Trên khuôn mặt trắng bệch của Đào Thương lộ nụ cười nhạt, không còn là bộ dáng hồn bị bắt mất nữa.
Gã trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ vài vị cô nương không nể mặt Đào Thương đến thế sao?
Lúc này Thái Ung cảm thấy khiến xé rách da mặt thì không tốt, ở bên cạnh ra tiếng điều hòa:
- Xin Đào công tử đừng trách, mấy con bé này trời sinh tính bướng bỉnh, hy vọng công tử đừng trách tội.
Tỷ muội Hàn Tuyết nghe mà khó chịu, nhưng Thái Ung đức cao trọng vọng, thêm vào nghiêm khắc tính ra thì họ chỉ là một nha hoàn, nên không ra tiếng phản bác.
Đào Thương thấy Thái Ung mặt tang thương, không uy cũng không nộ thì biểu tình thả lỏng, cười nói:
- Vị lão tiên sinh này nói quá khách sáo rồi. Các vị tiểu thư đều là phong phạm tiểu thư khuê các, xinh đẹp động lòng người. Tại hạ rất là yêu thích nên biểu đạt ý ái mộ, đặc biệt mời các vị tới phủ một phen.
Thái Ung lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Đào công tử thân phận tôn quý, phải nên trong mọi giây phút cảnh tỉnh chính mình, vì trăm họ Từ Châu làm gương, đừng hành động lêu lổng như vậy nữa.
Khuôn mặt tươi cười của Đào Thương cương cứng, lửa giận mới biến mất lại dâng lên.
Gia tướng ở bên cạnh giỏi về xem sắc mặt thấy Đào Thương vẻ mặt tức giận thì lập tức buông lời chửi mắng:
- Lão thất phu kia, ngươi có tư cách gì lên mặt dạy đời công tử nhà ta chứ? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Văn Cơ thấy gia tướng mắng cha mình thậm tệ như vậy thì khuôn mặt xinh xắn sa sầm, như tháng mười hai rét buốt.
Đào Thương thấy Văn Cơ mặt âm trầm thì lòng cũng rơi xuống. Hôm nay mình nhiều lần đụng trúng tường, càng nghĩ càng giận, cuối cùng gã kiềm không chế được lạnh giọng nói:
- Ta không tin tại địa bàn Từ Châu có người nào Đào Thương không mời được!
Đào Thương tuy là háo sắc, tiểu nhân nhưng ở Từ Châu không làm quá nhiều việc xấu. Hôm nay nếu không phải Đào Khiêm nói lời khiến Từ Châu rối loạn thì sẽ không làm việc như vậy.
Gia tướng kia hiểu ý của Đào Thương, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Các vị cô nương, còn có vị tiên sinh này, công tử nhà ta mời ngươi đi tới phủ một chuyến.
Thái Ung ăn mềm không ăn cứng, hừ lạnh một tiếng, cũng nổi giận, lạnh lùng nói:
- Chúng ta trèo cao không nổi. Diễm nhi, về thôi.
Các nàng vốn rất hưng phấn đi ra nghênh đón Trương Lãng trở về, không ngờ gặp phải chuyện như vậy, ai cũng thấy cực kỳ mất vui, tức giận trừng Đào Thương một cái, không cam lòng xoay người rời đi.
Đào Thương ở trên đường trong đám đông không dám quá xằng bậy. Nhưng đôi mắt chợt lóe qua sự độc ác, nhìn đám Văn Cơ dần đi xa, tùy ý gọi gia tướng đó tới gần, nhỏ giọng nói vài câu. Gia tướng gật đầu, sắc mặt hớn hở.
Trương Lãng đưa Đào Khiêm đến phủ đệ, tiếp theo cùng Dương Dung nhìn một cái, mới bị các văn võ quan khuyên bảo dẫn dắt các vị tướng rời đi.
Ở Từ Châu Trương Liêu, Triệu Vân, Cao Thuận đã có dinh phủ của mình, nhưng mọi người vẫn rất nhiệt tình đi phủ của Trương Lãng. Bởi vì Điển Vi, Yến Minh, Hàn Cử, còn có Quách Gia đều ở đó, không khí rất là náo nhiệt.
Trừ Triệu Vân trở về nhà mình thăm Phàn Quyên ra, mấy người khác đều rất nhiệt tình đi phủ của Trương Lãng.
