Ngự hoa viên, muôn sắc hoa khoe hương thơm ngát. Hoa cỏ cây nào cũng muốn vươn mình đón ánh mặt trời, rũ tan màn sương sớm còn vương...
- Công chúa, công chúa, người còn chưa khỏi bệnh đâu. Người nên mặc thêm chiếc áo nhỏ này.
Xuân Mai vội vã đuổi theo, hai tay cầm chiếc áo lụa choàng người.
Phong Linh Nhi cứ thích thú đi không ngừng. Ngự Hoa Viên vốn là nơi mà nàng chỉ thấy trong ti vi thôi còn bây giờ cận cảnh thật mơ rộng tầm mắt. Quả là trăm nghe không bằng một thấy nha. Vì vậy nàng tự nhiên hòa lòng mình đùa nghịch như một đứa trẻ. Giờ thì sóng gió đã qua đi rồi. Nàng đủ ăn, đủ mặc, đủ thời gian nô đùa thỏa thích. Nàng cứ thế đi qua hết chỗ này đến chỗ khác, thỉnh thoảng lại ngắt một vài bông hoa cài lên đầu Xuân Mai rồi chạy biến mất đi. Nàng còn hái thêm nhiều bông nữa, có hồng có cúc, có mai, có thược dược, có lan... và xếp chúng thành bó ôm vào lòng.
Chính giữa Hoa Viên là Ngọc Hồ, nơi thân xác này tự tử. Nhưng nàng cảm thấy nơi này rất đẹp, lần đầu tiên nàng đến thế giới này cũng từ nơi này. Phong Linh Nhi ngồi bệt xuống buông chân vào dòng nước mát lành. Một vài cơn gió bay qua, tán lá rơi rơi, mái tóc nàng bay theo chiều gió... Có lẽ bản thân nàng cũng chưa nhận ra rằng mình đang thay đổi.
Xa. Trên một hành cung qua Ngự Hoa Viên.
Một nam thiếu mặc trường bào thêu rồng khoảng mười bốn mười lăm đang bần thần hướng mắt nhìn về dáng ảnh của tiểu thiếu nữ bên hồ. Người con gái ấy mặc tà áo trắng tinh khiết như không vướng chút bụi trần nào đang vui vẻ đằng kia. Hắn thấy nàng thật đáng yêu. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh tao không gì sánh tả đã làm hắn hồi hộp biết bao. Hơn hết nàng đem đến cho hắn cảm xúc khó tả. Hắn tò mò, trong cung cấm vẫn còn có nữ tử nào hồn nhiên, không màng thế sự như nàng ư?
Hắn vốn là thái tử Hỏa Thánh Quốc, Hỏa Thiên Đức thiên tài vang danh khắp mọi nơi. Hắn ba tuổi học văn học võ, bốn tuổi học binh thư, mười tuổi hắn đã có chân trong hội nghị và được bày tỏ ý kiến. Hắn mười bốn tuổi đã chỉ huy đánh giặc ngoại tộc. Và giờ hắn mười lăm, nổi danh tàn bạo băng lãnh số một cũng như người trong mơ số 1 của các thiếu nữ. Hắn vang danh đệ nhì. Không ai dám xưng đệ nhất. Trên tất cả các phương diện. Và cuối cùng, hắn là Truyền nhân Thánh Tử cao quý, mang số mệnh thay đổi cả đại lục.
Thế nhưng không ai biết rằng, hắn đã phải cố gắng như thế nào đế sinh tồn, để có danh dự này. Hắn đã khiến cho mình mất đi tuổi thơ, lớn lên trong sự cô độc,và cuộc sống Ta Sống Thì Ngươi Chết. Hắn đã phải để bàn tay mình ngấm máu tanh. Hắn đã dần đánh mất cảm xúc của mình. Nhưng hôm nay, Thiên Đức cảm thấy mình như tìm lại cảm giác xưa, nhờ nàng.
