Thẩm Hoài ngày hôm qua ngủ quá ít, không thèm để ý đến lời nói của Tôn Á Lâm, trở về phòng ngủ liền đặt lưng ngủ luôn.
Trần Đan biết rằng sau khi Thẩm Hoài cùng Chu Minh đánh nhau bị trật chân cũng đã muộn lắm rồi, cô vội vàng lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp của khách sạn để trở về nấu cơm. Sau lại thấy Thẩm Hoài đang ngủ nên không phải vội nữa, chậm rãi vào phòng bếp bật lửa nhỏ hầm canh.
Tôn Á Lâm đang ở trong phòng mình xem văn kiện, bụng đói không chịu nổi, đến tám rưỡi mới đi lên lầu. Thấy Trần Đan còn ngồi trong phòng khách chờ Thẩm Hoài tỉnh bèn tức lên nói:
- Tên đó đúng là không có lương tâm. Cậu mà cứ đối tốt với hắn như vậy đến khi nào bị hắn bán đi cũng không biết đó.
Cô đi vào bếp nhúng ướt tay, rồi luồn vào trong chăn, Thẩm Hoài lạnh quá kêu ơi ới, bị bắt dậy ăn cơm tối.
- Em không bỏ thuốc chuột vào đây chứ?
Thẩm Hoài nâng bát cơm lên, cười hỏi Trần Đan.
- Anh không có làm việc trái lương tâm thì sợ gì thuốc chuột? Còn nếu mà sợ quá thì đừng có ăn.
Trần Đan liếc hắn một cái, gắt giọng.
- Cậu xem tên này da mặt dày chưa.
Tôn Á Lâm tặc lưỡi nói với Trần Đan.
- Dường như chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng là không có liên quan đến anh ta thật. Nhưng mà cậu đừng bao giờ để anh ta lừa. Anh ta càng tỏ ra mình thanh bạch thì càng chứng tỏ có vấn đề.
Thẩm Hoài nói:
- Cô mà nói thêm nữa là tôi mời cô ra khỏi đây đấy nhé. Có biết cái gì là “há miệng mắc quai” không?
- Đúng rồi. Tôi ăn cơm của Trần Đan nấu thì phải đứng về phía cô ấy chứ
Tôn Á Lâm nói.
Thẩm Hoài bưng bát cơm lên và vào miệng, biết Tôn Á Lâm đã vài ngày không có người để đấu khẩu, hắn cũng không dại gì đứng ra hứng chịu, chuyên tâm gắp thức ăn.
- Anh cũng thật biết cách
giả vờ đó
Trần Đan ghé vào nói nhỏ bên tai Thẩm Hoài
-Thật nhìn không ra anh đang chột dạ.
- Đợi lát nữa đem cô ta đuổi đi, em muốn biết anh có chột dạ hay không rất đơn giản, có điều chân anh hôm nay không tiện lắm, phải xem bản thân em có muốn biết đáp án hay không
Thẩm Hoài cười nói nhỏ.
- Xích ra đi, đúng là không nói cho được lời nào đàng hoàng
Trần Đan đỏ mặt đẩy Thẩm Hoài ra.
- …
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Đan đỏ lên, Tôn Á Lâm biết ngay là Thẩm Hoài vừa nói gì đó hạ lưu, vừa định mở miệng xen vào thì đột nhiên nghe được có tiếng gõ cửa “rầm rầm rầm”.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, mới có chín giờ, Dương Lệ Lệ và Khấu Huyên cũng không thể từ cửa hàng về sớm như vậy được, nghĩ mãi không ra ai đến vào giờ này.
Tôn Á Lâm và Trần Đan cũng cảm thấy kì quái, phải như là người khác có chuyện gì cũng đều phải gọi điện đến trước, nếu không thì ai biết được Thẩm Hoài đang ở nhà.
- Ai thế?
Thẩm Hoài hỏi.
- Đoán thử xem tôi là ai nào?
Từ ngoài cửa truyền vào giọng nói rất quen tai của một người phụ nữ, giọng nói này làm cho Thẩm Hoài sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra là ai đến. Hắn hiện không tiện đi lại nên để Trần Đan ra mở cửa.
Ngay thởi khắc Trần Đan xoay nắm tay mở cửa, Thẩm Hoài đã nghĩ ra được người đến là ai, hắn định ngăn Trần Đan lại nhưng không kịp, chỉ nhìn thấy Trần Đan mở cửa, đứng đối mặt với Thành Di.
