Những ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương...
Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng:
- Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em.
Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy.
Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô, cô và anh mãi mãi không chia lìa. Cho dù cô và anh , hai cuộc sống hai hướng đi khác biệt. Anh được tổ chức kín ở Mỹ nhận rèn luyện làm sát thủ. Còn cô được vào trường điệp viên Anh Quốc. Nhưng anh có bận vẫn dành thời gian quan tâm chăm sóc cô. Hơn thế anh còn dạy võ cho cô nữa và chính những kinh nghiệm ấy đã giúp cho cô có chỗ đứng vững chắc ở trường.
Ngoài trời mưa to xối xả, tất cả như vỡ tan. Cô khóc. Ông trời thật bất công. Hôm qua anh vẫn còn cười nói vậy giờ chỉ là ảo ảnh trong thoáng chốc. Vị mằn mặn của nước mắt, vị ngọt của nước mưa vỡ tan trong miệng. Tim cô giờ đang rất đau nhưng cô khóc mãi không thành tiếng ghìm vào trong tiếng nấc ở cổ họng. Thực sự cô đã quên rằng tiếng nức nở là như thế nào rồi....
Quen rồi...
Đã tự lâu....
Khi anh và cô cùng vầy mưa... Anh đã giúp cho cô giải tỏa tâm trạng...
Không thể. Không thể mãi mãi như thế này, anh đã rất hi vọng vào tương lai của cô. Cô ngẩng đầu nhìn trời trút mưa, cất giọng run run của mình, mỉm cười thật dịu dàng:
- Liên Ngọc, anh hãy yên tâm, em sẽ không làm anh phải thất vọng đâu... Hãy chờ xem nhé!Trường điệp viên, một trường học ẩn dưới danh nghĩa một trường quí tộc ở Anh Quốc diễn ra một cuộc thi để khảo sát năng lực tuyển chọn ra các điệp viên đủ điều kiện vào FBI.
Hoàng Trúc Linh bước lặng lẽ, hòa mình vào đám đông sân trường náo nhiệt. Cô không thích sự ồn ào này một chút nào cả nên nhanh chân bước vào sảnh đường, để ý không có một ai ở xung quanh liền rút thẻ điệp viên sinh viên tiến vào mật thất dự thi.
Mật thất lúc này chứa vài trăm người đang chen chúc nhau tìm chỗ ngồi đợi SBD. Tuy nhiên nó lại không có sự ồn ã như bên ngoài. Nơi đây chỉ có tiếng lạch cạch gõ máy ghi điểm thi thành tích trong năm học, thỉnh thoảng lại vang lên tiêng gọi tên bước vào phòng thi. Im lặng đến đáng sợ. Một trăm giáo viên chia làm 10 nhóm ở trong 10 phòng thi giám sát thí sinh thi và chỉ cần >90 điểm là đỗ.
Trúc Linh nhìn dòng người ngày càng ngắn dần, đôi mắt ưu sầu vẫn toát vẻ kiên cường. Cô buộc phải đỗ, hai bàn tay cô nắm chặt lại quyết tâm.
Nghe tiếng giáo viên gọi đến tên mình, cô bước từ từ châm rãi vào phòng thi. Phần thi có 3 phần: Giao tiếp, Sáng tạo và Hành động. Trúc Linh đã dễ dàng vượt qua trước con măt kinh ngạc của mọi người. Cô đã thể hiện mọi kĩ năng của mình để vượt qua: Trả lời nhanh, gọn ơ, thẳng thắn; Xử lí tình huống tốt, độc đáo, sáng tạo; Kĩ năng hành động hợp tác đồng đội tốt; Cách suy luận, tư duy giỏi... Hơn nữa, sự trung thành kiểm tra là tuyệt đối. Thiên tài. Tổng số điểm của Trúc Linh đạt được là 98 hơn hẳn thủ khoa nhiệm kì trước là 4 điểm.
Nhìn kết quả của mình cô cười khổ, rốt cục cô cũng hoàn thành.
