Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu Liễu Tàn Dương, đây là giọng nói của bản tôn.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Liễu Tàn Dương hỏi.
- Ta không muốn làm cái gì, chỉ lo lắng ngươi chết, vì cái gì tính cách của ngươi lại không thay đổi chút nào, tại sao lại cuồng ngạo như thế?
Giọng nói của bản tôn rất bình thản.
Nghi hoặc trong nội tâm Liễu Tàn Dương đã đến mức không thể không hỏi, hắn phải biết rõ thân phận của mình, mình rốt cuộc là cái gì, là hóa thân sao.
- Ngươi không cần hoang mang, ta sẽ giải đáp cho ngươi biết, Thân Ngoại Hóa Thân chính là đại thần thông, là đạo thuật tu sĩ viễn cổ dùng chém giết tâm ma, bọn họ cảm thấy thất tình lục dục là tâm ma, nên chém!
- Ý ngươi nói ta là tâm ma?
- Không! Ngươi là Liễu Tàn Dương, đương nhiên ta cũng là Liễu Tàn Dương, ta và ngươi vốn là một người, ngươi chi phối trí nhớ Liễu Tàn Dương, buồn vui, mà ta chi phối lực lượng Liễu Tàn Dương.
- Nếu có một ngày, ta chết, ngươi vẫn có thể tồn tại, nhưng nếu ngươi chết, ta sẽ biến thành khôi lỗi, trí nhớ có quan hệ đến Liễu Tàn Dương sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành người không trí nhớ, không có linh hồn, không có tư duy, có thể xưng là tiên!
Bản tôn giải thích.
- Nếu như ngươi gặp phải nguy cơ không thể giải quyết, tuyệt đối không thể gạch ngói cùng nát, ta sẽ ra tay giúp ngươi ta không thể tiếp tục truyền âm với ngươi, nếu không tất sẽ bị Vô Lượng lão tổ phát giác, ghi nhớ lời ta nói.
Giọng nói bản tôn từ từ biến mất.
Liễu Tàn Dương nghiền ngẫm dư vị những lời bản tôn vừa nói, rốt cuộc tiên là cái gì? Không có buồn vui, không có cảm tình, có ý nghĩa sống không?
Bỏ đi, không nghĩ nữa, đầu tiên phải vượt qua cửa ải khó trước mắt đã!
Ba ngày sau Liễu Tàn Dương đã tổ hợp toàn bộ phù chú thành trận phù uy lực to lớn.
Liễu Tàn Dương đẩy cửa đi vào trong sân, vài tên đệ tử nội môn đi qua bên người Liễu Tàn Dương, lúc này đang nói chuyện với nhau.
- Chính là tiểu tử này, không có bản lãnh gì còn dám khiêu khích Ưng đạo nhân, nghe nói là tà ma ngoại đạo, Kim Kiều sư tỷ rất nhìn trúng hắn, thanh phi kiếm kia cũng đưa cho hắn, ai biết hắn lại tiểu nhân như thế, hạ độc với sư tỷ sau đó cướp lấy phi kiếm.
- Đúng vậy, tiểu tử này đáng chết, Vô Lượng Môn không thể chứa loại bại hoại này được.
Vài tên đệ tử nội môn này nói chuyện không chút kiêng nể, chỉ trỏ nghị luận Liễu Tàn Dương.
- Dù sao hắn không sống qua tháng này, bốn sư huynh đã quyết định giết hắn trong nhiệm vụ sơn môn.
Đám người này nghị luận cũng không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đến Liễu Tàn Dương, đơn giản bọn họ nhận định Liễu Tàn Dương phải chết không nghi ngờ, chỉ muốn ra dáng trung tâm với Ưng đạo nhân mà thôi.
Đường đường Vô Lượng Môn, đệ nhất đại phái tu tiên, các đệ tử lại thối nát như thế. Liễu Tàn Dương thở dài, môn phái như thế có thể dùng làm gì?
