Cát Vĩnh Thu, Chu Dụ đều lần lượt ly khai thị ủy tới đảm nhiệm cương vị mới, nên tuy quan hệ tổ chức của Thẩm Hoài đã được chuyển tới huyện Hà Phố nhưng căn phòng cũ trong khu ký túc vẫn chưa bị đòi lại.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Hoài đưa chìa khóa phòng giao cho Trần Đồng, để hắn rảnh rỗi thì cùng Triệu Đông, Dương Hải Bằng dọn giùm đồ trong nhà đến Mai Khê, còn hắn thì đến ban tổ chức huyện Hà Phố trình diện.
Thị trấn Mai Khê gần sát thị khu Đông Hoa, thường thường người trong trấn khi có chuyện đều theo thói quen tới Đông Hoa giải quyết; chẳng qua Thẩm Hoài từng có ba năm cấp ba học ở trên huyện nên đối với huyện thành chỉ cách thị trấn có hai ba mươi cây số này không quá xa lạ, đương nhiên cũng không tính là quen thuộc.
Phải tiếp nhận cuộc nói chuyện với ban tổ chức huyện ủy trước khi nhận chức nên Thẩm Hoài ở lại trên huyện mấy ngày, cũng tính là về thăm lại đất cũ.
Không quản có quen biết hay không quen biết, có thù hay mang ơn, quá trình làm quen của Thẩm Hoài với lãnh đạo huyện và người phụ trách các cơ quan chủ yếu trực thuộc huyện đều do ban tổ chức bố trí đồng chí dẫn đi.
Tiền nhiệm huyện trưởng được điều đến huyện Tân Tân làm bí thư, Cát Vĩnh Thu vừa đến huyện Hà Phố đảm nhiệm phó bí thư huyện ủy kiêm quyền huyện trưởng.
Sau buổi trưa ngày 18 tháng 10, Thẩm Hoài được người của ban tổ chức dẫn tới phòng làm việc của lão bản huyện chính phủ - Cát Vĩnh Thu.
“Bên này nên đặt một dãy giá sách, tôi thích màu tối một chút…” Cát Vĩnh Thu chỉ vào mặt tường sát song cửa sổ, tay khua múa loạn xạ, tựa hồ như cố tìm từ ngũ diễn tả cho tên nhân viên trọc đầu bên cạnh hiểu cảm giác đặt một dãy giá sách ở đây là như thế nào.
Hắn không thể trắng trợn yêu cầu đặt loại giá sách bằng gỗ cao cấp như lim, trắc, mà chỉ dùng “màu tối một chút” để ám thị, muốn tên chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ mà mình chưa quen thuộc lắm này tự hành lĩnh ngộ
Nhân viên ban tổ chức huyện ủy dẫn Thẩm Hoài đi vào, tất cung tất kính báo cáo với Cát Vĩnh Thu: “Cát huyện trưởng, vị này là phó bí thư đảng ủy trấn Mai Khê vừa đến trình diện, tên là Thẩm Hoài, tôi mang qua đây giới thiệu…”
Cát Vĩnh Thu thấy Thẩm Hoài đẩy cửa bước vào, mặt liền đen lại.
Nếu không phải “nhờ ơn” Thẩm Hoài, cái ghế bí thư huyện ủy đã nằm trong túi hắn rồi.
Tẩm dâm ở quan trường Đông Hoa này đã hơn 20 năm, đương nhiên Cát Vĩnh Thu biết cách biệt giữa bí thư huyện ủy và huyện trưởng có bao sâu, đương nhiên biết trong nước có không biết bao nhiêu là huyện trưởng mắt chằm chằm nhìn ghế bí thư mà thèm thuồng nhỏ dãi. Tuy nói cái ghế huyện trưởng cũng không kém, nhưng quyền lực trong tay lại chịu hạn chế rất lớn, duy có làm bí thư huyện ủy, làm kẻ đứng đầu mới thật sự là một tay che trời, là một “ông vua cơn” đúng nghĩa.
Khoan nhắc tới chuyện đánh nhau trong xưởng thép, chỉ bằng việc Thẩm Hoài ngăn trở bước chân hoạn lộ trên đường đến ghế bí thư huyện ủy, Cát Vĩnh Thu đã hận Thẩm Hoài đến tận xương tủy…
Ngược lại Thẩm Hoài rất tự nhiên, tiếp lời đồng chí ban tổ chức, cười nói: “Ở thị ủy tôi là một người lính dưới quyền Cát huyện trưởng, giờ đến Hà Phố vẫn là lính dưới quyền Cát huyện trưởng. Cát huyện trưởng thường nói tôi là con khỉ Tôn Ngộ Không, có nhảy thế nào cũng không vượt qua được “Ngũ chỉ sơn” của ngài…” Sau đó liền xoay xoay người, đánh giá xung quanh phòng làm việc mới của Cát Vĩnh Thu, tán thán nói: “Cát huyện trưởng ở thị ủy là một trong rất ít cán bộ hình tượng học giả, làm huyện trưởng rồi mà vẫn không quên đọc sách, phòng làm việc của Cao thị trưởng cũng có bố cục thế này đúng không? À, hình như cạnh cửa sổ còn phải tranh trí thêm một bồn cây phú quý nữa?”
Nghe Thẩm Hoài càng nói càng quái dị, Cát Vĩnh Thu cảm thấy không thích hợp liền vội ngăn hắn lại: “À, cuối cùng thì cậu cũng đến Hà Phố trình diện rồi, tôi chờ cậu mỏi mắt cả nửa tháng nay. Chúng ta xem như đã quen biết từ lâu, không cần phải giới thiệu nữa, cậu tới bái phỏng Đào bí thư trước đi…”
“Đào bí thư tới thị trấn Hạc Đường kiểm tra rồi, đến xế chiều mới có thể trở về.” Đồng chí ban tổ chức giải thích.
