Phương Dật Thiên dẫn tất cả mọi người vào trong một đại sảnh.
Bên trong một gian đại sảnh, điện chủ Kim Quang Điện Nhậm An Dật cùng với sư nương Lý Hồng Ngọc và sư bá Lâm Kiếm Trần cũng có mặt ở đây. Ngoài ra còn có hai lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào.
Mọi người đều không xa lạ đối với hai lão giả này, chính là hai vị trưởng lão đời trước trấn thủ Mật Địa tháp.
Hai người bọn họ là thân huynh đệ huyết thống, nhưng bình thường xưng hô sư huynh đệ, sư huynh là Ngô Hữu Lai, sư đệ là Ngô Hữu Khứ.
Đặc biệt nhất chính là lão giả lông mày tu che phủ nửa gương mặt có khí tức vô cùng bình thường đang ngồi uống trà ở chủ vị, nhưng vừa nhìn một cái thì tâm hồn Lý Hàn liền run lên vì hắn thấy được lão giả này có thực lực Linh Sơn trung thừa cảnh.
Xem ra đây chính là một trong các lão tổ của Thập Linh Tông.
Đúng như Lý Hàn đoán, ngay khi các đệ tử vừa nhìn thấy lão giả ngồi ở chủ vị đều lập tức khom người hành lễ:
- Đệ tử gặp qua thái thượng trưởng lão.
Người này chính là một trong ba thái thượng trưởng lão có thân phận cao quý nhất trong Thập Linh Tông, tên là Mộc Ân.
Lão giả nhẹ nhàng phát tay, nói:
- Miễn đi!
Nghe thấy vậy thì tất cả đệ tử liên đứng lên rồi thi lễ lần lượt các vị trưởng lão khác trong đại sảnh, sau đó đứng chờ phân phó.
Lúc này thì Nhậm An Dật liền lên tiếng:
- Ta sẽ nhắc nhở quy tắc ở đây cho các ngươi biết, liệu hồn nghe cho kỹ: Vạn Thú thành đã cách Thập Linh tông chúng ta xa vạn dặm, là vùng đất trung ương ngoại vực, cũng chính là nơi cử hành Thệ Tông đại hội, hiện tại các ngươi còn ba ngày thời gian hoạt động, trong ba ngày này chỉ cho phép lưu ở trong thành, nơi này còn có đủ loại linh thảo cao giai, linh kỹ, linh khí…chỉ cần các ngươi muốn được nơi này đều có, các ngươi có thể sử dụng linh thạch thu mua, cũng có thể lấy đồ vật cùng giai trao đổi, nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ một điểm, bên trong Vạn Thú thành tuyệt đối không được động võ, bằng không chẳng những các ngươi gặp tai ương, cho dù là người của Thập Linh tông cũng không chịu được, mọi người tận lực nhớ kỹ đừng xung đột với người khác, bằng không sẽ bị phạt trục xuất tông môn, nghe rõ chưa?
Các đệ tử cùng kêu lên:
- Nghe rõ ràng!
Các đệ tử đã nghe Phương Dật Thiên nói rõ về Vạn Thú Thành nên cho dù Nhậm An Dật không nhắc nhở thì bọn hắn cũng không ngu ngốc đi kiếm chuyện rồi bồi mạng mình vào. Nhậm An Dật thấy vậy thì gật đầu, nói tiếp:
- Tốt, bây giờ Phương trưởng lão mang các ngươi xuống ổn định trước, đợi lát nữa có thể tùy ý đi vào thành nhìn xem, cũng có thể ở lại trong phòng tĩnh tu.
Sau khi ổn định mọi thứ xong thì Lý Hồng Vân liền cùng Lý Hàn đi dạo Vạn Thú Thành, lúc này không chỉ bọn họ mà nhiều người khác cũng hứng thú đi thăm quan tòa thành có vạn năm lịch sự này.