Đám thuộc hạ của hắn ai nấy lạnh băng nghiêm chỉnh rõ là được hắn quản lí rất chặt chẽ. Tuy không thể hiện ngoài mặt nhưng ai cũng cảm thấy nhiệt độ ấm hơn mức bình thường. Một vài kẻ mạnh dạn hơn, nhìn về phía đôi mắt chủ tử, bỗng thấy tiên nữ xinh đẹp, ngẩn ngơ mấy giây.
- Đi thôi.
Thiên Đức ra lệnh. Vội gửi cái nhìn tiếc nuối về phía xa ấy, bước nhanh đến Đông Cung của Phong Thần. Chút hơi ấm còn sót lại chợt tan trong không khí.
Chúng thuộc hạ gật mình, vội điều chỉnh rồi run rẩy đi theo chủ nhân. Chủ nhân của họ thật hỉ nộ vô thường mà...
Chỉ có điều ai đó không biết, vẫn mải chơi như bình thường.
- Công chúa, nền đất bẩn, người cao quý,... ôi người dậy đi... Ôi thương thế của người chưa khỏi hơn đâu... ôi ôi... Xuân Mai xin người đó...
Xuân Mai lại ca cẩm liên hồi đầy lo lắng. Phong Linh Nhi mặc kệ, ngao ngán năm trên thảm cỏ mơn mởn xanh. Nàng nhìn những đám mây trắng lững lờ vô tư trôi, không cần phải quan tâm những gì dắp đến. Nàng nhìn chúng, thở dài. Giá như đời nàng có thể vô ưu như vậy...
Kiếp trước cũng có một bầu trời như vậy. Kiếp này cũng có bầu trời. Nhưng sao lại khác biệt như vậy. Lúc đó nàng chỉ có đau thương bao trùm ,và cô độc giam hãm. Còn giờ nàng còn anh trai và một người cha của thiên hạ. Nàng nhắm mắt, ngỡ tất cả như một cơn mơ thoảng qua dịu dàng.
Vài luồng gió thoảng qua, mát lành.
Vài tiếng họa mi hót, thanh thúy.
Vài mùi hương của hồng liên, nồng nàn.
Cả thế giới như thu gọn trong tầm mắt.
Thế lại hay. Nàng nghĩ vậy. Chẳng phải nàng vẫn khao khát, một gia đình hạnh phúc sao...
Tiếng Xuân Mai thúc giục ngày càng tăng. Nàng lười biếng, mắt vẫn nhắm nghiền, noi:
- Xuân Mai à... Mặc kệ ta đi. Ta ổn mà. Ta sẽ không bao giờ lấy tính mạng mình để đùa giỡn đâu. Hay em nằng xuống đây với ta...
Xuân Mai không đồng ý, vẫn cương quyết nói:
- Công chúa, danh giá của người, ôi... Người ... Ôi.
Linh Nhi nhíu mày, không ưng thuận nói:
- Xuân Mai, em xưng là nô tỳ thật khó chịu. Em đổi xưng hô đi. Ừm xưng là em đi.
- Nô tỳ... Công chúa...
- Không được phép xưng nô tỳ với ta, nghe bực lắm. Nào gọi lại đi...
- Vậy em đa tạ công chúa. Nhưng người dậy đi người ta nhìn thấy không hay đâu.
Nàng hài lòng. Trẻ nhỏ dễ dạy. Nhưng sự thật không phải nàng không chịu dậy chơi tiếp mà thân thể này quá mệt mỏi rồi. Nếu là trước kia cho nàng chạy bao nhiêu lần cũng chẳng mấy như thế này. Nàng cảm thấy mình quá yếu đuối trong khi nơi hoàng cung này thì quá bon chen. Nàng đã suy nhược rồi. Lúc này nàng nhớ bóng dáng ấy nụ cười ấy, như nhắc nhở nàng cố lên. Nàng nặng nhọc thở dài.
Nàng còn sống, nàng vẫn còn sống, nàng là Hoàng Trúc Linh mạnh mẽ. Nàng không thể khuất phục mọi thứ ngăn trở nàng được. Nàng muốn như cơn bão tố cuốn phăng những vật cản cuộc đời,bảo vệ những người nàng yêu thương. Nàng sẽ trân trọng mạng sống này. Nàng sẽ rèn luyện mọi kĩ năng nàng từng có. Nàng sẽ học thêm võ công nơi đây.