Không phải Cát Vĩnh Thu không hận Thẩm Hoài, có điều hắn và cả Cao Thiên Hà đều nhìn không thấu quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, cũng nhìn không thấu rốt cuộc giữa Thẩm Hoài và bí thư thị ủy ngô Hải Phong đã hình thành giao dịch thế nào, mới sẽ khiến Ngô Hải Phong thông qua ban tổ chức thị ủy trực tiếp yêu cầu huyện Hà Phố đem Thẩm Hoài phân đến đảm nhiệm phó bí thư phân quản kinh tế của thị trấn Mai Khê.
Trong khi Ngô Hải Phong còn chưa nhường bảo tọa bí thư thị ủy ra, cùng với chữ “quyền” trước chữ “huyện trưởng” chưa được gạch đi, hắn sẽ không khinh cử vọng động, có hành động gì bất lợi đối với Thẩm Hoài.
**************************
Đến xế chiều, bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng từ Hạc Đường trở về, Thẩm Hoài nhận được thông báo đến phòng làm việc của ông ta nói chuyện.
Đàm Kế Hưng có nghe qua xẩy ra trong xưởng thép thành phố trước đây.
Lần này ông ta thiếu chút nữa bị Cát Vĩnh Thu đá khỏi ghế bí thư, nếu không phải Ngô Hải Phong ép không cho Cát Vĩnh Thu có cơ hội xuất đầu, kết quả tốt nhất đối với Đào Kế Hưng chỉ có thể là chuyển ổ, bình điều đến Tân Tân hoặc huyện nào đó làm bí thư.
Nếu nói Đào Kế Hưng không cảnh giác với Cát Vĩnh Thu, đó là lừa người.
Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, bởi thế Đào Kế Hưng tự nhiên có cảm giác thân thiện với Thẩm Hoài, cũng không để ý đến vẻ trẻ tuổi đến mức quá phận của hắn.
“Hồi trước lên thành phố họp, Ngô bí thư chuyên môn nhắc tới cậu, nói cậu là nhân tài hải ngoại được trên tỉnh mời về, chuyên ngành lại là kinh tế, làm việc rất có sáng kiến, ý tưởng mới, nói tôi phải lớn mật, dũng cảm sử dụng cán bộ trẻ có năng lực.”
Đào Kế Hưng đầu tóc lưa thưa, vuốt keo bóng loáng, chiếc mũi to như trái cà chua, mỗi khi nói chuyện cánh mũi lại phập phồng đóng mở như thổi bễ, ngồi dựa lưng vào ghế sau bàn làm việc, tùy ý bắt chuyện với Thẩm Hoài.
“Nói đến kinh tế và công nghiệp ở Mai Khê thì xưởng sắt thép Mai Khê chiếm phân lượng nặng nhất. Như thế nào, có cảm thấy áp lực không?”
Lần nói chuyện này với Đàm Kế Hưng khiến Thẩm Hoài khá là ngạc nhiên.
Hắn vốn cho rằng lần nói chuyện này có thể được đến kết quả tốt nhất là tới Mai Khê đảm nhiệm phó bí thư đảng ủy, nói rõ phân quản công nghiệp và kinh tế, nhưng có thể nắm giữ thực quyền ở xưởng sắt thép hay không còn phải đợi đến Mai Khê mới rõ.
Thẩm Hoài không nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Đào Kế Hưng lại trực tiếp đem ghế xưởng trưởng trưởng nhường ra, điều này thật đúng là bất ngờ.
Như quả nói sắp xếp của Đào Kế Hưng bắt nguồn từ phân phó của Ngô Hải Phong, vậy so sánh với giao dịch trước đó, Ngô Hải Phong đã trả ra khá nhiều.
Chẳng lẽ Ngô Hải Phong nghe được phong thanh tương lai Đàm Khải Bình sẽ đến Đông Hoa làm bí thư thị ủy.
Hay chẳng lẽ là phản ứng dây chuyền từ vụ đánh Chu to mồm trong xưởng thép thành phố trước đây.
Tình hình trong xưởng sắt thép Mai Khê rất phức tạp, vấn đề tồn tại rất nhiều.
Nói như lời Dương Hải Bằng thì xưởng sắt thép Mai Khê là một hố phân, khoan nói cứu vãn vận mệnh sắp sửa diệt vong của nó, nhảy vào đó mà còn có thể sạch sẽ thoát thân đi ra đã là kỳ tích.
Thẩm Hoài hạ chắc quyết tâm, sau khi đến Mai Khê sẽ xuống tay với xưởng thép, mở ra cục diện, đó là bởi hắn ỷ vào sự ủng hộ sau lưng từ Đàm Khải Bình, cho nên mới yên tâm lớn mật mà làm.
Chẳng qua lúc này nếu Đào Kế Hưng chủ động chắp tay nhường, Thẩm Hoài cũng không ngây thơ đến mức cho rằng hắn với Ngô Hải Phong có ý tốt với mình…
“Đào bí thư coi trọng như vậy, trách nhiệm có lớn đến mấy tôi cũng nguyện ý gánh vác.”
Không quản Đào Kế Hưng có ý tốt hay ý xấu, nếu đào đã nhường đến tay, Thẩm Hoài không có lý do gì mà không ăn.
