Liễu Tàn Dương nghĩ đến các khả năng có thể tồn tại, nếu ý kiến giữa mình và bản tôn không hợp, vậy phải làm sao?
- Không phải như vậy, chuyện này không có khả năng xảy ra!
Liễu Tàn Dương tự an ủi bản thân mình.
Nhưng nếu bản tôn muốn thay đổi mình thì sao? Mặc kệ không quan tâm sinh tử?
Mình không phải tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, cho dù có kinh nghiệm của bản tôn, nhưng mình không phải bản tôn, chính mình chỉ là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.
Bản tôn có được tu vi Nguyên Anh đại thừa, nhưng mình không có!
Nếu mình chết không biết có hậu quả gì, bản tôn lại tạo ra một thân thể, đó có còn là mình hay không?
Không thể, không được dựa vào lực lượng bản tôn, tuy ta và bản tôn là một phân thành hai, nhưng ta là ta, bản tôn là bản tôn, hắn không cách nào điều khiển ta.
Liễu Tàn Dương loại bỏ các tạp niệm trong nội tâm, toàn tâm toàn ý luyện hóa phi kiếm trong tay.
Hắn đoạt phi kiếm từ Kim Kiều, phi kiếm của tu sĩ Kim Đan chỉ là râu ria với bản tôn, hắn đánh chết quá nhiều tu sĩ Kim Đan, cất chứa cực kỳ phong phú, nhưng thanh phi kiếm này có ý nghĩa phi phàm với hắn, bởi vì đây là phi kiếm duy nhất có thể thừa nhận uy lực kiếm kỹ Liệt Thiên.
Liễu Tàn Dương tế luyện phi kiếm, xây dựng lại trận pháp trên phi kiếm.
Trong một động phủ khác, Kim Kiều mở mắt ra!
- Hắn luyện hóa phi kiếm của ta.
Kim Kiều phun một ngụm máu tươi, thần thức nàng khắc lên phi kiếm đã biến mất triệt để.
Vào hai trăm năm trước, nàng đã từng cầu xin sư tôn rèn cho mình, trải qua hơn trăm năm ân cần săn sóc đã xuất hiện kiếm linh, tuy nó đang ở trạng thái ngủ say, nhưng mà Kim Kiều tin tưởng, không quá trăm năm kiếm linh sẽ thức giấc, đến lúc đó uy lực của phi kiếm sẽ bạo tăng, được xếp vào hàng linh khí.
- Tốt, ngươi chờ, trong nhiệm vụ sư môn lần này, ta tất sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn.
Sắc mặt Kim Kiều âm trầm, nàng hận Liễu Tàn Dương hơn cả lúc trước, hiện tại, cho dù thế nào cũng phải giết hắn, mối thù đoạt bảo không đội trời chung.
Trật tự trong Vô Lượng Môn càng ngày càng hỗn loạn, Vô Lượng Môn hoàn toàn không quan tâm đệ tử nội môn tranh đấu với nhau.
Liễu Tàn Dương âm thầm suy nghĩ tình cảnh của mình, chỉ sợ thập phần không ổn ah, khắp nơi đều là địch nhân.
Tế luyện phi kiếm hoàn tất, bị Liễu Tàn Dương đeo sau lưng, nguy cơ lần này đã giúp hắn nhìn ra một thực tế, chính là, mình là Liễu Tàn Dương không giả, nhưng mình không có tu vi Nguyên Anh đại thừa.
Cho dù ta tồn tại với trạng thái gì, ta vẫn là Liễu Tàn Dương, bản tôn, ta không biết ngươi có tâm tính gì, nhưng mà ta tuyệt đối không ủng hộ kết luận bản thân mình chỉ là phân thân.
Vận hành Du Long Đại Pháp, loại trừ tạp chất trong người, mặc dù mình đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng mà cảnh giới không ổn, cần phải củng cố mới được.
Nửa tháng sau, Liễu Tàn Dương rời khỏi tiểu viện, hắn mặc Phi Ngư đạo bào, lưng cõng bái quái kiếm, lúc này hắn mang khí chất hoàn toàn khác đối diện với tương lai.
Hung uy của Liễu Tàn Dương chấn nhiếp ngọn núi bảy mươi hai, tuy tu vi Kim Kiều cũng không phải cao nhất, nhưng có thể dùng cảnh giới Trúc Cơ đối kháng tu sĩ Kim Đan, đây là hành động người bình thường không thể làm được, có thể nói hắn có sức chiến đấu nghịch thiên.
Phong chủ ngọn núi bảy mươi hai đang bế quan tu hành, người quản lý sơn môn là đại đệ tử Lôi Hổ, Lôi Hổ có thân thể cao lớn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hắn tu luyện Vân chưởng của mình biến ảo tự do.