Linh Nhi nhắm mắt, nàng muốn cảm nhận bầu không khí trong lành một lần nữa. Nhưng có vẻ nàng rất buồn ngủ.
Tiếng Xuân Mai cứ vẳng lại.
- Công chúa, người đừng ngủ, ...
Nhưng có giọng nói trầm ấm vang lên đầy yêu thương.
- Để ta... Linh Nhi...
Nàng hé mắt nhìn.
- Hóa ra là huynh, ok, nằm xuống đây với muội, vui lắm...
.
Dũng cười nhìn hoàng muội. Nàng trong trí nhớ đã thay đổi quá nhiều rồi. Nhưng hắn thích dáng vẻ trẻ con hiện giờ hơn là sự bất cần đời ngày xưa. Đây mới là dáng vẻ của hài tử mười tuổi. Nàng cần tiếng cười cần hạnh phúc. Hắn sẽ làm tất cả cho nàng.
Ngược lại, Linh Nhi lại nghĩ, giờ nàng đã có hoàng huynh để thương yêu, nàng thật sự không muốn làm huynh ấy buồn lòng vì nàng mà bỏ lỡ kế hoạch đế vương.
- Thôi nào, muội ốm lại bây giờ...
Linh Nhi đưa mắt nhìn Ngọc Dũng, tỏ ý muội không dậy được.
Ngọc Dũng nhíu mày, cúi người kéo Linh Nhi dậy. Rồi cõng nàng.
- Linh Nhi, muội nhẹ quá đấy. Muội đói chưa, ta đến Ngự Thiện Phòng.
Nàng ôm chặt cổ hắn không buông. Chợt nàng nhớ đến người ấy, cũng cõng nàng như thế này, cũng quan tâm nàng thế này. Nàng bỗng thấy sợ hãi huynh sẽ như người ấy mà xa rời nàng.
Giàu sang có làm ta đầy đủ? Quyền lực có làm ta hạnh phúc? Chỉ có yêu thương là vĩnh cửu.
- Công chúa, công chúa, người còn chưa khỏi bệnh đâu. Người nên mặc thêm chiếc áo nhỏ này.
Xuân Mai vội vã đuổi theo, hai tay cầm chiếc áo lụa choàng người.
Phong Linh Nhi cứ thích thú đi không ngừng. Ngự Hoa Viên vốn là nơi mà nàng chỉ thấy trong ti vi thôi còn bây giờ cận cảnh thật mơ rộng tầm mắt. Quả là trăm nghe không bằng một thấy nha. Vì vậy nàng tự nhiên hòa lòng mình đùa nghịch như một đứa trẻ. Giờ thì sóng gió đã qua đi rồi. Nàng đủ ăn, đủ mặc, đủ thời gian nô đùa thỏa thích. Nàng cứ thế đi qua hết chỗ này đến chỗ khác, thỉnh thoảng lại ngắt một vài bông hoa cài lên đầu Xuân Mai rồi chạy biến mất đi. Nàng còn hái thêm nhiều bông nữa, có hồng có cúc, có mai, có thược dược, có lan... và xếp chúng thành bó ôm vào lòng.
Chính giữa Hoa Viên là Ngọc Hồ, nơi thân xác này tự tử. Nhưng nàng cảm thấy nơi này rất đẹp, lần đầu tiên nàng đến thế giới này cũng từ nơi này. Phong Linh Nhi ngồi bệt xuống buông chân vào dòng nước mát lành. Một vài cơn gió bay qua, tán lá rơi rơi, mái tóc nàng bay theo chiều gió... Có lẽ bản thân nàng cũng chưa nhận ra rằng mình đang thay đổi.
Xa. Trên một hành cung qua Ngự Hoa Viên.