Đi ra ngoài đường lớn, hai người mới chú ý tới bốn phía Vạn Thú thành đều là núi đá, xuyên thẳng trời xanh, thoạt nhìn thập phần tráng lệ, mà các cửa hàng đại bộ phận xây dưới chân núi hoặc sườn núi, bốn phía có linh thảo linh thụ điểm xuyết, thỉnh thoảng còn có linh điểu bay lượn, từ xa nhìn lại có vẻ cực kỳ đồ sộ, giống như một bức tranh thủy mặc, làm người cảm thấy như si như say.
Mọi người thẳng đường đi tới, hai bên đều là cửa hàng, các thương nhân không ngừng lớn tiếng hét lớn cùng lữ khách qua lại.
Lý Hàn chú ý thực lực người đi trên đường đều không yếu, võ giả Linh Hải hoặc Linh Thiên đều tùy ý có thể nhìn thấy.
Điều này làm cho Lý Hàn không khỏi cảm khái, nơi này còn phồn hoa hơn cả Thập Linh thành, hơn nữa chỉ nhìn các võ giả còn mạnh mẽ hơn đệ tử cùng chấp sự trong Thập Linh tông không ít.
Trên thân thể họ tản ra khí tức giết chóc không phải người bình thường có được, như vậy đã biết những người này từng trải qua vô số giết chóc mà thành tựu một thân vũ lực, với chiến ý sát phạt của bọn hắn, còn mạnh mẽ hơn cả võ giả cùng cấp với họ.
- Chúng ta đi qua bên quảng trường nhìn xem, nơi đó có thật nhiều linh thảo do dong binh bán ra.
Lý Hồng Vân nói.
Lý Hàn đều không có dị nghị, đi thẳng qua bên quảng trường.
Bởi vì bên thân Lý Hàn là tuyệt sắc mỹ nhân, trong lúc nhất thời khởi lên không ít ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ.
- Mau nhìn, nữ nhân kia thật xinh xắn, so với mấy tao nữ nhân trong Vạn Hoa Các còn đẹp hơn nhiều.
- Vô nghĩa, đem đám tao hàng Vạn Hoa Các so sánh với người ta, quả thật là một đống phân, chỉ có hoa khôi trong Vạn Hoa các còn so sánh được.
- Nói nhỏ thôi, nhìn trang phục của họ hẳn là đệ tử Thập Linh tông, chúng ta không thể đắc tội.
- Hừ, sợ cái gì, trong Vạn Thú thành có ai dám động thủ, trừ phi chán sống.
...........
Lý Hàn và Lý Hồng Vân nghe vậy thì nhíu mày nhưng bọn họ cũng không nói gì vì chỉ vài lời nói mà xảy ra xung đột thì không đáng.
Hai người đi tới quảng trường, dòng người biến thành đông đúc hỗn tạp.
Không ít võ giả bày hàng vỉa hè, mọi người lui tới trên đường ồn ào trao đổi mua bán.
Những võ giả bày hàng đại bộ phận đều là cao thủ linh Thiên Cảnh, còn có không ít người nhìn không thấu cảnh giới, ít nhất phải là cao thủ Địa giai.
Chứng kiến điều này khiến Lý Hàn bị chấn kinh, ngay cả thân là con gái của tông chủ nhưng Lý Hồng Vân cũng khiếp hãi.
Linh Thiên Cảnh đều là lực lượng trung kiên của các tông, mà Địa giai chính là trụ cột vững vàng của các phái.
Nhưng những người có thực lực như vậy lại bày hàng vỉa hè bán linh thảo, điều này làm hai người có chút khó tưởng tượng.
Sau khi kinh hãi qua đi thì Lý Hàn cùng nàng liền đi dạo xung quanh.
Nhìn những linh thảo cao giai này khiến Lý Hàn thân là một Linh Dược sư cảm thấy có chút khao khát, nếu không phải trong không gian giới còn cất chứa, chỉ sợ hắn đã chạy đi mua sắm.
Lý Hàn bồi Lý Hồng Vân đi dạo khắp nơi, đi hơn nửa vòng thì một âm thanh truyền tới.