Đào Kế Hưng thấy Thẩm Hoài không chút do dự đáp ứng, tròng mắt hơi hơi nheo lại, cười ha ha, nói:
“Tốt rồi, thanh niên phải có khí phách như thế mới được. Mà cậu chọn thời gian đến huyện ủy trình diện cũng thật không khéo, hai ngày trước bí thư đảng ủy Mai Khê Đỗ Kiến mới vừa qua đây, nếu không đã có thể gọi cả hai người đến đây nó chuyện. Phân quản công tác của cậu tôi đã bàn trước với Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã, tìm cậu qua đây chỉ để xác nhận cho chắc chắn thôi…”
Xưởng sắt thép Mai Khê tuy là xí nghiệp tập thể thuộc quản lý của thị trấn Mai Khê, theo như bình thường, bổ miễn nhiệm nhân viên quản lý trong xưởng sẽ do hội nghị đảng chính thị trấn đề cử.
Có điều, là xí nghiệp với quy mô tổng tư sản gần 1.000.000, lại mang tính chất tập thể, nếu huyện ủy không nhúng tay can thiệp vào quá trình bổ, miễn nhiệm nhân viên quản lý trong xưởng mới là bất bình thường.
Kết quả từ sự quản lý nhùng nhằng này là, nhân viên quản lý trong xưởng sẽ do hội nghị đảng chính thị trấn thảo luận đề cử, nhưng cần phải được huyện ủy khảo hạch phê chuẩn mới có thể được bổ nhiệm chính thức. Dưới truyền thống chính trị tập quyền trong nước, bổ nhiệm nhân sự ở xưởng thép Mai Khê trên thực tế quyền chủ động thuộc về huyện ủy.
**************************
Nói chuyện với Đào Kế Hưng một buổi, trình tự điều động tổ chức xem như đã làm xong, liền đợi trực tiếp đến Mai Khê nhận chức thôi.
Thẩm Hoài không lưu lại trên huyện nữa mà quay trở về thị ủy ngay trong đêm hôm đó, có một số vấn đề hắn còn chưa nhìn thấu, cần phải nhờ Hùng Văn Bân và Triệu Đông tham mưu thêm.
“Chuyện cậu làm ở xưởng thép đến khoảng trung tuần tháng chín cơ hồ đã truyền khắp thị ủy. Giờ rất nhiều người còn nói, nếu Trần thị trưởng không ngoài ý bệnh mất, xưởng thép thành phố rất có thể đã bị Trần thị trưởng cầm ra khai đao; tôi tin chắc đám lãnh đạo thành phố, bao gồm cả Ngô Hải Phong, Cao Thiên hà đều tin tưởng vào khả năng này…”
Hùng Văn Bân, Triệu Đông dẫn Thẩm Hoài ra cánh rừng nhỏ sau lưng dãy tập thể bàn luận chuyện hôm nay.
Ở bên này Hùng Văn Bân có thể tùy ý trốn lão bà hút mấy điếu thuốc giải thèm, hắn cũng không cho rằng Ngô Hải Phong, Đào Kế Hưng vô duyên vô cớ trực tiếp nâng Thẩm Hoài lên khống chế xưởng thép Mai Khê.
Thẩm Hoài nhả ra một hơi, nhìn đám lục bình nổi lên trên mặt trì đường cạnh rừng cây, trước khi đến đây hắn từng ngờ rằng khả năng đây là hậu di chứng từ sự kiện ẩu đả với Chu to mồm, liền nói: “Ta từng trực tiếp ám thị với Ngô Hải Phong muốn tới Mai Khê, bất luận là vét tiền hay vét chính tích, trọn cả thị trấn Mai Khê đều không có mục tiêu nào tốt hơn xưởng thép cả. Hẳn Ngô Hải Phong tự cho rằng đã nhìn thấu ta, mới chủ động sắp xếp thế này. Hắn đưa ra quả đào, cũng không sợ ta không ăn đi xuống a.”
“Nếu sắp xếp của Đào Kế Hưng bắt nguồn từ phân phó của Ngô Hải Phong, điều này cũng không khó lý giải…” Hùng Văn Bân tiếp tục nói: “Ngành sắt thép ở cả Đông Hoa này trên cơ bản vẫn do đám người Cao Thiên Hà khống chế. Không chỉ mỗi xưởng thép thành phố mà rất nhiều nguồn tiêu thụ ngoài xưởng thép đều bị con trai Cao Thiên Hà – Cao Tiểu Hổ trực tiếp khống chế…”
“Xưởng thép Mai Khê có khoảng sáu bảy chục phần trăm sản lượng bị công ty mậu dịch của Cao Tiểu Hổ thâu tóm…”
Triệu Đông ngồi lên một đoạn rễ cổ thụ ngoi lên mặt đất, hắn đã chính thức giao đơn từ chức lên xưởng, mấy ngày nay chuyện chủ yếu mà hắn làm là nghe ngóng toàn diện về nguồn nguyên liệu, kỹ thuật sản xuất cũng như tiêu thụ sản phẩm của xưởng sắt thép Mai Khê.
“Đối với chuyện này công nhân viên chức trong xưởng Mai Khê rất có ý kiến, nhưng cánh tay vặn không đến bắp đùi, có tâm mà vô lực, Trong khi từ Đỗ Kiến xuống đến tầng lớp quản lý trong xưởng, chỉ cần chính mình vét đủ chỗ tốt, những người này liền không giới ý cấu kết với đám người Cao Tiểu Hổ, Chu Tri Bạch. Tôi ngờ rằng, Ngô Hải Phong thông qua Đào Kế Hưng đem cậu gài vào trong xưởng thép, một là thử thăm dò xem cậu có tâm tư nhúng tay chuyện trong xưởng hay không, hai là thuận nước đẩy thuyền để cậu đấu với đám Cao Tiểu Hổ, ba là thuận lợi cho chúng thoát thân sau này…”
Gần một tháng qua, phần lớn thời gian Thẩm Hoài ở chung với Hùng Văn Bân và Triệu Đông. Trừ gia thế bản thân, còn thì đủ mọi sự tình, từ chuyện Trần Minh Đức ngoài ý bệnh mất đến những chuyện phát sinh sau đó hắn đều nói qua với hai người, để tiện cho việc bọn họ tham mưu giúp hắn có được ánh mắt phân tích cục diện thêm chuẩn xác.
