Uống rượu xong thì màn đêm cũng đã buông xuống, Kỷ Thành Hy cũng uống trà giải rượu nói chuyện với Thẩm Hoài ở nhà khách huyện, Đàm Quân không biết nên nói gì, cũng không thể ngồi mãi ở nhà khách mà không về, chỉ có thể đi tới chỗ của Kỷ Thành Hy cách nhà khách không xa để ngủ.
Nhưng Đàm Quân cũng không thể ngủ được, đành ngồi nói chuyện cùng với chị dâu Sài Lệ ở phòng khách.
Kỷ Thành Hy mãi cho tới 1 giờ sáng mới từ nhà khách ra về, cởi giày bước vào phòng vẫn còn nhìn thấy Đàm Quân vẫn còn ngồi ở phòng khách, liền hỏi:
- Muộn rồi mà vẫn chưa ngủ à?
- Nửa năm nay em mới được gặp chị dâu, vì vậy có rất nhiều chuyện để nói.
Đàm Quân hắt hơi rồi nói.
Kỷ Thành Hy cười, cởi áo khoác mắc lên trên giá, rồi mở cánh cửa phòng của con trai, nhìn thấy con trai đang cuộn trong chăn ngủ ngon lành, rồi lại quay trở lại phòng khách, cầm tấm nệm xuống dưới đất ngồi, lấy tay xoa thái dương.
Sài Lệ thấy chồng rất mệt mỏi, hỏi:
- Không phải nói là uống trà giải rượu sao, sao vẫn còn mệt như thế này?
- Ban đầu mọi người đều nói con cháu của Tống Gia có Tống Hồng Kỳ có thể nói là làm nên được trò trống, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ mọi người đã quá coi nhẹ tiềm lực của Tống gia
Kỷ Thành Hy cảm khái nói.
- Thẩm Hoài mới chính là một con hồ ly xảo quyệt, em xem nói chuyện với một con hồ ly trong thời gian dài như thế lại không mệt được sao?
- Chẳng phải là hai người nói chuyện cứ úp úp mở mở sao, rõ ràng có thể thẳng thắn mà nói ra, làm sao lại cứ phải nói vòng quanh như vậy chứ?
Đàm Quân thẳng thắn phê bình.
- Các anh cứ nói vòng đi vòng lại, nói gì tới các anh, em ngồi ngay bên cạnh cũng đã thấy mệt rồi.
Kỷ Thành Hy cười, không cần biết đối phương có nghĩ như thế không, chính trị trước tiên là phục vụ lợi ích, trước đó chưa có gì chắc chắn. Ai dám nói ra bí mật của mình? Nếu không thì bán đi, giấu đi, còn để làm trò cười cho người khác thì đúng là bi kịch.
Sài Lệ biết tình trạng của chồng mình, đầu óc mệt mỏi nhưng khó ngủ, nên cũng không giục chồng đi ngủ, nói:
- Anh đã hao tâm tốn trí vì việc xây dựng tuyến đường Tấn Hà rồi, cũng muốn mọi người gạt bỏ đi thành kiến, cùng chung tay góp sức làm. Tâm sự của anh mọi người đều hiểu, nhưng Thẩm Hoài là người có tham vọng lớn, anh từng nói, hợp tác với người tham vọng lớn rất nguy hiểm.
- Có rất nhiều người có tham vọng lớn, nhưng thực lực thì không lớn, nên chỉ có thể âm thầm đặt mưu hại người khác để mình được lợi.
Kỷ Thành Hy nói:
- Anh tin rằng con mắt nhìn của Thẩm Hoài không ngắn như vậy đâu, có khả năng đó là đòn gió, nhưng khi mỗi người tìm được mục tiêu lợi ích riêng thì chưa chắc tương lai sẽ không có sự hợp tác này.