- Không ngờ gặp được Vân muội ở đây, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Trong tiếng nói, vài thân ảnh từ đằng xa xuất hiện trước mắt hai người.
Đi đầu là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi.
Thanh niên kia mặc trang phục hoa lệ, bên hông có một thanh kiếm khí chớp động linh quang, thần sắc thập phần kiêu căng nhìn chằm chằm Lý Hồng Vân, ánh mắt toát ra lửa nóng. Những người phía sau thì mang theo vẻ cung kính, nhìn bộ dạng chắc là hộ vệ.
Đại bộ phận hộ vệ là cao thủ linh Thiên Cảnh, mà thanh thiếu niên kia là một linh Thiên Cảnh đại thừa cảnh.
- Vân muội, đã lâu không gặp.
Thanh niên kia bỏ qua sự tồn tại của Lý Hàn để trò chuyện với Lý Hồng Vân vì trong mắt hắn, Lý Hàn chỉ là hộ vệ của nàng.
- Xin lỗi, ta không biết ngươi. Bây giờ ta đang cùng tình lang của ta đi dạo, nếu không có việc gì thì xin tránh ra.
Kỳ thật Lý Hồng Vân biết rõ thành niên này nhưng nàng bây giờ đang ở bên Lý Hàn nên không muốn tiếp xúc với nam nhân khác.
Thanh niên kia nghe Lý Hồng Vân nói vậy thì sắc mặt thanh niên kia biến thành xanh mét, nắm chặt hai tay, ánh mắt tức giận nhìn Lý Hồng Vân, sau đó hít sâu một hơi, thần sắc dịu hơn một chút. Sau đó hắn kinh thường nhìn Lý Hàn rồi nói:
- Ngươi là tình lang của Vân muội?
Lý Hàn chưa kịp nói gì thì thanh niên đó lại nói tiếp:
- Ngươi không xứng! Buông tay Vân muội đi, ta cho ngươi ít linh thạch để bồi thường.
Nói rồi nhẫn trữ vật hắn lóe lên một cái, một chồng linh thạch như ngọn núi nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt Lý Hàn, sau đó hắn kinh thường nói tiếp:
- Thế nào, như vậy là đủ rồi chứ.
Trong lòng thanh niên này tin chắc cả đời Lý Hàn chưa bao giờ thấy được nhiều linh thạch như vậy nên dám chắc sẽ đồng ý với ý kiến của hắn, sau khi Lý Hàn buông tay khiến Lý Hồng Vân đau khổ thì hắn sẽ thừa dịp hư mà vào, cưới nàng ta về nhà. Đến lúc đó thì hắn sẽ cho tiện nhân này biết cái tội dám làm mất mặt hắn trước mặt các thuộc hạ, cảm thấy kế hoạch này quá hoàn toàn nên trong lòng hắn vô cùng đắc ý.
Lý Hàn nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của thanh niên trước mặt mà trong lòng khó hiểu, không ngờ trên đời có tên ngu ngốc như vậy. Hắn không muốn lãng phí với tên ngu ngốc này nên liền lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Cẩu từ nơi nào tới, cút mau cho ta!
Vừa nói xong, một cỗ uy áp cường đại hướng thanh niên kia áp tới.
- Ngươi....
Thanh niên kia đang đắc ý thì tự nhiên bị Lý Hàn chửi nên tính mở miệng chửi lại nhưng lúc này cổ họng hắn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khuôn mặt đỏ lên, miệng không nghẹn ra được nửa chữ.
Lý Hàn không tính làm lớn chuyện nên chỉ dùng uy áp với thanh niên này một lúc rồi thu hồi lại, khiến gã ngã ngồi trên đất mà thở hổn hển. Lý Hàn thấy vậy liền kéo tay Lý Hồng Vân tiếp tục đi dạo. Thanh niên kia ngồi dưới đất híp mắt oán độc nhìn hai người Lý Hàn, trong lòng hạ xuống quyết định.
