Tại một hiệp cốc sâu thăm thẳm, rộng cỡ 4 người đi được, hai mặt toàn là vách đá đen thui, phía trên đầu mây bay bay không thấy ánh mặt trời, cũng không cách nào phân biệt ngày đêm.
Vô Song cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình, ý thức nàng cón vương chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên người như bị một tảng đả nặng đè lên làm nàng hít thở khó khăn.
-"Chuyện gì đã xảy ra?" Vô Song muốn nhấc đầu lên nhưng cảm thấy mình không thể nhúc nhich được, từ đầu đến chân đều cảm thấy bủn rủn vô lực.
-"Tử vong hoa hải, Cửu minh yêu hoa…." Vô Song dần dần nhớ ra sự tình, lúc ấy Long Nhất cầm Quang minh thánh ngọc đập thẳng vào nhụy hoa của Cửu minh yêu hoa, chỉ thấy một đạo tử mang tận trời, Cửu minh yêu hoa nhanh chóng bị khô héo, dưới chân đột nhiên mở ra một cái hố lớn, một cỗ hấp lực cực mạnh hút lấy nàng, sau đó nàng dần mất đi ý thức.
Cứ từ từ như vậy, rốt cuộc ý thức của Vô Song cũng dần thanh tĩnh lại, tri giác trên thân thể bắt đầu dần dần hồi phục.
-"hô hô…" một tia nhiệt khí thổi vào tai Vô Song, làm nàng cảm giác được một trận tê người.
-"Long …. Long Nhất, ngươi …. đứng lên" thanh âm Vô Song yếu ớt thì thào nói, nàng rốt cuộc cũng càm giác được một người đang đè nặng trên người nàng, một nam nhân, mà cái mùi quen thuộc kia ngay lập tức làm nàng nhận ra hắn.
Nhưng trên người Long Nhất không có một chút phản ứng, vẫn không nhúc nhích nằm đè lên người nàng, tựa hồ hắn đã hôn mê rồi.
Vô Song gọi thêm vài câu, chút khí lực vừa tích tụ lại cũng theo đó bay đi, nàng thấy Long Nhất một chút phản ứng cũng không có cũng đành ngưng không kêu lên nữa.
Bỗng nhiên thân thể mềm mại của Vô Song trở nên cứng đờ, tri giác trở lại làm nàng nhận ra ngọc nhũ cũa mình bị một bàn tay bao trùm lấy, không cần nói cũng biết, không cần nghi ngờ nữa, móng sói này chắc chắn là của Long Nhất rồi, điều này làm nàng nổi giận không thôi, nhưng bất đắc dĩ phải chịu đựng, nàng hiện thời không thể động đậy nên không thể thoát khỏi vuốt sói của hắn được.
Thình thịch, thình thịch. Vô Song cảm giác được tim mình đang đập mạnh, tiếng trống ngực như vang lên rõ ràng trong không gian đen tối này, mà nàng không cách nào khống chế được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vô Song nhiên thấy thân thể Long Nhất đang đè nặng trên người mình đang giật giật, trong lòng nàng thấy vui vẻ, tưởng rốt cuộc hắn đã tỉnh lại. Nhưng rốt cuộc một sự tình xảy ra làm nàng càng thêm phẫn nộ lẩn xấu hổ, một tay của hắn dùng móng vuốt nắm chặt lấy ngọc nhũ của nàng đang nhẹ nhàng xoa xoa, mà một tay kia đang tiến tới vùng đất thần thánh mẫn cảm bất khả xâm phạm của nàng.
-"Long Nhất, ngươi … ngươi là tên hỗn đản" Vô Song không tự chủ được cả người run rẩy, cảm giác tê tê từ ngọc nhũ lan tỏa khắp toàn thân, làm cho nàng nảy ra ý nghĩ muốn đem tên sắc lang này ra mà cắn chết hắn.
Thật ra việc Long Nhất chiếm tiện nghi của nàng ta cũng chỉ là phản ứng tự nhiên, vuốt sói của hắn cứ xoa nhè nhẹ mà không biết đã làm cho Vô Song đối với hắn đã có cảm giác muốn cắn chết người rồi.
Vô Song cắn chặt môi dưới, thân thể mềm lại không ngừng run rẩy, mà trên nguời tên sắc lang này cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mà biểu hiện của hắn lại như đang nằm mơ, mơ một giấc xuân mộng vậy. Vô Song chỉ còn cách nghiến răng, bởi vì thân thể vô lực nên nàng đành để Long Nhất tùy ý chiếm tiện nghi.
-"A…. Long Nhất, ngươi là tên dâm tiện, ta … ta …." Vô Song kinh hãi kêu lên, nàn gcảm giác được vùng xử nữ mềm mại giữa hai chân nàng đột nhiên chạm phải một vật cứng đang chầm chậm tiến vào.
Chính trong lúc xấu hổ lẩn cảm thấy bị sỉ nhục này, Vô Song cảm giác được đầu mình đã có thể cử động, nàng cố gắng nhấc đầu mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra….