Dường như trông thấy khuôn mặt Trần Đan mặc tạp dề ra mở cửa có vẻ xa lạ, Thành Di cũng hơi ngạc nhiên. Còn cô nàng Tạ Chỉ thì mang vẻ mặt đắc ý đứng phía sau Thành Di.
Thẩm Hoài tức đến mức muốn ném đôi đũa đang cầm trên tay vào mặt Tạ Chỉ. Cô ta chắc chắn có tai mắt ở Đông Hoa. Rõ ràng biết được hôm nay hắn không thoải mái, lại còn kéo Thành Di đi suốt đêm từ Từ Thành đến đây góp vui.
Tôn Á Lâm thấy Tạ Chỉ dắt theo Thành Di tự nhiên đi vào cũng cảm thấy bất ngờ, cô cũng không ngờ Tạ Chỉ lại chơi ác như vậy, bây giờ cũng không kịp đào lỗ giấu Trần Đan đi.
- Bất ngờ chứ?
Tạ Chỉ vừa cười tươi vừa nói
- Sao? Không chào đón bọn tôi sao?
Bất ngờ chứ, hôm nào cô đang cùng gian phu trên giường tôi cũng sẽ kéo Tống Hồng Kỳ theo, cho cô một sự bất ngờ! Thẩm Hoài rủa thầm trong lòng.
- Chân tôi hôm nay không tiện lắm, nếu không thì chắc chắn sẽ chạy ra đón hai người rồi.
Thẩm Hoài giơ cái chân quấn băng gạc lên, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi Thành Di.
- Không phải em nói là hôm nay hẹn gặp bạn ở Từ Thành, ngày mai mới đến Đông Hoa sao?
Tạ Chỉ cướp lời nói:
- Không phải là bởi vì nghe anh xảy ra chuyện ở Đông Hoa, bị người khác đánh bị thương nên Thành Di mới kéo tôi ngồi xe cả đêm đến đây sao? Nếu không thì anh nghĩ chúng tôi ngồi xe cả đêm đến đây làm gì?
Thẩm Hoài đời nào tin lời của Tạ Chỉ chứ.
Nhưng mà nếu Tạ Chỉ đã dắt Thành Di đến, còn đụng mặt với Trần Đan, hắn cũng chỉ còn cách bình tĩnh mà đối mặt thôi, bèn nói:
- Vậy chắc hai người vẫn chưa ăn cơm phải không? Vừa đúng lúc, bọn anh cũng đang ăn, cùng ăn nhé?
- Thì ra là khách của bí thư Thẩm, tôi giúp hai người đi lấy thêm bát đũa.
Trần Đan vội vàng xoay người, dọn bát đũa của cô đi rồi nói với Thẩm Hoài:
- Hôm nay tôi còn có chút việc, những việc còn lại anh cứ để đó, ngày mai tôi qua làm sau.
Nói xong cô định đi vào bếp lấy bát đũa cho Tạ Chỉ và Thành Di.
Thẩm Hoài kéo lấy tay Trần Đan lại nói:
- Em đã làm cơm tối rồi, để anh đi lấy bát đũa cho!
Trần Đan định dùng sức rút tay ra nhưng Thẩm Hoài lại giữ chặt không buông.
- Để tôi đi cho.
Tôn Á Lâm đặt bát đũa xuống, đi vào bếp xới cơm cho Tạ Chỉ và Thành Di.
- Cô này là…?
Tạ Chỉ nhìn chằm chằm Trần Đan hỏi.
Việc Trần Đan mặc tạp dề còn chưa giải thích, nếu như Thẩm Hoài thật sự nói cô ta là người giúp việc, cô cũng không còn cách nào tiếp tục phá rối. Nhưng không ngờ rằng Thẩm Hoài lại thẳng thắn như vậy, ngay trước mặt Thành Di còn nắm lấy tay của cô ta không buông.
- Cô ấy là Trần Đan.
Thẩm Hoài để Trần Đan ngồi xuống thay cô giới thiệu, rồi chỉ Thành Di và Tạ Chỉ nói với cô:
- Cô ấy là Thành Di, anh còn tưởng là ngày mai cô ấy mới đến. Tạ Chỉ trước đây cũng từng ăn cơm ở Thượng Khê Viên rồi, cô ta nói không biết em là giả đó. Cô ta là vị hôn thê của Hồng Kỳ, không có việc gì làm nên cứ thích chọc ngoáy anh.
