Trương Lãng nói chuyện có bằng có chứng, khiến Lữ Bố không thể không tin.
Y hơi căng thẳng hỏi:
- Lần này tướng quân định xuất binh từ đâu? Có ý định để mạt tướng xuất chinh không?
Trương Lãng từ ánh mắt căng thẳng của Lữ Bố thấy ra vẻ bất an, lòng thầm giật mình.
Hắn nói:
- Thì chẳng phải bây giờ kêu ngươi đến bàn bạc sao?
Lữ Bố con mắt xoay tròn nói:
- Việc này mạt tướng cũng nói không rõ lắm, chỉ toàn nghe tướng quân sai bảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trương Lãng giả bộ bâng quơ nói:
- Không bằng để Phụng Tiên đích thân dẫn đầu, từ Từ Châu tấn công Đông quận thì sao hả?
Lữ Bố cắn răng, không chút gì vui vẻ đáp:
- Tốt!
Cảm xúc buồn bực sớm lan tràn toàn thân Trương Lãng. Hắn chỉ tùy tiện lừa gạt y một chút, thế mà Lữ Bố đã lộ ra chi tiết, phản ứng ra ngoài dự đoán của hắn. Chẳng lẽ thật sự xảy ra vấn đề? Nói theo lý nếu khiến y chỉ huy ba quân, bắc ra Từ Châu tấn công Đông quận có Hạ Hầu Uyên thì y phải cực kỳ hưng phấn mới đúng chứ? Đó giờ y thích xông pha chiến đấu, tại Đông quận chiến đấu mấy năm, quan hệ giữa y và Hạ Hầu Uyên như nước với lửa. Nhưng phản ứng hiện tại của Lữ Bố thật là khiến Trương Lãng thất vọng tột đỉnh.
Trương Lãng nhìn chằm chằm Lữ Bố, người kia hiển nhiên tâm tình không yên, thường thất thần.
Trương Lãng thầm than, xem ra sự việc đúng là vậy rồi, Lữ Bố tuyệt đối có vấn đề.
Lúc này Lữ Bố bỗng ngẩng đầu, đối diện Trương Lãng, ánh mắt lóe tia sáng khó hiểu.
Y hơi kích động nói:
- Chúa công, tuần sau là ngày hai mươi bốn, là đầy tháng của khuyển tử, thuộc hạ mời chúa công tiến đến chúc mừng.
Trương Lãng trong lòng giật thót, đầu óc lóe ra ý nghĩ, Hồng Môn Yến? Chắc Lữ Bố không to gan như vậy chứ? Nhưng nghĩ tới hành động điên cuồng của y, ngay cả danh hiệu của mình mà còn biến đổi, Trương Lãng biến thành cực kỳ cẩn thận. Nên biết rằng Lữ Bố rất ít xưng hô hắn là chúa công, thường chỉ dựa theo chức quan gọi một tiếng tướng quân.
Trương Lãng nhẹ giọng hỏi:
- Có phải là Quách Hoàn sinh?
Trong mắt Lữ Bố lóe tia âm hiểm và không vui, miệng thì cung kính nói:
- Chính là Quách thị sinh.
Trương Lãng trong lòng thật sự thống khổ tuyệt vọng rồi. Không phải bởi vì Quách Hoàn nhất quyết sinh đứa con thứ hai cho Lữ Bố, mà vì trong mắt y lóe độc ác và nhẫn tâm. Nếu hắn không đoán sai, hành động này của Lữ Bố chắc chắn có mục đích. Còn người bày mưu khẳng định là Trần Cung. Nhưng Lữ Bố cho rằng giết mình thì có thể khống chế Mạt Lăng, thậm chí là cả Giang Đông sao? Nếu vậy thì Trần Cung đã quá tự cho là đúng rồi. Trương Lãng càng nghĩ càng không đúng, bên trong chắc chắn có vấn đề.
