Sau khi luyện xong một lượng Tú Nghiên Đan và Trú Nhan Đan thì Lý Hàn lập tức đến Linh Thiên Các để giao cho Nguyễn Bảo Ánh. Sau khi giao xong thì Nguyễn Bảo Ánh cuốn lấy Lý Hàn để trò chuyện, Lý Hàn thấy cũng không gấp nên cũng ở trò chuyện với nàng. Đang nói chuyện với Nguyễn Bảo Ánh thì Lý Hàn cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn liền quay đầu nhìn lại thì thấy ở cửa ra vào đứng một thanh niên áo lam, đang dùng mục quang như giết người theo dõi hắn!
Thanh niên này đại khái 23-24, dáng người thon dài, phong độ nhẹ nhàng, tuyệt đối có thể về hàng ngũ mỹ nam tử. Nhưng làm cho trong nội tâm Lý Hàn khiếp sợ chính là thực lực của người này đã đạt đến Linh Địa Cảnh!
Hơn nữa, người này không phải là loại mới vừa vào Linh Địa Cảnh, người này là một Linh Địa trung thừa cảnh!
Còn trẻ như vậy đã đến được Linh Địa Cảnh, đối với Lý Hàn mà nói là một đả kích tương đối lớn! Mặc dù hắn không thể hiện ra bên ngoài nhưng 18 tuổi đạt đến Linh Hải trung thừa cảnh khiến Lý Hàn có chút đắc ý, cho rằng trên đời này không có ai bằng được hắn. Nhưng khi chứng khiến thiếu niên này, sự đắc ý đó liền biến mất hoàn toàn, hắn lúc này mới hiểu câu " Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân "
Nhưng Lý Hàn lập tức đem phần thất lạc này đuổi ra khỏi nội tâm, luận nếu luận thời gian tu luyện chính thức, hắn cũng chỉ có một năm cũng chưa tới, giờ phút này đứng ở Linh Hải Cảnh trung thừa cảnh!
Có Âm Dương Hộn Độn Quyết cùng Âm Dương Đỉnh trong thức hải, hắn tiến cảnh tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào!
Đây là tự tin của hắn!
- Chết đi!
Thanh niên áo lam này quát lên một tiếng lớn, một tay phất lên, một thanh sắc đại thủ từ trên trời giáng xuống, đối với Lý Hàn hung hăng vỗ xuống.
Thật sự là quá bá đạo!
Nhưng một Linh Địa Cảnh cường giả giận dữ ra tay, cái này há lại là Linh Hải Cảnh Cảnh linh giả có thể né tránh? Đừng nói Linh Hải Cảnh Cảnh, cho dù là Linh Thiên Cảnh viên mãn, ở trong mắt Linh Địa Cảnh cũng chỉ là con kiến hôi, lật tay có thể trấn áp!
Đùng!
Bàn tay thanh sắc chụp xuống, Lý Hàn bị đánh bay đi, đồng thời Lý Hàn cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn thì trắng bệch, hiển nhiên Lý Hàn đã bị thương nặng! Bất quá, bất kể như thế nào, Lý Hàn đã chịu được một kích này!
Thanh niên kia chứng khiến một màn này liền kiếp sợ, mặc dù một kích tùy tay nhưng dù sao hắn cũng là Linh Địa Cảnh, đừng nói Linh Hải Cảnh, cho dù là Linh Thiên Cảnh dính một đòn này cũng phải đi đời nhà ma, mà tiểu từ này vẫn còn sống. Qủa thật bất khả tư nghị!
Ánh mắt của thanh niên này chuyển động một cái liền tức giận, quát:
- Hảo hảo hảo, ngươi rõ ràng đem bảo vật bực này đưa cho hắn!
Những lời này hắn lại nói với Nguyễn Bảo Ánh.
Chắc chắn trên người tiểu tử này mặc phòng vệ giáp và để có thể để cho một Linh Hải Cảnh dính một chiêu của Linh Địa Cảnh mà không chết, phòng vệ giáp này ít nhất cũng là lục giai. Mà ở nơi khỉ ho có gày, lấy đâu ra bảo vật bậc này nên hắn có thể dám chắc là phòng vệ giáp mà tiểu tử này đang mặc là do Nguyễn Bảo Ánh đưa cho hắn.
- Hạ Nhạc Phong, ngươi làm trò gì vậy?