Rời khỏi sự quấy rầy của thanh niên kia thì Lý Hồng Vân liền nói cho Lý Hàn biết danh tính của thanh niên, người đó là tam thái tử của Bách Thiên Tông, tên là Lục Thiên Hổ.
Lý Hàn nghe xong thì gật đầu đã hiểu, đồng thời trong lòng hắn cảm thấy bản thân hình như có duyên Bách Thiên Tông này sao đó, nhiều chuyện của hắn đều có liên quan đến tông môn này.
Sau khi đi dạo một vòng xong thì hai người liên quay về, ngày hôm sau thì một mình Lý Hàn đi ra quảng trường tản bộ một vòng, thu mua không ít linh thảo cao giai, tổng cộng chi tiêu gần vạn linh thạch hạ phẩm.
Tới ngày thứ ba Lý Hàn không ra khỏi viện, ở lại trong phòng luyện chế không ít đan dược Hồi Lực đan và đan dược chữa thương, chuẩn bị khi cần đến.
Tới ngày kế tiếp, người của Thập Linh tông đều tập trung trước sân viện đại sảnh.
Mọi người đều thay đổi võ phục thống nhất, vì phương tiện không trộn lẫn với người khác trong Thệ Tông đại hội.
Phương Dật Thiên nhìn xuống các đệ tử đã đến đông đủ, sau đó nói:
- Các ngươi đi theo ta, thái thượng trưởng lão đã đi trước một bước.
- Được.
Mọi người đáp ứng, sau đó mọi người cùng đi theo Phương Dật Thiên.
Trước lối vào cốc khẩu do Song Thạch Phong trấn áp đứng đầy người, mỗi tông đều phân định khu vực hạ trại nghỉ ngơi.
Những người này đại đa số đều là thanh niên tài tuấn các tông, mỗi người đều là Linh Thiên Cảnh đại thừa cảnh, vẻ mặt tuấn ngạo đến cực điểm.
Bọn họ được xem là nhân vật thiên tài trong khu vực ngoại vực nơi này, mắt cao hơn đầu, nhìn người khác đều mang theo vẻ xem thường.
Bên trong một gian đại sảnh, điện chủ Kim Quang Điện Nhậm An Dật cùng với sư nương Lý Hồng Ngọc và sư bá Lâm Kiếm Trần cũng có mặt ở đây. Ngoài ra còn có hai lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào.
Mọi người đều không xa lạ đối với hai lão giả này, chính là hai vị trưởng lão đời trước trấn thủ Mật Địa tháp.
Hai người bọn họ là thân huynh đệ huyết thống, nhưng bình thường xưng hô sư huynh đệ, sư huynh là Ngô Hữu Lai, sư đệ là Ngô Hữu Khứ.
Đặc biệt nhất chính là lão giả lông mày tu che phủ nửa gương mặt có khí tức vô cùng bình thường đang ngồi uống trà ở chủ vị, nhưng vừa nhìn một cái thì tâm hồn Lý Hàn liền run lên vì hắn thấy được lão giả này có thực lực Linh Sơn trung thừa cảnh.
Xem ra đây chính là một trong các lão tổ của Thập Linh Tông.
Đúng như Lý Hàn đoán, ngay khi các đệ tử vừa nhìn thấy lão giả ngồi ở chủ vị đều lập tức khom người hành lễ:
- Đệ tử gặp qua thái thượng trưởng lão.
Người này chính là một trong ba thái thượng trưởng lão có thân phận cao quý nhất trong Thập Linh Tông, tên là Mộc Ân.
Lão giả nhẹ nhàng phát tay, nói:
- Miễn đi!
Nghe thấy vậy thì tất cả đệ tử liên đứng lên rồi thi lễ lần lượt các vị trưởng lão khác trong đại sảnh, sau đó đứng chờ phân phó.