Là hắn cứu Kim Kiều khỏi chết dưới kiếm của Liễu Tàn Dương.
Rất nhiều đệ tử Kim Đan đã ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ duyên, các tu sĩ Kim Đan còn lại chỉ hơn hai mươi người, tu sĩ Trúc Cơ lại có đến mấy trăm.
Hàng năm đều có tu sĩ Kim Đan đi ra ngoài mất đi tin tức, chắc là lật thuyền trong mương, không biết chết ở đâu.
Liễu Tàn Dương đi vào chánh điện, Lôi Hổ đã chờ sẵn ở đó.
- Thương thế của ngươi đã hoàn toàn khôi phục, không tệ, đến đây, nhìn nhiệm vụ sơn môn ngươi sắp đối mặt, đây là trừng phạt của sư tôn vì tội tàn sát đồng môn của ngươi, nếu như ngươi còn sống trở về, ngươi sẽ là đệ tử nội viện ngọn núi bảy mươi hai của Vô Lượng Môn một cách chân chính.
Lôi Hổ mở tấm bản đồ ra, tiện tay vẽ một đường, nói:
- Năm nay nơi này có sâm tinh qua lại, tính toán thời gian, nửa tháng sau đệ tử ngọn núi thứ bảy mươi hai sẽ đi đến đây.
- Chẳng lẽ còn có đệ tử nội môn khác?
- Đúng vậy, nhiệm vụ này do đệ tử ngọn núi thứ nhất chọn trước, bảy ngày sau đệ tử ngọn núi thứ hai trình diện, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn này, nhiệm vụ sẽ tuần hoàn kéo dài tiếp. Nhưng mà thời gian hoàn thành nhiệm vụ sư môn là ba tháng, ba tháng sau sẽ mất đi tư cách làm nhiệm vụ sư môn, hoàn thành nhiệm vụ quá thời gian quy định cũng không thể nhận được ban thưởng.
Liễu Tàn Dương hơi cau mày.
- Có lẽ bản thân mình sắp đối mặt với tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn là vài người.
Dựa theo tình huống trước mắt Vô Lượng Môn, sợ rằng tình hình đồng môn đánh giết nhau cũng không ít.
- Tranh đoạt sâm tinh sao? Bắt tinh linh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Liễu Tàn Dương nghĩ thầm.
Trong sách có rất nhiều miêu tả về sâm tinh, nhưng chúng rất đơn sơ, sâm tinh chính là linh vật do thiên địa thai nghén mà thành, cũng là miêu tả thường thấy nhất.
Liễu Tàn Dương hiểu rõ về sâm tinh, sâm tinh chỉ là sơn sâm bình thường hấp thu nhật nguyệt tinh hoa trong thời gian mấy ngàn năm biến thành tinh quái có thần trí.
Sâm tinh này rất thê thảm, chẳng những tu sĩ nhân loại muốn bắt nó, các tinh quái khác cũng muốn bắt nó làm thức ăn.
Cũng chính bởi vì sinh hoạt trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, chúng luyện ra bản lĩnh chạy trốn rất tuyệt diệu.
- Nhớ kỹ, việc này hung hiểm, ngươi không cần hoàn thành nhiệm vụ sư môn, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng là tốt nhất.
Lôi Hổ mở miệng chỉ điểm một phen, hắn vẫn xem trọng Liễu Tàn Dương, bởi vì trong mắt hắn, Liễu Tàn Dương là binh khí hình người, ngày sau sẽ biến thành thần binh lợi khí.
Xoát xoát xoát!
Có vài thân ảnh từ trên không trung hạ xuống, là ba tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
- Sư huynh, đây là tiểu sư đệ đả thương Kim Kiều sao, không tệ, căn cốt rất hiếm thấy.
Một tên tu sĩ mắt ưng nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, ánh mắt của hắn không khác gì dò xét bảo vật hiếm lạ.
Hai người khác cũng quan sát Liễu Tàn Dương, ánh mắt không thân thiện, ban thưởng nhiệm vụ sư môn lần này rất tốt, hơn nữa sâm tinh lại là đại bổ vật, bọn họ vốn có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tham gia vào, nhưng mà sư phụ đột nhiên an bài một tên đệ tử Trúc Cơ tiến vào, cho nên xác xuất thành công của nhiệm vụ lần này giảm xuống rất lớn.
Nhiệm vụ sư môn có hạn chế, nhiệm vụ này chỉ có năm người tham gia, nhiều ra một người sẽ ít đi một phần ban thưởng.
