Như thế nào lại có thể như vậy được? Chẳng lẽ vừa rồi những gì nhìn thấy đều là ảo giác, nhưng rõ ràng đã thấy hai xác chết nọ với bốn khô trảo đã xuyên thủng ngực Vô Song, nhưng vì sao lại … …
Long Nhất đưa bàn tay lên ngực Vô Song, ngón tay nhẹ nhàng quệt lấy một giọt máu tươi, đưa lên mũi ngửi một cái. Không thể nào sai được, quả thực là máu tươi của người, bạch y trên người Vô Song giờ đây đều nhiễm huyết sắc đỏ ối, cũng không có khả năng đó là nước cà chua hiệu Đông Đông.
Long Nhất cởi áo ngoài phủ lên thân thể mềm mại, xuân quang lồ lộ của Vô Song, ánh mắt dời về phía quả thủy tinh cầu dính máu nằm trên mặt đất. Hắn vừa rồi thấy rõ ràng là quả thủy tinh cầu này rơi xuống từ trên người hai xác chết vừa biến mất. Long Nhất đưa tinh thần lực vào thủy tinh cầu nhưng không có một chút phản ứng nào, tựa hồ giống như một quả thủy tinh cầu bình thường.
"Như thế nào lại có thể như thế? Những gì vừa mới xảy ra là thật sao?" Nạp Lan Như Nguyệt vẫn không dám tin, tình huống vừa rồi quả thật quá kinh tâm động phách, thiếu chút nữa khiến nàng hồn phi phách tán. Lại còn Long Nhất vừa rồi bộ dạng điên cuồng của hắn thật sự khiến cho nàng rất lo âu, băn khoăn. Nếu đổi lại đó là mình, hắn cũng sẽ như vậy chứ? Nạp Lan Như Nguyệt ngây ngốc thầm nghĩ.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt giống như đang say ngủ của Vô Song, Long Nhất khẽ thở dài một hơi, đứng lên nói: "Tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Nói xong Long Nhất liền đi tới chỗ Man Ngưu bị hôn mê cách đó không xa. Hắn ấn tay lên mấy huyệt đạo, Man Ngưu liền tỉnh lại. Tuy nhiên do công phu hắn luyện là kim chung tráo nên ngoại trừ một chút ngoại thương thì không bị chút nội thương nào cả.
………………………………
Ban đêm tại Di thất chi thành tối vô cùng, hắc vụ bao phủ bầu trời càng thêm nồng đậm, không có ánh trăng cùng với sao, vong linh quân đội đứng thành từng đôi một.
Vong linh quân đội đi ra lấy thành chủ phủ làm trung tâm, bao bọc xung quanh. Chúng chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như một bức tranh quân đội được điêu khắc trong gió, không ai khống chế. Loại cảnh tượng kỳ dị này sợ rằng cũng chỉ có thể thấy được ở Di thất chi thành, nguyên nhân cũng bởi vì Vô Song.
Đoàn người Long Nhất thiết lập trướng bồng tại phế khu Đông viện của thành chủ phủ, ôm Vô Song lên giường nghỉ ngơi. Lúc này Long Nhất đang ngồi tại lầu cao nhất của thảnh chủ phủ, trong tay đang cầm quả thủy tinh cầu không nhìn ra chút dị thường kia, nhăn trán trầm tư suy nghĩ.
Sự tình phát sinh tại thành chủ phủ hôm nay giống như một bộ phim quay lại trong đầu Long Nhất, muốn suy nghĩ về những điều khả nghi nhưng trong đầu như bị bao phủ bởi một màn sương mù. Nhưng Long Nhất dường như cảm nhận được một âm mưu nào đó.
Theo truyền thuyết thì Di thất chi thành bị Hắc ám chi thần nguyền rủa, chẳng lẽ một loạt sự kiện đó đều do Hắc ám chi thần làm ra. Nếu liên kết các sự kiện lại với nhau như vậy thì cũng không có gì thuyết phục lắm.
Long Nhất chậm rãi phân tích từ đầu. Thi thể của Thành chủ cùng thành chủ phu nhân có thể dựa vào quần áo để nhận biết. Thân phận bọn họ tôn quý, sau khi chết đi cũng không thể để nằm trên mặt đất, hơn nữa lại an bài chỉnh tề như vậy rõ ràng là có mục đích.
Như vậy Long Nhất lại có một điểm nghi vấn, thành chủ cùng thành chủ phu nhân đã chết mấy ngàn năm. Bố cục bố trí như vậy là để đối phó với hậu nhân sống lại sau mấy ngàn năm là Vô Song sao? Tựa hồ có chút không thông.
