" Vô Ngôn hướng về Đỗ Nhiễm nhẹ nhàng cười, quay người lại, lanh lợi theo sát phía sau Mộc Phong.
Đỗ Nhiễm mắt nhìn thân ảnh hai người rời đi, thở dài, thầm nghĩ, lọt vào Phạt Thần dị vực, lại thêm hai thần nhân bất hạnh nữa a! Chính như Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi trọn đêm trong gian phòng nhỏ đối diện đổ mồ hôi, khắc khổ dụng công lãng phí thể lực, từ thực chất mà nói, Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi nhất định cảm thấy đó là cái hạnh phúc và vui sướng nhỏ nhoi mà họ còn có được, nhưng muốn cho Mộc Phong sắm vai Đỗ Nhiễm, phỏng chừng hắn có lẽ chỉ cảm thấy hơn phân nửa cái vui sướng và hạnh phúc kia thôi. Bởi vậy, Mộc Phong thà rằng chọn cách ly khai, hơn nữa cũng không muốn vì một ngày ba bữa cơm no mà phải ăn nhờ ở đậu.
Tại Thiên Nam quốc lần đầu tiên gặp gỡ Yên Nhiên, Mộc Phong liền động tâm, tuy rằng suy nghĩ của hắn khi đó còn tương đối đơn thuần, lúc nằm mơ, cũng chỉ mơ ôm ôm ấp ấp nữ nhân chứ không dám cấm thú cái gì cả, điều này chỉ có thể nói hắn còn chưa trải qua sự đời, rất nhiều việc còn mơ màng. Sau này, rốt cục tại Linh Hư thánh cảnh cùng Yên Nhiên hợp thể. Đây cũng là lần đầu tiên của Yên Nhiên, kỳ thực hẳn là phải cảm tạ Vô Ngôn, nếu như không phải Mộc Phong từ Vô Ngôn học được Hợp Tịch song tu, khả năng hai người chí ít phải lãng phí mấy canh giờ mới có thể hoàn thành chuyện vui. Trong ánh mắt của Tiểu Tinh Linh láu lỉnh, thì lần đầu tiên của Mộc Phong bị hủy trong tay Vô Ngôn dâm đãng ở kiếp trước kia đối với nàng mà nói thì thực chẳng đáng. Nhưng việc này có đáng giá hay không chỉ có Mộc Phong biết, người ngoài chẳng bao giờ hiểu được, đơn giản là một loại cảm giác có lẽ có, cũng bởi mọi người đều ích kỷ, cho rằng xử nam nên thuộc về xử nữ, loại quan niệm này quả thực càng ngày càng cổ hủ theo bước tiến của nhân loại. Dù cho ngày đó, lúc Mộc Phong thỏa mãn trên thân thể của Vô Ngôn, hắn chí ít cảm giác được rất vui sướng, tuy rằng trong lòng hắn lại nghĩ có lỗi với Yên Nhiên. Nhưng khoái cảm sinh lý lại không lừa dối hắn, nếu như Vô Ngôn với thân thể kiếp trước mà đứng trước mặt hắn, khó bảo toàn hắn sẽ không một lần nữa chủ động xâm phạm vài lần.
Ăn uống và sắc dục đều là việc cần thiết, cái chính là ta có biết điều hòa nó cho hợp lý và không tổn hại đến ta hay không mà thôi.
Mộc Phong vừa đi vừa nghĩ về những chuyện cổ quái ngạc nhiên mà chính mình đã trải qua, Vô Ngôn lẳng lặng đi bên cạnh hắn, hai người vòng qua quá khu nhà của Đỗ Nhiễm đi về phía tòa núi xanh ở phía sau, nhìn xuống liền thấy hồ nước mặn theo như lời Đỗ Nhiễm nói. Có thể Mộc Phong và Vô Ngôn sau này cũng sẽ cảm tạ hồ nước mặn trong veo lành lạnh này, trên mặt nước sương mù loãng mù mịt phập phềnh, dù sao thủy thổ nuôi dưỡng con người, thỉnh thoảng quay về làm phàm nhân, vị tất chẳng phải chuyện tốt.
Mộc Phong đột nhiên cảm thấy thích địa phương này, bởi vì từ trong hồ nước mặn, Mộc Phong phảng phất lại thấy được hình ảnh Minh Nguyệt hồ dưới chân núi Tây Lĩnh ngày nào.