Rốt cục một thân ảnh nhỏ nhắn lung linh xuất hiện trước cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Tàn Dương ngay lập tức.
- Không phải như vậy, chuyện này không có khả năng xảy ra!
Liễu Tàn Dương tự an ủi bản thân mình.
Nhưng nếu bản tôn muốn thay đổi mình thì sao? Mặc kệ không quan tâm sinh tử?
Mình không phải tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, cho dù có kinh nghiệm của bản tôn, nhưng mình không phải bản tôn, chính mình chỉ là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.
Bản tôn có được tu vi Nguyên Anh đại thừa, nhưng mình không có!
Nếu mình chết không biết có hậu quả gì, bản tôn lại tạo ra một thân thể, đó có còn là mình hay không?
Không thể, không được dựa vào lực lượng bản tôn, tuy ta và bản tôn là một phân thành hai, nhưng ta là ta, bản tôn là bản tôn, hắn không cách nào điều khiển ta.
Liễu Tàn Dương loại bỏ các tạp niệm trong nội tâm, toàn tâm toàn ý luyện hóa phi kiếm trong tay.
Hắn đoạt phi kiếm từ Kim Kiều, phi kiếm của tu sĩ Kim Đan chỉ là râu ria với bản tôn, hắn đánh chết quá nhiều tu sĩ Kim Đan, cất chứa cực kỳ phong phú, nhưng thanh phi kiếm này có ý nghĩa phi phàm với hắn, bởi vì đây là phi kiếm duy nhất có thể thừa nhận uy lực kiếm kỹ Liệt Thiên.
Liễu Tàn Dương tế luyện phi kiếm, xây dựng lại trận pháp trên phi kiếm.
Trong một động phủ khác, Kim Kiều mở mắt ra!
- Hắn luyện hóa phi kiếm của ta.
Kim Kiều phun một ngụm máu tươi, thần thức nàng khắc lên phi kiếm đã biến mất triệt để.
Vào hai trăm năm trước, nàng đã từng cầu xin sư tôn rèn cho mình, trải qua hơn trăm năm ân cần săn sóc đã xuất hiện kiếm linh, tuy nó đang ở trạng thái ngủ say, nhưng mà Kim Kiều tin tưởng, không quá trăm năm kiếm linh sẽ thức giấc, đến lúc đó uy lực của phi kiếm sẽ bạo tăng, được xếp vào hàng linh khí.
- Tốt, ngươi chờ, trong nhiệm vụ sư môn lần này, ta tất sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn.
Sắc mặt Kim Kiều âm trầm, nàng hận Liễu Tàn Dương hơn cả lúc trước, hiện tại, cho dù thế nào cũng phải giết hắn, mối thù đoạt bảo không đội trời chung.
Trật tự trong Vô Lượng Môn càng ngày càng hỗn loạn, Vô Lượng Môn hoàn toàn không quan tâm đệ tử nội môn tranh đấu với nhau.
Liễu Tàn Dương âm thầm suy nghĩ tình cảnh của mình, chỉ sợ thập phần không ổn ah, khắp nơi đều là địch nhân.
Tế luyện phi kiếm hoàn tất, bị Liễu Tàn Dương đeo sau lưng, nguy cơ lần này đã giúp hắn nhìn ra một thực tế, chính là, mình là Liễu Tàn Dương không giả, nhưng mình không có tu vi Nguyên Anh đại thừa.
Cho dù ta tồn tại với trạng thái gì, ta vẫn là Liễu Tàn Dương, bản tôn, ta không biết ngươi có tâm tính gì, nhưng mà ta tuyệt đối không ủng hộ kết luận bản thân mình chỉ là phân thân.
Vận hành Du Long Đại Pháp, loại trừ tạp chất trong người, mặc dù mình đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng mà cảnh giới không ổn, cần phải củng cố mới được.
Nửa tháng sau, Liễu Tàn Dương rời khỏi tiểu viện, hắn mặc Phi Ngư đạo bào, lưng cõng bái quái kiếm, lúc này hắn mang khí chất hoàn toàn khác đối diện với tương lai.
Hung uy của Liễu Tàn Dương chấn nhiếp ngọn núi bảy mươi hai, tuy tu vi Kim Kiều cũng không phải cao nhất, nhưng có thể dùng cảnh giới Trúc Cơ đối kháng tu sĩ Kim Đan, đây là hành động người bình thường không thể làm được, có thể nói hắn có sức chiến đấu nghịch thiên.
Phong chủ ngọn núi bảy mươi hai đang bế quan tu hành, người quản lý sơn môn là đại đệ tử Lôi Hổ, Lôi Hổ có thân thể cao lớn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hắn tu luyện Vân chưởng của mình biến ảo tự do.