Liễu Tàn Dương đi vào phù điếm trong nội viện, hắn chuẩn bị mua một ít lá bùa vẽ phù chú uy lực lớn.
Hắn vừa bước vào bên trong, một đệ tử nội môn trông coi phù điếm ngăn cản, nói:
- Nơi này không bán vật phẩm cho ngươi, trở về chờ chết đi.
Liễu Tàn Dương dừng bước, tên đệ tử nội môn kia nói:
- Không nghe thấy sao? Nơi này không chào đón ngươi, chờ tế kiếm của Ưng đạo nhân đi.
Ưng đạo nhân đã bố trí ngăn cản Liễu Tàn Dương ở các nơi, hắn trừ dựa vào bản thân mình thì không thể dựa vào ngoại lực được.
Liễu Tàn Dương quay người rời đi, hắn đi đến nơi nào đều thấy có đệ tử cười nhạo chế giễu mình, trong lúc nhất thời, Liễu Tàn Dương biến thành chuột chạy qua đường, người hô người đánh, tuy hắn không có rụt rè, nhưng lửa giận đã bốc cháy hừng hực.
Hắn quay về tiểu viện của mình, thình lình thấy trước cửa bị giội thứ tanh hôi, ánh mắt Liễu Tàn Dương nhìn qua đám đệ tử nội môn chung quanh.
Đám đệ tử này đang tươi cười, không kiêng nể chỉ trỏ chế nhạo Liễu Tàn Dương.
Đây cũng là quy tắc của Vô Lượng Môn sao, còn thối nát hơn cả phàm nhân. - Ta sẽ làm các ngươi nằm khóc dưới phần mộ của mình.
Liễu Tàn Dương mở miệng giống như mùa đông giá lạnh, tiếng cười nhạo im bật.
Bảy tám tên đệ tử này nghe Liễu Tàn Dương nói xong, lập tức biến sắc, bọn họ nghe nói Liễu Tàn Dương cuồng vọng, nhưng bọn họ không nghĩ tới hắn lại hung hăng càn quấy như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Trong hoàn cảnh hiện tại còn dám mở miệng nói lời uy hiếp.
- Ngươi cuồng cái gì! Ngươi không biết sắp chết đến nơi sao?
Một tên đệ tử hô.
- Việc ta chết hay không, không cần người khác để ý tới, nhưng các ngươi lại lải nhải bên tai ta, giết không tha!
Bỗng nhiên Liễu Tàn Dương quay đầu lại, ánh mắt nhìn đám đệ tử nội môn ngoài cửa đầy hung tàn.
Đám đệ tử nội môn này bị ánh mắt hung tàn kia dọa sợ.
- Con vịt chết còn mạnh miệng!
Cuối cùng vẫn có đệ tử trả lời, nơi này là nội môn, bọn họ không tin Liễu Tàn Dương dám ra tay ở đây.
Liễu Tàn Dương chậm rãi xoay người lại, đối mặt đám đệ tử này, cánh tay phải vượt qua vai, ngón tay chạm vào kiếm, rót linh lực vào trong.
Thái Cực Kiếm run động thật mạnh, giống như cự long gào thét, lại không khác gì ác ma khát máu.
Liễu Tàn Dương cười, nụ cười của hắn rất tàn nhẫn.
Mấy tên đệ tử nội môn này có cảm giác bị thứ gì đó khóa chặt.
- Không tốt!
Đám đệ tử nội môn này lập tức vận dụng phi kiếm.
Khí thế Liễu Tàn Dương không ngừng tăng lên, hắn tức giận đến đỉnh điểm, không khác gì ngọn núi lửa phun trào.
- Ra khỏi vỏ!
Tiếng gầm như sấm sét sinh ra.
Tay phải Liễu Tàn Dương quét ngang, âm thanh kim loại ngân vang truyền đến tận chân trời, sau lưng Liễu Tàn Dương bắn ra một đạo hào quang chém thẳng vào đám đệ tử nội môn.
