Phong Lưu Pháp Sư

Chương 356: Tiến một thốn không tiến được một xích

/674


 
Long Nhất lập tức rung người, hắn biết con tim nữ hài một khi đã khai mở thì cũng trở nên dũng cảm nhưng thật không nghĩ Nạp Lan Như Nguyệt lại có can đảm như thế, câu này so với xích lõa mà trêu đùa còn rõ hơn hơn.
Nhớ đến hình tượng trong sạch thánh khiết của Nạp Lan Như Nguyệt,trong lòng Long Nhất như có một con sâu dục động, sự câu dẫn kì diệu từ một người như thế, nam nhân nào có thể chịu nổi đây? Chỉ vì còn ngại cảm ứng Vô Song nổi lên,nổi giận lên thì thật chịu không được, vạn nhất nàng dùng Vĩnh Hàng Băng Đóng đem tiểu JJ đóng băng lại thì thật sự là chuyện không tốt chút nào.
Chỉ là Long Nhất lần này sắc tâm đã manh động, nghĩ rằng đã lâu không làm chuyện đó, sờ sờ vuốt vuốt thật sự không đủ đáp ứng đại vấn đề đó a.
"Tối nay đợi ta ở trong trường bồng." Long Nhất vừa nghĩ đến đây, nghiêng người thổi một hơi vào tai Nạp Lan Như Nguyệt, lang trảo không an phận đặt trên kiều đồn cong tròn của nàng, cảm giác được sự mềm mại nhưng đàn hồi ở tay làm hắn khoai khoái một lúc.
Nạp Lan Như Nguyệt bị Long Nhất đùa nghịch, không còn điều khiển được thân thể, hai chân mềm suýt nữa té xuống. Nàng trợn mắt liếc Long Nhất một cái rồi chạy lại bên cạnh Vô Song, sợ lại bị Long Nhất quấy rối,nhưng trong lòng lại cực kỳ mong đêm mau đến.
Nạp Lan Như Nguyệt luôn là người không do dự, một khi trong tâm nàng rõ ràng đã chấp nhận, nàng liền quyết tâm phải phá bỏ chướng ngại lợi ích giữa nàng và Long Nhất, chỉ cần thân thể giao cho Long Nhất, hiệp nghị trước đó tự nhiên tiêu tán.
Đem đủ loại đồ vật hỗn loạn trong trường bồng thu thập lại cho tốt, bốn người chuẩn bị lên đường. Đợi khi long nhất dùng ý niệm đem Hỏa Kì Lân, Tiểu Tam, Cuống Lôi Thú triệu hoán về, lại phát hiện sau lưng Tiểu Tam có một đại đội "Siêu Ma Thú" cùng "khủng bố" ma thú cấp F cùng E.
Dùng ý niệm để hỏi, phát giác ra hàng chục "Đê cấp" ma thú kia là bị ba con thần thú thu phục làm thuộc hạ, đại khái vì bị khí tức thần thú trên cơ thể bọn chúng hấp hẫn, nhưng ma thú này không ngờ ngu ngốc theo đuôi ba con thần thú bắt đầu làm tiểu đệ.
Long Nhất vỗ vỗ đầu ba tên bại hoại, cười hắc hắc, có hàng chục siêu cấp khủng bố ma thú đáng yêu thế này hỗ trợ, cả đội lên đường khó mà gặp phải vấn đề khó khăn gì a.
Quả nhiên cả đội lên đường đều không bị trở ngại, trên đường cũng vài lần gặp vài "Siêu Cấp Ma Thú" chân chính, nhưng bọn họ vừa công kích được nửa đường đã bị tiểu đệ của ba con thần thú đánh cho tan nát, một mảnh cũng không tìm thấy. Từ khi Long Nhất tiến vào Lôi thần cấm khu chưa từng được thư thái như thế này a, làm hắn phải tự than thở trong lòng, có tiểu đệ thật là sảng khoái a.
Chỉ là ngày sảng khoái thì qua rất nhanh, khi màn đêm đột nhiên lấn tới, Long Nhất bốn người đã đến một rìa một không gian mĩ lệ như thiên đàng, làm cho người khác cảm thấy cùng với thế giới này tương phản hoàn toàn, nhưng khi tiến vào thì lại cảm giác khí tức tà ác đập thẳng vào mặt, các chủng loại tình cảm lại tự động sinh ra.
Nhóm tiểu đệ theo sau ba con thần thú đột nhiên dừng lại, bọn chúng dậm chân lên mặt đất gần ba con thần thú một cái, đồng loạt quay đầu theo hướng ngược lại chạy mất, làm Long Nhất trong tâm lý thầm chửi bọn chúng không có một chút nghĩa khí nào.
"Khí tức tà ác nặng nề thế này, có lẽ bên trong là một vùng tử địa." Long Nhất nói, hắn cũng không có cảm giác chắc chắn, chính hắn mang chức nghiệp Vong Linh pháp sư, trong đó đối với hắn mà nói là một đường tắt để tu luyệt rất tốt.
Nạp Lan Như Nguyệt nhíu ày, nàng đối với loại khí tức tà ác này thập phần bài xích, nàng khẩn trương xáp tới Long Nhất nói "Phu quân, bây giờ chúng ta tiến vào à?"