Đàm Quân tò mò nhìn Kỷ Thành Hy, tuy bây giờ ở Yến Kinh cũng thỉnh thoảng có người nhắc tới chuyện của Thẩm Hoài, nhưng cô không thể ngờ rằng Kỷ Thành Hy lại suy nghĩ về Thẩm Hoài sâu sắc như vậy. Cô cũng thực sự muốn biết trong mắt của Kỷ Thành Hy Thẩm Hoài rốt cuộc là một người xảo quyệt như thế nào. Càng nghe càng thấy thích thú, lại càng không muốn về phòng ngủ, nói chen vào:
- Khi em ở Yến Kinh có nghe vài người nói Thẩm Hoài có thể sẽ không thể hoạt động được ở Hoài Hải, sao anh lại nói hắn đang ra đòn gió?
- Nếu như em có thể nghe ngóng ra được lần này Thẩm Hoài ở Anh đã làm những việc gì, đã gặp những ai, thì có thể biết hắn có phải đang giở trò hay không rồi.
Kỷ Thành Hy cười nói.
Đàm Quân bĩu môi nói:
- Muốn lừa em đến chỗ chị Thành Di giúp anh nghe ngóng tin tức chứ gì, em không dễ bị lừa như thế đâu nhé.
Kỷ Thành Hy cười nói:
- Thành Di không chắc đã biết được gì, nếu như Thành Di biết được cụ thể sự việc như thế nào thì Thẩm Hoài không cần làm cho sự việc phức tạp đến như thế.
Đàm Quân nghĩ ngợi một lát, mới biết trong lời của Kỷ Thành Hy có ý gì, vò vò đầu nói:
- Em không nói chuyện với anh nữa, hại óc, em không muốn già trước tuổi đâu.
Sài Lệ mỉm cười, cô biết rằng chẳng thể nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ Thành Di cả, nói cho cùng quan hệ của Thành Di và Thẩm Hoài cũng vì quan hệ nội bộ nhà họ Tống yêu cầu mà miễn cưỡng đến với nhau, nếu không nói đến chuyện dựng vợ gả chồng, Thẩm Hoài có thể có được sự giúp đỡ trực tiếp từ Thành Văn Quang, có những chuyện không thể bị động được, cần phải luôn luôn dấu diếm ý đồ thực sự của mình là gì.
Sài Lệ biết rằng chồng có phần đánh giá cao Thẩm Hoài, liền kéo tay Đàm Quân nói:
- Thẩm Hoài đúng là thông minh thật nhưng nhân phẩm không ra gì, nếu không đã cho em đi xem mặt với hắn rồi.
- Sao lại kéo em vào chuyện này.
Đàm Quân nói:
- Nghĩ đến hôn nhân mang mục đích chính trị đã thấy sợ, chị và anh em sau khi kết hôn tốt như thế, đều là hiếm thấy, em thà cả đời này không lấy chồng cũng không muốn nghe nhà mình sắp đặt hôn nhân gì đâu nhé.
- Em nghĩ đi đâu vậy, đi xem mặt hay tìm đối tượng kết hôn chẳng nhẽ không phải vì để em chọn cho vừa ý mình hay sao?
Kỷ Thành Hy nói, nhìn đồng hồ trên tường:
- Muộn thế này rồi, đi ngủ đi, 2 ngày này chơi cho thoải mái, không em về lại nói anh chị không đối xử tốt với em
- Nếu nói xấu thì nói xấu anh chứ em không bao giờ nói xấu chị dâu đâu.
Đàm Quân đứng lên, chạy vào nhà tắm rửa mặt, rồi trở về phòng đi ngủ trước.
…
Kỷ Thành Hy tắm nước nóng, mặc quần áo ngủ rồi vào phòng ngủ, vẫn chưa muốn đi ngủ ngay, liền dựa đầu vào giường nghĩ ngợi điều gì, Sài Lệ ôm lưng chồng từ phía sau, nói:
- Thẩm Hoài thích đi đường vòng, Đàm Khải Bình không tha cho hắn thì thôi, đến bố hắn cũng không chào đón hắn, nếu như anh anh hợp tác với hắn, em thực sự có chút lo lắng đấy.
