Trúc Linh ra khỏi hoàng cung thơ thẩn dạo bước một mình. Nàng cứ đi mà không biết mình đi đâu nữa. Phút chốc nàng đã sững sờ nhìn cổng trại quân doanh rồi.- Ngươi là ai, ngươi muốn gặp người nào để ta đi thông báo.
Tên binh sĩ canh cổng vội ngăn nàng lại. Hắn nhìn cô nương trước mắt, nàng hẳn cũng xuất thân từ gia đình khá giả, nhìn bộ y phục hồng phấn mền mại kia là biết rõ rồi. Hắn cũng không muốn đắc tội với nàng.
- Ta muốn vào thăm quan mà cũng không được sao?
Trúc Linh nói đều đều, mắt hướng vào bên trong bản doanh, chăm chú như muốn tìm một thứ gì đó vậy.
- Cô nương à, người đừng làm khó ta. Mệnh trên ban xuống khó chối từ. Vả lại... trái lệnh cũng chịu hình phạt nặng nề...
- Thôi vậy...
Trúc Linh nhẹ thở dài một hơi, toan cất bước quay về. Lấy thực lực của nàng để vào doanh trại này thật quá đơn giản. Dù có bị phát hiện thì mẩm đoán sẽ chẳng có ai gây khó dễ cho nàng. Lấy thân phận thái tử phi tương lai, há có người cản trở nàng cơ chứ...
Nhưng nàng bỗng nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc khiến nàng dường như chôn chân tại chỗ.
- Rốt cuộc nàng cũng chịu đến gặp ta rồi à? ta cứ ngỡ nàng không muốn nhìn thấy ta cơ chứ!.... Vi phu rất nhớ nàng...
Tên yêu nghiệt đáng ghét này lại đi giỡn nàng nữa rồi...
- Ai, ai ...ai thèm nhớ ngươi chứ. Điện hạ, ngài không khỏi quá ảo tưởng đi.
Thiên Đức chỉ cười nhạt nhẽo song tay hắn đã ôm lấy eo nàng từ bao giờ.
Vùng vẫy. Hai mắt nàng trừng hắn:
- Buông ra, buông tay ra... kìa có người nhìn kìa...
Hắn lơ đãng bỏ ngoài tai lời nói đầy ắp sự giận dữ của nàng, tay siết mạnh hơn, khiến cho nàng thêm rạng hồng trên má.
Chỉ khổ tên tiểu binh sĩ gá cổng, đến giờ vẫn ngây người vì quá bất ngờ. Này, thái tử phi tương lai, có thể chính là hoàng hậu của Hỏa Thánh vừa nói chuyện với hắn nha. Đây là kỳ ngộ bực nào a... Sau này khi hắn lấy vợ, có con, có cháu hắn sẽ hãnh diện vô cùng khi kể về cuộc trò chuyện với vị Quốc mẫu Hỏa Thánh a...
Quay về thực tại...
- Mai vi phu xuất trinh rồi, nàng có buồn không?
Thiên Đức nghịch vài sợi tóc đen nhánh của nàng, yêu chiều hỏi.
- Không có chuyện đấy đâu. Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân nha.
Nàng trừng mắt.
- Nhưng ta với nàng đã có hôn ước rồi.
- Điện hạ, chỉ là có hôn ước thôi, còn chưa chính thức làm phu phụ nên xin người cách xa ta đi.
- Ồ nàng là nàng muốn chính thức làm thê tử của ta hả? Nhưng không được rồi, ngày mai ta xa nàng, đi biên cương chống giặc ngoại xâm chập trùng nguy hiểm. Ta sợ nàng sẽ trở thành góa phụ thôi...
- Ngươi dễ chết như thế thì ai xưng ngươi làm chiến thần vương tử hả? Căn bản là ta không tin nha.
- Vi phu cũng đâu có tự xưng. Nhưng nàng không thấy ta quá xứng với nàng sao? Chiến thần vương tử say đắm Song y cô nương, nguyện cùng nhau đến già.
Trúc Linh hơi đỏ mặt. Cùng nhau đến già ư? Liệu có thể không.
- Vớ vẩn. Ta về đây, điện hạ khỏi phải tiễn...
Thiên Đức nhìn bóng hình nhỏ bé của nàng khuất xa, lòng xuất hiện một tia ấm áp. Phải, cùng bên nhau đến già, nguyện không xa cách.
- Thái tử, mai chúng ta khởi hành. Người có muốn cùng thần uống một ly không?
- Bản thái tử hôm nay không say không về. Liên tướng quân đi thôi.
- Được.
Sáng sớm hôm sau.
Toàn kinh thành Hỏa Thánh tràn ngập khí thế ngút trời.
Trước cổng thành, một thân áo giáp vàng uy nghi, đầy khí thế, giơ kiếm hô to:
- Hỡi các binh sĩ Hỏa Thánh ta. Chúng ta vốn muốn hòa bình, nhưng chúng lại càng muốn xâm chiếm. Vì vậy chúng ta phải dẹp yên giặc loạn, đền ân nước nhà. Quyết thắng!
- Quyết thắng.
- Quyết thắng.
Trúc Linh đứng trên cổng thành, nhìn dòng người khí thế, ánh mắt bỗng rung động.
- Linh nhi nha đầu, con đừng có lo lắng, Đức nhi sẽ toàn thắng trở về.
- Hoàng hậu, hoàng thượng ... Con tin hắn mà. Nhưng con có thể trở về thăm sư phụ con được không?
- Trẫm ân chuẩn cho con. Nhưng con nhớ phải cẩn thận đấy.