Tạ Chỉ không ngờ được lúc này mà Thẩm Hoài còn dư tinh lực để phản kích lại mình. Cô ta cắn chặt răng, cố nở nụ cười, nói:
- Anh nói thế thì Thành Di sẽ không vui đâu. Vừa nghe nói anh bị người ta đánh tôi đã cho tài xế cả đêm chở tôi và Thành Di đến thăm anh. Thế mà bây giờ lại trở thành người nhiều chuyện rồi à? Trước đây chỉ nghe nói là anh ở Đông Hoa bắt nạt người khác, sao hôm nay lại để người khác bắt nạt thế?
- Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cũng giống như con gái các cô vậy. Dù có tránh lưu manh thế nào thì cũng có ngày bị lưu manh đùa giỡn thôi.
Thẩm Hoài nghĩ rằng Tạ Chỉ chẳng qua chỉ muốn phá hoại cuộc hôn nhân chính trị giữa hắn và Thành Di thôi, hắn việc gì phải chột dạ chứ, bèn cười nói:
- Nếu không các cô tưởng tôi ở Đông Hoa cực khổ tạo dựng sự nghiệp mà chẳng có lúc nào bị thương sao?
Lời nói lúc đầu của Tạ Chỉ lại bị những lời nói khoác lác của Thẩm Hoài chôn vùi. Cô chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Rõ ràng là chọc vào vợ trước của người ta nên bị đánh ra như thế, còn làm ra vẻ như không có chuyện gì, dõng dạc nói là mình vì làm việc nên mới bị thương. Trong lòng cô đem Thẩm Hoài ra phỉ nhổ một vạn lần.
Tuy nhiên có thể để người phụ nữ tên Trần Đan này bộc lộ thân phận thật sự, cô cũng đã đạt được mục đích, tiếp theo thì phải xem Thành Di biểu diễn như thế nào rồi.
Có những chuyện con người ta có thể giả vờ không biết, cũng có những chuyện dù làm thế nào cũng chẳng thể vờ như không rõ, vậy nên mới thất bại.
Thành Di ngày hôm nay trùng hợp cùng Tạ Chỉ ngồi chung một chuyến bay đến Từ Thành. Bạn học đến đón cô nên mời Tạ Chỉ đi ăn cơm luôn.
Buổi chiều, Tạ Chỉ lại nhiệt tình rủ cô và bạn cùng đi dạo phố, uống cà phê, đến lúc xế chiều đáng ra sau khi tạm biệt Tạ Chỉ. Thành Di định ngủ tại ký túc xá của bạn học để tận hưởng lại cảm giác của trường học trong nước, ai ngờ Tạ Chỉ lại điện thoại tới, nói rằng Thẩm Hoài bị người ta đánh bị thương ở Đông Hoa.
Dù nói thế nào đi nữa, ở ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra quan tâm, Thành Di cũng không suy nghĩ nhiều bèn ngồi xe của Tạ Chỉ cùng đến Đông Hoa. Lúc gần đến Đông Hoa, Thành Di vốn định gọi điện thoại báo trước, nhưng Tạ Chỉ lại đề nghị cô cứ đến luôn để cho Thẩm Hoài một sự bất ngờ, cô cũng không kiên trì muốn gọi nữa, không ngờ rằng đây lại là cái bẫy mà Tạ Chỉ giăng ra cho cô và Thẩm Hoài.
Vốn dĩ Thành Di cũng chẳng có tình cảm với Thẩm Hoài, hơn nữa trong lòng cô còn cho rằng Thẩm Hoài là một con người xấu xa, hèn hạ. Như vậy sao cô có thể vì Thẩm Hoài có người phụ nữ khác ở Đông Hoa mà cảm thấy bất ngờ chứ?
Không có sự hoang dâm vô độ mà cô đã tưởng tượng, mà Thẩm Hoài lại đang cùng với Tôn Á Lâm và một cô gái trẻ khác cùng ngồi một bàn ăn cơm. Thành Di thật sự không nhớ nổi cô có mấy lần cùng người nhà ngồi ăn những bữa cơm giản đơn như vậy.