Thẩm Hoài gật gật đầu, đồng ý với phán đoán của Hùng Văn Bân và Triệu Đông, nói: “Theo tình huống xấu nhất, xưởng thép Mai Khê chắc không căng nổi một hai năm nữa, nhưng thực sự đến lúc phải đóng cửa, rốt cuộc phải lôi ra một hai con dê tế thần, không như vậy thì không biết ăn nói thế nào với lãnh đạo tuyến trên. Lúc này đẩy tôi lên, khiến người bọn hắn an toàn lui xuống, có khả năng đây là mục đích của Ngô Hải Phong và Đào Kế Hưng.”
Xưởng trưởng xưởng sắt thép Mai Khê không phải ai khác mà do chính bí thư đảng úy trấn Đỗ Kiến kiêm nhiệm.
Ở vùng kinh tế phát triển lạc hậu như Đông Hoa này, biện pháp vét tiền của hương trấn và cán bộ huyện không nhiều, nắm giữ một xí nghiệp có tư sản gần 1 triệu, cho dù là xí nghiệp kinh doanh khốn đốn, trên thực tế nước dầu kiếm được còn béo bở hơn cả lãnh đạo huyện bình thường.
Nếu không có Đào Kế Hưng chủ động nhúng tay vào, sao Đỗ Kiến có thể dễ dàng nhường ghế xưởng trưởng ra?
Cũng trong đoạn thời gian qua, ba người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân và Triệu Đông đã nghiên cứu gần như thấu triệt tất cả vấn đề trong xưởng thép Mai Khê.
Tham nhũng, hủ bại trong bản thân quy trình sản xuất của xưởng không được tính là đặc biệt nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là ở các quy trình ngoại vi, đặc biệt là nguồn nhiên liệu và phân phối sản phẩm, chỗ đó là chỗ mà cái vòi hút máu đút vào sâu nhất, ác liệt nhất.
Đường kênh tiêu thụ của xưởng bị mấy công ty mậu dịch sắt thép của con trai Cao Thiên Hà – Cao Tiểu Hồ dùng giá thấp khống chế gần hết.
Còn kẻ đứng sau lưng công ty vật tư chuyên cung ứng nguyên vật liệu cho xưởng không phải ai khác mà chính là Chu gia. Đương nhiên còn thêm cả phần của Đào Kế Hưng và rất nhiều con em cán bộ quan viên cả Đông Hoa lẫn Hà Phố.
Công nghệ sx của xưởng thép Mai Khê là lò đúc lưu trình ngắn, tức là đổ sắt thép phế liệu vào trong lò, nung lên luyện ra phôi thép, sau đó tái sản xuất thành sản phẩm thép cụ thể. Không quản trình độ quản trị, mức độ công nghệ ra sao, giá nguyên vật liệu bị thao túng đẩy lên cao, sản phẩm ra lò lại bị khống chế ép bán thấp, vậy không gian lợi nhuận thừa lại cho xưởng được bao nhiêu? Kẻ không cần quá thông minh cũng có thể nghĩ rõ ràng?
Từ những năm 87, 88 đến nay, xưởng thép luôn trong tình trạng kinh doanh bết bát.
Do sau màn có đám quan viên thực quyền như Ngô Hải Phong, Đào Kế Hưng làm chỗ dựa, lại thêm xu hướng cố gắng dồn sức, dồn của phát triển xí nghiệp hương trấn trên toàn quốc. Nên dù xưởng thép liên tục thua lỗ vẫn có thể được ngân hàng bơm máu liên tục.
Trước đây Thẩm Hoài không hiểu rõ quan hệ giữa Chu gia và bí thư thị ủy Ngô Hải Phong, nhưng đến giờ đã có thể hiểu được, vì sao năm đó hắn lại vẫn một mực chống lưng cho tình trạng tồi tệ trong xưởng thép Mai Khê, còn thông qua vay tiền từ ngân hàng, nâng tổng sản lượng khếch đại lên 100.000 tấn.
Trên thực tế, đó là vì để các xí nghiệp hút máu vệ tinh có thể đâm chiếc vòi của nó vào càng sâu, càng hút được nhiều lợi nhuận trên thân xưởng thép.
Năm rồi, TW và quốc vụ viện siết chặt quản lý ngân hàng, chỉnh đốn lại hệ thống tài chính, mà tỉnh Hoài Hải là tỉnh đầu tiên trong toàn quốc thực hiện chế độ cải cách thí điểm, không cho các xí nghiệp duy trì theo phương thức vay mượn tiền từ ngân hàng được phép tồn tại nữa. Bởi thế gần như ngay lập tức xưởng thép Mai Khê sa vào khốn đốn, đến nỗi tiền công cho công nhân cũng không có mà phát.
Theo tình hình trước mắt, xưởng thép Mai Khê đã không còn máu để hút, cảnh đóng cửa phá sản đã sờ sờ ngay trước mặt. Mà Ngô Hải Phong lại đang thất thế, Đào Kế Hưng suýt nữa bị đá ra khỏi Hà Phố, đối với bọn họ, chuyện cần làm trước nhất bây giờ là hạ cánh an toàn, lui thân sạch sẽ.
Không như vậy, chờ đến ngày xưởng thép bị đóng cửa, vạn nhất có người thúc đẩy cơ quan hữu quan nhúng mũi vào điều tra, bọn hắn lại không có đủ quyền thế để che chắn, bụm nắp, chỉ có nước đi tù cả đám.
