Đường Tiểu Đông nhìn kỹ ánh mắt của nàng, cất tiếng cười ha hả nói: "Đường mỗ chỉ là một người thô lậu, về âm nhạc thi từ ca phú trong mười phần thì một khiếu cũng không thông, nếu có người nào đánh đàn hay làm gì đó cho nghe thì cũng không khác gì đàn gảy tai trâu!"
Cửu phu nhân che miệng cười nhẹ, làm gì đến nỗi phải tự hạ thấp giá trị bản thân mình đến thế? Những từ ngữ này mặc dù nghe qua có vẻ rất thô lỗ cục mịch, nhưng được cái hết sức thẳng thắn.
Tiếp theo Đường Tiểu Đông thấp giọng nói: "Đường mỗ mặc dù không am hiểu gì về âm nhạc, nhưng lại có thể cảm giác được trong tiếng đàn của phu nhân tràn ngập phiền muộn ưu sầu, cô dơn tịch mịch cùng nỗi không cam lòng…"
Cửu phu nhân cả người run lên, u buồn thở dài một tiếng, cúi đầu không nói, đôi gò má ngọc chuyển màu trắng bệch, yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp, thanh tú ẩn hiện quầng nước mắt, đôi lông mày cau lại làm sầu ý càng thêm nồng đậm, càng làm cho người ta dâng lên nỗi thương cảm tiếc nuối khôn cùng.
Vẻ u buồn cùng sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt hoa khiến cho Đường Tiểu Đông đau xót trong lòng, không kiềm chế được phải phát ra một tiếng thở dài.
Cửu phu nhân ngẩn người ra, thấp giọng hỏi tới: "Đường tráng sĩ vì sao lại thở dài?"
Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, ôn nhu nói: "Mọi người ai chẳng có những nỗi khổ tâm, những điều không vừa ý, thế nhưng nếu cả ngày phiền não lo lắng vào thân, vậy thì cuộc sống chẳng phải là quá thống khổ đau đớn, không còn ý nghĩa gì ư…?"
Hắn lại cất một tiếng thở dài não nề phát ra tự đáy lòng, cảm thán cho một bông hoa xinh đẹp đến thế mà phải cắm bãi phân trâu, thật sự là làm người ta phải thương hại cho nàng.
Cửu phu nhân cả người lại run lên, khóe thu ba lại lần nữa chú ý đến trên người Đường Tiểu Đông.
Bề ngoài có vẻ thô lỗ cục cằn, lại thêm không có chút khí phách nào của một nhân vật giang hồ, nhìn có vẻ rất bình phàm, khi nói chuyện mang theo vài phần ngôn ngữ chợ búa thô thiển, nhưng lại làm cho người ta nảy sinh ra một cảm giác kỳ quái rất khó tả.
Trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó nàng thấp giọng nói: "Cám ơn, Đường tráng sĩ."
Đường Tiểu Đông mỉm cười, học theo giọng điệu của người giang hồ mà nói: "Vấn đề nhỏ nhặt này, không đáng để nhắc tới, Cửu phu nhân bất tất phải khách khí, còn nữa, tại hạ đã nhận lấy ba trăm lượng bạc tiền thưởng của phu nhân rồi."
Cửu phu nhân mày liễu hơi nhíu lại, nguyên lai là hạng người tham tiền tài, những hảo cảm trong lòng đối với Đường Tiểu Đông lúc trước lập tức toàn bộ bị tiêu tan.
Đường Tiểu Đông thấy nàng mặt hoa đang tươi cười đột nhiên chuyển biến, ẩn hiện vẻ hờn giận, trong lòng thầm kêu không ổn, hai tay xoa vội đôi gò má thô rám, cực lực hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi của mình có chỗ nào thất thố chăng.
Trong lòng chợt động, chẳng lẽ là câu nói ba trăm lượng bạc kia, nàng ấy đánh giá ta chỉ là loại người tham tiền tài?
Chà, trong thiên hạ có người nào mà không tham tiền chứ? Cái này gọi là "tiếu bần bất tiếu xướng" (người ta chê cười sự nghèo khó chứ không chê cười gái xướng ca bán phấn buôn hương), mặc kệ là xã hội cũ hay là xã hội mới, không có tiền thì ngươi ăn vỏ cây để sống à?
"Hãy nhìn xem, những người dân trên đường cái đó, bọn họ mỗi ngày đều vội vàng bận rộn đầu tắt mặt tối, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu không vất vả thục mạng kiếm tiền, bọn họ mưu sinh như thế nào? Làm sao nuôi sống cả một nhà già trẻ lớn bé đây?"