Nghĩ tới đây, Trương Lãng bỗng thoải mái cười nói:
- Đây là chuyện tốt, ta sẽ đích thân đến.
Nếu ngươi đã có âm mưu gì, vậy để ta mở mắt xem.
Lữ Bố không ngờ Trương Lãng dễ dàng đồng ý, hết sức vui mừng nói:
- Đa tạ chúa công!
Trương Lãng thản nhiên nói:
- Ngươi quá khách sáo. Được rồi, việc xuất binh sau này chúng ta bàn tiếp.
Lữ Bố ừ một tiếng, vô cùng hưng phấn đi xuống, người bỗng biến hào hứng tỏa sáng hẳn ra. Nếu không phải Trương Lãng có ấn tượng sẵn rồi, sẽ thật sự cho rằng Lữ Bố là vì mình đồng ý tới yến hội đầy tháng cái gì mà vui sướng.
Đợi Lữ Bố đi, Điền Phong mới chậm rãi đi ra khỏi bình phong, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trương Lãng nhìn Điền Phong, từng chữ nói:
- Bây giờ ta mới khẳng định Lữ Bố chắc chắn có vấn đề.
Điền Phong nói:
- Không sai, yến hội này chỉ e là Hồng Môn Yến. Thuộc hạ lo lắng hắn sẽ bất lợi với chúa công.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ta thật sự không dám tin hắn sẽ làm chuyện như vậy. Cho dù giết được ta thì sao? Hắn có thể được đến các quận Giang Đông sao?
Điền Phong nói:
- Chúa công có từng nghĩ tới, nếu ngươi bỗng xảy ra chuyện thì Giang Đông sẽ trở thành bộ dạng gì không?
Trương Lãng ngây ra, hiển nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lắc đầu.
Điền Phong nghiêm túc nói:
- Lỡ mà chúa công xảy ra chuyện, Giang Đông như rắn mất đầu. Bởi vì công tử còn chưa trưởng thành, không thể gánh vác chuyện tình, lúc đó sẽ ủy quyền, người có ý định sẽ bắt đầu tranh quyền đoạt vị. Càng đừng nói tới mới vừa bình định Kinh Châu, Giao Châu sẽ phản loạn. Những điều này còn đỡ, lo nhất là Tào Tháo đột nhiên mang nhân mã giết qua. Nội ưu ngoại hoạn, chỉ sợ cơ nghiệp chúa công vất vả đánh xuống sẽ bị hủy.
Trương Lãng nghe mà tim đập chân run, nói:
- Sẽ không khuếch đại như ngươi nói chứ?
Điền Phong nghiêm túc nói:
- Tuy rằng hơi phóng đại nhưng không cách sự thật quá xa.
Óc Trương Lãng chợt lóe tia sáng, sắc mặt tái nhợt nói:
- Có phải là Tào Nhân mang mười vạn hàng binh Hà Bắc chỉ là làm bộ, để đánh lừa tầm nhìn của chúng ta? Kỳ thực đây là quân chính quy của chúng? Chỉ chờ Lữ Bố thành công ám sát ta thì bỗng tập kích cứ điểm chiến lược của quân ta? Nếu đúng như chúng ta phỏng đoán là biểu hiện giả dối thì chúng có khả năng thành công rất cao.
Điền Phong cũng bị hù giật nảy mình, giậm chân nói:
- Rất có khả năng!
Trương Lãng suy nghĩ sâu xa hơn, một loạt âm mưu hiện trong đầu, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh:
- Nếu chúng khống chế trăm quan Mạt Lăng, bắt gia quyến làm con tin, chúng ta sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, ngoan ngoãn mặc cho Lữ Bố sắp đặt.
Điền Phong càng nghe càng sợ, càng nghĩ lòng càng lạnh, chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Trương Lãng càng nghĩ càng thấy không đúng, nói với Điền Phong:
- Phù Hạo, lập tức dẫn người giám sát Lữ Bố cho ta. Không đến bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ. Nhưng đụng tới lính truyền tin của đối phương thì gặp bao nhiêu chặn bấy nhiêu, ta muốn biết nội dung chúng trao đổi.