----------oOo----------
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Hoài đưa chìa khóa phòng giao cho Trần Đồng, để hắn rảnh rỗi thì cùng Triệu Đông, Dương Hải Bằng dọn giùm đồ trong nhà đến Mai Khê, còn hắn thì đến ban tổ chức huyện Hà Phố trình diện.
Thị trấn Mai Khê gần sát thị khu Đông Hoa, thường thường người trong trấn khi có chuyện đều theo thói quen tới Đông Hoa giải quyết; chẳng qua Thẩm Hoài từng có ba năm cấp ba học ở trên huyện nên đối với huyện thành chỉ cách thị trấn có hai ba mươi cây số này không quá xa lạ, đương nhiên cũng không tính là quen thuộc.
Phải tiếp nhận cuộc nói chuyện với ban tổ chức huyện ủy trước khi nhận chức nên Thẩm Hoài ở lại trên huyện mấy ngày, cũng tính là về thăm lại đất cũ.
Không quản có quen biết hay không quen biết, có thù hay mang ơn, quá trình làm quen của Thẩm Hoài với lãnh đạo huyện và người phụ trách các cơ quan chủ yếu trực thuộc huyện đều do ban tổ chức bố trí đồng chí dẫn đi.
Tiền nhiệm huyện trưởng được điều đến huyện Tân Tân làm bí thư, Cát Vĩnh Thu vừa đến huyện Hà Phố đảm nhiệm phó bí thư huyện ủy kiêm quyền huyện trưởng.
Sau buổi trưa ngày 18 tháng 10, Thẩm Hoài được người của ban tổ chức dẫn tới phòng làm việc của lão bản huyện chính phủ - Cát Vĩnh Thu.
“Bên này nên đặt một dãy giá sách, tôi thích màu tối một chút…” Cát Vĩnh Thu chỉ vào mặt tường sát song cửa sổ, tay khua múa loạn xạ, tựa hồ như cố tìm từ ngũ diễn tả cho tên nhân viên trọc đầu bên cạnh hiểu cảm giác đặt một dãy giá sách ở đây là như thế nào.
Hắn không thể trắng trợn yêu cầu đặt loại giá sách bằng gỗ cao cấp như lim, trắc, mà chỉ dùng “màu tối một chút” để ám thị, muốn tên chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ mà mình chưa quen thuộc lắm này tự hành lĩnh ngộ
Nhân viên ban tổ chức huyện ủy dẫn Thẩm Hoài đi vào, tất cung tất kính báo cáo với Cát Vĩnh Thu: “Cát huyện trưởng, vị này là phó bí thư đảng ủy trấn Mai Khê vừa đến trình diện, tên là Thẩm Hoài, tôi mang qua đây giới thiệu…”
Cát Vĩnh Thu thấy Thẩm Hoài đẩy cửa bước vào, mặt liền đen lại.
Nếu không phải “nhờ ơn” Thẩm Hoài, cái ghế bí thư huyện ủy đã nằm trong túi hắn rồi.
Tẩm dâm ở quan trường Đông Hoa này đã hơn 20 năm, đương nhiên Cát Vĩnh Thu biết cách biệt giữa bí thư huyện ủy và huyện trưởng có bao sâu, đương nhiên biết trong nước có không biết bao nhiêu là huyện trưởng mắt chằm chằm nhìn ghế bí thư mà thèm thuồng nhỏ dãi. Tuy nói cái ghế huyện trưởng cũng không kém, nhưng quyền lực trong tay lại chịu hạn chế rất lớn, duy có làm bí thư huyện ủy, làm kẻ đứng đầu mới thật sự là một tay che trời, là một “ông vua cơn” đúng nghĩa.
Khoan nhắc tới chuyện đánh nhau trong xưởng thép, chỉ bằng việc Thẩm Hoài ngăn trở bước chân hoạn lộ trên đường đến ghế bí thư huyện ủy, Cát Vĩnh Thu đã hận Thẩm Hoài đến tận xương tủy…
Ngược lại Thẩm Hoài rất tự nhiên, tiếp lời đồng chí ban tổ chức, cười nói: “Ở thị ủy tôi là một người lính dưới quyền Cát huyện trưởng, giờ đến Hà Phố vẫn là lính dưới quyền Cát huyện trưởng. Cát huyện trưởng thường nói tôi là con khỉ Tôn Ngộ Không, có nhảy thế nào cũng không vượt qua được “Ngũ chỉ sơn” của ngài…” Sau đó liền xoay xoay người, đánh giá xung quanh phòng làm việc mới của Cát Vĩnh Thu, tán thán nói: “Cát huyện trưởng ở thị ủy là một trong rất ít cán bộ hình tượng học giả, làm huyện trưởng rồi mà vẫn không quên đọc sách, phòng làm việc của Cao thị trưởng cũng có bố cục thế này đúng không? À, hình như cạnh cửa sổ còn phải tranh trí thêm một bồn cây phú quý nữa?”
Nghe Thẩm Hoài càng nói càng quái dị, Cát Vĩnh Thu cảm thấy không thích hợp liền vội ngăn hắn lại: “À, cuối cùng thì cậu cũng đến Hà Phố trình diện rồi, tôi chờ cậu mỏi mắt cả nửa tháng nay. Chúng ta xem như đã quen biết từ lâu, không cần phải giới thiệu nữa, cậu tới bái phỏng Đào bí thư trước đi…”
“Đào bí thư tới thị trấn Hạc Đường kiểm tra rồi, đến xế chiều mới có thể trở về.” Đồng chí ban tổ chức giải thích.