Nguyễn Bảo Ánh chỉ vẹn vẹn có Luyện Thể Cảnh, lúc này mới phản ứng tới, giống như một con mèo bị dẫm đuôi, lập tức giương nanh múa vuốt.
- Hừ, ta vì ngươi ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, nhưng ngươi lại cùng tiểu tử này liếc mắt đưa tình!
Thanh niên áo lam bị gọi Hạ Nhạc Phong nổi giận đùng đùng.
- Nguyễn Bảo Ánh, ngươi quên thanh mai trúc mã như ta sao?
- Hừ! Hạ Nhạc Phong, ngươi nói lời này không cảm thấy buồn nôn sao?
Nguyễn Bảo Ánh đồng dạng nổi trận lôi đình.
- Ai thanh mai trúc mã với ngươi, bản cô nương ghét nhất là loại người theo đuôi như ngươi, nhanh cút cho bản cô nương!
Lồng ngực Hạ Nhạc Phong kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhưng hắn rõ ràng ngạnh sanh đè xuống, ngược lại đổi một bộ ôn nhu nói:
- Ánh nhi, ta là tuyệt không buông tha!
Ánh mắt của hắn xẹt qua Lý Hàn nói:
- Tiểu tử, Ánh nhi không phải là loại tiểu nhân như ngươi có thể nhúng chàm! Coi như là suy nghĩ, cũng là một đại tội! Ngươi sau này nếu còn dám dây dưa Ánh nhi, bản công tử sẽ đem ngươi cùng cả gia tộc ngươi xóa đi!
Nói ra lời nói này xong, thân hình Hạ Nhạc Phong bắn ra, lập tức biến mất vô tung.
Sắc mặt Lý Hàn tràn đầy sự rét lạnh!
Vừa rồi, nếu không phải Luyện Thể tầng của hắn đã đại thành thì hắn chắc chắn bị Hạ Nhạc Phong một chưởng chụp chết! Mà càng làm cho hắn sinh phẫn nộ chính là, đối phương căn bản không có để hắn vào mắt, vô luận là đối với hắn ra tay, hoặc là phiêu nhiên rời đi, đều là tùy tâm sở dục, xem hắn như không có gì!
Cảm giác như vậy làm cho hắn rất uất ức, khó chịu không thôi!
Lý Hàn không thích sinh sự, nhưng cũng không sợ phiền phức! Hạ Nhạc Phong chọc phải trên đầu của hắn, vậy hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Thực lực, hắn cần thực lực càng cường đại!
- Ta muốn trở nên càng mạnh! Ta nhất định phải trở nên càng mạnh!
Trong lòng Lý Hàn hò hét, triệt để đốt tâm linh khao khát cường đại của hắn!
- Ăn vào, ngươi không sao chứ!
Nguyễn Bảo Ánh nhìn địa phương Hạ Nhạc Phong biến mất oán hận trừng mắt liếc, lúc này mới đưa một viên linh dược cho Lý Hàn.
- Yên tâm, tên kia không giết được ta đâu!
Lý Hàn tiếp nhận đan dược từ tay Nguyễn Bảo Ánh, nhận ra đây là ngũ giai linh dược dùng để chữa thương, mặc dù cảm thấy khá tiếc nhưng hắn vẫn uốt nào. Mặc dù không chết nhưng bị dính một kích của cường giả Linh Địa Cảnh nên hắn cũng bị thương rất nặng, có đan dược này thì tốc độ hồi phục của hắn sẽ mau hơn. Lý Hàn vừa hồi phục thương thế vừa nói với Nguyễn Bảo Ánh:
- Tên lúc nãy là ai?
Thanh âm của Lý Hàn tràn đầy sự băng giá.
- Tên đó là Hạ Nhạc Phong, là người của Hạ gia. Hạ gia cùng Nguyễn gia chúng ta không sai biệt lắm, đều có Linh Thần Cảnh cường giả tọa trấn đại gia tộc, hiện tại ngươi đắc tội hắn, có thể rất phiền toái!
Nguyễn Bảo Ánh nói.
Lý Hàn tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng, ý là cái này còn không phải bởi vì nàng!
Thấy Lý Hàn liếc nhìn mình thì Nguyễn Bảo Ánh nhíu mày nói:
- Ngươi nhìn ta làm cái gì?