- Em có thấy không, Thẩm Hoài trở mặt với Đàm Khải Bình ở Đông Hoa, đến nỗi nhà họ Tống phải gọi hắn về Yến Kinh để dạy dỗ cho một trận. Thực ra thái độ của lão gia nhà họ Tống rất mơ hồ, thái độ cuả Hạ - Đới cũng không rõ ràng?
Kỷ Thành Hy nói với vợ.
- Đúng là có một chút.
Sài Lệ nói.
- Nhưng Tống Bính Sinh, Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình là cái kiềng ba chân ở Tỉnh Hoài Hải, Tống Bính Sinh chịu trách nhiệm liên hệ tỉnh với nhà họ Tống, Tô Duy Quân có thể liên kết lực lượng ở trong tỉnh Hoài Hải với các lực lượng tự do, còn Đàm Khải Bình, thực lực của y ngày càng mạnh, lại có ý nghiêng về phe thế lực địa phương nhà họ Tống. Kết cấu của nhà họ Tống ở Hoài Hải là như thế, nhìn bên ngoài, không có cách nào để chống đối với Điền Gia Canh và Triệu Thu Hoa, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ được. Bởi nếu như Thẩm Hoài có thể làm lớn mạnh nhà họ Tống trong một kết cấu như thế thì rất có lợi cho nhà họ Tống. Nhưng hắn quá khó để sai khiến, chế ngự, hắn trở mặt với Đàm Khải Bình không nói, bây giờ lại nhường cơ sở khó khăn lắm mới gây dựng được ở Đông Hoa cho người khác. Anh không nghĩ ra ở nhà họ Tống sẽ có ai bằng lòng với việc làm này của hắn...
- Sau này, có thể sai khiến được ai đều không hề dễ dàng gì đâu, quan trọng hơn là phải nghĩ cách xem làm thế nào để chúng ta có thể có sức ảnh hưởng đến người khác. Nhìn bên ngoài thì có vẻ Thẩm Hoài nhường địa bàn của hắn ở Đông Hoa nhưng nếu như lần này Thẩm Hoài giở trò gì đó ở Anh, có thể bù lại mất mát của nhà Họ Tống, thậm chí còn làm nhà họ Tống giàu hơn, thì em nói xem thái độ của nhà họ Tống với hắn sẽ là như thế nào chứ?
Kỷ Thành Hy nói.
- Anh muốn để cho Mai Cương và Hoài Năng tham gia vào xây dựng tuyến Tấn Hà và hải cảng Ký Hà à?
Sài Lệ nói.
Kỷ Thành Hy không trực tiếp trả lời câu hỏi của vợ:
- Thẩm Hoài là quan trọng nhất, nhưng lại dễ bị người khác xem nhẹ năng lực của hắn, không phải là ở chỗ hắn có thể kêu gọi được đầu tư lớn, mà ngược lại, vốn đầu tư lại chủ động tìm hắn. Chủ yếu là do hắn đủ khả năng để cắm rễ một cách nhanh nhất ở địa phương, có thể điều tiết tốt nguồn vốn từ bên ngoài và nguồn vốn ở địa phương. Đồng thời, hắn lại có khả năng sắp xếp bố cục dây chuyền sản xuất và kiến thiết. Việc mà người khác phải vắt sức làm thì với năng lực của hắn, việc này lại trở nên dễ dàng. Đàm Khải Bình lại muốn chế ngự hắn, không gây ra mâu thuẫn mới là lạ. Lúc trước anh ở Quốc Vụ Viện, khả năng này cũng chẳng có gì đáng nể cả, nhưng sau khi về địa phương, bị các mối quan hệ chồng chéo lên nhau quấn vào, lúc này mới cảm thấy khả năng này của Thẩm Hoài thực sự đáng quý, thậm chí có thể để cho hắn chỉ đạo việc kiến thiết đường dây Tấn Hà cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ tình hình càng ngày càng rõ ràng, hành động của Thẩm Hoài trong thời gian này thì có vẻ hắn đang có ý đồ gì khác.
- .........
Sài Lệ ngẩng đầu lên nhìn chồng.