- Anh đã thấy em giỏi chưa? Anh có tự hào về em không ? Em nhớ anh rất nhiều...
Một tháng sau:
- Marilyn, go on...
- I know...
Trúc Linh chậm rãi lên trực thăng, tiến về quê hương Việt Nam mình đã 5 năm xa cách rồi. Cô sẽ về đây thực thi nhiệm vụ.
Tít... tít... tít...
Tiếng đồng hồ chầm chậm quay trên tính mạng con người...
Tít tít tít....
Ngày càng quay nhanh hơn... Vội vã hơn...
Ngay vừa khi âm thanh này vừa dứt,
Cả bầu trời vang động và tất cả thành tro bụi...
Một giọt nước mắt rơi xuống... Vỡ tan...
Giờ thì đã hết thật rồi...
Tõm.
Tiếng nước vang lên thật mơ hồ.
Thật mát lành và dễ chịu.
" Ta đã chết rồi ư? Chết hóa ra thật đơn giản. A! lạnh quá. Anh, em đến với anh đây, chờ em nhé, Trần Liên Ngọc...."
Trúc Linh chìm dần, làn nước lạnh lẽo bao trùm lên nàng.
Tỉnh dậy một không gian hoàn toàn khác, xa lạ đập vào mắt, Trúc Linh ủê oải kéo thân mình đau nhức ngồi dậy tựa vào đầu giừơng. Nàng đang ở trong một căn phòng lạnh lẽo, tồi tàn. Mạng nhện giăng khắp nơi một màu trắng xóa, bàn ghế gãy hỏng, ngọn đèn dầu cũng cạn. Và ngay cả chiếc giừơng nàng đang nằm cũng kẽo cà kẽo kẹt như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào, chiếc chăn thì rách nát, tả tơi như vải lau. Đây là nơi quái quỉ nào vậy?
Nhìn bản thân nàng bỗng giật mình, một chiếc váy trắng dài kiểu cổ xưa, tay áo cũng rộng thùng thình, ở eo có một sợi dây rất dài cố định. Nhìn bộ y phục nàng đoán cũng rất đắt đây.
Nhưng sao nàng vẫn chưa chết? Thật kì lạ ...
Trúc Linh vẫn cố gượng dậy đi đến gương đồng đã vỡ thành mảnh. Thật ngạc nhiên người con gái trong gương có gương mặt ngây thơ của nàng 6 năm về trước tuy có phần xanh xao và mệt mỏi hơn. Mái tóc nhuộm vàng ngắn ngang vai cũng chẳng còn mà thay vào đó là làn tóc dài qua hông. Tuy vậy lại rất hợp, trông thật kiều diễm.
Cả không khí ngột ngạt như giam hãm con người. Nàng quen rồi, đã quen tự lâu...
- Đây là đâu?
Bàn tay ấm áp của nàng chạm vào bàn, đôi mắt bần thần nhìn vào món ăn trước mặt: một bát cơm, một bát canh, một đĩa rau cùng một vài miếng thịt đã sớm nguội lạnh tự lâu. Cạnh đó là một chén thuốc còn chút hơi ấm và tờ giấy nhỏ ghi dòng chữ nghệch ngoạc:
" Công chúa, cơm canh để sẵn người tự dùng. Nô tỳ có việc bận, cáo lỗi với người.
Xuân Hoa "
Nàng khẽ thở dài. Công chúa, nô tỳ cái gì chứ? Nực cười mà. Nàng không hiểu sao nàng còn sống sót nhưng có thực mới vực được đạo. Nàng phải ăn thôi. Nhưng thật khó ăn, nàng cố nuốt, cố uống thuốc.
Trúc Linh lên giừơng chìm vào giấc mộng nơi đó nàng và anh trai sống thật hạnh phúc...
Xế chiều, ráng trời ửng đỏ. Nắng cũng bớt nồng nàn hơn. Thỉnh thoảng vài tiếng chim vang lên khắp không gian tĩnh mịch. Thoáng có bước chân người đi đến...