Trương Lãng mới bước vào cửa lớn đã nghe gió thơm ập đến, Thái Văn Cơ nhào vào ngực, ôm chặt Trương Lãng. Mọi người thấy vậy xoay đầu đi, phi lễ chớ nhìn.
Thân thể mềm mại của Văn Cơ ở trong ngực Trương Lãng thỉnh thoảng run run, rõ ràng cảm giác được nàng kích động và vui sướng. Trương Lãng cũng dùng tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thỉnh thoảng nhẹ vỗ lưng nàng, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp.
Lúc này Hàn Tuyết, Hàn Sương, Điêu Tú Nhi cùng đi tới trước mặt Trương Lãng, ai cũng biểu tình kích động nhưng ngại vì trước mặt mọi người nên không dám làm giống Văn Cơ.
Trương Lãng ngửi mùi hương dịu nhẹ của Văn Cơ, miệng dán vành tai nàng nhỏ giọng nói:
- Tiểu bảo bối, rất nhớ lão công hả?
Văn Cơ ở trong ngực Trương Lãng chỉ khẽ khàng đáp một tiếng, rồi mới xấu hổ rời khỏi ôm ấp thoải mái của hắn.
Trong đám người, chỉ Điển Vi mở to mắt như ốc bưu, nhìn chằm chằm không bỏ sót một chút nào.
Gã thấy Văn Cơ rời khỏi ngực Trương Lãng thì thô thanh hét:
- Phu nhân của đại ca thật là nồng nhiệt!
Văn Cơ nghe lời của Điển Vi thì khuôn mặt đỏ lên. Mọi người nghe xong che miệng cười trộm. Lời như vậy chỉ có Điển Vi dám nói ra được. Gã là người thô tục, cho dù Trương Lãng như thế nào chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi, trân trọng họ như người nhà, vấn đề mẫn cảm như thế khiến mọi người không tiện nói cái gì. Chỉ có Điển Vi là không thèm quan tâm gì hết, nghĩ cái gì là nói cái đó. Tuy mặt Trương Lãng rất lạnh lùng, nhưng trừ lúc ở đại trướng trong quân, bình thường thì không chút uy nghiêm chủ tử, càng giống một người bằng hữu.
Trương Lãng thấy Văn Cơ xấu hổ đỏ mặt thì vừa tức vừa buồn cười trừng Điển Vi một cái.
Điển Vi không biết mình sai lầm ở đâu, ngoái đầu ngó mọi người. Gã thấy ai cũng nhếch môi cười trộm thì gãi sau đầu, tiếp theo dường như hiểu ra cái gì.
Điển Vi ngại ngùng cười khờ bảo:
- Ồ, thì ra là còn chưa nồng nhiệt, vậy đại ca tiếp tục đi.
Còn tiếp tục? Trương Lãng nge thế cũng bật cười, ngược lại Văn Cơ bị nói chịu đựng không nổi nữa, nhăn nhó xấu hổ.
Mọi người sải bước tiến lên, ngồi xuống trong đại đường, bàn bạc chuyện hôm nay và việc phải ứng phó.
Thái Ung biết Trương Lãng trở về thì cũng đi ra gặp. Cái này ông vừa ra thì đã giới thiệu là Thái Sơn đại nhân, nhạc phụ tương lai của Trương Lãng, hơn nữa lúc hắn kêu Thái Ung thì khiến mọi người rung động. Trương Liêu khỏi cần phải nói, Điền Phong, Trình Dục, Quách Gia đều cực kỳ kinh ngạc. Mọi người vui vẻ phấn chấn bàn về việc lớn như đạo trị quốc.
Trương Lãng không hiểu gì hết, làm bộ mắc tiểu chạy trốn đến nội thất cùng các nàng giải bày nỗi khổ tương tự.
Đám Văn Cơ thấy Trương Lãng trở về thì bắt đầu bám dính Dương Dung, muốn nàng phải nói hết chuyện Trương Lãng ở Tiểu Bái, không được bỏ sót chút việc nhỏ. Dương Dung thì giống như là thuyết thư tiên sinh, khiến các nàng nghe tim đập rộn rã. Kết quả là Trương Lãng tiến vào, không một nàng nào để ý đến mình, cảm thấy mất vui, lại xám xịt đi tới đại đường.
Lúc này mọi người vừa nói tới chuyện Đào Khiêm nhường Từ Châu, Đào Thương chửi ầm lên.
/380
|