"Ngày mai lại đi, buổi tối tử khí rất thịnh, lúc này tiến vào thì đối với chúng ta không tốt chút nào." Vô Song mở miệng đáp.
"Ân,ngày mai sẽ tiến vào, không cần sợ, vong linh bé xíu bên trong đối với ta chỉ như con kiến trong lòng bàn tay thôi." Long Nhất đánh rắm cười nói.
Bốn người rút lui cắm trại, Nạp Lan Như Nguyệt trước khí vào trường bồng thì không quên e thẹn đánh mắt với đợi Long Nhất, nhắc hắn đừng quên lời nói lúc sáng.
Long Nhất đương nhiên không quên, hắn tiến vào trường bồng, nghĩ là đợi đến khi Vô Song minh tưởng thì hành động, chỉ cần không làm quá lâu, thì nàng cảm ứng được cũng không có phản ứng quá lớn đâu.
Đợi một hồi lâu, nghĩ rằng Vô Song chắc hẳn đả tiến nhập sâu vào minh tưởngm Long Nhất khởi thân đứng lên, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.
"Ách…Hôm nay trăng tròn thật a?" Long Nhất vừa bước ra, không ngờ đã đối mặt với đôi mắt có hàn khí bức nhân của Vô Song, trong lòng thầm kêu khổ, nàng làm sao lại đặc biệt thủ tại nơi này, làm sao nàng biết được ước định giữa Nạp Lan Như Nguyệt và minh?
"Hôm nay không có trăng." Vô Song đạm nhiên đáp
Long Nhất ngẩng đầu, chỉ thấy những vì sao chiếu sáng trên bầu trời, còn trăng thì không thấy đâu.
"Nàng tại sao lại không minh tưởng hai ngày liên tục vậy?" Long Nhất cười khổ hỏi.
"Ngươi tựa hồ rất hi vọng ta minh tưởng, chỉ là hai ngày nay đột nhiên ta có tâm sự, rất là thất vọng phải không?" Vô Song liếc Long Nhất, khóe miệng hiện ra một tia cười giảo hoạt.
"Thất vọng? Ta làm sao lại thất vọng?" Long Nhất hắc hắc cười nhẹ nói.
"Ngăn cản ngươi là con mèo đi trộm sao a." Vô Song liếc Long Nhất một cái lại đạm nhiên nói.
"Trộm sao…." Long Nhất kinh hô, biểu tình quái dị nhìn lên trời rồi lại nhìn Vô Song.
Vô Song thấy biểu tình kì quái cùng ám muội của Long Nhất, chớp mắt một cái, cuối cùng cũng hiểu được, trộm sao tựa hồ dùng để nói nam tử muốn ra ngoài làm chuyện vụng trộm, nhưng lời nói đó từ miệng chính mình nói ra không phải gián tiếp nói mình và hắn có quan hệ đặc thù sao?
"Hay là không bằng chúng ta cùng trộm sao?"Long Nhất cưới hắc hắc nói.
Má Vô Song hơi ửng đ, lạnh giọng nói "Nếu như ngươi dám làm bậy, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả."
"Hậu quả thế nào? Ta thật không biết." Long Nhất cười cười bước đến bên cạnh Vô Song, gần đến nỗi có thể ngửi thấy hương hoa lan nhàn nhạt trên người nàng.
Vô Song không ý thức tránh ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất chứa tính xâm chiếm cường liệt,thấy Long Nhất từ xa tiến tới gần, trong lòng có một cảm giác hơi không an toàn cùng một tia cảm giác bất minh khó nói rõ, làm cho nàng như thế thấy cảnh tượng ngày hôm qua như phảng phất hiện ra.
Long Nhất vươn tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vô Song, ngón tay ở lòng bàn tay mịn màng của nàng mà vuốt ve.
"Thả ta ra." Vô Song nhỏ giọng nói, nhưng ngữ khí nghe ra có vẻ yếu đuối, vô lức, nàng rất muốn li khai Long Nhất, nhưng không biết vì sao lại không có hành động, có lẽ nàng căn bản cũng mong muốn giờ phút này? Không, tuyệt đối không phải…….
Long Nhất đã là cao thủ trong tình trường, thấy Vô Song tịnh không có phản ứng quá kích, đại để cũng đoán ra tâm lí mâu thuẫn của nàng.
Nguyên lại muốn đến trường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt thâu hương, bây giờ xem ra muốn đạt được tâm nguyện, trước tiên phải khống chế được Vô Song đã.
"Không thả." Long Nhất kiên định đáp, bàn tay to lớn hướng eo Vô Song vươn tới, đem hai người ôm sát vào nhau.