Trúc Linh mệt nhọc kéo thân mình đau nhức tỉnh dậy.
- Công chúa, người tỉnh dậy rồi, người làm nô tỳ thực lo lắng...huhu...huhu...
Nhìn cô bạn trước mặt, Trúc Linh không khỏi bàng hoàng. Cách nói năng và ăn vận thật kì lạ. Cô bạn y như trong phim cô trang mà ra. Khuôn mặt cũng ưa nhìn, mái tóc dài buộc lỏng lẻo. Bộ y phục màu lam thướt tha...
Lẽ nào nàng lại rơi vào đoàn quay phim? Không đâu, bom nổ như thế nàng có thoát ra ngoài được đâu. Nàng vẫn còn cái cảm giác từng tấc thịt của mình rời ra, đau khôn cùng. Vậy sao có thể là nàng ở đoàn quay phim lành lặn được chứ? Cố nhớ hình như khi xưa, anh đã mua về cho nàng một lũ truyện tiểu thuyết xuyên không thì phải. Nàng chẳng rảnh mà đụng đến, ai bảo đọc một truyện thấy quá hoang đường. Chậc xuyên rồi. Giờ thì hết hoang đường rồi.....
- Em là ai? Đây là đâu? Quốc gia nào? Vua là ai? Ta là ai?
- Công chúa... Huhuhuhu... Người không nhớ nô tỳ là ai sao? Nô tỳ Xuân Mai đây, người không khỏe ở đâu ư? Để nô tỳ gọi ngự y...
Trúc Linh lại đau đầu, sao nàng ấy lại có thể khóc nhiều thế... Nữ nhân thật phiền phức. Nàng xoa xoa thái dương, điềm đạm nói:
- Ta bị mất trí nhớ nên không rõ mọi việc. Ta không sao không cần ngự y đâu, hiểu? Mau nói cho ta biết đi.
- Huhu... Đây là lãnh cung. Phong Thần Quốc đời Phong Hoàng thứ 17.
Nàng ngẫm nghĩ nơi đây không có trong lịch sử Việt Nam hay bất kì một quốc gia nào trên thế giới. Nàng biết, bởi nàng đã phải học hết tất cả về thế giới. Vậy hẳn là nàng đã đi đến thời gian song song rồi. Kể cũng tốt, nàng khỏi lo mình thay đổi thời gian lịch sử.
- Ta là ai?
- Người là Đại công chúa, tên là Phong Linh Nhi.
- Sao ta ở đây?
Trúc Linh nghĩ ngợi không phải công chúa thường sống trong điện ngọc cung vàng à....
Một hai ba, Xuân Mai lại bắt đầu sướt mướt, nước mắt ngắn dài khóc vì Linh Nhi, mà người hứng chịu lại là Trúc Linh nàng.
- Công chúa...huhu... Nhị công chúa đổ oan cho ngươi mưu sát nàng. Công chúa người lương thiện như vậy sao có thể làm thế chứ. Hức hức... Công chúa còn khiến nô tỳ xa người không cho phép nô tỳ chăm sóc người. Ở đây, người đã khổ cực rồi... huhuhu
- Ta mệt rồi. Đừng khóc chẳng phải ta đã không sao rồi con gì. Em nghỉ sớm đi..
- Nô tỳ chăm sóc người.
Trúc Linh nằm xuống nàng nhưng không thấy buồn ngủ, suy nghĩ vẩn vơ.
"Phong Linh Nhi, thật là một cái tên hay nha. Không ngờ Trúc Linh mình lại có ngày xuyên không đây. Nếu vậy mình sẽ làm nên cuộc đời mới, một cuôc đời hạnh phúc hơn trước kia. Anh có nghĩ như em không? Hãy tiếp thêm nghị lực cho em băng qua trở ngại."
Đêm.
Nàng đi mãi, đi mãi cho tới khi thoát khỏi ra mảnh không gian tối tăm và lạnh lẽo.
Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng:
- Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em.
Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy.
Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô, cô và anh mãi mãi không chia lìa. Cho dù cô và anh , hai cuộc sống hai hướng đi khác biệt. Anh được tổ chức kín ở Mỹ nhận rèn luyện làm sát thủ. Còn cô được vào trường điệp viên Anh Quốc. Nhưng anh có bận vẫn dành thời gian quan tâm chăm sóc cô. Hơn thế anh còn dạy võ cho cô nữa và chính những kinh nghiệm ấy đã giúp cho cô có chỗ đứng vững chắc ở trường.
Ngoài trời mưa to xối xả, tất cả như vỡ tan. Cô khóc. Ông trời thật bất công. Hôm qua anh vẫn còn cười nói vậy giờ chỉ là ảo ảnh trong thoáng chốc. Vị mằn mặn của nước mắt, vị ngọt của nước mưa vỡ tan trong miệng. Tim cô giờ đang rất đau nhưng cô khóc mãi không thành tiếng ghìm vào trong tiếng nấc ở cổ họng. Thực sự cô đã quên rằng tiếng nức nở là như thế nào rồi....
Quen rồi...
Đã tự lâu....
Khi anh và cô cùng vầy mưa... Anh đã giúp cho cô giải tỏa tâm trạng...
Không thể. Không thể mãi mãi như thế này, anh đã rất hi vọng vào tương lai của cô. Cô ngẩng đầu nhìn trời trút mưa, cất giọng run run của mình, mỉm cười thật dịu dàng:
- Liên Ngọc, anh hãy yên tâm, em sẽ không làm anh phải thất vọng đâu... Hãy chờ xem nhé!Trường điệp viên, một trường học ẩn dưới danh nghĩa một trường quí tộc ở Anh Quốc diễn ra một cuộc thi để khảo sát năng lực tuyển chọn ra các điệp viên đủ điều kiện vào FBI.
Hoàng Trúc Linh bước lặng lẽ, hòa mình vào đám đông sân trường náo nhiệt. Cô không thích sự ồn ào này một chút nào cả nên nhanh chân bước vào sảnh đường, để ý không có một ai ở xung quanh liền rút thẻ điệp viên sinh viên tiến vào mật thất dự thi.
Mật thất lúc này chứa vài trăm người đang chen chúc nhau tìm chỗ ngồi đợi SBD. Tuy nhiên nó lại không có sự ồn ã như bên ngoài. Nơi đây chỉ có tiếng lạch cạch gõ máy ghi điểm thi thành tích trong năm học, thỉnh thoảng lại vang lên tiêng gọi tên bước vào phòng thi. Im lặng đến đáng sợ. Một trăm giáo viên chia làm 10 nhóm ở trong 10 phòng thi giám sát thí sinh thi và chỉ cần >90 điểm là đỗ.
Trúc Linh nhìn dòng người ngày càng ngắn dần, đôi mắt ưu sầu vẫn toát vẻ kiên cường. Cô buộc phải đỗ, hai bàn tay cô nắm chặt lại quyết tâm.
Nghe tiếng giáo viên gọi đến tên mình, cô bước từ từ châm rãi vào phòng thi. Phần thi có 3 phần: Giao tiếp, Sáng tạo và Hành động. Trúc Linh đã dễ dàng vượt qua trước con măt kinh ngạc của mọi người. Cô đã thể hiện mọi kĩ năng của mình để vượt qua: Trả lời nhanh, gọn ơ, thẳng thắn; Xử lí tình huống tốt, độc đáo, sáng tạo; Kĩ năng hành động hợp tác đồng đội tốt; Cách suy luận, tư duy giỏi... Hơn nữa, sự trung thành kiểm tra là tuyệt đối. Thiên tài. Tổng số điểm của Trúc Linh đạt được là 98 hơn hẳn thủ khoa nhiệm kì trước là 4 điểm.
Nhìn kết quả của mình cô cười khổ, rốt cục cô cũng hoàn thành.