- Bây giờ có vẻ như Mai Cương và Hoài Năng đang trên đà đi xuống, nhưng nhìn từ phương diện khác, thì đây chẳng phải là thu cánh tay lại, nắm lại thành nắm đấm chặt hơn sao.
Kỷ Thành Hy nói.
- Thẩm Hoài lần này đi nước Anh, hành tung kỳ lạ, có thể là đi để đàm phán với các bên đầu tư. Đương nhiên anh không thể đưa Kỳ Hà vào trong kế hoạch trọng điểm của hắn được, nhưng điều này không có nghĩa là không thể hợp tác trên một vài phương diện.
…
Ngồi trong phòng tiếp khách, Thẩm Hoài cũng không muốn đi ngủ ngay, bảo Chử Cường tìm bản đồ khu vực Ký Nam, ngồi ở đó nghiên cứ.
Bây giờ Thẩm Hoài không thể có thêm tư liệu về con đường phía Nam của than tỉnh Tấn, chỉ có thể tìm thêm manh mối thông qua địa hình đất.
- Kỷ Thành Hy rất muốn kéo Hoài Năng và Mai Cương vào việc kiến thiết cảng Ký Hà.
Chư Cường là một trong số ít người biết được kế hoạch của Thẩm Hoài, than thở:
- Tiếc là con đường ra của than tỉnh Tấn, không phù hợp với lợi ích của Hoài Hải, nếu không thì có thể hợp tác.
Khu vực Đông Hoa không phải là không có nguồn tài nguyên than đá, khu vực phía tây Hoài Hải là khu dự trữ than đá, mặc dù không thể so sánh với bốn tỉnh Tây Bắc, nhưng lượng than đá cũng đạt đến ngưỡng chục tỷ tấn.
Chỉ là sau khi xây dựng đất nước, ngành công nghiệp năng lượng của cả nước đều ở Hoa Bắc và khu vực Đông Bắc, làm cho những khu vực ở gần Hoa Bắc, Đông Bắc có cơ hội để phát triển, cũng có hệ thống đường sắt và hải cảng có thể vận chuyển được than đá.
Kinh tế ở khu vực ven biển Đông Nam sau khi cải cách mở cửa mới thực sự phát triển, nhưng thời kỳ đầu là dựa vào nền công nghiệp nhẹ và các ngành công nghiệp mới nổi, ngành công nghiệp nặng về mặt quy mô mà nói vẫn không thể so sánh với khu vực Hoa Bắc và Đông Bắc được.
Cơ cấu công nghiệp này mấy mươi năm nay đều như thế, thêm vào đó nền kinh tế ở Hoài Hải lại trì trệ, việc khai thác than đá ở tỉnh lạc hậu. Đường sắt, đường ô tô, hải cảng lại không có kiến thiết gì mới, vừa không sản xuất ra, lại không vận chuyển ra được.
Con đường vận chuyển than đá từ Đông qua Nam, quốc gia quy hoạch là gần 10 năm, đều chưa được chính thức thi công, khai thác than đá, bây giờ không nhìn thấy hình bóng đâu cả, mà hoàn toàn dựa vào tích lũy và đầu tư của thành phố, tỉnh và địa phương, tốc độ tăng trưởng cũng rất chậm chạp.
Nhưng nói cho cùng, Hoài Năng và Mai Cương sau này đều cắm rễ ở Hoài Hải, tham gia và tận dụng tài nguyên của tỉnh Hoài Hải, mới có thể phù hợp với lợi ích của bản thân.
Thẩm Hoài nói:
- Việc khai thác than đá ở Hoài Hải, bây giờ đúng là chưa có tin tức gì, nhưng tôi không nghĩ đến việc này. Hơn nữa sau này, khu vực này sẽ có cạnh tranh khốc liệt, nhưng đừng nghĩ rằng luôn có thể khống chế được người khác. Bây giờ điều mà tôi lo đó là xây dựng hải cảng Ký Hà, xây dựng tuyến Tấn Hà sẽ phân tán lực lượng của chúng ta. Bây giờ huy động vốn không dễ dàng gì, thép tốt phải có dây chuyền luyện tốt, tôi không chắc là Ký Hà là cái lò luyện mà chúng ta cần.