"Đúng, ta tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì, lại càng không phải là bậc thánh hiền chỉ hưởng dụng hương khói của nhân gian, ta chỉ là một con người hoàn toàn bình thường phổ thông, mà tất cả người thường nhân đều giống nhau ở chỗ có thất tình lục dục. Không sai, ta là tham tiền tài vật chất, nhưng ta hiểu rõ ràng là chỉ kiếm lấy nó với sự quang minh chính đại!"
Đường Tiểu Đông đột nhiên một phen nói tuột hết những suy nghĩ trong lòng, âm thanh hơi lớn, mang theo vài phần giận dỗi cùng bất mãn, hắn không biết tại sao mình lại ức chế với cái nhìn của Cửu phu nhân đối với mình đến thế. Nói xong rồi, cảm giác được bản thân có chút thất thố, hắn hạ thấp giọng nói: "Xin lỗi…!"
Cửu phu nhân tựa hồ bị hắn buột miệng nói cho một thôi một hồi, mặt hoa trắng bệch, sau một lúc lâu mới buồn bã thở dài: "Xin lỗi…?"
Tưởng rằng giống như mặt nước hồ thu phẳng lặng không gợn sóng, vậy mà hắn có thể nhìn thấu tâm sự khép kín trong lòng của ta ư?
Nghĩ tới lúc trước chẳng phải tự bản thân mình cũng là vì tiền mà đem thân gả vào phủ Tướng quốc, làm vị tiểu thiếp thứ chín của Tướng quốc gia đấy sao? Lúc đó chẳng phải bản thân mình cũng là hạng người tham tiền tài đấy ư? Còn có tư cách gì mà chê trách người khác?
Tuy rằng những lời nói của hắn rất thô tục lỗ mãng, nhưng còn nói thẳng ra được, đích xác là so với những loại ngụy quân tử tiểu nhân kia thì quang minh chính đại hơn nhiều, cần phải công nhận hắn là người ngay thẳng chính trực, đúng là một bậc quân tử trong sáng vô tư.
Trong phút chốc phương tâm người thiếu nữ đột nhiên không hiểu có một điều kỳ diệu bất chợt xuất hiện, nàng kinh hoàng đứng lên, vì sao mình lại quan tâm đến cảm nhận suy nghĩ của hắn làm gì?
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí có chút ngột ngạt nặng nề trầm buồn đè nén...
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn khoảng không bầu trời, lúc này mặt trời đang dần hạ xuống phía Tây, những đám mây trên bầu trời được ánh tịch dương điểm xuyết trong cảnh hoàng hôn hắt lên những màu sắc khác thường, làm cảnh trời chiều đặc biệt xinh đẹp.
Thời gian không còn sớm nữa, cần phải trở về thôi.
Hắn cắn răng một cái, lấy từ trong lòng ra cái hộp gấm nhỏ thêu thùa rất đẹp đựng bộ nội y đời mới gợi cảm, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn đá.
Cửu phu nhân mày liễu hơi cau lại, mấy ngày vừa qua có không ít quan viên mang theo rất nhiều hậu lễ đến đây dâng tặng, tranh nhau a dua nịnh nọt tang bốc nàng, lễ vật dơn giản cũng là vàng bạc châu báu, đồ cổ, thư họa… các loại. Mới vừa rồi cuộc nói chuyện đã làm cho nàng có cảm giác Đường Tiểu Đông không phải là một người bình thường hủ lậu, thế mà không ngờ hắn ta vẫn không thoát khỏi thói thường hủ tục của người đời.
Trong lòng thở dài một tiếng, nàng vươn tay, muốn nhìn một chút xem trong cái hộp gấm xinh đẹp này chính là cái gì, nếu không có đoán sai thì bên trong chắc hẳn là thứ gì đó giá trị xa xỉ như là châu báu các loại chẳng hạn.
Nhưng những ngón tay ngà ngọc mảnh dẻ còn chưa chạm đến chiếc hộp gấm thêu thì bàn tay to đùng của Đường Tiểu Đông đột nhiên vươn tới đè lên nắp hộp. Cửu phu nhân thất thanh hô lên một tiếng, hốt hoảng rụt tay về.
"Ngươi......"
Nàng trừng đôi mắt phượng tỏ ý khiển trách Đường Tiểu Đông, nhưng thấy thần tình của hắn vẫn có vẻ rất đàng hoàng nghiêm túc, nàng không khỏi ngẩn mặt ra.
Đường Tiểu Đông nhìn nàng, cất tiếng nói mặc dù rất dịu dàng, thế nhưng toát lên một sự hệ trọng nghiêm túc không nói nên lời, thậm chí còn có cảm giác một sự uy áp vô hình làm người khác không thể không nghe lời.