Là hắn cứu Kim Kiều khỏi chết dưới kiếm của Liễu Tàn Dương.
Rất nhiều đệ tử Kim Đan đã ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ duyên, các tu sĩ Kim Đan còn lại chỉ hơn hai mươi người, tu sĩ Trúc Cơ lại có đến mấy trăm.
Hàng năm đều có tu sĩ Kim Đan đi ra ngoài mất đi tin tức, chắc là lật thuyền trong mương, không biết chết ở đâu.
Liễu Tàn Dương đi vào chánh điện, Lôi Hổ đã chờ sẵn ở đó.
- Thương thế của ngươi đã hoàn toàn khôi phục, không tệ, đến đây, nhìn nhiệm vụ sơn môn ngươi sắp đối mặt, đây là trừng phạt của sư tôn vì tội tàn sát đồng môn của ngươi, nếu như ngươi còn sống trở về, ngươi sẽ là đệ tử nội viện ngọn núi bảy mươi hai của Vô Lượng Môn một cách chân chính.
Lôi Hổ mở tấm bản đồ ra, tiện tay vẽ một đường, nói:
- Năm nay nơi này có sâm tinh qua lại, tính toán thời gian, nửa tháng sau đệ tử ngọn núi thứ bảy mươi hai sẽ đi đến đây.
- Chẳng lẽ còn có đệ tử nội môn khác?
- Đúng vậy, nhiệm vụ này do đệ tử ngọn núi thứ nhất chọn trước, bảy ngày sau đệ tử ngọn núi thứ hai trình diện, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn này, nhiệm vụ sẽ tuần hoàn kéo dài tiếp. Nhưng mà thời gian hoàn thành nhiệm vụ sư môn là ba tháng, ba tháng sau sẽ mất đi tư cách làm nhiệm vụ sư môn, hoàn thành nhiệm vụ quá thời gian quy định cũng không thể nhận được ban thưởng.
Liễu Tàn Dương hơi cau mày.
- Có lẽ bản thân mình sắp đối mặt với tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn là vài người.
Dựa theo tình huống trước mắt Vô Lượng Môn, sợ rằng tình hình đồng môn đánh giết nhau cũng không ít.
- Tranh đoạt sâm tinh sao? Bắt tinh linh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Liễu Tàn Dương nghĩ thầm.
Trong sách có rất nhiều miêu tả về sâm tinh, nhưng chúng rất đơn sơ, sâm tinh chính là linh vật do thiên địa thai nghén mà thành, cũng là miêu tả thường thấy nhất.
Liễu Tàn Dương hiểu rõ về sâm tinh, sâm tinh chỉ là sơn sâm bình thường hấp thu nhật nguyệt tinh hoa trong thời gian mấy ngàn năm biến thành tinh quái có thần trí.
Sâm tinh này rất thê thảm, chẳng những tu sĩ nhân loại muốn bắt nó, các tinh quái khác cũng muốn bắt nó làm thức ăn.
Cũng chính bởi vì sinh hoạt trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, chúng luyện ra bản lĩnh chạy trốn rất tuyệt diệu.
- Nhớ kỹ, việc này hung hiểm, ngươi không cần hoàn thành nhiệm vụ sư môn, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng là tốt nhất.
Lôi Hổ mở miệng chỉ điểm một phen, hắn vẫn xem trọng Liễu Tàn Dương, bởi vì trong mắt hắn, Liễu Tàn Dương là binh khí hình người, ngày sau sẽ biến thành thần binh lợi khí.
Xoát xoát xoát!
Có vài thân ảnh từ trên không trung hạ xuống, là ba tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
- Sư huynh, đây là tiểu sư đệ đả thương Kim Kiều sao, không tệ, căn cốt rất hiếm thấy.
Một tên tu sĩ mắt ưng nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, ánh mắt của hắn không khác gì dò xét bảo vật hiếm lạ.
Hai người khác cũng quan sát Liễu Tàn Dương, ánh mắt không thân thiện, ban thưởng nhiệm vụ sư môn lần này rất tốt, hơn nữa sâm tinh lại là đại bổ vật, bọn họ vốn có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tham gia vào, nhưng mà sư phụ đột nhiên an bài một tên đệ tử Trúc Cơ tiến vào, cho nên xác xuất thành công của nhiệm vụ lần này giảm xuống rất lớn.
Nhiệm vụ sư môn có hạn chế, nhiệm vụ này chỉ có năm người tham gia, nhiều ra một người sẽ ít đi một phần ban thưởng.
Rốt cục một thân ảnh nhỏ nhắn lung linh xuất hiện trước cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Tàn Dương ngay lập tức.
/116
|