Nhưng Đàm Quân cũng không thể ngủ được, đành ngồi nói chuyện cùng với chị dâu Sài Lệ ở phòng khách.
Kỷ Thành Hy mãi cho tới 1 giờ sáng mới từ nhà khách ra về, cởi giày bước vào phòng vẫn còn nhìn thấy Đàm Quân vẫn còn ngồi ở phòng khách, liền hỏi:
- Muộn rồi mà vẫn chưa ngủ à?
- Nửa năm nay em mới được gặp chị dâu, vì vậy có rất nhiều chuyện để nói.
Đàm Quân hắt hơi rồi nói.
Kỷ Thành Hy cười, cởi áo khoác mắc lên trên giá, rồi mở cánh cửa phòng của con trai, nhìn thấy con trai đang cuộn trong chăn ngủ ngon lành, rồi lại quay trở lại phòng khách, cầm tấm nệm xuống dưới đất ngồi, lấy tay xoa thái dương.
Sài Lệ thấy chồng rất mệt mỏi, hỏi:
- Không phải nói là uống trà giải rượu sao, sao vẫn còn mệt như thế này?
- Ban đầu mọi người đều nói con cháu của Tống Gia có Tống Hồng Kỳ có thể nói là làm nên được trò trống, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ mọi người đã quá coi nhẹ tiềm lực của Tống gia
Kỷ Thành Hy cảm khái nói.
- Thẩm Hoài mới chính là một con hồ ly xảo quyệt, em xem nói chuyện với một con hồ ly trong thời gian dài như thế lại không mệt được sao?
- Chẳng phải là hai người nói chuyện cứ úp úp mở mở sao, rõ ràng có thể thẳng thắn mà nói ra, làm sao lại cứ phải nói vòng quanh như vậy chứ?
Đàm Quân thẳng thắn phê bình.
- Các anh cứ nói vòng đi vòng lại, nói gì tới các anh, em ngồi ngay bên cạnh cũng đã thấy mệt rồi.
Kỷ Thành Hy cười, không cần biết đối phương có nghĩ như thế không, chính trị trước tiên là phục vụ lợi ích, trước đó chưa có gì chắc chắn. Ai dám nói ra bí mật của mình? Nếu không thì bán đi, giấu đi, còn để làm trò cười cho người khác thì đúng là bi kịch.
Sài Lệ biết tình trạng của chồng mình, đầu óc mệt mỏi nhưng khó ngủ, nên cũng không giục chồng đi ngủ, nói:
- Anh đã hao tâm tốn trí vì việc xây dựng tuyến đường Tấn Hà rồi, cũng muốn mọi người gạt bỏ đi thành kiến, cùng chung tay góp sức làm. Tâm sự của anh mọi người đều hiểu, nhưng Thẩm Hoài là người có tham vọng lớn, anh từng nói, hợp tác với người tham vọng lớn rất nguy hiểm.
- Có rất nhiều người có tham vọng lớn, nhưng thực lực thì không lớn, nên chỉ có thể âm thầm đặt mưu hại người khác để mình được lợi.
Kỷ Thành Hy nói:
- Anh tin rằng con mắt nhìn của Thẩm Hoài không ngắn như vậy đâu, có khả năng đó là đòn gió, nhưng khi mỗi người tìm được mục tiêu lợi ích riêng thì chưa chắc tương lai sẽ không có sự hợp tác này.
Đàm Quân tò mò nhìn Kỷ Thành Hy, tuy bây giờ ở Yến Kinh cũng thỉnh thoảng có người nhắc tới chuyện của Thẩm Hoài, nhưng cô không thể ngờ rằng Kỷ Thành Hy lại suy nghĩ về Thẩm Hoài sâu sắc như vậy. Cô cũng thực sự muốn biết trong mắt của Kỷ Thành Hy Thẩm Hoài rốt cuộc là một người xảo quyệt như thế nào. Càng nghe càng thấy thích thú, lại càng không muốn về phòng ngủ, nói chen vào:
- Khi em ở Yến Kinh có nghe vài người nói Thẩm Hoài có thể sẽ không thể hoạt động được ở Hoài Hải, sao anh lại nói hắn đang ra đòn gió?