Rõ ràng người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề trước mắt mình định giả làm người giúp việc mà trốn đi, thế mà Thẩm Hoài lại quyết đoán mà giữ chặt tay cô ấy, lại còn sai Tôn Á Lâm đi xới cơm. Một loạt những hành động như vậy mới làm cho cô thấy bất ngờ.
Thẩm Hoài không ngại ngần một mình gánh lấy trách nhiệm cho sự thất bại cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tống Thành, mà muốn bảo vệ cho người phụ nữ trước mặt này không bị tổn thương. Những điều này thật sự làm cho Thành Di cảm thấy ngạc nhiên. Ít ra vào lúc này, hắn không muốn để người phụ nữ mình yêu trở thành vật hi sinh, trốn ở một chỗ khóc thầm.
Hoặc là lời nói của Hứa Đàm Quân đã đúng, hắn ta không xấu như trong tưởng tượng của cô?
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề trước mặt mình, Thành Di có đôi chút ngưỡng mộ, cảm giác được người khác bảo vệ thật tuyệt.
Giờ phút này, Thành Di không muốn để Tạ Chỉ đạt được mục đích, xoay người lại, khách khí đưa tay về phía Trần Đan nói:
- Không tính lời giới thiệu của Thẩm Hoài, chúng ta làm quen lại nhé. Xin chào, tôi là Thành Di. Thẩm Hoài đã nói với cô về chuyện tôi và anh ấy hứa hôn với nhau chưa? Thật ra cũng không phải hứa hôn thực sự đâu, chỉ là trong nhà ép buộc chúng tôi hãy thử ở cùng nhau thôi.
- …
Trần Đan có hơi sững sờ, cô không ngờ rằng Thành Di lại có thể cười với mình một cách hòa nhã như vậy.
Có những việc vô căn cứ, dù ở ngoài đồn đãi nhiều, nếu như không có lời nói của người ác ý cũng không thể truyền đến tai người khác, mà cho dù có truyền đến tai người khác, người ta cũng có thể giả vờ như không nghe.
Tuy nhiên ở trong tình huống ba người cùng đối mặt như vậy, có những chuyện không thể vờ như không biết được nữa.
Chính vì biết rằng những chuyện này quan trọng với Thẩm Hoài như thế nào, Trần Đan mới hoảng hốt, mới không biết phải làm sao, không biết phải đối mặt với tình huống như hiện tại thế nào.
Tạ Chỉ đột nhiên kéo Thành Di đến như vậy đến cả Tôn Á Lâm trước nay vốn túc trí đa mưu cũng chẳng có cách nào giải quyết.
Chỉ là ai cũng không ngờ rằng, Thành Di không những không mượn chuyện này làm loạn lên, thậm chí ánh mắt cũng không có chút gì là lạnh lùng hay tức giận, mà cô lại chào hỏi Trần Đan một cách hòa nhã, dường như đang nói với Trần Đan là: “Ba người chúng ta thử ở cùng nhau cũng chẳng sao cả.”
Trần Đan chưa kịp phản ứng, Thẩm Hoài cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong lòng Tạ Chỉ bây giờ giống như có một vạn con ngựa đang chạy vậy, cô ta không biết được rốt cuộc trong lòng Thành Di đang suy nghĩ cái gì. Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó là Thành Di không thích bị người khác dắt mũi. Tối nay vốn là cô ta muốn xem màn kịch “chia tay”, bây giờ chỉ sợ rằng đã thất bại rồi.
Trước đây Tôn Á Lâm đã có vài lần tiếp xúc với Thành Di, nhưng quan hệ không thân thiết lắm, kể cả khi cô ấy đã hứa hôn cùng Thẩm Hoài, ấn tượng của cô đối với Thành Di cũng rất mờ nhạt cho nên cũng hơi bất ngờ với hành động lúc này của cô ấy. Cô đem một bộ bát đũa đi vào phòng khách, đưa cho Thành Di, sau đó nói với Tạ Chỉ:
- Tôi quên mất. Dạo này cô hay than là eo to quá, sợ không mặc vừa váy cưới nên muốn giảm cân. Tôi cũng không thể vô duyên mà đặt bát đũa trước mặt cô đúng không?
Tạ Chỉ tức run người, trong lòng gào thét: “Bà cô đây đói đến quắt cả bụng vào rồi đây, không mượn các người hùa nhau bắt nạt tôi, biết trước thế này tôi đã không đến rồi.”