- Còn không vì hắn xem trọng cô mới ra tay với ta à?
Hạ Nhạc Phong đột nhiên hạ sát thủ, hiển nhiên là cho rằng Nguyễn Bảo Ánh cùng hắn có quan hệ không minh bạch gì, tuy Lý Hàn sẽ không vì vậy giận chó đánh mèo với Nguyễn Bảo Ánh, nhưng hắn cảm thấy nên trách xa nữ nhân này thì tốt hơn.
- Hừ, còn không phải coi trọng thân phận và thân hình của lão nương sao!
Nguyễn Bảo Ánh mặt mũi tràn đầy khinh thường, vẫn không quên dùng hai tay nâng lấy bộ ngực ngạo nhân của mình lên.
Nàng thật đúng là dám nói ah!
Bất quá, nhìn sóng sữa mãnh liệt đồ sộ, dù cho Lý Hàn cũng nhịn không được nuốt nước miếng, xác thực bộ ngực này rất đáng chú ý, làm cho nam nhân nhìn vào thì muốn sờ, nữ nhân nhìn là muốn tháo xuống.
Nhưng có một điều làm Lý Hàn thắc mắc là Nguyễn Bảo Ánh đường đường là cháu gái của siêu cấp cường giả Linh Thần Cảnh nhưng tại sao nàng chỉ có thực lực Luyện Thể Cảnh. Cho dù nàng chỉ sở hữu linh căn nhất cấp nhưng với sức mạnh của Linh Thần Cảnh thì chuyện biến nàng thành Linh Địa Cảnh, Linh Sơn Cảnh chẳng phải chuyện dễ dàng hay sao?
Vì thắc mắc này nên Lý Hàn liền dùng Thiên Nhãn nhìn vào nội thể của Nguyễn Bảo Ánh, nhìn qua thì hắn đã biết vì sao Nguyễn Bảo Ánh chỉ là Luyện Thể Cảnh vì linh căn của nàng đã bị hư hại nên cho dù làm cách gì thì nàng cũng sẽ không thể thăng cấp được. Nhưng từ đây thì Lý Hàn lại có thắc mắc mới là vì sao nàng không dùng linh dược để chữa trị linh căn bị hư hại?
Sở dĩ Lý Hàn thắc mắc như vậy là vì trong Luyện Dược quyết có ghi lại một loại đan phương dùng để chữa trị linh căn. Có một điều Lý Hàn không biết là đan dược để chữa trị linh căn đã biến mất trên Linh Giả lục địa, cho dù gia gia của Nguyễn Bảo Ánh có huy động sức mạnh của gia tộc nhưng cũng không tìm được bao nhiêu manh mối về đan dược đó nên y chỉ có thể dùng thiên tài địa bảo để kéo dài mạng sống của Nguyễn Bảo Ánh.
Nên nếu Lý Hàn công bố đan phương có thể chữa trị linh căn này ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây nên một chấn động chưa từng thấy trên lục địa. Nhưng cho dù hắn biết thì hắn cũng sẽ không công bố đan phương này ra bên ngoài vì hắn không muốn trở thành con mồi của những thế lực lớn.
Tuy hắn có đan phương nhưng lúc này hắn cũng không có khả năng để luyện ra được vì đó là ngũ giai linh dược nhưng nếu sau này hắn có thể luyện ra ngũ giai linh dược thì chắc chắn hắn sẽ luyện đan dược này cho Nguyễn Bảo Ánh vì mối giao tình hai bên.
Thật ra còn cách khác để chữa trị linh căn mà không cần dùng đến linh dược, đó chính là chỉ cần song tu với Lý Hàn là được.
Vì trong người Lý Hàn có Âm Dương khí, mà vạn vật trong thiên địa đều từ Âm Dương khí sinh ra nên chỉ cần Lý Hàn truyền Âm Dương khí qua con đường song tu thì linh căn có hư nặng như thế nào đi chăng nữa cũng có thể chữa khỏi. Mặc dù biết cách đó nhưng Lý Hàn không dám nói ra vì chỉ cần nói ra thì chưa biết Nguyễn Bảo Ánh có tin hay là không thì chắc chắn sẽ gây thù với Linh Thần Cảnh vì dám " ăn " cháu gái yêu quý của y khi không được phép của y.
Khi không lại gây thù với một Linh Thần Cảnh, cho dù Lý Hàn có ngu ngốc cỡ nào cũng biết là không nên.