- Anh đã thấy em giỏi chưa? Anh có tự hào về em không ? Em nhớ anh rất nhiều...
Một tháng sau:
- Marilyn, go on...
- I know...
Trúc Linh chậm rãi lên trực thăng, tiến về quê hương Việt Nam mình đã 5 năm xa cách rồi. Cô sẽ về đây thực thi nhiệm vụ.
Tít... tít... tít...
Tiếng đồng hồ chầm chậm quay trên tính mạng con người...
Tít tít tít....
Ngày càng quay nhanh hơn... Vội vã hơn...
Ngay vừa khi âm thanh này vừa dứt,
Cả bầu trời vang động và tất cả thành tro bụi...
Một giọt nước mắt rơi xuống... Vỡ tan...
Giờ thì đã hết thật rồi...
Tõm.
Tiếng nước vang lên thật mơ hồ.
Thật mát lành và dễ chịu.
" Ta đã chết rồi ư? Chết hóa ra thật đơn giản. A! lạnh quá. Anh, em đến với anh đây, chờ em nhé, Trần Liên Ngọc...."
Trúc Linh chìm dần, làn nước lạnh lẽo bao trùm lên nàng.
Tỉnh dậy một không gian hoàn toàn khác, xa lạ đập vào mắt, Trúc Linh ủê oải kéo thân mình đau nhức ngồi dậy tựa vào đầu giừơng. Nàng đang ở trong một căn phòng lạnh lẽo, tồi tàn. Mạng nhện giăng khắp nơi một màu trắng xóa, bàn ghế gãy hỏng, ngọn đèn dầu cũng cạn. Và ngay cả chiếc giừơng nàng đang nằm cũng kẽo cà kẽo kẹt như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào, chiếc chăn thì rách nát, tả tơi như vải lau. Đây là nơi quái quỉ nào vậy?
Nhìn bản thân nàng bỗng giật mình, một chiếc váy trắng dài kiểu cổ xưa, tay áo cũng rộng thùng thình, ở eo có một sợi dây rất dài cố định. Nhìn bộ y phục nàng đoán cũng rất đắt đây.
Nhưng sao nàng vẫn chưa chết? Thật kì lạ ...
Trúc Linh vẫn cố gượng dậy đi đến gương đồng đã vỡ thành mảnh. Thật ngạc nhiên người con gái trong gương có gương mặt ngây thơ của nàng 6 năm về trước tuy có phần xanh xao và mệt mỏi hơn. Mái tóc nhuộm vàng ngắn ngang vai cũng chẳng còn mà thay vào đó là làn tóc dài qua hông. Tuy vậy lại rất hợp, trông thật kiều diễm.
Cả không khí ngột ngạt như giam hãm con người. Nàng quen rồi, đã quen tự lâu...
- Đây là đâu?
Bàn tay ấm áp của nàng chạm vào bàn, đôi mắt bần thần nhìn vào món ăn trước mặt: một bát cơm, một bát canh, một đĩa rau cùng một vài miếng thịt đã sớm nguội lạnh tự lâu. Cạnh đó là một chén thuốc còn chút hơi ấm và tờ giấy nhỏ ghi dòng chữ nghệch ngoạc:
" Công chúa, cơm canh để sẵn người tự dùng. Nô tỳ có việc bận, cáo lỗi với người.
Xuân Hoa "
Nàng khẽ thở dài. Công chúa, nô tỳ cái gì chứ? Nực cười mà. Nàng không hiểu sao nàng còn sống sót nhưng có thực mới vực được đạo. Nàng phải ăn thôi. Nhưng thật khó ăn, nàng cố nuốt, cố uống thuốc.
Trúc Linh lên giừơng chìm vào giấc mộng nơi đó nàng và anh trai sống thật hạnh phúc...
Xế chiều, ráng trời ửng đỏ. Nắng cũng bớt nồng nàn hơn. Thỉnh thoảng vài tiếng chim vang lên khắp không gian tĩnh mịch. Thoáng có bước chân người đi đến...