Trần Đan biết rằng sau khi Thẩm Hoài cùng Chu Minh đánh nhau bị trật chân cũng đã muộn lắm rồi, cô vội vàng lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp của khách sạn để trở về nấu cơm. Sau lại thấy Thẩm Hoài đang ngủ nên không phải vội nữa, chậm rãi vào phòng bếp bật lửa nhỏ hầm canh.
Tôn Á Lâm đang ở trong phòng mình xem văn kiện, bụng đói không chịu nổi, đến tám rưỡi mới đi lên lầu. Thấy Trần Đan còn ngồi trong phòng khách chờ Thẩm Hoài tỉnh bèn tức lên nói:
- Tên đó đúng là không có lương tâm. Cậu mà cứ đối tốt với hắn như vậy đến khi nào bị hắn bán đi cũng không biết đó.
Cô đi vào bếp nhúng ướt tay, rồi luồn vào trong chăn, Thẩm Hoài lạnh quá kêu ơi ới, bị bắt dậy ăn cơm tối.
- Em không bỏ thuốc chuột vào đây chứ?
Thẩm Hoài nâng bát cơm lên, cười hỏi Trần Đan.
- Anh không có làm việc trái lương tâm thì sợ gì thuốc chuột? Còn nếu mà sợ quá thì đừng có ăn.
Trần Đan liếc hắn một cái, gắt giọng.
- Cậu xem tên này da mặt dày chưa.
Tôn Á Lâm tặc lưỡi nói với Trần Đan.
- Dường như chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng là không có liên quan đến anh ta thật. Nhưng mà cậu đừng bao giờ để anh ta lừa. Anh ta càng tỏ ra mình thanh bạch thì càng chứng tỏ có vấn đề.
Thẩm Hoài nói:
- Cô mà nói thêm nữa là tôi mời cô ra khỏi đây đấy nhé. Có biết cái gì là “há miệng mắc quai” không?
- Đúng rồi. Tôi ăn cơm của Trần Đan nấu thì phải đứng về phía cô ấy chứ
Tôn Á Lâm nói.
Thẩm Hoài bưng bát cơm lên và vào miệng, biết Tôn Á Lâm đã vài ngày không có người để đấu khẩu, hắn cũng không dại gì đứng ra hứng chịu, chuyên tâm gắp thức ăn.
- Anh cũng thật biết cách
giả vờ đó
Trần Đan ghé vào nói nhỏ bên tai Thẩm Hoài
-Thật nhìn không ra anh đang chột dạ.
- Đợi lát nữa đem cô ta đuổi đi, em muốn biết anh có chột dạ hay không rất đơn giản, có điều chân anh hôm nay không tiện lắm, phải xem bản thân em có muốn biết đáp án hay không
Thẩm Hoài cười nói nhỏ.
- Xích ra đi, đúng là không nói cho được lời nào đàng hoàng
Trần Đan đỏ mặt đẩy Thẩm Hoài ra.
- …
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Đan đỏ lên, Tôn Á Lâm biết ngay là Thẩm Hoài vừa nói gì đó hạ lưu, vừa định mở miệng xen vào thì đột nhiên nghe được có tiếng gõ cửa “rầm rầm rầm”.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, mới có chín giờ, Dương Lệ Lệ và Khấu Huyên cũng không thể từ cửa hàng về sớm như vậy được, nghĩ mãi không ra ai đến vào giờ này.
Tôn Á Lâm và Trần Đan cũng cảm thấy kì quái, phải như là người khác có chuyện gì cũng đều phải gọi điện đến trước, nếu không thì ai biết được Thẩm Hoài đang ở nhà.
- Ai thế?
Thẩm Hoài hỏi.
- Đoán thử xem tôi là ai nào?
Từ ngoài cửa truyền vào giọng nói rất quen tai của một người phụ nữ, giọng nói này làm cho Thẩm Hoài sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra là ai đến. Hắn hiện không tiện đi lại nên để Trần Đan ra mở cửa.
Ngay thởi khắc Trần Đan xoay nắm tay mở cửa, Thẩm Hoài đã nghĩ ra được người đến là ai, hắn định ngăn Trần Đan lại nhưng không kịp, chỉ nhìn thấy Trần Đan mở cửa, đứng đối mặt với Thành Di.