Vì vậy sau khi nhìn sơ qua Nguyễn Bảo Ánh thì Lý Hàn mắt xem mũi, mũi hướng tâm, tập trung để trị thương.
Hắn liền quay đầu nhìn lại thì thấy ở cửa ra vào đứng một thanh niên áo lam, đang dùng mục quang như giết người theo dõi hắn!
Thanh niên này đại khái 23-24, dáng người thon dài, phong độ nhẹ nhàng, tuyệt đối có thể về hàng ngũ mỹ nam tử. Nhưng làm cho trong nội tâm Lý Hàn khiếp sợ chính là thực lực của người này đã đạt đến Linh Địa Cảnh!
Hơn nữa, người này không phải là loại mới vừa vào Linh Địa Cảnh, người này là một Linh Địa trung thừa cảnh!
Còn trẻ như vậy đã đến được Linh Địa Cảnh, đối với Lý Hàn mà nói là một đả kích tương đối lớn! Mặc dù hắn không thể hiện ra bên ngoài nhưng 18 tuổi đạt đến Linh Hải trung thừa cảnh khiến Lý Hàn có chút đắc ý, cho rằng trên đời này không có ai bằng được hắn. Nhưng khi chứng khiến thiếu niên này, sự đắc ý đó liền biến mất hoàn toàn, hắn lúc này mới hiểu câu " Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân "
Nhưng Lý Hàn lập tức đem phần thất lạc này đuổi ra khỏi nội tâm, luận nếu luận thời gian tu luyện chính thức, hắn cũng chỉ có một năm cũng chưa tới, giờ phút này đứng ở Linh Hải Cảnh trung thừa cảnh!
Có Âm Dương Hộn Độn Quyết cùng Âm Dương Đỉnh trong thức hải, hắn tiến cảnh tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào!
Đây là tự tin của hắn!
- Chết đi!
Thanh niên áo lam này quát lên một tiếng lớn, một tay phất lên, một thanh sắc đại thủ từ trên trời giáng xuống, đối với Lý Hàn hung hăng vỗ xuống.
Thật sự là quá bá đạo!
Nhưng một Linh Địa Cảnh cường giả giận dữ ra tay, cái này há lại là Linh Hải Cảnh Cảnh linh giả có thể né tránh? Đừng nói Linh Hải Cảnh Cảnh, cho dù là Linh Thiên Cảnh viên mãn, ở trong mắt Linh Địa Cảnh cũng chỉ là con kiến hôi, lật tay có thể trấn áp!
Đùng!
Bàn tay thanh sắc chụp xuống, Lý Hàn bị đánh bay đi, đồng thời Lý Hàn cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn thì trắng bệch, hiển nhiên Lý Hàn đã bị thương nặng! Bất quá, bất kể như thế nào, Lý Hàn đã chịu được một kích này!
Thanh niên kia chứng khiến một màn này liền kiếp sợ, mặc dù một kích tùy tay nhưng dù sao hắn cũng là Linh Địa Cảnh, đừng nói Linh Hải Cảnh, cho dù là Linh Thiên Cảnh dính một đòn này cũng phải đi đời nhà ma, mà tiểu từ này vẫn còn sống. Qủa thật bất khả tư nghị!
Ánh mắt của thanh niên này chuyển động một cái liền tức giận, quát:
- Hảo hảo hảo, ngươi rõ ràng đem bảo vật bực này đưa cho hắn!
Những lời này hắn lại nói với Nguyễn Bảo Ánh.
Chắc chắn trên người tiểu tử này mặc phòng vệ giáp và để có thể để cho một Linh Hải Cảnh dính một chiêu của Linh Địa Cảnh mà không chết, phòng vệ giáp này ít nhất cũng là lục giai. Mà ở nơi khỉ ho có gày, lấy đâu ra bảo vật bậc này nên hắn có thể dám chắc là phòng vệ giáp mà tiểu tử này đang mặc là do Nguyễn Bảo Ánh đưa cho hắn.
- Hạ Nhạc Phong, ngươi làm trò gì vậy?
Nguyễn Bảo Ánh chỉ vẹn vẹn có Luyện Thể Cảnh, lúc này mới phản ứng tới, giống như một con mèo bị dẫm đuôi, lập tức giương nanh múa vuốt.