Không phải Cát Vĩnh Thu không hận Thẩm Hoài, có điều hắn và cả Cao Thiên Hà đều nhìn không thấu quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, cũng nhìn không thấu rốt cuộc giữa Thẩm Hoài và bí thư thị ủy ngô Hải Phong đã hình thành giao dịch thế nào, mới sẽ khiến Ngô Hải Phong thông qua ban tổ chức thị ủy trực tiếp yêu cầu huyện Hà Phố đem Thẩm Hoài phân đến đảm nhiệm phó bí thư phân quản kinh tế của thị trấn Mai Khê.
Trong khi Ngô Hải Phong còn chưa nhường bảo tọa bí thư thị ủy ra, cùng với chữ “quyền” trước chữ “huyện trưởng” chưa được gạch đi, hắn sẽ không khinh cử vọng động, có hành động gì bất lợi đối với Thẩm Hoài.
**************************
Đến xế chiều, bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng từ Hạc Đường trở về, Thẩm Hoài nhận được thông báo đến phòng làm việc của ông ta nói chuyện.
Đàm Kế Hưng có nghe qua xẩy ra trong xưởng thép thành phố trước đây.
Lần này ông ta thiếu chút nữa bị Cát Vĩnh Thu đá khỏi ghế bí thư, nếu không phải Ngô Hải Phong ép không cho Cát Vĩnh Thu có cơ hội xuất đầu, kết quả tốt nhất đối với Đào Kế Hưng chỉ có thể là chuyển ổ, bình điều đến Tân Tân hoặc huyện nào đó làm bí thư.
Nếu nói Đào Kế Hưng không cảnh giác với Cát Vĩnh Thu, đó là lừa người.
Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, bởi thế Đào Kế Hưng tự nhiên có cảm giác thân thiện với Thẩm Hoài, cũng không để ý đến vẻ trẻ tuổi đến mức quá phận của hắn.
“Hồi trước lên thành phố họp, Ngô bí thư chuyên môn nhắc tới cậu, nói cậu là nhân tài hải ngoại được trên tỉnh mời về, chuyên ngành lại là kinh tế, làm việc rất có sáng kiến, ý tưởng mới, nói tôi phải lớn mật, dũng cảm sử dụng cán bộ trẻ có năng lực.”
Đào Kế Hưng đầu tóc lưa thưa, vuốt keo bóng loáng, chiếc mũi to như trái cà chua, mỗi khi nói chuyện cánh mũi lại phập phồng đóng mở như thổi bễ, ngồi dựa lưng vào ghế sau bàn làm việc, tùy ý bắt chuyện với Thẩm Hoài.
“Nói đến kinh tế và công nghiệp ở Mai Khê thì xưởng sắt thép Mai Khê chiếm phân lượng nặng nhất. Như thế nào, có cảm thấy áp lực không?”
Lần nói chuyện này với Đàm Kế Hưng khiến Thẩm Hoài khá là ngạc nhiên.
Hắn vốn cho rằng lần nói chuyện này có thể được đến kết quả tốt nhất là tới Mai Khê đảm nhiệm phó bí thư đảng ủy, nói rõ phân quản công nghiệp và kinh tế, nhưng có thể nắm giữ thực quyền ở xưởng sắt thép hay không còn phải đợi đến Mai Khê mới rõ.
Thẩm Hoài không nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Đào Kế Hưng lại trực tiếp đem ghế xưởng trưởng trưởng nhường ra, điều này thật đúng là bất ngờ.
Như quả nói sắp xếp của Đào Kế Hưng bắt nguồn từ phân phó của Ngô Hải Phong, vậy so sánh với giao dịch trước đó, Ngô Hải Phong đã trả ra khá nhiều.
Chẳng lẽ Ngô Hải Phong nghe được phong thanh tương lai Đàm Khải Bình sẽ đến Đông Hoa làm bí thư thị ủy.
Hay chẳng lẽ là phản ứng dây chuyền từ vụ đánh Chu to mồm trong xưởng thép thành phố trước đây.
Tình hình trong xưởng sắt thép Mai Khê rất phức tạp, vấn đề tồn tại rất nhiều.
Nói như lời Dương Hải Bằng thì xưởng sắt thép Mai Khê là một hố phân, khoan nói cứu vãn vận mệnh sắp sửa diệt vong của nó, nhảy vào đó mà còn có thể sạch sẽ thoát thân đi ra đã là kỳ tích.
Thẩm Hoài hạ chắc quyết tâm, sau khi đến Mai Khê sẽ xuống tay với xưởng thép, mở ra cục diện, đó là bởi hắn ỷ vào sự ủng hộ sau lưng từ Đàm Khải Bình, cho nên mới yên tâm lớn mật mà làm.
Chẳng qua lúc này nếu Đào Kế Hưng chủ động chắp tay nhường, Thẩm Hoài cũng không ngây thơ đến mức cho rằng hắn với Ngô Hải Phong có ý tốt với mình…
“Đào bí thư coi trọng như vậy, trách nhiệm có lớn đến mấy tôi cũng nguyện ý gánh vác.”
Không quản Đào Kế Hưng có ý tốt hay ý xấu, nếu đào đã nhường đến tay, Thẩm Hoài không có lý do gì mà không ăn.