-"A………" Chính trong lúc Long Nhất đang vô ý máy động đột nhiên thống khổ kêu lên, hắn đột nhiên tỉnh người, lập tức một cơn đau từ vành tai truyền đến.
-"Vô Song, nàng bỏ miệng ra, lỗ tai ta bị nàng cắn muốn rớt ra rồi kìa" Long Nhất vừa tỉnh lại lập tức khôi phục ý thức, sau khi hắn tỉnh lại nhận ra mùi hoa lan nhẹ nhàng toát ra từ trên người Vô Song, cũng biết cái tai của hắn là do nàng cắn, chỉ là hắn chưa kịp biết nguyên nhân vì sao lại bị cắn mà thôi.
Vô Song vốn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng cắn hắn một chút đã không còn sức nữa rồi, nếu là nàng dùng toàn lực, nói không chừng Long Nhất đành phải chia tay vĩnh viễn với nửa cái lỗ tai của hắn rồi.
Long Nhất nghiêng người đứng dậy, ngoại trừ hơi thở có chút khó khăn thì không cảm thấy có gì đáng ngại.
Sát đích một tiếng, Long Nhất phóng ra hai đạo Chiếu minh thuật, hắn thấy sắc mặt tái nhợt của Vô Song mang theo một chút ửng đỏ, hơi thở dồn dập không ngừng, trong mắt phượng lại có chút đỏ. Điều này làm cho Long Nhất kinh ngạc, tính cách Vô Song mà hắn biết là lãnh đạm như băng, nếu không phải bị ủy khuất thật lớn thì nhất định sẽ không có vẻ mặt này.
Long Nhất xoa xoa vành tai, ngón tay hắn cảm nhận được dấu răng thật sâu liền cười khổ, kiểu này không phải chính mình làm cho nàng bị ủy khuất sao?
Long Nhất vừa đở Vô Song ngồi dậy, hắn thấy hơi thở của nàng loạn nhịp, ánh mắt đẹp trừng lên nhìn hắn như muốn giết người.
-"Rút cái tay của ngươi lại, ta không muốn nó …. chạm vào ta" thanh âm có chút thổn thức của Vô Song vang lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Long Nhất, hiển nhiên là vì tình cảnh Long Nhất phi lễ với nàng nên nàng mới có thái độ như vậy.
Long Nhất sờ mũi, đặt Vô Song dựa vào vách đá, đột nhiên trong lòng giật mình, Như Nguyệt và Man Ngưu đâu rồi? Còn có Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú và Tiểu Tam nữa.
Long Nhất quýnh lên liền dùng tinh thần lực dò xét Huyết sắc khô lâu trong bàn tay, phát hiện đám Hoả kỳ lân đang nằm nghỉ bên trong thì hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nhớ ra không thấy Như Nguyệt và Man Ngưu đâu hắn liền đứng phắt dậy.
-"Nàng ở chỗ này chờ ta một chút" Long Nhất bố trí một cấm chế trước mặt Vô Song, trong lòng hắn còn lo lắng nên đem bọn Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú và Tiểu Tam vây xung quanh bảo vệ nàng, sau đó thân hình hắn loé lên biến mất vào bóng tối.
Long Nhất chạy xung quanh hạp cốc tìm kiếm Như Nguyệt và Man Ngưu một hồi, trong lòng hắn cũng không rõ tại sao hắn và Vô Song cùng xuất hiện tại cái địa phưong quỷ quái hiệp cốc này, khi Cửu minh yêu hoa sắp chết đã phản lại một đòn khiến hắn bay đi rồi mất luôn ý thức. Lúc này trong đầu hắn nghĩ đến việc hắn và Vô Song đã xuất hiện ở đây, thì Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu phải xuất hiện ở vùng đâu đó quanh đây mới đúng.
Sau một lúc tìm kiếm, Long Nhất tại chỗ cách đấy vài trăm thước phát hiện Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu đang hôn mê, lập tức trong lòng hắn phấn khởi, không bị lạc mất là tốt, bằng không gặp phiền toái lớn rồi.
Hắn mang theo hai người chạy về chỗ cũ, phát hiện Vô Song đang ngồi xếp bằng tiến hành minh tưởng để phục hồi thể lực và ma pháp lực.
Long Nhất vỗ lên Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu hai cái truyền chân khí vào, lập tức hai người bừng tỉnh dậy.
-"Phu quân….!" Nạp Lan Như Nguyệt mở bừng hai mắt, đập vào mắt nàng là khuông mặt tuấn tú thân thiết của Long Nhất, nàng nhu tình vạn trượng thắm thiết gọi hắn.
-"Cảm giác như thế nào? Không có việc gì đâu" Long Nhất vừa thấy Nạp Lan Như Nguyệt tỉnh lại không khỏi nở nụ cười ấm áp nhìn nàng.
-"Chính là cả người đau nhức, một tia khí lực cũng không có" Nạp Lan Như Nguyệt nhíu mày nói.