- Nếu như em có thể nghe ngóng ra được lần này Thẩm Hoài ở Anh đã làm những việc gì, đã gặp những ai, thì có thể biết hắn có phải đang giở trò hay không rồi.
Kỷ Thành Hy cười nói.
Đàm Quân bĩu môi nói:
- Muốn lừa em đến chỗ chị Thành Di giúp anh nghe ngóng tin tức chứ gì, em không dễ bị lừa như thế đâu nhé.
Kỷ Thành Hy cười nói:
- Thành Di không chắc đã biết được gì, nếu như Thành Di biết được cụ thể sự việc như thế nào thì Thẩm Hoài không cần làm cho sự việc phức tạp đến như thế.
Đàm Quân nghĩ ngợi một lát, mới biết trong lời của Kỷ Thành Hy có ý gì, vò vò đầu nói:
- Em không nói chuyện với anh nữa, hại óc, em không muốn già trước tuổi đâu.
Sài Lệ mỉm cười, cô biết rằng chẳng thể nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ Thành Di cả, nói cho cùng quan hệ của Thành Di và Thẩm Hoài cũng vì quan hệ nội bộ nhà họ Tống yêu cầu mà miễn cưỡng đến với nhau, nếu không nói đến chuyện dựng vợ gả chồng, Thẩm Hoài có thể có được sự giúp đỡ trực tiếp từ Thành Văn Quang, có những chuyện không thể bị động được, cần phải luôn luôn dấu diếm ý đồ thực sự của mình là gì.
Sài Lệ biết rằng chồng có phần đánh giá cao Thẩm Hoài, liền kéo tay Đàm Quân nói:
- Thẩm Hoài đúng là thông minh thật nhưng nhân phẩm không ra gì, nếu không đã cho em đi xem mặt với hắn rồi.
- Sao lại kéo em vào chuyện này.
Đàm Quân nói:
- Nghĩ đến hôn nhân mang mục đích chính trị đã thấy sợ, chị và anh em sau khi kết hôn tốt như thế, đều là hiếm thấy, em thà cả đời này không lấy chồng cũng không muốn nghe nhà mình sắp đặt hôn nhân gì đâu nhé.
- Em nghĩ đi đâu vậy, đi xem mặt hay tìm đối tượng kết hôn chẳng nhẽ không phải vì để em chọn cho vừa ý mình hay sao?
Kỷ Thành Hy nói, nhìn đồng hồ trên tường:
- Muộn thế này rồi, đi ngủ đi, 2 ngày này chơi cho thoải mái, không em về lại nói anh chị không đối xử tốt với em
- Nếu nói xấu thì nói xấu anh chứ em không bao giờ nói xấu chị dâu đâu.
Đàm Quân đứng lên, chạy vào nhà tắm rửa mặt, rồi trở về phòng đi ngủ trước.
…
Kỷ Thành Hy tắm nước nóng, mặc quần áo ngủ rồi vào phòng ngủ, vẫn chưa muốn đi ngủ ngay, liền dựa đầu vào giường nghĩ ngợi điều gì, Sài Lệ ôm lưng chồng từ phía sau, nói:
- Thẩm Hoài thích đi đường vòng, Đàm Khải Bình không tha cho hắn thì thôi, đến bố hắn cũng không chào đón hắn, nếu như anh anh hợp tác với hắn, em thực sự có chút lo lắng đấy.
- Em có thấy không, Thẩm Hoài trở mặt với Đàm Khải Bình ở Đông Hoa, đến nỗi nhà họ Tống phải gọi hắn về Yến Kinh để dạy dỗ cho một trận. Thực ra thái độ của lão gia nhà họ Tống rất mơ hồ, thái độ cuả Hạ - Đới cũng không rõ ràng?