Đào Kế Hưng thấy Thẩm Hoài không chút do dự đáp ứng, tròng mắt hơi hơi nheo lại, cười ha ha, nói:
“Tốt rồi, thanh niên phải có khí phách như thế mới được. Mà cậu chọn thời gian đến huyện ủy trình diện cũng thật không khéo, hai ngày trước bí thư đảng ủy Mai Khê Đỗ Kiến mới vừa qua đây, nếu không đã có thể gọi cả hai người đến đây nó chuyện. Phân quản công tác của cậu tôi đã bàn trước với Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã, tìm cậu qua đây chỉ để xác nhận cho chắc chắn thôi…”
Xưởng sắt thép Mai Khê tuy là xí nghiệp tập thể thuộc quản lý của thị trấn Mai Khê, theo như bình thường, bổ miễn nhiệm nhân viên quản lý trong xưởng sẽ do hội nghị đảng chính thị trấn đề cử.
Có điều, là xí nghiệp với quy mô tổng tư sản gần 1.000.000, lại mang tính chất tập thể, nếu huyện ủy không nhúng tay can thiệp vào quá trình bổ, miễn nhiệm nhân viên quản lý trong xưởng mới là bất bình thường.
Kết quả từ sự quản lý nhùng nhằng này là, nhân viên quản lý trong xưởng sẽ do hội nghị đảng chính thị trấn thảo luận đề cử, nhưng cần phải được huyện ủy khảo hạch phê chuẩn mới có thể được bổ nhiệm chính thức. Dưới truyền thống chính trị tập quyền trong nước, bổ nhiệm nhân sự ở xưởng thép Mai Khê trên thực tế quyền chủ động thuộc về huyện ủy.
**************************
Nói chuyện với Đào Kế Hưng một buổi, trình tự điều động tổ chức xem như đã làm xong, liền đợi trực tiếp đến Mai Khê nhận chức thôi.
Thẩm Hoài không lưu lại trên huyện nữa mà quay trở về thị ủy ngay trong đêm hôm đó, có một số vấn đề hắn còn chưa nhìn thấu, cần phải nhờ Hùng Văn Bân và Triệu Đông tham mưu thêm.
“Chuyện cậu làm ở xưởng thép đến khoảng trung tuần tháng chín cơ hồ đã truyền khắp thị ủy. Giờ rất nhiều người còn nói, nếu Trần thị trưởng không ngoài ý bệnh mất, xưởng thép thành phố rất có thể đã bị Trần thị trưởng cầm ra khai đao; tôi tin chắc đám lãnh đạo thành phố, bao gồm cả Ngô Hải Phong, Cao Thiên hà đều tin tưởng vào khả năng này…”
Hùng Văn Bân, Triệu Đông dẫn Thẩm Hoài ra cánh rừng nhỏ sau lưng dãy tập thể bàn luận chuyện hôm nay.
Ở bên này Hùng Văn Bân có thể tùy ý trốn lão bà hút mấy điếu thuốc giải thèm, hắn cũng không cho rằng Ngô Hải Phong, Đào Kế Hưng vô duyên vô cớ trực tiếp nâng Thẩm Hoài lên khống chế xưởng thép Mai Khê.
Thẩm Hoài nhả ra một hơi, nhìn đám lục bình nổi lên trên mặt trì đường cạnh rừng cây, trước khi đến đây hắn từng ngờ rằng khả năng đây là hậu di chứng từ sự kiện ẩu đả với Chu to mồm, liền nói: “Ta từng trực tiếp ám thị với Ngô Hải Phong muốn tới Mai Khê, bất luận là vét tiền hay vét chính tích, trọn cả thị trấn Mai Khê đều không có mục tiêu nào tốt hơn xưởng thép cả. Hẳn Ngô Hải Phong tự cho rằng đã nhìn thấu ta, mới chủ động sắp xếp thế này. Hắn đưa ra quả đào, cũng không sợ ta không ăn đi xuống a.”
“Nếu sắp xếp của Đào Kế Hưng bắt nguồn từ phân phó của Ngô Hải Phong, điều này cũng không khó lý giải…” Hùng Văn Bân tiếp tục nói: “Ngành sắt thép ở cả Đông Hoa này trên cơ bản vẫn do đám người Cao Thiên Hà khống chế. Không chỉ mỗi xưởng thép thành phố mà rất nhiều nguồn tiêu thụ ngoài xưởng thép đều bị con trai Cao Thiên Hà – Cao Tiểu Hổ trực tiếp khống chế…”
“Xưởng thép Mai Khê có khoảng sáu bảy chục phần trăm sản lượng bị công ty mậu dịch của Cao Tiểu Hổ thâu tóm…”
Triệu Đông ngồi lên một đoạn rễ cổ thụ ngoi lên mặt đất, hắn đã chính thức giao đơn từ chức lên xưởng, mấy ngày nay chuyện chủ yếu mà hắn làm là nghe ngóng toàn diện về nguồn nguyên liệu, kỹ thuật sản xuất cũng như tiêu thụ sản phẩm của xưởng sắt thép Mai Khê.
“Đối với chuyện này công nhân viên chức trong xưởng Mai Khê rất có ý kiến, nhưng cánh tay vặn không đến bắp đùi, có tâm mà vô lực, Trong khi từ Đỗ Kiến xuống đến tầng lớp quản lý trong xưởng, chỉ cần chính mình vét đủ chỗ tốt, những người này liền không giới ý cấu kết với đám người Cao Tiểu Hổ, Chu Tri Bạch. Tôi ngờ rằng, Ngô Hải Phong thông qua Đào Kế Hưng đem cậu gài vào trong xưởng thép, một là thử thăm dò xem cậu có tâm tư nhúng tay chuyện trong xưởng hay không, hai là thuận nước đẩy thuyền để cậu đấu với đám Cao Tiểu Hổ, ba là thuận lợi cho chúng thoát thân sau này…”
Gần một tháng qua, phần lớn thời gian Thẩm Hoài ở chung với Hùng Văn Bân và Triệu Đông. Trừ gia thế bản thân, còn thì đủ mọi sự tình, từ chuyện Trần Minh Đức ngoài ý bệnh mất đến những chuyện phát sinh sau đó hắn đều nói qua với hai người, để tiện cho việc bọn họ tham mưu giúp hắn có được ánh mắt phân tích cục diện thêm chuẩn xác.