Vô lực chống cự, rất nhiều đệ tử nội môn nhìn thấy ngân long gào thét, khí tức tử vong đang bao phủ tâm thần bọn họ, hàn quang sau lưng Liễu Tàn Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, phi kiếm của bọn họ trở nên yếu ớt, không có tác dụng ngăn cản.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy tử vong gần mình như thế, các đệ tử này bị sợ hãi bao phủ, bọn họ có cảm giác phi kiếm sẽ chém đứt đầu bọn họ.
- Dừng tay!
Trong chánh điện gần đó có tiếng gầm lên, một ngón tay cực lớn đâm vào phi kiếm, lập tức cứu mạng đám đệ tử nội môn này.
Liễu Tàn Dương thu hồi phi kiếm, linh lực chấn động dữ dội, lực lượng của Lôi Hổ quả nhiên mạnh mẽ, mình ra tay toàn lực lại bị một ngón tay của hắn ngăn cản.
- Xem như các ngươi vận khí tốt.
Liễu Tàn Dương nói với đám đệ tử nội môn, lần này không còn người nào dám trả lời, đám đệ tử này bị hung tàn của Liễu Tàn Dương dọa sợ phá gan.
- Các ngươi lui ra, không được tụ tập ở đây.
Tiếng nói của Lôi Hổ truyền ra khỏi chánh điện, giọng nói như sấm sét.
Đám đệ tử nội môn vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan làm gì dám dừng lại nơi đây, bọn họ rời đi thật nhanh, không dám liếc nhìn Liễu Tàn Dương cái nào, đám đệ tử nội môn vây quanh Liễu Tàn Dương đã đi sạch sẽ.
Tiếng nói của Lôi Hổ lại vang lên, cảnh cáo:
- Đây là thánh địa nội môn, cấm đánh nhau, nếu tái phạm, ta sẽ không tha ngươi.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Liễu Tàn Dương hỏi.
- Ta không muốn làm cái gì, chỉ lo lắng ngươi chết, vì cái gì tính cách của ngươi lại không thay đổi chút nào, tại sao lại cuồng ngạo như thế?
Giọng nói của bản tôn rất bình thản.
Nghi hoặc trong nội tâm Liễu Tàn Dương đã đến mức không thể không hỏi, hắn phải biết rõ thân phận của mình, mình rốt cuộc là cái gì, là hóa thân sao.
- Ngươi không cần hoang mang, ta sẽ giải đáp cho ngươi biết, Thân Ngoại Hóa Thân chính là đại thần thông, là đạo thuật tu sĩ viễn cổ dùng chém giết tâm ma, bọn họ cảm thấy thất tình lục dục là tâm ma, nên chém!
- Ý ngươi nói ta là tâm ma?
- Không! Ngươi là Liễu Tàn Dương, đương nhiên ta cũng là Liễu Tàn Dương, ta và ngươi vốn là một người, ngươi chi phối trí nhớ Liễu Tàn Dương, buồn vui, mà ta chi phối lực lượng Liễu Tàn Dương.
- Nếu có một ngày, ta chết, ngươi vẫn có thể tồn tại, nhưng nếu ngươi chết, ta sẽ biến thành khôi lỗi, trí nhớ có quan hệ đến Liễu Tàn Dương sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành người không trí nhớ, không có linh hồn, không có tư duy, có thể xưng là tiên!
Bản tôn giải thích.
- Nếu như ngươi gặp phải nguy cơ không thể giải quyết, tuyệt đối không thể gạch ngói cùng nát, ta sẽ ra tay giúp ngươi ta không thể tiếp tục truyền âm với ngươi, nếu không tất sẽ bị Vô Lượng lão tổ phát giác, ghi nhớ lời ta nói.
Giọng nói bản tôn từ từ biến mất.