"Chúng ta sẽ an cư ngay bên hồ này!" Mộc Phong hưng phấn mà chỉ về xa xa, bên hồ có ngọn núi tú lệ, một rừng cây chương (Cây chương, có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não 樟 腦 dùng để làm thuốc và trừ trùng) xanh um, tươi tốt lắc lư trong gió, tựa như một mảnh tơ dài màu xanh lưu động.
"Công tử muốn an cư nơi nào, thì an cư nơi đó, dù cho có muỗi đốt, ta cũng không sợ." Vô Ngôn giơ hai tay tán thành suy nghĩ của Mộc Phong.
"Vô Ngôn, chúng ta sẽ ở trong rừng cây long não, trong đó không có muỗi, buổi tối ngủ còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát, thực là sảng khoái a!" Mộc Phong cười ha ha, hôm nay tìm được một địa phương là lý tưởng.
Vô Ngôn nghe Mộc Phong nói trong rừng cây chương không có muỗi, nhất thời cười híp mắt, vấn đề duy nhất nàng lo lắng cư nhiên dễ dàng giải quyết, xem ra vận khí đã chuyển rồi, khoảng cách hạnh phúc nguyên lai đúng là gần như vậy.
Rừng cây chương thơm ngát xanh biếc này rất lớn tươi tốt, trong chu vi vài dặm dĩ nhiên không phát hiện nhà của người khác. Mộc Phong ngẫm nghĩ, xem ra mọi người không thích an cư ở chỗ này, mặc kệ họ có bao nhiêu loại nguyên nhân gì, nhưng miễn không ảnh hưởng đến mình là được.
Đi vào rừng rậm, Mộc Phong thầm nghĩ đến những việc cần phải làm ngay, hắn dùng ý niệm gọi Tiêu Diêu Thần Châu ra, hóa thành một cây búa sắc, tay cầm cán búa, thuần thục liền chém ngã một gốc cây chương. Công lực tuy bị mất, may mà khí lực vẫn còn, sử dụng Tiêu Diêu Thần Châu lúc này cho hắn cảm giác còn không bằng một đạo thần quyết có uy lực, nhưng lúc này chỉ biết dùng nó làm búa rìu chứ chẳng biết làm gì khác cho hiệu quả hơn cả. Mộc Phong dùng một canh giờ liền chém ngã hơn mười cây chương to khoảng hai người ôm. Hắn vừa chặt vừa suy tính, dự định dựng phòng ốc ở trên cọc cây, mỗi cọc đều cách mặt đất ba thước. Mộc phong lại cấp tốc múa búa, dựa theo ý nghĩ của mình đem cây chương chặt thành mấy thước hoặc mấy trượng, sàu đó làm sàn nhà, rồi làm tường, mái. Mộc Phong lại dùng mấy canh giờ mới đóng ghép xong một cái khung nhà nhỏ.
Đám thịt thỏ tối hôm qua ăn tại nhà Đỗ Nhiễm từ lâu đã tiêu hóa hầu như không còn, Mộc Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm, nghĩ đến Vô Ngôn khẳng định sẽ đói bụng, bèn dụng ý niệm đem Tiêu Diêu Thần Châu hóa thành một thanh tam tiêm ngư xoa, nhân tiện tại bờ sông xiên mấy con cá béo. Vô Ngôn vô cùng vui vẻ đi theo phía sau Mộc Phong, hai người lại tìm một ít cành cây khô chất tại bên hồ để nhóm lửa.
"Ây, công tử, chúng ta làm sao nhóm lửa?" Bận rộn nửa ngày, Vô Ngôn đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhất thời choáng váng, gay go rồi, phải chăng ngày hôm nay chỉ có thể ăn cá sống?
Mộc Phong mổ bụng cá, lột rửa sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ dùng cây nhỏ xuyên từ đầu đến đuôi cá, lập hai cái giá, gác cá lên phía trên. Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông. Mộc Phong chợt nghe Vô Ngôn đề cập vấn đề "nhóm lửa", vội ngừng tay chân, nhíu mày suy nghĩ một chút, ban nãy đúng là chưa nghĩ tới vấn đề nhóm lửa, lúc này có chút khó khăn, liền hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi có đá lửa hay không?"