-"Lão đại, chúng ta đang ở đâu đây?" Man Ngưu cố gắng đứng lên, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng so với Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song còn tốt hơn nhiều.
-"Không biết, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?" Long Nhất quan tâm hỏi hắn.
Man Ngưu vỗ vỗ đầu trâu, vặn vẹo cần cỗ một hồi rồi đáp:
-"Ngoại trừ sau gáy đau nhức một chút thì không có gì đáng ngại cả"
Long Nhất ha hả cười kêu Man Ngưu nghỉ ngơi một lúc, rồi hắn đặt song chưởng vào sau lưng Nạp Lan Như Nguyệt truyền cho nàng một đạo chân khí để giúp nàng phục hồi thể lực.
Kỳ thật Long Nhất vẫn còn một vấn đề không rõ ràng, vì cái gì mà trong 4 người thì Man Ngưu coi như không có chuyện gì hết, mà hai cô gái này lại xảy ra chuyện. Bởi vì ma pháp sư thể chất yếu ớt chăng? Đối với Nạp Lan Như Nguyệt thì có thể nói như vậy được, nhưng Vô Song đã đạt tới cảnh giới Pháp thần lại nghiêm trọng đến vậy? Lúc đầu ngay cả cử động cũng không được.
Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt cũng đã khôi phục được một chút khí lực, nàng liền tự mình ngồi xếp bằng tiến hành minh tưởng. Long Nhất liền đi xung quanh xem xét mọi thứ xung quanh họ.
Hiệp cốc tôi đen này an tĩnh phi thường, ngoài trừ 4 người bọn họ dường như không có dấu hiệu sinh mệnh nào khác tồn tại quanh đây, hơn nữa hai đầu hiệp cốc kéo dài tựa như không có điểm cuối vậy.
Long Nhất ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên cao có một chút ánh sáng ảm đạm truyền xuồng, chân hắn điểm mạnh như chim ưng bay vút lên trời, hóa thành một đạo quang ảnh bay lên.
-"Cái nơi chết tiệt này, rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào đây?" Long Nhất thầm chửi, không kể hắn bay lên cao bao nhiêu thì cảm giác miệng hiệp cốc này vẫn xa vời vợi, hắn đã biết hiệp cốc này có chuyện không bình thường rồi.
Mặc dù đã đoán trước Lôi thần cấm khu này gian nan nguy hiểm nhưng những việc xảy ra vẫn khiến Long Nhất toát mồ hôi, ở Tử vong hoa hải bọn họ gian nan ứng phó như vậy rồi, sợ rằng ở hiệp cốc đáng sợ này còn gian nan hơn nhiều. Trực giác của Long Nhất nói với hắn, Lôi thần cấm khu càng vào sâu càng nguy hiểm, càng ngày càng không dễ dàng, bằng không cũng không có số lượng lớn những kẻ mạo hiểm đã vĩnh viễn nằm lại nơi này.
Long Nhất mệt mỏi ngồi bệt xuống, Tiểu Tam vội chạy tới bên hắn rồi quẩy đuôi làm nũng. Long Nhất vỗ về bộ lông bóng loáng của nó mà nhíu mày suy tư (ND: Who lets the dog out? )(Wohw wohw wowh wowh ….
Bỗng nhiên, Tiểu Tam đang nhu thuận nằm dưới chân Long Nhất hưởng thụ những cái vuốt ve của hắn đã bật dậy, lộ rõ vẻ khần trương, hai con mắt một đen một trắng quan sát khắp nơi, nhưng ngay sau đó nó liền nằm xuống bên chân Long Nhất.
Long Nhất chấn động trong lòng một cái, rõ ràng Tiểu Tam vừa rồi đã cảm giác được có dấu hiệu bất ổn, nhưng sau đó nó lại không phát hiện dấu hiệu gì bất thường nên mới nằm xuống lại. Nhưng Long Nhất từ cử động này của Tiểu Tam đã cảm giác được một tia nguy hiểm, địa phương quỷ quái này im lặng đến rợn người, ngoại trừ đá với đá ra thì không có một chút dấu hiệu sự sống, Tiểu Tam không lẽ đã gặp ảo giác?
Long Nhất nhắm chặt đôi mắt phảng phất như một lão tăng tiến hành nhập định, nhưng tinh thần lực của hắn khẩn trương tỏa ra giám sát động tĩnh xung quanh.
Khác với hắn. Man Ngưu lúc này đang lau chùi cây Lục Ngọc tài quyết của hắn. Trải qua một cơn bộc phát trong cơ thể hoa yêu, tiềm lực của thần khí này đã được hắn khai phát ra một bộ phận lớn, mà lúc này giữa hắn và Lục Ngọc tài quyết lại sinh ra một cảm giác huyết mạch tương thông.
Ngay lúc này, giữa không trung đột nhiên lóe lên hai quả cầu ánh sáng nhỏ rồi biến mất. Long Nhất đột nhiên mở bừng mắt, hắn vận mười thành công lực vào một ngón tay hướng về phía Vô Song đang ngồi đối diện mà đánh tới.
/674
|