Liễu Tàn Dương nghiền ngẫm dư vị những lời bản tôn vừa nói, rốt cuộc tiên là cái gì? Không có buồn vui, không có cảm tình, có ý nghĩa sống không?
Bỏ đi, không nghĩ nữa, đầu tiên phải vượt qua cửa ải khó trước mắt đã!
Ba ngày sau Liễu Tàn Dương đã tổ hợp toàn bộ phù chú thành trận phù uy lực to lớn.
Liễu Tàn Dương đẩy cửa đi vào trong sân, vài tên đệ tử nội môn đi qua bên người Liễu Tàn Dương, lúc này đang nói chuyện với nhau.
- Chính là tiểu tử này, không có bản lãnh gì còn dám khiêu khích Ưng đạo nhân, nghe nói là tà ma ngoại đạo, Kim Kiều sư tỷ rất nhìn trúng hắn, thanh phi kiếm kia cũng đưa cho hắn, ai biết hắn lại tiểu nhân như thế, hạ độc với sư tỷ sau đó cướp lấy phi kiếm.
- Đúng vậy, tiểu tử này đáng chết, Vô Lượng Môn không thể chứa loại bại hoại này được.
Vài tên đệ tử nội môn này nói chuyện không chút kiêng nể, chỉ trỏ nghị luận Liễu Tàn Dương.
- Dù sao hắn không sống qua tháng này, bốn sư huynh đã quyết định giết hắn trong nhiệm vụ sơn môn.
Đám người này nghị luận cũng không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đến Liễu Tàn Dương, đơn giản bọn họ nhận định Liễu Tàn Dương phải chết không nghi ngờ, chỉ muốn ra dáng trung tâm với Ưng đạo nhân mà thôi.
Đường đường Vô Lượng Môn, đệ nhất đại phái tu tiên, các đệ tử lại thối nát như thế. Liễu Tàn Dương thở dài, môn phái như thế có thể dùng làm gì?
Liễu Tàn Dương đi vào phù điếm trong nội viện, hắn chuẩn bị mua một ít lá bùa vẽ phù chú uy lực lớn.
Hắn vừa bước vào bên trong, một đệ tử nội môn trông coi phù điếm ngăn cản, nói:
- Nơi này không bán vật phẩm cho ngươi, trở về chờ chết đi.
Liễu Tàn Dương dừng bước, tên đệ tử nội môn kia nói:
- Không nghe thấy sao? Nơi này không chào đón ngươi, chờ tế kiếm của Ưng đạo nhân đi.
Ưng đạo nhân đã bố trí ngăn cản Liễu Tàn Dương ở các nơi, hắn trừ dựa vào bản thân mình thì không thể dựa vào ngoại lực được.
Liễu Tàn Dương quay người rời đi, hắn đi đến nơi nào đều thấy có đệ tử cười nhạo chế giễu mình, trong lúc nhất thời, Liễu Tàn Dương biến thành chuột chạy qua đường, người hô người đánh, tuy hắn không có rụt rè, nhưng lửa giận đã bốc cháy hừng hực.
Hắn quay về tiểu viện của mình, thình lình thấy trước cửa bị giội thứ tanh hôi, ánh mắt Liễu Tàn Dương nhìn qua đám đệ tử nội môn chung quanh.
Đám đệ tử này đang tươi cười, không kiêng nể chỉ trỏ chế nhạo Liễu Tàn Dương.
Đây cũng là quy tắc của Vô Lượng Môn sao, còn thối nát hơn cả phàm nhân. - Ta sẽ làm các ngươi nằm khóc dưới phần mộ của mình.
Liễu Tàn Dương mở miệng giống như mùa đông giá lạnh, tiếng cười nhạo im bật.