Ngửi được mùi hoa lan tự sinh ra từ cơ thể Vô Song, Long Nhất không tự chủ được tâm thần mê loạn, bàn tay to lớn của hắn siết chặt eo nàng, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai thanh tú của nàng.
Cả người Vô Song hơi run lên, bàn tay nhỏ nhắn đẩy vào hông Long Nhất muốn thoát ra,lại phát hiện căn bản không thể dùng lực, hoặc căn bản không nguyện ý li khai nơi làm nàng cảm thấy ấm áp cùng an tâm như thế này.
Long Nhất lại vuốt mái tóc dài của Vô Song, ôn nhu vuốt ve dọc theo mái tóc, theo đó vuốt dọc theo cả thân thể mềm mại của nàng, nhưng một tay hắn của hắn đã cảm giác được đồn bộ mềm mại của Vô Song.
"Không…Không muốn." Vô Song vô lực phản kháng, hàm răng như ngọc cắn lấy môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh giờ đã biến thành kiều mị, cặp mắt bình đạm giờ đã ngân ngấn nước.
Long Nhất biết được khi nữ hài nói không muốn muốn thì đã hoàn toàn buông lỏng, hắn vén tóc Vô Song qua một bên, đôi môi đặt lên trên má trái đang phát nhiệt nhưng lại có mùi hương nhàn nhạt của nàng.
"Song Nhi, bảo bối của ta." Long Nhất một bên vẫn đặt môi trên má Vô Song, một bên lại thì thầm tên Vô Song.
Tim Vô Song đập gấp lên, nghe được tình thoại đầy nhu tình Long Nhất, không ngờ không còn khả năng tự khống chế, nàng cảm thấy được chỗ riêng tư của thiếu nữ dưới tiểu phúc nàng đã hơi ướt, nàng đã động tình rồi.
Khi miệng Long Nhất đã tìm đến đôi môi Vô Song, Vô Song run nhẹ một cái, nàng đột nhiên giang tay ôm lấy cổ Long Nhất, cánh môi không chịu im chủ động ấn vào miệng rộng của Long Nhất.
"Ong!" một tiếng, trong đầu Vô Song biến thành một khoảng trống, linh hồn giống như phiêu lãng trôi nổi, không để ý lưỡi của Long Nhất đã xâm nhập, khêu khích nơi nhu nhuyễn sâu bên trong.
Tay long nhất trên kiều đồn xinh đẹp của Vô Song mà nắn bóp, cảm thụ sự mềm mại lẫn đàn hồi kinh người, nhưng thủy chung vẫn không dám xâm nhập vào giữa hai chân nàng, sợ rằng làm mĩ nhân hoảng sợ bả chạy như hôm qua.
Chỉ là Long Nhất không phải thánh nhân, tay thì có thể khống chế, nhưng căn nguyên tội ác lại không thể tùy tiện khống chế được,dựng lên án tại tiểu phúc của Vô Song không nói, lại còn không biết tốt xấu muốn tiến vào giữa hai chân Vô Song.
Vô Song toàn thân chấn kinh tỉnh lại, muốn thoát ra nhưng lại bị Long Nhất ôm chặt lại, môi lại áp vào nhau, Vô Song mơ mơ hồ hồ lại bị chế trụ,mặc dù biết họa căn của Long Nhất đang tại tối phương tối mật của mình tác quái nhưng lại vô lực phản kháng.
Eo Long Nhất từ từ chuyển động, lúc này tinh thần lại sảng khoái hơn cả thân thể, chỉ vì đối tượng là Vô Song.
Thân thể mềm mại của Vô Song trở nên mất sức, khoái cảm khác lạ như thủy triều nhấn chìm nàng xuống, nàng chỉ có thể khẩn trương ôm lấy Long Nhất, làm như hắn là cọng cỏ lớn cứu mạng mình.
Tay Long Nhất theo eo Vô Song di chuyển lên trên, rất nhanh đã đến trên ngọc nhũ cao ngất của nàng, lòng tham của hắn nổi lên, thấy Vô Song không có kháng cự, trực tiếp dùng tay cách một lớp y phục mà nhào nặn ngọc nhũ cao tròn của nàng.
Phía trước ngực thất thủ, Vô Song không thể không rên lên một tiếng, nghe thấy thế tà hỏa Long Nhất nổi lên, hắn đem bàn tay to lớn xâm nhập vào y phục Vô Song, trực tiếp nắm lấy ngọc nhũ mềm mại mịn màng cả nàng.
"Long Nhất.không…không nên tiến được một thốn lại tiến một xích." Vô Song đột nhiên thanh tĩnh lại, không biết sức mạnh ở đâu ra dùng hai tay giữ tay Long Nhất đang giở trò xấu xa phía trên người nàng.
Long Nhất thử đi thử lại, thấy thải độ của Vô Song kiên quyết, cũng phải chịu thua, hắn vô lại nói "Ta chỉ tiến một thốn, chưa tiến được đến tổng hành dinh a."
 

/674

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status