Điền Phong liên tục vâng dạ.
Gã ngẫm nghĩ, có chút buồn bực nói:
- Chúa công, vẫn là có một điểm không thông. Lữ Bố dựa vào cái gì cho rằng bọn họ có thể khống chế Mạt Lăng? Khống chế được cả Giang Đông? Nếu Mạt Lăng triệt để tê liệt, không thể vận chuyển thì các nơi như cát bụi rất khó chặn Tào Nhân tấn công. Nhưng vấn đề là hắn thông qua thủ đoạn gì khống chế Mạt Lăng? Nếu không có sách lược vẹn toàn, tin tưởng Trần Cung sẽ không dễ dàng ra tay!
Trương Lãng vắt óc suy tư:
- Cái này cũng là việc quan trọng ngươi phải điều tra.
Điền Phong gật đầu ý đã rõ.
Gã dừng một chút, hơi thắc mắc hỏi:
- Nếu chúng ta đoán sai thì nên làm sao?
Trương Lãng không chút suy nghĩ nói:
- Thà sai ngàn lần cũng không thể để chúng thành công một lần!
Điền Phong đồng ý nói:
- Đúng vậy. Chúa công, còn có việc gì sai bảo không? Nếu không có thì thuộc hạ đi xuống làm việc.
Trương Lãng bỗng nhiên hỏi:
- Phù Hạo, hiện tại quân chính quy thủ thành Mạt Lăng có bao nhiêu người?
Điền Phong lấy làm lạ hỏi:
- Không phải có một vạn quân thủ thành à? Làm sao vậy?
Trương Lãng giật nảy mình, nói:
- Lúc trước không phải phân phối một vạn quân thủ thành, một vạn quân hộ vệ sao?
Điền Phong khó hiểu đáp:
- Bởi vì tấn công Kinh Châu, cố ý lấy một vạn binh sĩ ra chiến trường rồi thôi? Đây là chúa công đích thân ra chỉ thị mà? Trong đó có rất nhiều binh sĩ chết trận sa trường, còn lại đều ở Giang Lăng giúp Trọng Đức dàn xếp mọi việc.
Trương Lãng đi tới đi lui, biểu tình nóng nảy nói:
- Gần nhất thành trì nào có binh lực?
Điền Phong ngẫm nghĩ, nói:
- Tại Ngưu Chử có chừng năm ngàn nhân mã, Nam Từ cũng có ba ngàn binh sĩ, nhưng bây giờ họ đều ở đồn điền.
Trương Lãng vung tay lên, ra lệnh:
- Nhanh truyền lệnh của ta, điều tất cả quay về Mạt Lăng rồi tính tiếp. Việc đồn điền trước khiến dân chúng bản địa chăm sóc.
Điền Phong cũng hiểu sự việc khẩn cấp, không nói nhiều, vội vàng từ biệt, như lửa cháy mông đít lật đật đi làm việc.
Trương Lãng nhìn theo Điền Phong rời đi, bỗng hét to với ngoài cửa:
- Hàn Cử Tử!
- Có Hàn Cử Tử!
Theo tiếng đáp là một bóng người như mèo nhanh nhẹn xuất hiện. Một gã đoàn ông toàn thân bao trong đồ đen.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Ngươi lập tức phái khoảng mười thị vệ lạnh lợi đi tìm hiểu quân đội Tào Nhân là lấy quân vốn có tổ chức hay hàng quân Hà Bắc chiếm phần lớn. Nhớ là phải trong thời gian nhanh nhất cho ta đáp án!
Hàn Cử Tử tự tin nói:
- Chúa công yên tâm, thuộc hạ nhất định cho ngươi đáp án vừa lòng!