Kỷ Thành Hy nói với vợ.
- Đúng là có một chút.
Sài Lệ nói.
- Nhưng Tống Bính Sinh, Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình là cái kiềng ba chân ở Tỉnh Hoài Hải, Tống Bính Sinh chịu trách nhiệm liên hệ tỉnh với nhà họ Tống, Tô Duy Quân có thể liên kết lực lượng ở trong tỉnh Hoài Hải với các lực lượng tự do, còn Đàm Khải Bình, thực lực của y ngày càng mạnh, lại có ý nghiêng về phe thế lực địa phương nhà họ Tống. Kết cấu của nhà họ Tống ở Hoài Hải là như thế, nhìn bên ngoài, không có cách nào để chống đối với Điền Gia Canh và Triệu Thu Hoa, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ được. Bởi nếu như Thẩm Hoài có thể làm lớn mạnh nhà họ Tống trong một kết cấu như thế thì rất có lợi cho nhà họ Tống. Nhưng hắn quá khó để sai khiến, chế ngự, hắn trở mặt với Đàm Khải Bình không nói, bây giờ lại nhường cơ sở khó khăn lắm mới gây dựng được ở Đông Hoa cho người khác. Anh không nghĩ ra ở nhà họ Tống sẽ có ai bằng lòng với việc làm này của hắn...
- Sau này, có thể sai khiến được ai đều không hề dễ dàng gì đâu, quan trọng hơn là phải nghĩ cách xem làm thế nào để chúng ta có thể có sức ảnh hưởng đến người khác. Nhìn bên ngoài thì có vẻ Thẩm Hoài nhường địa bàn của hắn ở Đông Hoa nhưng nếu như lần này Thẩm Hoài giở trò gì đó ở Anh, có thể bù lại mất mát của nhà Họ Tống, thậm chí còn làm nhà họ Tống giàu hơn, thì em nói xem thái độ của nhà họ Tống với hắn sẽ là như thế nào chứ?
Kỷ Thành Hy nói.
- Anh muốn để cho Mai Cương và Hoài Năng tham gia vào xây dựng tuyến Tấn Hà và hải cảng Ký Hà à?
Sài Lệ nói.
Kỷ Thành Hy không trực tiếp trả lời câu hỏi của vợ:
- Thẩm Hoài là quan trọng nhất, nhưng lại dễ bị người khác xem nhẹ năng lực của hắn, không phải là ở chỗ hắn có thể kêu gọi được đầu tư lớn, mà ngược lại, vốn đầu tư lại chủ động tìm hắn. Chủ yếu là do hắn đủ khả năng để cắm rễ một cách nhanh nhất ở địa phương, có thể điều tiết tốt nguồn vốn từ bên ngoài và nguồn vốn ở địa phương. Đồng thời, hắn lại có khả năng sắp xếp bố cục dây chuyền sản xuất và kiến thiết. Việc mà người khác phải vắt sức làm thì với năng lực của hắn, việc này lại trở nên dễ dàng. Đàm Khải Bình lại muốn chế ngự hắn, không gây ra mâu thuẫn mới là lạ. Lúc trước anh ở Quốc Vụ Viện, khả năng này cũng chẳng có gì đáng nể cả, nhưng sau khi về địa phương, bị các mối quan hệ chồng chéo lên nhau quấn vào, lúc này mới cảm thấy khả năng này của Thẩm Hoài thực sự đáng quý, thậm chí có thể để cho hắn chỉ đạo việc kiến thiết đường dây Tấn Hà cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ tình hình càng ngày càng rõ ràng, hành động của Thẩm Hoài trong thời gian này thì có vẻ hắn đang có ý đồ gì khác.
- .........
Sài Lệ ngẩng đầu lên nhìn chồng.
- Bây giờ có vẻ như Mai Cương và Hoài Năng đang trên đà đi xuống, nhưng nhìn từ phương diện khác, thì đây chẳng phải là thu cánh tay lại, nắm lại thành nắm đấm chặt hơn sao.