Một nam thiếu mặc trường bào thêu rồng khoảng mười bốn mười lăm đang bần thần hướng mắt nhìn về dáng ảnh của tiểu thiếu nữ bên hồ. Người con gái ấy mặc tà áo trắng tinh khiết như không vướng chút bụi trần nào đang vui vẻ đằng kia. Hắn thấy nàng thật đáng yêu. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh tao không gì sánh tả đã làm hắn hồi hộp biết bao. Hơn hết nàng đem đến cho hắn cảm xúc khó tả. Hắn tò mò, trong cung cấm vẫn còn có nữ tử nào hồn nhiên, không màng thế sự như nàng ư?
Hắn vốn là thái tử Hỏa Thánh Quốc, Hỏa Thiên Đức thiên tài vang danh khắp mọi nơi. Hắn ba tuổi học văn học võ, bốn tuổi học binh thư, mười tuổi hắn đã có chân trong hội nghị và được bày tỏ ý kiến. Hắn mười bốn tuổi đã chỉ huy đánh giặc ngoại tộc. Và giờ hắn mười lăm, nổi danh tàn bạo băng lãnh số một cũng như người trong mơ số 1 của các thiếu nữ. Hắn vang danh đệ nhì. Không ai dám xưng đệ nhất. Trên tất cả các phương diện. Và cuối cùng, hắn là Truyền nhân Thánh Tử cao quý, mang số mệnh thay đổi cả đại lục.
Thế nhưng không ai biết rằng, hắn đã phải cố gắng như thế nào đế sinh tồn, để có danh dự này. Hắn đã khiến cho mình mất đi tuổi thơ, lớn lên trong sự cô độc,và cuộc sống Ta Sống Thì Ngươi Chết. Hắn đã phải để bàn tay mình ngấm máu tanh. Hắn đã dần đánh mất cảm xúc của mình. Nhưng hôm nay, Thiên Đức cảm thấy mình như tìm lại cảm giác xưa, nhờ nàng.
Đám thuộc hạ của hắn ai nấy lạnh băng nghiêm chỉnh rõ là được hắn quản lí rất chặt chẽ. Tuy không thể hiện ngoài mặt nhưng ai cũng cảm thấy nhiệt độ ấm hơn mức bình thường. Một vài kẻ mạnh dạn hơn, nhìn về phía đôi mắt chủ tử, bỗng thấy tiên nữ xinh đẹp, ngẩn ngơ mấy giây.
- Đi thôi.
Thiên Đức ra lệnh. Vội gửi cái nhìn tiếc nuối về phía xa ấy, bước nhanh đến Đông Cung của Phong Thần. Chút hơi ấm còn sót lại chợt tan trong không khí.
Chúng thuộc hạ gật mình, vội điều chỉnh rồi run rẩy đi theo chủ nhân. Chủ nhân của họ thật hỉ nộ vô thường mà...
Chỉ có điều ai đó không biết, vẫn mải chơi như bình thường.
- Công chúa, nền đất bẩn, người cao quý,... ôi người dậy đi... Ôi thương thế của người chưa khỏi hơn đâu... ôi ôi... Xuân Mai xin người đó...
Xuân Mai lại ca cẩm liên hồi đầy lo lắng. Phong Linh Nhi mặc kệ, ngao ngán năm trên thảm cỏ mơn mởn xanh. Nàng nhìn những đám mây trắng lững lờ vô tư trôi, không cần phải quan tâm những gì dắp đến. Nàng nhìn chúng, thở dài. Giá như đời nàng có thể vô ưu như vậy...
Kiếp trước cũng có một bầu trời như vậy. Kiếp này cũng có bầu trời. Nhưng sao lại khác biệt như vậy. Lúc đó nàng chỉ có đau thương bao trùm ,và cô độc giam hãm. Còn giờ nàng còn anh trai và một người cha của thiên hạ. Nàng nhắm mắt, ngỡ tất cả như một cơn mơ thoảng qua dịu dàng.
Vài luồng gió thoảng qua, mát lành.
Vài tiếng họa mi hót, thanh thúy.
Vài mùi hương của hồng liên, nồng nàn.
Cả thế giới như thu gọn trong tầm mắt.
Thế lại hay. Nàng nghĩ vậy. Chẳng phải nàng vẫn khao khát, một gia đình hạnh phúc sao...