Lúc này thì Nhậm An Dật liền lên tiếng:
- Ta sẽ nhắc nhở quy tắc ở đây cho các ngươi biết, liệu hồn nghe cho kỹ: Vạn Thú thành đã cách Thập Linh tông chúng ta xa vạn dặm, là vùng đất trung ương ngoại vực, cũng chính là nơi cử hành Thệ Tông đại hội, hiện tại các ngươi còn ba ngày thời gian hoạt động, trong ba ngày này chỉ cho phép lưu ở trong thành, nơi này còn có đủ loại linh thảo cao giai, linh kỹ, linh khí…chỉ cần các ngươi muốn được nơi này đều có, các ngươi có thể sử dụng linh thạch thu mua, cũng có thể lấy đồ vật cùng giai trao đổi, nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ một điểm, bên trong Vạn Thú thành tuyệt đối không được động võ, bằng không chẳng những các ngươi gặp tai ương, cho dù là người của Thập Linh tông cũng không chịu được, mọi người tận lực nhớ kỹ đừng xung đột với người khác, bằng không sẽ bị phạt trục xuất tông môn, nghe rõ chưa?
Các đệ tử cùng kêu lên:
- Nghe rõ ràng!
Các đệ tử đã nghe Phương Dật Thiên nói rõ về Vạn Thú Thành nên cho dù Nhậm An Dật không nhắc nhở thì bọn hắn cũng không ngu ngốc đi kiếm chuyện rồi bồi mạng mình vào. Nhậm An Dật thấy vậy thì gật đầu, nói tiếp:
- Tốt, bây giờ Phương trưởng lão mang các ngươi xuống ổn định trước, đợi lát nữa có thể tùy ý đi vào thành nhìn xem, cũng có thể ở lại trong phòng tĩnh tu.
Sau khi ổn định mọi thứ xong thì Lý Hồng Vân liền cùng Lý Hàn đi dạo Vạn Thú Thành, lúc này không chỉ bọn họ mà nhiều người khác cũng hứng thú đi thăm quan tòa thành có vạn năm lịch sự này.
Đi ra ngoài đường lớn, hai người mới chú ý tới bốn phía Vạn Thú thành đều là núi đá, xuyên thẳng trời xanh, thoạt nhìn thập phần tráng lệ, mà các cửa hàng đại bộ phận xây dưới chân núi hoặc sườn núi, bốn phía có linh thảo linh thụ điểm xuyết, thỉnh thoảng còn có linh điểu bay lượn, từ xa nhìn lại có vẻ cực kỳ đồ sộ, giống như một bức tranh thủy mặc, làm người cảm thấy như si như say.
Mọi người thẳng đường đi tới, hai bên đều là cửa hàng, các thương nhân không ngừng lớn tiếng hét lớn cùng lữ khách qua lại.
Lý Hàn chú ý thực lực người đi trên đường đều không yếu, võ giả Linh Hải hoặc Linh Thiên đều tùy ý có thể nhìn thấy.
Điều này làm cho Lý Hàn không khỏi cảm khái, nơi này còn phồn hoa hơn cả Thập Linh thành, hơn nữa chỉ nhìn các võ giả còn mạnh mẽ hơn đệ tử cùng chấp sự trong Thập Linh tông không ít.
Trên thân thể họ tản ra khí tức giết chóc không phải người bình thường có được, như vậy đã biết những người này từng trải qua vô số giết chóc mà thành tựu một thân vũ lực, với chiến ý sát phạt của bọn hắn, còn mạnh mẽ hơn cả võ giả cùng cấp với họ.
- Chúng ta đi qua bên quảng trường nhìn xem, nơi đó có thật nhiều linh thảo do dong binh bán ra.
Lý Hồng Vân nói.
Lý Hàn đều không có dị nghị, đi thẳng qua bên quảng trường.
Bởi vì bên thân Lý Hàn là tuyệt sắc mỹ nhân, trong lúc nhất thời khởi lên không ít ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ.
- Mau nhìn, nữ nhân kia thật xinh xắn, so với mấy tao nữ nhân trong Vạn Hoa Các còn đẹp hơn nhiều.
- Vô nghĩa, đem đám tao hàng Vạn Hoa Các so sánh với người ta, quả thật là một đống phân, chỉ có hoa khôi trong Vạn Hoa các còn so sánh được.