- Vâng. Tạ ân điển của bệ hạ.
Trúc Linh nhìn xa xa, trong lòng nàng giờ đang ấp ủ một kế hoạch.
Tên binh sĩ canh cổng vội ngăn nàng lại. Hắn nhìn cô nương trước mắt, nàng hẳn cũng xuất thân từ gia đình khá giả, nhìn bộ y phục hồng phấn mền mại kia là biết rõ rồi. Hắn cũng không muốn đắc tội với nàng.
- Ta muốn vào thăm quan mà cũng không được sao?
Trúc Linh nói đều đều, mắt hướng vào bên trong bản doanh, chăm chú như muốn tìm một thứ gì đó vậy.
- Cô nương à, người đừng làm khó ta. Mệnh trên ban xuống khó chối từ. Vả lại... trái lệnh cũng chịu hình phạt nặng nề...
- Thôi vậy...
Trúc Linh nhẹ thở dài một hơi, toan cất bước quay về. Lấy thực lực của nàng để vào doanh trại này thật quá đơn giản. Dù có bị phát hiện thì mẩm đoán sẽ chẳng có ai gây khó dễ cho nàng. Lấy thân phận thái tử phi tương lai, há có người cản trở nàng cơ chứ...
Nhưng nàng bỗng nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc khiến nàng dường như chôn chân tại chỗ.
- Rốt cuộc nàng cũng chịu đến gặp ta rồi à? ta cứ ngỡ nàng không muốn nhìn thấy ta cơ chứ!.... Vi phu rất nhớ nàng...
Tên yêu nghiệt đáng ghét này lại đi giỡn nàng nữa rồi...
- Ai, ai ...ai thèm nhớ ngươi chứ. Điện hạ, ngài không khỏi quá ảo tưởng đi.
Thiên Đức chỉ cười nhạt nhẽo song tay hắn đã ôm lấy eo nàng từ bao giờ.
Vùng vẫy. Hai mắt nàng trừng hắn:
- Buông ra, buông tay ra... kìa có người nhìn kìa...
Hắn lơ đãng bỏ ngoài tai lời nói đầy ắp sự giận dữ của nàng, tay siết mạnh hơn, khiến cho nàng thêm rạng hồng trên má.
Chỉ khổ tên tiểu binh sĩ gá cổng, đến giờ vẫn ngây người vì quá bất ngờ. Này, thái tử phi tương lai, có thể chính là hoàng hậu của Hỏa Thánh vừa nói chuyện với hắn nha. Đây là kỳ ngộ bực nào a... Sau này khi hắn lấy vợ, có con, có cháu hắn sẽ hãnh diện vô cùng khi kể về cuộc trò chuyện với vị Quốc mẫu Hỏa Thánh a...
Quay về thực tại...
- Mai vi phu xuất trinh rồi, nàng có buồn không?
Thiên Đức nghịch vài sợi tóc đen nhánh của nàng, yêu chiều hỏi.
- Không có chuyện đấy đâu. Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân nha.
Nàng trừng mắt.
- Nhưng ta với nàng đã có hôn ước rồi.
- Điện hạ, chỉ là có hôn ước thôi, còn chưa chính thức làm phu phụ nên xin người cách xa ta đi.
- Ồ nàng là nàng muốn chính thức làm thê tử của ta hả? Nhưng không được rồi, ngày mai ta xa nàng, đi biên cương chống giặc ngoại xâm chập trùng nguy hiểm. Ta sợ nàng sẽ trở thành góa phụ thôi...
- Ngươi dễ chết như thế thì ai xưng ngươi làm chiến thần vương tử hả? Căn bản là ta không tin nha.
- Vi phu cũng đâu có tự xưng. Nhưng nàng không thấy ta quá xứng với nàng sao? Chiến thần vương tử say đắm Song y cô nương, nguyện cùng nhau đến già.
Trúc Linh hơi đỏ mặt. Cùng nhau đến già ư? Liệu có thể không.
- Vớ vẩn. Ta về đây, điện hạ khỏi phải tiễn...
Thiên Đức nhìn bóng hình nhỏ bé của nàng khuất xa, lòng xuất hiện một tia ấm áp. Phải, cùng bên nhau đến già, nguyện không xa cách.
- Thái tử, mai chúng ta khởi hành. Người có muốn cùng thần uống một ly không?
- Bản thái tử hôm nay không say không về. Liên tướng quân đi thôi.
- Được.
Sáng sớm hôm sau.
Toàn kinh thành Hỏa Thánh tràn ngập khí thế ngút trời.
Trước cổng thành, một thân áo giáp vàng uy nghi, đầy khí thế, giơ kiếm hô to:
- Hỡi các binh sĩ Hỏa Thánh ta. Chúng ta vốn muốn hòa bình, nhưng chúng lại càng muốn xâm chiếm. Vì vậy chúng ta phải dẹp yên giặc loạn, đền ân nước nhà. Quyết thắng!
- Quyết thắng.
- Quyết thắng.
Trúc Linh đứng trên cổng thành, nhìn dòng người khí thế, ánh mắt bỗng rung động.
- Linh nhi nha đầu, con đừng có lo lắng, Đức nhi sẽ toàn thắng trở về.
- Hoàng hậu, hoàng thượng ... Con tin hắn mà. Nhưng con có thể trở về thăm sư phụ con được không?
- Trẫm ân chuẩn cho con. Nhưng con nhớ phải cẩn thận đấy.
- Vâng. Tạ ân điển của bệ hạ.
Trúc Linh nhìn xa xa, trong lòng nàng giờ đang ấp ủ một kế hoạch.
/73
|