- Hừ, ta vì ngươi ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, nhưng ngươi lại cùng tiểu tử này liếc mắt đưa tình!
Thanh niên áo lam bị gọi Hạ Nhạc Phong nổi giận đùng đùng.
- Nguyễn Bảo Ánh, ngươi quên thanh mai trúc mã như ta sao?
- Hừ! Hạ Nhạc Phong, ngươi nói lời này không cảm thấy buồn nôn sao?
Nguyễn Bảo Ánh đồng dạng nổi trận lôi đình.
- Ai thanh mai trúc mã với ngươi, bản cô nương ghét nhất là loại người theo đuôi như ngươi, nhanh cút cho bản cô nương!
Lồng ngực Hạ Nhạc Phong kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhưng hắn rõ ràng ngạnh sanh đè xuống, ngược lại đổi một bộ ôn nhu nói:
- Ánh nhi, ta là tuyệt không buông tha!
Ánh mắt của hắn xẹt qua Lý Hàn nói:
- Tiểu tử, Ánh nhi không phải là loại tiểu nhân như ngươi có thể nhúng chàm! Coi như là suy nghĩ, cũng là một đại tội! Ngươi sau này nếu còn dám dây dưa Ánh nhi, bản công tử sẽ đem ngươi cùng cả gia tộc ngươi xóa đi!
Nói ra lời nói này xong, thân hình Hạ Nhạc Phong bắn ra, lập tức biến mất vô tung.
Sắc mặt Lý Hàn tràn đầy sự rét lạnh!
Vừa rồi, nếu không phải Luyện Thể tầng của hắn đã đại thành thì hắn chắc chắn bị Hạ Nhạc Phong một chưởng chụp chết! Mà càng làm cho hắn sinh phẫn nộ chính là, đối phương căn bản không có để hắn vào mắt, vô luận là đối với hắn ra tay, hoặc là phiêu nhiên rời đi, đều là tùy tâm sở dục, xem hắn như không có gì!
Cảm giác như vậy làm cho hắn rất uất ức, khó chịu không thôi!
Lý Hàn không thích sinh sự, nhưng cũng không sợ phiền phức! Hạ Nhạc Phong chọc phải trên đầu của hắn, vậy hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Thực lực, hắn cần thực lực càng cường đại!
- Ta muốn trở nên càng mạnh! Ta nhất định phải trở nên càng mạnh!
Trong lòng Lý Hàn hò hét, triệt để đốt tâm linh khao khát cường đại của hắn!
- Ăn vào, ngươi không sao chứ!
Nguyễn Bảo Ánh nhìn địa phương Hạ Nhạc Phong biến mất oán hận trừng mắt liếc, lúc này mới đưa một viên linh dược cho Lý Hàn.
- Yên tâm, tên kia không giết được ta đâu!
Lý Hàn tiếp nhận đan dược từ tay Nguyễn Bảo Ánh, nhận ra đây là ngũ giai linh dược dùng để chữa thương, mặc dù cảm thấy khá tiếc nhưng hắn vẫn uốt nào. Mặc dù không chết nhưng bị dính một kích của cường giả Linh Địa Cảnh nên hắn cũng bị thương rất nặng, có đan dược này thì tốc độ hồi phục của hắn sẽ mau hơn. Lý Hàn vừa hồi phục thương thế vừa nói với Nguyễn Bảo Ánh:
- Tên lúc nãy là ai?
Thanh âm của Lý Hàn tràn đầy sự băng giá.
- Tên đó là Hạ Nhạc Phong, là người của Hạ gia. Hạ gia cùng Nguyễn gia chúng ta không sai biệt lắm, đều có Linh Thần Cảnh cường giả tọa trấn đại gia tộc, hiện tại ngươi đắc tội hắn, có thể rất phiền toái!
Nguyễn Bảo Ánh nói.
Lý Hàn tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng, ý là cái này còn không phải bởi vì nàng!
Thấy Lý Hàn liếc nhìn mình thì Nguyễn Bảo Ánh nhíu mày nói:
- Ngươi nhìn ta làm cái gì?
- Còn không vì hắn xem trọng cô mới ra tay với ta à?