- Nói nhỏ thôi, nhìn trang phục của họ hẳn là đệ tử Thập Linh tông, chúng ta không thể đắc tội.
- Hừ, sợ cái gì, trong Vạn Thú thành có ai dám động thủ, trừ phi chán sống.
...........
Lý Hàn và Lý Hồng Vân nghe vậy thì nhíu mày nhưng bọn họ cũng không nói gì vì chỉ vài lời nói mà xảy ra xung đột thì không đáng.
Hai người đi tới quảng trường, dòng người biến thành đông đúc hỗn tạp.
Không ít võ giả bày hàng vỉa hè, mọi người lui tới trên đường ồn ào trao đổi mua bán.
Những võ giả bày hàng đại bộ phận đều là cao thủ linh Thiên Cảnh, còn có không ít người nhìn không thấu cảnh giới, ít nhất phải là cao thủ Địa giai.
Chứng kiến điều này khiến Lý Hàn bị chấn kinh, ngay cả thân là con gái của tông chủ nhưng Lý Hồng Vân cũng khiếp hãi.
Linh Thiên Cảnh đều là lực lượng trung kiên của các tông, mà Địa giai chính là trụ cột vững vàng của các phái.
Nhưng những người có thực lực như vậy lại bày hàng vỉa hè bán linh thảo, điều này làm hai người có chút khó tưởng tượng.
Sau khi kinh hãi qua đi thì Lý Hàn cùng nàng liền đi dạo xung quanh.
Nhìn những linh thảo cao giai này khiến Lý Hàn thân là một Linh Dược sư cảm thấy có chút khao khát, nếu không phải trong không gian giới còn cất chứa, chỉ sợ hắn đã chạy đi mua sắm.
Lý Hàn bồi Lý Hồng Vân đi dạo khắp nơi, đi hơn nửa vòng thì một âm thanh truyền tới.
- Không ngờ gặp được Vân muội ở đây, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Trong tiếng nói, vài thân ảnh từ đằng xa xuất hiện trước mắt hai người.
Đi đầu là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi.
Thanh niên kia mặc trang phục hoa lệ, bên hông có một thanh kiếm khí chớp động linh quang, thần sắc thập phần kiêu căng nhìn chằm chằm Lý Hồng Vân, ánh mắt toát ra lửa nóng. Những người phía sau thì mang theo vẻ cung kính, nhìn bộ dạng chắc là hộ vệ.
Đại bộ phận hộ vệ là cao thủ linh Thiên Cảnh, mà thanh thiếu niên kia là một linh Thiên Cảnh đại thừa cảnh.
- Vân muội, đã lâu không gặp.
Thanh niên kia bỏ qua sự tồn tại của Lý Hàn để trò chuyện với Lý Hồng Vân vì trong mắt hắn, Lý Hàn chỉ là hộ vệ của nàng.
- Xin lỗi, ta không biết ngươi. Bây giờ ta đang cùng tình lang của ta đi dạo, nếu không có việc gì thì xin tránh ra.
Kỳ thật Lý Hồng Vân biết rõ thành niên này nhưng nàng bây giờ đang ở bên Lý Hàn nên không muốn tiếp xúc với nam nhân khác.
Thanh niên kia nghe Lý Hồng Vân nói vậy thì sắc mặt thanh niên kia biến thành xanh mét, nắm chặt hai tay, ánh mắt tức giận nhìn Lý Hồng Vân, sau đó hít sâu một hơi, thần sắc dịu hơn một chút. Sau đó hắn kinh thường nhìn Lý Hàn rồi nói:
- Ngươi là tình lang của Vân muội?
Lý Hàn chưa kịp nói gì thì thanh niên đó lại nói tiếp:
- Ngươi không xứng! Buông tay Vân muội đi, ta cho ngươi ít linh thạch để bồi thường.