Dường như trông thấy khuôn mặt Trần Đan mặc tạp dề ra mở cửa có vẻ xa lạ, Thành Di cũng hơi ngạc nhiên. Còn cô nàng Tạ Chỉ thì mang vẻ mặt đắc ý đứng phía sau Thành Di.
Thẩm Hoài tức đến mức muốn ném đôi đũa đang cầm trên tay vào mặt Tạ Chỉ. Cô ta chắc chắn có tai mắt ở Đông Hoa. Rõ ràng biết được hôm nay hắn không thoải mái, lại còn kéo Thành Di đi suốt đêm từ Từ Thành đến đây góp vui.
Tôn Á Lâm thấy Tạ Chỉ dắt theo Thành Di tự nhiên đi vào cũng cảm thấy bất ngờ, cô cũng không ngờ Tạ Chỉ lại chơi ác như vậy, bây giờ cũng không kịp đào lỗ giấu Trần Đan đi.
- Bất ngờ chứ?
Tạ Chỉ vừa cười tươi vừa nói
- Sao? Không chào đón bọn tôi sao?
Bất ngờ chứ, hôm nào cô đang cùng gian phu trên giường tôi cũng sẽ kéo Tống Hồng Kỳ theo, cho cô một sự bất ngờ! Thẩm Hoài rủa thầm trong lòng.
- Chân tôi hôm nay không tiện lắm, nếu không thì chắc chắn sẽ chạy ra đón hai người rồi.
Thẩm Hoài giơ cái chân quấn băng gạc lên, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi Thành Di.
- Không phải em nói là hôm nay hẹn gặp bạn ở Từ Thành, ngày mai mới đến Đông Hoa sao?
Tạ Chỉ cướp lời nói:
- Không phải là bởi vì nghe anh xảy ra chuyện ở Đông Hoa, bị người khác đánh bị thương nên Thành Di mới kéo tôi ngồi xe cả đêm đến đây sao? Nếu không thì anh nghĩ chúng tôi ngồi xe cả đêm đến đây làm gì?
Thẩm Hoài đời nào tin lời của Tạ Chỉ chứ.
Nhưng mà nếu Tạ Chỉ đã dắt Thành Di đến, còn đụng mặt với Trần Đan, hắn cũng chỉ còn cách bình tĩnh mà đối mặt thôi, bèn nói:
- Vậy chắc hai người vẫn chưa ăn cơm phải không? Vừa đúng lúc, bọn anh cũng đang ăn, cùng ăn nhé?
- Thì ra là khách của bí thư Thẩm, tôi giúp hai người đi lấy thêm bát đũa.
Trần Đan vội vàng xoay người, dọn bát đũa của cô đi rồi nói với Thẩm Hoài:
- Hôm nay tôi còn có chút việc, những việc còn lại anh cứ để đó, ngày mai tôi qua làm sau.
Nói xong cô định đi vào bếp lấy bát đũa cho Tạ Chỉ và Thành Di.
Thẩm Hoài kéo lấy tay Trần Đan lại nói:
- Em đã làm cơm tối rồi, để anh đi lấy bát đũa cho!
Trần Đan định dùng sức rút tay ra nhưng Thẩm Hoài lại giữ chặt không buông.
- Để tôi đi cho.
Tôn Á Lâm đặt bát đũa xuống, đi vào bếp xới cơm cho Tạ Chỉ và Thành Di.
- Cô này là…?
Tạ Chỉ nhìn chằm chằm Trần Đan hỏi.
Việc Trần Đan mặc tạp dề còn chưa giải thích, nếu như Thẩm Hoài thật sự nói cô ta là người giúp việc, cô cũng không còn cách nào tiếp tục phá rối. Nhưng không ngờ rằng Thẩm Hoài lại thẳng thắn như vậy, ngay trước mặt Thành Di còn nắm lấy tay của cô ta không buông.
- Cô ấy là Trần Đan.
Thẩm Hoài để Trần Đan ngồi xuống thay cô giới thiệu, rồi chỉ Thành Di và Tạ Chỉ nói với cô:
- Cô ấy là Thành Di, anh còn tưởng là ngày mai cô ấy mới đến. Tạ Chỉ trước đây cũng từng ăn cơm ở Thượng Khê Viên rồi, cô ta nói không biết em là giả đó. Cô ta là vị hôn thê của Hồng Kỳ, không có việc gì làm nên cứ thích chọc ngoáy anh.