Tiếng Xuân Mai thúc giục ngày càng tăng. Nàng lười biếng, mắt vẫn nhắm nghiền, noi:
- Xuân Mai à... Mặc kệ ta đi. Ta ổn mà. Ta sẽ không bao giờ lấy tính mạng mình để đùa giỡn đâu. Hay em nằng xuống đây với ta...
Xuân Mai không đồng ý, vẫn cương quyết nói:
- Công chúa, danh giá của người, ôi... Người ... Ôi.
Linh Nhi nhíu mày, không ưng thuận nói:
- Xuân Mai, em xưng là nô tỳ thật khó chịu. Em đổi xưng hô đi. Ừm xưng là em đi.
- Nô tỳ... Công chúa...
- Không được phép xưng nô tỳ với ta, nghe bực lắm. Nào gọi lại đi...
- Vậy em đa tạ công chúa. Nhưng người dậy đi người ta nhìn thấy không hay đâu.
Nàng hài lòng. Trẻ nhỏ dễ dạy. Nhưng sự thật không phải nàng không chịu dậy chơi tiếp mà thân thể này quá mệt mỏi rồi. Nếu là trước kia cho nàng chạy bao nhiêu lần cũng chẳng mấy như thế này. Nàng cảm thấy mình quá yếu đuối trong khi nơi hoàng cung này thì quá bon chen. Nàng đã suy nhược rồi. Lúc này nàng nhớ bóng dáng ấy nụ cười ấy, như nhắc nhở nàng cố lên. Nàng nặng nhọc thở dài.
Nàng còn sống, nàng vẫn còn sống, nàng là Hoàng Trúc Linh mạnh mẽ. Nàng không thể khuất phục mọi thứ ngăn trở nàng được. Nàng muốn như cơn bão tố cuốn phăng những vật cản cuộc đời,bảo vệ những người nàng yêu thương. Nàng sẽ trân trọng mạng sống này. Nàng sẽ rèn luyện mọi kĩ năng nàng từng có. Nàng sẽ học thêm võ công nơi đây.
Linh Nhi nhắm mắt, nàng muốn cảm nhận bầu không khí trong lành một lần nữa. Nhưng có vẻ nàng rất buồn ngủ.
Tiếng Xuân Mai cứ vẳng lại.
- Công chúa, người đừng ngủ, ...
Nhưng có giọng nói trầm ấm vang lên đầy yêu thương.
- Để ta... Linh Nhi...
Nàng hé mắt nhìn.
- Hóa ra là huynh, ok, nằm xuống đây với muội, vui lắm...
.
Dũng cười nhìn hoàng muội. Nàng trong trí nhớ đã thay đổi quá nhiều rồi. Nhưng hắn thích dáng vẻ trẻ con hiện giờ hơn là sự bất cần đời ngày xưa. Đây mới là dáng vẻ của hài tử mười tuổi. Nàng cần tiếng cười cần hạnh phúc. Hắn sẽ làm tất cả cho nàng.
Ngược lại, Linh Nhi lại nghĩ, giờ nàng đã có hoàng huynh để thương yêu, nàng thật sự không muốn làm huynh ấy buồn lòng vì nàng mà bỏ lỡ kế hoạch đế vương.
- Thôi nào, muội ốm lại bây giờ...
Linh Nhi đưa mắt nhìn Ngọc Dũng, tỏ ý muội không dậy được.
Ngọc Dũng nhíu mày, cúi người kéo Linh Nhi dậy. Rồi cõng nàng.
- Linh Nhi, muội nhẹ quá đấy. Muội đói chưa, ta đến Ngự Thiện Phòng.
Nàng ôm chặt cổ hắn không buông. Chợt nàng nhớ đến người ấy, cũng cõng nàng như thế này, cũng quan tâm nàng thế này. Nàng bỗng thấy sợ hãi huynh sẽ như người ấy mà xa rời nàng.
Giàu sang có làm ta đầy đủ? Quyền lực có làm ta hạnh phúc? Chỉ có yêu thương là vĩnh cửu.
/73
|