Trương Lãng mày giãn ra một chút, nói:
- Ngươi đi xuống đi, thuận tiện gọi Hàn Sơn đến, ta có chuyện muốn hắn làm.
Hàn Cử Tử hành lễ đi ra ngoài. Lát sau, Hàn Sơn vội vã tiến vào.
Trương Lãng thấy gã vào, há mồm liền nói:
- Hàn Sơn, ngươi lập tức mang người điều tra kiểu trải thảm cho ta, trong phạm vi trăm dặm Mạt Lăng có động tĩnh gì đặc biệt chút lập tức báo cáo cho ta ngay. Đặc biệt chú ý xem gần nhất bốn phía có xuất hiện nhiều giặc cỏ hay sơn tặc gì không.
Hàn Sơn ý bảo đã hiểu, bước nhanh rời đi.
Thế này Trương Lãng mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ tới lúc Lữ Bố rời đi ánh mắt âm trầm, biểu tình đắc ý, Trương Lãng bề ngoài lạnh như băng trong lòng thiêu đốt ngọn lửa giận dữ, người tỏa ra sát khí kinh khủng. Nếu bây giờ Lữ Bố ở trước mặt Trương Lãng sẽ kinh ngạc, hắn bình thường luôn mặt mang tươi cười không ngờ sẽ có sát khí mãnh liệt đến thế.
Trương Lãng tự cho rằng đối xử với Lữ Bố không có gì không tốt, có nhiều chuyện đều nhường nhịn y. Nếu như bây giờ phát hiện Lữ Bố đang đùa giỡn với mình, coi như uổng công một phen, phập phồng lo sợ, Trương Lãng sẽ chỉ cười khổ mà thôi, chấp nhận tất cả. Nhưng nếu Lữ Bố thật là muốn phản bội hắn, vậy hắn sẽ không nương tay. Năm đó vì chuyện Quách Hoàn đã ra sai lầm, hậu quả là Chân Mật đối với hắn lạnh nhạt. Hôm nay tiếp tục sai, chỉ sợ hắn không còn ngày lành. Cho dù Lữ Bố ngươi là đệ nhất dũng sĩ triều Hán, trên ngựa là đệ nhất mãnh tướng, nếu ngươi dám đối địch với ta, phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!
Nghĩ tới đây, Trương Lãng bỗng nở nụ cười, nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.
Lữ Bố đi ra ngoài không bao lâu thì giọng nói của Hàn Tuyết lần nữa cắt đứt suy nghĩ của Trương Lãng, kéo hắn thoát khỏi suy tư.
Trương Lãng tự giễu lầm bầm:
- Hôm nay đúng là nhiều việc thật, chuyện tốt chuyện xấu đều đến.
Hắn nhìn bộ dáng tươi ngon mọng nước của Hàn Tuyết, tâm tình buồn bực vì Lữ Bố theo đó biến mất.
Trương Lãng híp mắt nhìn Hàn Tuyết phong tư yểu điệu, cố ý gian tà trêu:
- Nha đầu kia, hôm nay có phải nàng xem ta chưa đủ bận, rảnh rỗi làm nàng chướng mắt? Lại tìm việc cho ta, có tin ta quất nàng không?
Ở chung nhiều năm như vậy, Hàn Tuyết làm sao không hiểu hắn chỉ hù người.
Nàng mím môi hồng, cười duyên nói:
- Tướng quân à, ngươi đừng trách nô tỳ nha, nô tỳ chỉ là hy vọng ngươi có thể trở thành tướng quân tốt cần chính yêu dân thôi.
Bị chụp cái mũ cao như vậy, Trương Lãng biến ngượng ngùng, tay chống cằm, cười tủm tỉm.
Hắn nói:
- Thôi đi, nha đầu nhà ngươi lanh mồm lanh miệng, ta nói không lại được chưa. Nói đi, là ai? May là lúc trước bổn tướng quân anh minh thần võ, chọn đàn mộc thượng đẳng chế ra, không thì dựa vào tốc độ kiểu này, ngưỡng cửa sớm bị ngàn vạn người đạp vỡ.