Tạ Chỉ không ngờ được lúc này mà Thẩm Hoài còn dư tinh lực để phản kích lại mình. Cô ta cắn chặt răng, cố nở nụ cười, nói:
- Anh nói thế thì Thành Di sẽ không vui đâu. Vừa nghe nói anh bị người ta đánh tôi đã cho tài xế cả đêm chở tôi và Thành Di đến thăm anh. Thế mà bây giờ lại trở thành người nhiều chuyện rồi à? Trước đây chỉ nghe nói là anh ở Đông Hoa bắt nạt người khác, sao hôm nay lại để người khác bắt nạt thế?
- Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cũng giống như con gái các cô vậy. Dù có tránh lưu manh thế nào thì cũng có ngày bị lưu manh đùa giỡn thôi.
Thẩm Hoài nghĩ rằng Tạ Chỉ chẳng qua chỉ muốn phá hoại cuộc hôn nhân chính trị giữa hắn và Thành Di thôi, hắn việc gì phải chột dạ chứ, bèn cười nói:
- Nếu không các cô tưởng tôi ở Đông Hoa cực khổ tạo dựng sự nghiệp mà chẳng có lúc nào bị thương sao?
Lời nói lúc đầu của Tạ Chỉ lại bị những lời nói khoác lác của Thẩm Hoài chôn vùi. Cô chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Rõ ràng là chọc vào vợ trước của người ta nên bị đánh ra như thế, còn làm ra vẻ như không có chuyện gì, dõng dạc nói là mình vì làm việc nên mới bị thương. Trong lòng cô đem Thẩm Hoài ra phỉ nhổ một vạn lần.
Tuy nhiên có thể để người phụ nữ tên Trần Đan này bộc lộ thân phận thật sự, cô cũng đã đạt được mục đích, tiếp theo thì phải xem Thành Di biểu diễn như thế nào rồi.
Có những chuyện con người ta có thể giả vờ không biết, cũng có những chuyện dù làm thế nào cũng chẳng thể vờ như không rõ, vậy nên mới thất bại.
Thành Di ngày hôm nay trùng hợp cùng Tạ Chỉ ngồi chung một chuyến bay đến Từ Thành. Bạn học đến đón cô nên mời Tạ Chỉ đi ăn cơm luôn.
Buổi chiều, Tạ Chỉ lại nhiệt tình rủ cô và bạn cùng đi dạo phố, uống cà phê, đến lúc xế chiều đáng ra sau khi tạm biệt Tạ Chỉ. Thành Di định ngủ tại ký túc xá của bạn học để tận hưởng lại cảm giác của trường học trong nước, ai ngờ Tạ Chỉ lại điện thoại tới, nói rằng Thẩm Hoài bị người ta đánh bị thương ở Đông Hoa.
Dù nói thế nào đi nữa, ở ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra quan tâm, Thành Di cũng không suy nghĩ nhiều bèn ngồi xe của Tạ Chỉ cùng đến Đông Hoa. Lúc gần đến Đông Hoa, Thành Di vốn định gọi điện thoại báo trước, nhưng Tạ Chỉ lại đề nghị cô cứ đến luôn để cho Thẩm Hoài một sự bất ngờ, cô cũng không kiên trì muốn gọi nữa, không ngờ rằng đây lại là cái bẫy mà Tạ Chỉ giăng ra cho cô và Thẩm Hoài.
Vốn dĩ Thành Di cũng chẳng có tình cảm với Thẩm Hoài, hơn nữa trong lòng cô còn cho rằng Thẩm Hoài là một con người xấu xa, hèn hạ. Như vậy sao cô có thể vì Thẩm Hoài có người phụ nữ khác ở Đông Hoa mà cảm thấy bất ngờ chứ?
Không có sự hoang dâm vô độ mà cô đã tưởng tượng, mà Thẩm Hoài lại đang cùng với Tôn Á Lâm và một cô gái trẻ khác cùng ngồi một bàn ăn cơm. Thành Di thật sự không nhớ nổi cô có mấy lần cùng người nhà ngồi ăn những bữa cơm giản đơn như vậy.