Long Nhất cẩn thận hồi tưởng lại tình hình lúc ấy một lần nữa. Hắn phát hiện hai xác chết nọ đột nhiên sống lại là bởi vì nước mắt Vô Song rơi vào khu vực vô cùng sạch sẽ có hai xác chết mặc y phục hoa lệ đó, sau đó ma pháp quỷ dị bắt đầu vận chuyển, ngay sau đó liền xuất hiện các sự tình trên.
"Nói như vậy bố cục này chính là nhắm vào Vô Song mà bày ra." Long Nhất lẩm bẩm nói, đầu óc choáng váng, tốt nhất là không nghĩ đến nó nữa.
Ngay lúc này Long Nhất chợt nhớ tới bóng đen trong cơ thể. Lão bất tử sớm đã đòi đến hắc ám không gian trong Di thất chi thành, bây giờ đã tới Di thất chi thành này, lão già này như thế nào còn chưa xuất hiện.
"Xú tiểu tử, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy? Đừng có nói xấu sau lưng lão nhân gia ta." Thanh âm lạnh lùng quen thuộc vang lên trong đầu Long Nhất, đã lâu không có nghe thấy khiến Long Nhất có chút nhớ.
"Lão bất tử, ta đã nói với lão rồi, trước khi xuất hiện hãy chào một câu rồi hãy nói, đột nhiên xuất hiện như vậy không phải là muốn dọa chết người ta à." Long Nhất thầm mắng trong lòng.
"He he he, xú tiểu tử ngươi phải cảm tạ ta mới đúng. Vì chữa trị cho bộ xương khô nọ của ngươi mà ta đã hao tốn mất ba phần bổn nguyên hắc ám lực." Bóng đen cười quái dị nói, thanh âm quả nhiên xuất hiện chút mệt mỏi.
"Khổ cực như vậy sao? Thật sự cám ơn lão nhân gia ngươi. Khi nào ngươi trở thành thực thể ta cam đoan sẽ để ngươi ăn uống no say, lại còn có tiền, muốn gái được gái." Long Nhất lập tức mặt mày hớn hở, lập tức thông suốt, vứt bỏ mọi chuyện lo nghĩ trong đầu đi.
"Bớt ba hoa đi, nhân lúc thời gian còn sớm, chúng ta đi tới hắc ám không gian." Bóng đen cười mắng.
"Đi bây giờ? Nhưng … …" Long Nhất có chút do dự, Vô Song hiện tại còn hôn mê, hắn không có muốn rời đi lúc này.
"Sẽ không làm chậm chễ thời gian của ngươi đâu. Tiểu tư ngươi đừng có ngây người như thế, phải biết thời gian 1 tháng tại hắc ám không gian thì bên ngoài cũng chỉ là nửa ngày mà thôi. Cho đến khi ngươi trở về, ta cam đoan trời còn chưa sáng hẳn đâu." Bóng đen nói.
Long Nhất không khỏi nghĩ lại trước đây cùng với Lãnh U U ở tại hắc ám không gian lâu như vậy, nhưng lúc đi ra mới phát hiện chưa tới một ngày, nếu không như thế thì Lộ Thiến Á cũng Man Ngưu lúc đó đã trở thành đất vàng rồi.
Long Nhất đứng dậy, theo chỉ dẫn của bóng đen trong cơ thể đi ra bên ngoài Di thất chi thành. Lúc này từ trong tay trái Long Nhất xuất hiện một luồng hắc khí, rồi nhanh chóng bao phủ một khoảng đất dài, một động khẩu âm u mở ra, hắc động này sâu hun hút.
"Còn lo lắng cái gì, hãy xuống đi." Bóng đen bèn thúc giục.
Dù sao cũng đã xuống đó một lần, Long Nhất liền nhảy vào trong hắc động, động khẩu từ từ khép lại, trong chốc lát đã khôi phục nguyên dạng như cũ.
Rơi xuống một khoảng thời gian, Long Nhất chỉ thấy có hai màu đen và trắng trong hắc ám không gian. Lần rơi xuống này có chút bất đồng, lần trước Long Nhất rơi xuống nơi tụ tập của hắc ám ma thú, còn lần này thì trực tiếp rơi xuống bên cạnh hàn đàm.
"Lão bất tử, ngươi nhất định phải vào cái động này sao?" Long Nhất bèn hỏi, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ … …
"Nói nhảm, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh đi xuống một chút." Bóng đen trầm mặc một chút, không có tức giận. Hắn hiển nhiên đã nhận ra ý nghĩ trong đầu Long Nhất.