"Chờ ta đi về rồi, phu nhân mới mở ra xem nhé!"
Nhìn kỹ đối phương, thấy rằng ánh mắt hắn không hề có chút ác ý, Cửu phu nhân không tự chủ được gật đầu bằng lòng.
Chẳng lẻ tự mình đã đoán sai rồi?
Nàng trong lòng có chút mê man, cũng bắt đầu tò mò đứng lên.
"Đầu tiên ta phải thanh minh rằng, tặng vật này có lẽ cũng không đáng giá gì, thế nhưng cũng là độc nhất vô nhị, ta đem lễ vật này dâng tặng phu nhân, là bởi vì… Bởi vì…"
Cửu phu nhân lại cau đôi mày liễu, sao hắn lại nói năng ấp a ấp úng thế này? Không hề phù hợp với ngoại hình thô hào trực tính của hắn tý nào.
Thấy hắn chiếu rọi ánh mắt rừng rực nhìn đôi bàn tay của mình, nàng nóng bừng cả đôi gò má đỏ rực đứng lên, đôi bàn tay nhỏ nhắn vội vã rụt vào trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập dồn dập loạn xạ trong lồng ngực.
Chẳng lẻ... Chẳng lẻ hắn cũng giống hệt người kia, trên phương diện này cũng bất lương tồi tệ không kém?
Đường Tiểu Đông cố gắng nuốt một hơi nước miếng, ho nhẹ một tiếng, rồi có chút lạnh nhạt nói: "Vạn vật trên thế gian, có xấu xí mà cũng có hoa mỹ, con người cũng có sự phân biệt đẹp xấu, với lại loài người xuất phát từ bản năng đều là thích những gì là xinh đẹp mà bài xích ghét bỏ những gì xấu xí khó coi."
Cửu phu nhân gật đầu đồng ý chấp nhận, ví như con bướm và con giun thì mọi người dám chắc chỉ thích con bướm xinh đẹp vờn hoa mà có phản cảm ác tâm với con giun xấu xí nhớp nhúa ngo ngoe trong đất.
Nàng không rõ tại sao Đường Tiểu Đông lại nói điều này, đôi mắt phượng xinh xắn mở to nhìn hắn, lẳng lặng chờ nghe tiếp đoạn sau, trong tâm tư lại rung động từng đợt sóng. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
"Một người được coi là hoàn mỹ, không chỉ ở bề ngoài mà còn ở cả nội tâm, vẻ đẹp bên trong cũng chia ra làm hai đường nội ngoại, bên trong, trước hết tất nhiên là chỉ tâm linh…"
Cửu phu nhân nhìn hắn không nháy mắt, trong lòng lại càng thêm rung động dữ dội, đây là dạng đàn ông gì đây?
Ngoại hình cục cằn thô lỗ làm cho người ta tưởng rằng hắn là một người bộc tuệch thô thiển, nhưng lại có thể nói ra những lời lẽ kinh người, còn thêm sự kiến giải đặc biệt khác thường, làm cho kẻ khác phải động lòng khiếp sợ.
Hắn… chính xác là một nam nhân không giống với phàm nhân bình thường!
Cửu phu nhân tinh tế đánh giá Đường Tiểu Đông, tựa hồ cảm giác được trên người hắn hiển hiện ra rất nhiều vẻ thần bí khôn lường làm người ta không đoán ra được, bản tính tò mò tự nhiên nảy sinh mãnh liệt.
"Vẻ đẹp bên ngoài kết hợp với vẻ đẹp hai đường bên trong, như thế mới được gọi là người tuyệt đối hoàn mỹ, liệu phu nhân có hiểu điều ta nói chăng?"
Cửu phu nhân khẽ lắc đầu, đôi gò má ngọc lại càng thêm hồng rực, hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái.
Nàng hiểu được những lời nói bóng gió này của Đường Tiểu Đông, kỳ thật là khen ngợi mình xinh đẹp, nhưng nếu phối hợp với tặng vật bên trong chiếc hộp gấm thêu này thì càng hoàn mỹ tuyệt vời thêm bội phần.
Nếu không phải trên mặt hắn vẫn hiện rõ một vẻ chân thành nghiêm túc và vẫn rất chăm chú, những lời này tuyệt đối làm cho người ta có cảm giác nói năng tùy tiện lỗ mãng, cho nên nàng mới không có trở mặt trách mắng, trong lòng vô cùng hồi hộp tò mò muốn biết ngay chính là thứ lễ vật thần bí gì nằm trong chiếc hộp gấm này?
/433
|