Thẩm Hoài gật gật đầu, đồng ý với phán đoán của Hùng Văn Bân và Triệu Đông, nói: “Theo tình huống xấu nhất, xưởng thép Mai Khê chắc không căng nổi một hai năm nữa, nhưng thực sự đến lúc phải đóng cửa, rốt cuộc phải lôi ra một hai con dê tế thần, không như vậy thì không biết ăn nói thế nào với lãnh đạo tuyến trên. Lúc này đẩy tôi lên, khiến người bọn hắn an toàn lui xuống, có khả năng đây là mục đích của Ngô Hải Phong và Đào Kế Hưng.”
Xưởng trưởng xưởng sắt thép Mai Khê không phải ai khác mà do chính bí thư đảng úy trấn Đỗ Kiến kiêm nhiệm.
Ở vùng kinh tế phát triển lạc hậu như Đông Hoa này, biện pháp vét tiền của hương trấn và cán bộ huyện không nhiều, nắm giữ một xí nghiệp có tư sản gần 1 triệu, cho dù là xí nghiệp kinh doanh khốn đốn, trên thực tế nước dầu kiếm được còn béo bở hơn cả lãnh đạo huyện bình thường.
Nếu không có Đào Kế Hưng chủ động nhúng tay vào, sao Đỗ Kiến có thể dễ dàng nhường ghế xưởng trưởng ra?
Cũng trong đoạn thời gian qua, ba người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân và Triệu Đông đã nghiên cứu gần như thấu triệt tất cả vấn đề trong xưởng thép Mai Khê.
Tham nhũng, hủ bại trong bản thân quy trình sản xuất của xưởng không được tính là đặc biệt nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là ở các quy trình ngoại vi, đặc biệt là nguồn nhiên liệu và phân phối sản phẩm, chỗ đó là chỗ mà cái vòi hút máu đút vào sâu nhất, ác liệt nhất.
Đường kênh tiêu thụ của xưởng bị mấy công ty mậu dịch sắt thép của con trai Cao Thiên Hà – Cao Tiểu Hồ dùng giá thấp khống chế gần hết.
Còn kẻ đứng sau lưng công ty vật tư chuyên cung ứng nguyên vật liệu cho xưởng không phải ai khác mà chính là Chu gia. Đương nhiên còn thêm cả phần của Đào Kế Hưng và rất nhiều con em cán bộ quan viên cả Đông Hoa lẫn Hà Phố.
Công nghệ sx của xưởng thép Mai Khê là lò đúc lưu trình ngắn, tức là đổ sắt thép phế liệu vào trong lò, nung lên luyện ra phôi thép, sau đó tái sản xuất thành sản phẩm thép cụ thể. Không quản trình độ quản trị, mức độ công nghệ ra sao, giá nguyên vật liệu bị thao túng đẩy lên cao, sản phẩm ra lò lại bị khống chế ép bán thấp, vậy không gian lợi nhuận thừa lại cho xưởng được bao nhiêu? Kẻ không cần quá thông minh cũng có thể nghĩ rõ ràng?
Từ những năm 87, 88 đến nay, xưởng thép luôn trong tình trạng kinh doanh bết bát.
Do sau màn có đám quan viên thực quyền như Ngô Hải Phong, Đào Kế Hưng làm chỗ dựa, lại thêm xu hướng cố gắng dồn sức, dồn của phát triển xí nghiệp hương trấn trên toàn quốc. Nên dù xưởng thép liên tục thua lỗ vẫn có thể được ngân hàng bơm máu liên tục.
Trước đây Thẩm Hoài không hiểu rõ quan hệ giữa Chu gia và bí thư thị ủy Ngô Hải Phong, nhưng đến giờ đã có thể hiểu được, vì sao năm đó hắn lại vẫn một mực chống lưng cho tình trạng tồi tệ trong xưởng thép Mai Khê, còn thông qua vay tiền từ ngân hàng, nâng tổng sản lượng khếch đại lên 100.000 tấn.
Trên thực tế, đó là vì để các xí nghiệp hút máu vệ tinh có thể đâm chiếc vòi của nó vào càng sâu, càng hút được nhiều lợi nhuận trên thân xưởng thép.
Năm rồi, TW và quốc vụ viện siết chặt quản lý ngân hàng, chỉnh đốn lại hệ thống tài chính, mà tỉnh Hoài Hải là tỉnh đầu tiên trong toàn quốc thực hiện chế độ cải cách thí điểm, không cho các xí nghiệp duy trì theo phương thức vay mượn tiền từ ngân hàng được phép tồn tại nữa. Bởi thế gần như ngay lập tức xưởng thép Mai Khê sa vào khốn đốn, đến nỗi tiền công cho công nhân cũng không có mà phát.
Theo tình hình trước mắt, xưởng thép Mai Khê đã không còn máu để hút, cảnh đóng cửa phá sản đã sờ sờ ngay trước mặt. Mà Ngô Hải Phong lại đang thất thế, Đào Kế Hưng suýt nữa bị đá ra khỏi Hà Phố, đối với bọn họ, chuyện cần làm trước nhất bây giờ là hạ cánh an toàn, lui thân sạch sẽ.
Không như vậy, chờ đến ngày xưởng thép bị đóng cửa, vạn nhất có người thúc đẩy cơ quan hữu quan nhúng mũi vào điều tra, bọn hắn lại không có đủ quyền thế để che chắn, bụm nắp, chỉ có nước đi tù cả đám.
----------oOo----------
/480
|