Long Nhất thầm nói, lúc này có thể khác những ngày trước đây. Hàn đầm nho nhỏ này là do tự nhiên tạo nên, đứng vững trong nước chịu đựng hàn khí và áp lực một lúc, Long Nhất rốt cục cũng tìm thấy cửa vào bí thất kia. Hắn dùng phương pháp tinh thần thông đạo đã sử dụng để đối phó với những quái ngư lợi hại này, liền dễ dàng chui vào cửa bí đạo.
Đường đi xuống thông suốt, không bị ngăn trở, những điêu tượng đã bị Cuồng lôi thú dùng điện đốt thành than, duy nhất chỉ còn 5 tên bị hắn luyện thành thất sát khôi lỗi, nhưng ở Tử vong hoa hải tại Lôi thần cấm khu đã bị hắn hủy diệt.
Khi Long Nhất bước vào đại sảnh quen thuộc kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động, mỗi một tế bào trong cơ thể đều được kích hoạt lên, ngoài thân cảm giác được có dòng điện lưu chuyển.
"Trên người ngươi có minh thần pháp trượng, ngươi chắc biết làm như thế nào." Ngữ khí bóng đen chợt trở nên vô cùng khẩn trương, có thể tưởng tượng được tâm tình hắn cũng đang vô cùng kích động.
Long Nhất có chút giật mình, sự kích động nội tâm trong cơ thể mình là do bị bóng đen ảnh hưởng. Hắn lấy minh thần pháp trượng ra, tìm được trên mặt đất có một chỗ lõm hình lòng chảo, thả minh thần pháp trượng xuống đó. Hắn rất tò mò muốn biết cuối cùng sẽ phát sinh sự tình gì, bóng đen có phải là Hắc ám chi thần trong truyền thuyết theo như phán đoán của hắn?
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bức tường trong cùng gần sát Long Nhất đột nhiên chuyển động, một pho tượng bận hắc bào xuất hiện trước mặt Long Nhất.
"Đây là Hắc ám chi thần phải không?" Long Nhất bèn hỏi.
"Uy, lão bất tử, ngươi chết rồi hay đã chạy đi đâu?" Long Nhất vừa thấy bóng đen trả lời, dùng ý thức tìm tòi quan sát nhưng lại phát hiện thấy bóng đen đã biến mất.
Trong khi Long Nhất đang ngạc nhiên không rõ ràng thì bức tượng Hắc ám chi thần nọ đột nhiên xuất hiện một trận hắc mang, rồi nhanh chóng khuếch tán.
Một lúc sau thì hắc mang thu lại, nhưng Long Nhất lại như hóa đá, pho tượng hắc ám chi thần này đột nhiên trở nên sống động.
"Hắc hắc hắc, trở lại thân thể mình cảm giác thật là tốt." kiểu cười quái dị của bóng đen nọ quanh quẩn trong đại sảnh, hắn phiêu phiêu bước tới, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ thấy một đôi mắt quỷ dị màu đỏ tía.
Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng Long Nhất vẫn khiếp sợ. Hắc ám chi thần thực sự tồn tại, nhưng lại đi theo mình mấy năm trời.
"Ngươi … … ngươi thực sự là Hắc ám chi thần?" Long Nhất lấy lại tinh thần, Hắc ám chi thần này so vói trong truyền thuyết thì thân hình không lớn lắm, nhưng thân người tựa hồ còn cao hơn một chút so với hắn, không có cảm giác yêu vương chi khí, nhưng thật ra một đôi mắt đỏ tía lưu chuyển cũng làm hắn hoa mắt.
"Hắc hắc hắc, ngươi nói?" Hắc ám chi thần phát ra tràng cười quái dị chói tai.
Long Nhất trợn tròn hai mắt, trong lòng không có cái loại cảm giác gặp thần. Có lẽ bởi vì bóng đen, phải gọi là Hắc ám chi thần, trong lòng hắn thì Hắc ám chi thần vẫn là lão quái vật ngàn năm huyên náo có điệu cười quái dị kia.
"Lão bất tử, đừng nghĩ ngươi có chân thân, mặc vào cái cái tử trang gì gì đó là có thể hoành hành." Long Nhất khinh thường nhìn Hắc ám chi thần.
Tiếng cười của Hắc ám chi thần đột nhiên bị tắc nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa thì bị một câu nói của Long Nhất làm cho chết vì tắc nghẹn.
"Ta hỏi ngươi, Di thất chi thành có phải là bị ngươi nguyền rủa?" Long Nhất liền hỏi, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
/674
|