Hàn Tuyết bị lời của Trương Lãng chọc người, nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn.
Trương Lãng tâm tình sớm tốt lắm, đợi Hàn Tuyết cười đủ mới mỉm cười nói:
- Còn ai muốn gặp ta?
Hàn Tuyết thế mới nhớ đến việc chính, biểu tình bỗng biến bí hiểm.
Nàng nói:
- Tướng quân, có một quan viên tự xưng là từ Lạc Dương muốn gặp ngươi.
- Ồ?
Ánh mắt Trương Lãng trở lại như trước, biến vô cùng sắc bén.
Hàn Tuyết chu môi, vẻ mặt không vui nói:
- Cái lão già đó quần áo ăn mặc rõ ràng là dân chúng bình thường nhưng lại tự xưng là đại quan trong triều. Vốn môn vệ đại ca không tin. Nhưng nói cũng kỳ. Hắn lấy ra một ngọc bội muốn vệ môn đưa cho tướng quân. Hắn nói thấy thứ này rồi có gặp hay không thì tùy tướng quân. Môn vệ đại ca thấy ngọc bội không giống vật thường nên đã đưa tới.
Hàn Tuyết nói xong từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đưa lên.
Trương Lãng nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy bàn tay lạnh lẽo, từ lòng bàn tay truyền đến dòng khí cực ấm áp, khiến tinh thần phấn chấn rất nhiều. Bề mặt ngọc bội sáng bóng, mềm nhẵn trong suốt như nước, chạm trổ rất tinh mỹ. Mặt trên điêu khắc rồng bay sống động như thật, giống như đang cưỡi mây về gió. Trương Lãng lật mặt sau, thấy bên trên khắc bốn chữ nhỏ "Như trẫm thân lâm".
Trương Lãng hít ngụm khí lạnh, kinh kêu:
- Đây là ngọc bội hoàng đế tùy thân mang theo!
Hàn Tuyết nhớ tới hình tượng của ông lão kia, chu môi, vẻ mặt không tin nói:
- Không phải thật chứ tướng quân?
Trương Lãng rất nhanh tỉnh táo lại, nói:
- Trước không nói mặt trên bốn chữ "như trẫm thân lâm", chỉ tính khối ngọc đã là điền ngọc cực phẩm, là khối báu vật vô giá, thêm vào chế tạo tinh điêu tế trác như vậy, hiển nhiên không phải người bình thường khả năng có được.
Nói xong những lời này, Trương Lãng có chút nghi ngờ hỏi:
- Khối ngọc này qua tay nàng, không lẽ mới rồi nàng không cẩn thận nhìn sao?
Hàn Tuyết mắt đầy tiếc nuối nói:
- Sớm biết vậy nô tỳ đã trước tiên ngắm một phen rồi.
Trương Lãng không đáp lời Hàn Tuyết, đầu óc vận chuyển nhanh. Từ thập thường thị loạn, triều Hán như mặt trời sắp lặn, tuy có Hiến đế nhưng đã suy bại. Gã sớm thành con rối của Tào Tháo, đại quyền trong triều, trung thần kẻ sĩ có chết, có bị biếm, cho dù có một số gai mắt cũng từ quan quy ẩn sơn lâm. Còn lại một ít thấy gió liền nghiêng, sớm đầu vào Tào Tháo. Hán Hiến đế bên người gần như đều xếp vào quân cờ của Tào Tháo. Hắn thì trừ mấy năm trước vì đưa về ngọc tỷ mà cùng mấy người trong triều có giao tiếp, vài năm nay gần như cắt đứt quan hệ, không có gì lui tới. Hôm nay bỗng nhiên có người tự xưng quan viên trong triều đến viếng, tay còn cầm ngọc bội đại biểu hoàng đế, không biết đến vì chuyện gì?
/380
|