"Chủ nhân, ngươi có đúng là hồ đồ hay không, ngươi có công pháp, nhấc tay liền có thể gọi lửa ra, vậy còn cần đá lửa làm gì!" Càn Khôn Như Ý Trạc lắc đầu, tức giận trả lời.
"Nói cũng đúng, đích xác chưa nghe nói qua thần nhân còn muốn mang đá lấy lửa ở trên người." Mộc Phong thầm cảm thấy buồn cười, lẩm bẩm, "Nếu như công lực ta còn, thổi một hơi cũng có thể đốt cháy phiến cây rừng này, vậy còn cần gì đá lửa?"
"Công tử, nếu như ngươi còn có thể vận dụng công lực, chẳng lẽ không phải không cần ăn cá sao? Thật ngốc!" Vô Ngôn lau mồ hôi hôi chảy ra trên mặt, hì hì cười nói.
"Rất đúng, rất đúng! Vô Ngôn thật thông minh, xem ra chúng ta hiện tại chỉ có thể ăn cá sống." Mộc Phong bừng tỉnh, không khỏi cười ha ha.
Vô Ngôn kinh khủng nhìn mấy con cá béo còn đang chảy máu loãng, vẻ mặt cầu xin nói: "Ta không ăn được cá sống, làm sao bây giờ? Công tử!!!"
"Ta cũng không thích ăn cá sống." Mộc Phong nhíu mày, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, Tiêu Diêu Thần Châu chẳng phải có thể biến ra lửa sao? Lập tức đem Tiêu Diêu Thần Châu đặt trên đống củi gỗ, thôi động ý niệm, Tiêu Diêu Thần Châu theo đó biến đổi, bỗng nhiên phóng ra một đoàn hỏa quang tươi đẹp loá mắt, trong nháy mắt đống gỗ khô bốc cháy. Mộc Phong vui mừng, dụng ý niệm thu hồi Tiêu Diêu Thần Châu, cười ha hả: "Tiêu Diêu Thần Châu của lão tử lập đại công rồi! Ha ha!"
Vô Ngôn mắt thấy lửa củi bùng cháy, hưng phấn nhảy cẫng lên, vội bước đi đến bên đống lửa, tay chân lúi húi thêm vài cành cây khô nữa vào, sợ ngọn lửa lại tắt.
Trong bụng có khối thịt cá thơm ngát, Mộc Phong hăng hái tăng vọt, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, theo tường cây bò lên trên, mái nhà đã xong, giờ hắn lại làm một chiếc giường gỗ đơn sơ, dùng gỗ khô điêu khắc một cái gối gỗ, trên mặt rải cỏ khô lá rụng xốp, một cái giống như nhà được hoàn thành đúng lúc trời chạng vạng tối.
Vô Ngôn càng nhìn càng thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
Mộc Phong thư thái nhìn căn nhà gỗ chính mình mất gần cả ngày làm ra, thầm nghĩ, tại Phạt Thần dị vực dựng một ngôi nhà tựa hồ cũng không có gian nan như Đỗ Nhiễm nói. Chẳng lẽ là những thần nhân này quá mức lười biếng?
Kỳ thực Mộc Phong có điều chẳng biết, trong tay hắn có Tiêu Diêu Thần Châu cái này thần vật độc nhất vô nhị, làm mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, chứ các thần nhân khác, sau khi bị hút vào Phạt Thần dị vực này, thần khí cũng chẳng cầm được trong tay, mà binh khí bị hãm trong kinh mạch trong cơ thể lại không khả năng gọi ra. Thử nghĩ, một phàm nhân bình thường, tay không tấc sắt, sợ rằng nếu muốn chém đứt một gốc cây chương cũng không thể làm, chớ đừng nói giống như Mộc Phong tùy ý đốn ngã vài cây như vậy. Thời xã hội nguyên thuỷ con người còn đánh lửa, đốt rẫy gieo hạt, mà Mộc Phong hắn cũng đã phát triển tới thời kì cuối của xã hội phong kiến rồi. Như vậy xem ra, căn bản là không có cách nào khác so sánh được.