Trúc Linh mệt nhọc kéo thân mình đau nhức tỉnh dậy.
- Công chúa, người tỉnh dậy rồi, người làm nô tỳ thực lo lắng...huhu...huhu...
Nhìn cô bạn trước mặt, Trúc Linh không khỏi bàng hoàng. Cách nói năng và ăn vận thật kì lạ. Cô bạn y như trong phim cô trang mà ra. Khuôn mặt cũng ưa nhìn, mái tóc dài buộc lỏng lẻo. Bộ y phục màu lam thướt tha...
Lẽ nào nàng lại rơi vào đoàn quay phim? Không đâu, bom nổ như thế nàng có thoát ra ngoài được đâu. Nàng vẫn còn cái cảm giác từng tấc thịt của mình rời ra, đau khôn cùng. Vậy sao có thể là nàng ở đoàn quay phim lành lặn được chứ? Cố nhớ hình như khi xưa, anh đã mua về cho nàng một lũ truyện tiểu thuyết xuyên không thì phải. Nàng chẳng rảnh mà đụng đến, ai bảo đọc một truyện thấy quá hoang đường. Chậc xuyên rồi. Giờ thì hết hoang đường rồi.....
- Em là ai? Đây là đâu? Quốc gia nào? Vua là ai? Ta là ai?
- Công chúa... Huhuhuhu... Người không nhớ nô tỳ là ai sao? Nô tỳ Xuân Mai đây, người không khỏe ở đâu ư? Để nô tỳ gọi ngự y...
Trúc Linh lại đau đầu, sao nàng ấy lại có thể khóc nhiều thế... Nữ nhân thật phiền phức. Nàng xoa xoa thái dương, điềm đạm nói:
- Ta bị mất trí nhớ nên không rõ mọi việc. Ta không sao không cần ngự y đâu, hiểu? Mau nói cho ta biết đi.
- Huhu... Đây là lãnh cung. Phong Thần Quốc đời Phong Hoàng thứ 17.
Nàng ngẫm nghĩ nơi đây không có trong lịch sử Việt Nam hay bất kì một quốc gia nào trên thế giới. Nàng biết, bởi nàng đã phải học hết tất cả về thế giới. Vậy hẳn là nàng đã đi đến thời gian song song rồi. Kể cũng tốt, nàng khỏi lo mình thay đổi thời gian lịch sử.
- Ta là ai?
- Người là Đại công chúa, tên là Phong Linh Nhi.
- Sao ta ở đây?
Trúc Linh nghĩ ngợi không phải công chúa thường sống trong điện ngọc cung vàng à....
Một hai ba, Xuân Mai lại bắt đầu sướt mướt, nước mắt ngắn dài khóc vì Linh Nhi, mà người hứng chịu lại là Trúc Linh nàng.
- Công chúa...huhu... Nhị công chúa đổ oan cho ngươi mưu sát nàng. Công chúa người lương thiện như vậy sao có thể làm thế chứ. Hức hức... Công chúa còn khiến nô tỳ xa người không cho phép nô tỳ chăm sóc người. Ở đây, người đã khổ cực rồi... huhuhu
- Ta mệt rồi. Đừng khóc chẳng phải ta đã không sao rồi con gì. Em nghỉ sớm đi..
- Nô tỳ chăm sóc người.
Trúc Linh nằm xuống nàng nhưng không thấy buồn ngủ, suy nghĩ vẩn vơ.
"Phong Linh Nhi, thật là một cái tên hay nha. Không ngờ Trúc Linh mình lại có ngày xuyên không đây. Nếu vậy mình sẽ làm nên cuộc đời mới, một cuôc đời hạnh phúc hơn trước kia. Anh có nghĩ như em không? Hãy tiếp thêm nghị lực cho em băng qua trở ngại."
Đêm.
Nàng đi mãi, đi mãi cho tới khi thoát khỏi ra mảnh không gian tối tăm và lạnh lẽo.
/73
|