Kỷ Thành Hy nói.
- Thẩm Hoài lần này đi nước Anh, hành tung kỳ lạ, có thể là đi để đàm phán với các bên đầu tư. Đương nhiên anh không thể đưa Kỳ Hà vào trong kế hoạch trọng điểm của hắn được, nhưng điều này không có nghĩa là không thể hợp tác trên một vài phương diện.
…
Ngồi trong phòng tiếp khách, Thẩm Hoài cũng không muốn đi ngủ ngay, bảo Chử Cường tìm bản đồ khu vực Ký Nam, ngồi ở đó nghiên cứ.
Bây giờ Thẩm Hoài không thể có thêm tư liệu về con đường phía Nam của than tỉnh Tấn, chỉ có thể tìm thêm manh mối thông qua địa hình đất.
- Kỷ Thành Hy rất muốn kéo Hoài Năng và Mai Cương vào việc kiến thiết cảng Ký Hà.
Chư Cường là một trong số ít người biết được kế hoạch của Thẩm Hoài, than thở:
- Tiếc là con đường ra của than tỉnh Tấn, không phù hợp với lợi ích của Hoài Hải, nếu không thì có thể hợp tác.
Khu vực Đông Hoa không phải là không có nguồn tài nguyên than đá, khu vực phía tây Hoài Hải là khu dự trữ than đá, mặc dù không thể so sánh với bốn tỉnh Tây Bắc, nhưng lượng than đá cũng đạt đến ngưỡng chục tỷ tấn.
Chỉ là sau khi xây dựng đất nước, ngành công nghiệp năng lượng của cả nước đều ở Hoa Bắc và khu vực Đông Bắc, làm cho những khu vực ở gần Hoa Bắc, Đông Bắc có cơ hội để phát triển, cũng có hệ thống đường sắt và hải cảng có thể vận chuyển được than đá.
Kinh tế ở khu vực ven biển Đông Nam sau khi cải cách mở cửa mới thực sự phát triển, nhưng thời kỳ đầu là dựa vào nền công nghiệp nhẹ và các ngành công nghiệp mới nổi, ngành công nghiệp nặng về mặt quy mô mà nói vẫn không thể so sánh với khu vực Hoa Bắc và Đông Bắc được.
Cơ cấu công nghiệp này mấy mươi năm nay đều như thế, thêm vào đó nền kinh tế ở Hoài Hải lại trì trệ, việc khai thác than đá ở tỉnh lạc hậu. Đường sắt, đường ô tô, hải cảng lại không có kiến thiết gì mới, vừa không sản xuất ra, lại không vận chuyển ra được.
Con đường vận chuyển than đá từ Đông qua Nam, quốc gia quy hoạch là gần 10 năm, đều chưa được chính thức thi công, khai thác than đá, bây giờ không nhìn thấy hình bóng đâu cả, mà hoàn toàn dựa vào tích lũy và đầu tư của thành phố, tỉnh và địa phương, tốc độ tăng trưởng cũng rất chậm chạp.
Nhưng nói cho cùng, Hoài Năng và Mai Cương sau này đều cắm rễ ở Hoài Hải, tham gia và tận dụng tài nguyên của tỉnh Hoài Hải, mới có thể phù hợp với lợi ích của bản thân.
Thẩm Hoài nói:
- Việc khai thác than đá ở Hoài Hải, bây giờ đúng là chưa có tin tức gì, nhưng tôi không nghĩ đến việc này. Hơn nữa sau này, khu vực này sẽ có cạnh tranh khốc liệt, nhưng đừng nghĩ rằng luôn có thể khống chế được người khác. Bây giờ điều mà tôi lo đó là xây dựng hải cảng Ký Hà, xây dựng tuyến Tấn Hà sẽ phân tán lực lượng của chúng ta. Bây giờ huy động vốn không dễ dàng gì, thép tốt phải có dây chuyền luyện tốt, tôi không chắc là Ký Hà là cái lò luyện mà chúng ta cần.
/480
|