Bảy tám tên đệ tử này nghe Liễu Tàn Dương nói xong, lập tức biến sắc, bọn họ nghe nói Liễu Tàn Dương cuồng vọng, nhưng bọn họ không nghĩ tới hắn lại hung hăng càn quấy như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Trong hoàn cảnh hiện tại còn dám mở miệng nói lời uy hiếp.
- Ngươi cuồng cái gì! Ngươi không biết sắp chết đến nơi sao?
Một tên đệ tử hô.
- Việc ta chết hay không, không cần người khác để ý tới, nhưng các ngươi lại lải nhải bên tai ta, giết không tha!
Bỗng nhiên Liễu Tàn Dương quay đầu lại, ánh mắt nhìn đám đệ tử nội môn ngoài cửa đầy hung tàn.
Đám đệ tử nội môn này bị ánh mắt hung tàn kia dọa sợ.
- Con vịt chết còn mạnh miệng!
Cuối cùng vẫn có đệ tử trả lời, nơi này là nội môn, bọn họ không tin Liễu Tàn Dương dám ra tay ở đây.
Liễu Tàn Dương chậm rãi xoay người lại, đối mặt đám đệ tử này, cánh tay phải vượt qua vai, ngón tay chạm vào kiếm, rót linh lực vào trong.
Thái Cực Kiếm run động thật mạnh, giống như cự long gào thét, lại không khác gì ác ma khát máu.
Liễu Tàn Dương cười, nụ cười của hắn rất tàn nhẫn.
Mấy tên đệ tử nội môn này có cảm giác bị thứ gì đó khóa chặt.
- Không tốt!
Đám đệ tử nội môn này lập tức vận dụng phi kiếm.
Khí thế Liễu Tàn Dương không ngừng tăng lên, hắn tức giận đến đỉnh điểm, không khác gì ngọn núi lửa phun trào.
- Ra khỏi vỏ!
Tiếng gầm như sấm sét sinh ra.
Tay phải Liễu Tàn Dương quét ngang, âm thanh kim loại ngân vang truyền đến tận chân trời, sau lưng Liễu Tàn Dương bắn ra một đạo hào quang chém thẳng vào đám đệ tử nội môn.
Vô lực chống cự, rất nhiều đệ tử nội môn nhìn thấy ngân long gào thét, khí tức tử vong đang bao phủ tâm thần bọn họ, hàn quang sau lưng Liễu Tàn Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, phi kiếm của bọn họ trở nên yếu ớt, không có tác dụng ngăn cản.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy tử vong gần mình như thế, các đệ tử này bị sợ hãi bao phủ, bọn họ có cảm giác phi kiếm sẽ chém đứt đầu bọn họ.
- Dừng tay!
Trong chánh điện gần đó có tiếng gầm lên, một ngón tay cực lớn đâm vào phi kiếm, lập tức cứu mạng đám đệ tử nội môn này.
Liễu Tàn Dương thu hồi phi kiếm, linh lực chấn động dữ dội, lực lượng của Lôi Hổ quả nhiên mạnh mẽ, mình ra tay toàn lực lại bị một ngón tay của hắn ngăn cản.
- Xem như các ngươi vận khí tốt.
Liễu Tàn Dương nói với đám đệ tử nội môn, lần này không còn người nào dám trả lời, đám đệ tử này bị hung tàn của Liễu Tàn Dương dọa sợ phá gan.
- Các ngươi lui ra, không được tụ tập ở đây.
Tiếng nói của Lôi Hổ truyền ra khỏi chánh điện, giọng nói như sấm sét.
Đám đệ tử nội môn vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan làm gì dám dừng lại nơi đây, bọn họ rời đi thật nhanh, không dám liếc nhìn Liễu Tàn Dương cái nào, đám đệ tử nội môn vây quanh Liễu Tàn Dương đã đi sạch sẽ.
Tiếng nói của Lôi Hổ lại vang lên, cảnh cáo:
- Đây là thánh địa nội môn, cấm đánh nhau, nếu tái phạm, ta sẽ không tha ngươi.
/116
|