Rõ ràng người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề trước mắt mình định giả làm người giúp việc mà trốn đi, thế mà Thẩm Hoài lại quyết đoán mà giữ chặt tay cô ấy, lại còn sai Tôn Á Lâm đi xới cơm. Một loạt những hành động như vậy mới làm cho cô thấy bất ngờ.
Thẩm Hoài không ngại ngần một mình gánh lấy trách nhiệm cho sự thất bại cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tống Thành, mà muốn bảo vệ cho người phụ nữ trước mặt này không bị tổn thương. Những điều này thật sự làm cho Thành Di cảm thấy ngạc nhiên. Ít ra vào lúc này, hắn không muốn để người phụ nữ mình yêu trở thành vật hi sinh, trốn ở một chỗ khóc thầm.
Hoặc là lời nói của Hứa Đàm Quân đã đúng, hắn ta không xấu như trong tưởng tượng của cô?
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề trước mặt mình, Thành Di có đôi chút ngưỡng mộ, cảm giác được người khác bảo vệ thật tuyệt.
Giờ phút này, Thành Di không muốn để Tạ Chỉ đạt được mục đích, xoay người lại, khách khí đưa tay về phía Trần Đan nói:
- Không tính lời giới thiệu của Thẩm Hoài, chúng ta làm quen lại nhé. Xin chào, tôi là Thành Di. Thẩm Hoài đã nói với cô về chuyện tôi và anh ấy hứa hôn với nhau chưa? Thật ra cũng không phải hứa hôn thực sự đâu, chỉ là trong nhà ép buộc chúng tôi hãy thử ở cùng nhau thôi.
- …
Trần Đan có hơi sững sờ, cô không ngờ rằng Thành Di lại có thể cười với mình một cách hòa nhã như vậy.
Có những việc vô căn cứ, dù ở ngoài đồn đãi nhiều, nếu như không có lời nói của người ác ý cũng không thể truyền đến tai người khác, mà cho dù có truyền đến tai người khác, người ta cũng có thể giả vờ như không nghe.
Tuy nhiên ở trong tình huống ba người cùng đối mặt như vậy, có những chuyện không thể vờ như không biết được nữa.
Chính vì biết rằng những chuyện này quan trọng với Thẩm Hoài như thế nào, Trần Đan mới hoảng hốt, mới không biết phải làm sao, không biết phải đối mặt với tình huống như hiện tại thế nào.
Tạ Chỉ đột nhiên kéo Thành Di đến như vậy đến cả Tôn Á Lâm trước nay vốn túc trí đa mưu cũng chẳng có cách nào giải quyết.
Chỉ là ai cũng không ngờ rằng, Thành Di không những không mượn chuyện này làm loạn lên, thậm chí ánh mắt cũng không có chút gì là lạnh lùng hay tức giận, mà cô lại chào hỏi Trần Đan một cách hòa nhã, dường như đang nói với Trần Đan là: “Ba người chúng ta thử ở cùng nhau cũng chẳng sao cả.”
Trần Đan chưa kịp phản ứng, Thẩm Hoài cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong lòng Tạ Chỉ bây giờ giống như có một vạn con ngựa đang chạy vậy, cô ta không biết được rốt cuộc trong lòng Thành Di đang suy nghĩ cái gì. Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó là Thành Di không thích bị người khác dắt mũi. Tối nay vốn là cô ta muốn xem màn kịch “chia tay”, bây giờ chỉ sợ rằng đã thất bại rồi.
Trước đây Tôn Á Lâm đã có vài lần tiếp xúc với Thành Di, nhưng quan hệ không thân thiết lắm, kể cả khi cô ấy đã hứa hôn cùng Thẩm Hoài, ấn tượng của cô đối với Thành Di cũng rất mờ nhạt cho nên cũng hơi bất ngờ với hành động lúc này của cô ấy. Cô đem một bộ bát đũa đi vào phòng khách, đưa cho Thành Di, sau đó nói với Tạ Chỉ:
- Tôi quên mất. Dạo này cô hay than là eo to quá, sợ không mặc vừa váy cưới nên muốn giảm cân. Tôi cũng không thể vô duyên mà đặt bát đũa trước mặt cô đúng không?
Tạ Chỉ tức run người, trong lòng gào thét: “Bà cô đây đói đến quắt cả bụng vào rồi đây, không mượn các người hùa nhau bắt nạt tôi, biết trước thế này tôi đã không đến rồi.”
/480
|