Nói rồi nhẫn trữ vật hắn lóe lên một cái, một chồng linh thạch như ngọn núi nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt Lý Hàn, sau đó hắn kinh thường nói tiếp:
- Thế nào, như vậy là đủ rồi chứ.
Trong lòng thanh niên này tin chắc cả đời Lý Hàn chưa bao giờ thấy được nhiều linh thạch như vậy nên dám chắc sẽ đồng ý với ý kiến của hắn, sau khi Lý Hàn buông tay khiến Lý Hồng Vân đau khổ thì hắn sẽ thừa dịp hư mà vào, cưới nàng ta về nhà. Đến lúc đó thì hắn sẽ cho tiện nhân này biết cái tội dám làm mất mặt hắn trước mặt các thuộc hạ, cảm thấy kế hoạch này quá hoàn toàn nên trong lòng hắn vô cùng đắc ý.
Lý Hàn nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của thanh niên trước mặt mà trong lòng khó hiểu, không ngờ trên đời có tên ngu ngốc như vậy. Hắn không muốn lãng phí với tên ngu ngốc này nên liền lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Cẩu từ nơi nào tới, cút mau cho ta!
Vừa nói xong, một cỗ uy áp cường đại hướng thanh niên kia áp tới.
- Ngươi....
Thanh niên kia đang đắc ý thì tự nhiên bị Lý Hàn chửi nên tính mở miệng chửi lại nhưng lúc này cổ họng hắn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khuôn mặt đỏ lên, miệng không nghẹn ra được nửa chữ.
Lý Hàn không tính làm lớn chuyện nên chỉ dùng uy áp với thanh niên này một lúc rồi thu hồi lại, khiến gã ngã ngồi trên đất mà thở hổn hển. Lý Hàn thấy vậy liền kéo tay Lý Hồng Vân tiếp tục đi dạo. Thanh niên kia ngồi dưới đất híp mắt oán độc nhìn hai người Lý Hàn, trong lòng hạ xuống quyết định.
Rời khỏi sự quấy rầy của thanh niên kia thì Lý Hồng Vân liền nói cho Lý Hàn biết danh tính của thanh niên, người đó là tam thái tử của Bách Thiên Tông, tên là Lục Thiên Hổ.
Lý Hàn nghe xong thì gật đầu đã hiểu, đồng thời trong lòng hắn cảm thấy bản thân hình như có duyên Bách Thiên Tông này sao đó, nhiều chuyện của hắn đều có liên quan đến tông môn này.
Sau khi đi dạo một vòng xong thì hai người liên quay về, ngày hôm sau thì một mình Lý Hàn đi ra quảng trường tản bộ một vòng, thu mua không ít linh thảo cao giai, tổng cộng chi tiêu gần vạn linh thạch hạ phẩm.
Tới ngày thứ ba Lý Hàn không ra khỏi viện, ở lại trong phòng luyện chế không ít đan dược Hồi Lực đan và đan dược chữa thương, chuẩn bị khi cần đến.
Tới ngày kế tiếp, người của Thập Linh tông đều tập trung trước sân viện đại sảnh.
Mọi người đều thay đổi võ phục thống nhất, vì phương tiện không trộn lẫn với người khác trong Thệ Tông đại hội.
Phương Dật Thiên nhìn xuống các đệ tử đã đến đông đủ, sau đó nói:
- Các ngươi đi theo ta, thái thượng trưởng lão đã đi trước một bước.
- Được.
Mọi người đáp ứng, sau đó mọi người cùng đi theo Phương Dật Thiên.
Trước lối vào cốc khẩu do Song Thạch Phong trấn áp đứng đầy người, mỗi tông đều phân định khu vực hạ trại nghỉ ngơi.
Những người này đại đa số đều là thanh niên tài tuấn các tông, mỗi người đều là Linh Thiên Cảnh đại thừa cảnh, vẻ mặt tuấn ngạo đến cực điểm.
Bọn họ được xem là nhân vật thiên tài trong khu vực ngoại vực nơi này, mắt cao hơn đầu, nhìn người khác đều mang theo vẻ xem thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/340
|