Trong mảng rừng cây chương này không có thần nhân an cư, dĩ nhiên là những thần nhân kia không hề có biện pháp chặt những cây đại thụ. Về sau, khi Mộc Phong biết những duyên cớ này, liền nhìn Tiêu Diêu Thần Châu với cặp mắt khác xưa, một lần nữa đánh giá giá trị của nó. Mộc Phong càng thêm khó hiểu, cũng không biết cái tên dị thần quái thai kia, công lực của hắn cũng chỉ thường thôi, sao lại có thể sinh ra loại thần khí biến thái này chứ? Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, tạm gác sang một bên.
Ở trong rừng cây chương an cư một thời gian, Mộc Phong tạm thời kết thúc những ngày khổ cực lưu lãng trong cửu giới. Nhàn rỗi không có việc gì làm, Mộc Phong liền mang theo Vô Ngôn đến bờ sông đánh cá duy trì sinh kế. Tuy hắn cũng muốn mau chóng từ Phạt Thần dị vực thoát ra ngoài, tiếc rằng theo lời của Đỗ Nhiễm, ở đây hơn một nghìn thần nhân, ngoại trừ Vô Ngôn, phỏng chừng không có ai không muốn thoát ra. Nếu lâu như vậy mà chưa có người từ nơi này đi ra ngoài, thì mình cũng đừng mong có thể dễ dàng thoát ra khỏi đây được. Tạm thời cứ để như vậy đi, chuyện gì đến sẽ đến. Trong thời gian đó, Mộc Phong thường đem cho Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi một ít cá nướng, cũng nhân tiện đáp tạ ơn nghĩa bọn họ đã thu nhận và giúp đỡ lúc ban đầu.
Đối với việc Mộc Phong dựng nhà nhanh như vậy ngay trong rừng cây chương, Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi tất nhiên rất kinh ngạc, khi biết được Mộc Phong có Tiêu Diêu Thần Châu, một trong hai kiện bảo pháp dị thần đắc ý nhất, càng cảm khái thế sự trêu người, cơ duyên tại trời. Cũng may Đỗ Nhiễm quen loại ngày tháng thanh đạm này rồi, cũng không hướng Mộc Phong mượn dùng tiêu diêu thần châu, còn căn dặn hắn cố gắng đừng xuất ra bảo vật này, để tránh cho thần nhân khác có dã tâm cướp giật. Cố nhiên tất cả mọi người không có công lực, nhưng song quyền khó địch bốn tay, thêm một chuyện chính không bằng bớt một chuyện, nếu Tiêu Diêu Thần Châu của Mộc Phong bị thần nhân khác đoạt đi, tại Phạt Thần dị vực này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vả lại không có nha môn đến phán quyết công đạo đúng sai, có khổ thì cũng chỉ nuốt vào trong bụng.
Cứ như vậy, ban ngày tại bên hồ xiên cá, buổi tối Vô Ngôn đi ngủ, Mộc Phong tĩnh tọa, thời gian trôi qua rất nhanh, tỉ mỉ tính ra, đã hơn một tháng. Bởi vì Mộc Phong là người mới về ở trong Phạt Thần dị vực, khi cùng thần nhân khác ngẫu nhiên tiếp xúc đều cư xử nhã nhặn, một điều nhịn chin điều lành, biết rằng đám thần nhân này đến dị vực sau một thời gian dài sớm đã bị năm tháng vô tình nhào nặn, đại đa số thần nhân đều sống biệt lập, nếu không ở trong một căn nhà bé nhỏ thì ở huyệt động, hầu như không mấy ai thích quần tụ. Thần nhân gặp nhau, đa phần cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi rồi lạnh nhạt vượt qua nhau mà đi. Mộc Phong và Vô Ngôn lúc đầu tiên tiến vào Phạt Thần dị vực, gặp được Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi quả thực là chuyện may mắn không dám tưởng tượng.
Ngày lại qua ngày. Một hôm, Mộc Phong sáng sớm liền thức dậy, có lẽ hắn cũng không chịu nổi loại ngày tháng buồn chán này nữa, nếu cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, nhớ lại thời gian trước, Đỗ Nhiễm từng có kể sơ qua về nơi này, hắn liền mang theo Vô Ngôn, đi tới tận cùng của Phạt Thần dị vực xem nó ra sao.
/229
|