Hạ Nhạc Phong đột nhiên hạ sát thủ, hiển nhiên là cho rằng Nguyễn Bảo Ánh cùng hắn có quan hệ không minh bạch gì, tuy Lý Hàn sẽ không vì vậy giận chó đánh mèo với Nguyễn Bảo Ánh, nhưng hắn cảm thấy nên trách xa nữ nhân này thì tốt hơn.
- Hừ, còn không phải coi trọng thân phận và thân hình của lão nương sao!
Nguyễn Bảo Ánh mặt mũi tràn đầy khinh thường, vẫn không quên dùng hai tay nâng lấy bộ ngực ngạo nhân của mình lên.
Nàng thật đúng là dám nói ah!
Bất quá, nhìn sóng sữa mãnh liệt đồ sộ, dù cho Lý Hàn cũng nhịn không được nuốt nước miếng, xác thực bộ ngực này rất đáng chú ý, làm cho nam nhân nhìn vào thì muốn sờ, nữ nhân nhìn là muốn tháo xuống.
Nhưng có một điều làm Lý Hàn thắc mắc là Nguyễn Bảo Ánh đường đường là cháu gái của siêu cấp cường giả Linh Thần Cảnh nhưng tại sao nàng chỉ có thực lực Luyện Thể Cảnh. Cho dù nàng chỉ sở hữu linh căn nhất cấp nhưng với sức mạnh của Linh Thần Cảnh thì chuyện biến nàng thành Linh Địa Cảnh, Linh Sơn Cảnh chẳng phải chuyện dễ dàng hay sao?
Vì thắc mắc này nên Lý Hàn liền dùng Thiên Nhãn nhìn vào nội thể của Nguyễn Bảo Ánh, nhìn qua thì hắn đã biết vì sao Nguyễn Bảo Ánh chỉ là Luyện Thể Cảnh vì linh căn của nàng đã bị hư hại nên cho dù làm cách gì thì nàng cũng sẽ không thể thăng cấp được. Nhưng từ đây thì Lý Hàn lại có thắc mắc mới là vì sao nàng không dùng linh dược để chữa trị linh căn bị hư hại?
Sở dĩ Lý Hàn thắc mắc như vậy là vì trong Luyện Dược quyết có ghi lại một loại đan phương dùng để chữa trị linh căn. Có một điều Lý Hàn không biết là đan dược để chữa trị linh căn đã biến mất trên Linh Giả lục địa, cho dù gia gia của Nguyễn Bảo Ánh có huy động sức mạnh của gia tộc nhưng cũng không tìm được bao nhiêu manh mối về đan dược đó nên y chỉ có thể dùng thiên tài địa bảo để kéo dài mạng sống của Nguyễn Bảo Ánh.
Nên nếu Lý Hàn công bố đan phương có thể chữa trị linh căn này ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây nên một chấn động chưa từng thấy trên lục địa. Nhưng cho dù hắn biết thì hắn cũng sẽ không công bố đan phương này ra bên ngoài vì hắn không muốn trở thành con mồi của những thế lực lớn.
Tuy hắn có đan phương nhưng lúc này hắn cũng không có khả năng để luyện ra được vì đó là ngũ giai linh dược nhưng nếu sau này hắn có thể luyện ra ngũ giai linh dược thì chắc chắn hắn sẽ luyện đan dược này cho Nguyễn Bảo Ánh vì mối giao tình hai bên.
Thật ra còn cách khác để chữa trị linh căn mà không cần dùng đến linh dược, đó chính là chỉ cần song tu với Lý Hàn là được.
Vì trong người Lý Hàn có Âm Dương khí, mà vạn vật trong thiên địa đều từ Âm Dương khí sinh ra nên chỉ cần Lý Hàn truyền Âm Dương khí qua con đường song tu thì linh căn có hư nặng như thế nào đi chăng nữa cũng có thể chữa khỏi. Mặc dù biết cách đó nhưng Lý Hàn không dám nói ra vì chỉ cần nói ra thì chưa biết Nguyễn Bảo Ánh có tin hay là không thì chắc chắn sẽ gây thù với Linh Thần Cảnh vì dám " ăn " cháu gái yêu quý của y khi không được phép của y.
Khi không lại gây thù với một Linh Thần Cảnh, cho dù Lý Hàn có ngu ngốc cỡ nào cũng biết là không nên.
Vì vậy sau khi nhìn sơ qua Nguyễn Bảo Ánh thì Lý Hàn mắt xem mũi, mũi hướng tâm, tập trung để trị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/340
|