Mấy người đi theo sau lưng Tài Thần đi vào ngoại viện Vô Lượng Môn.
- Sư huynh đưa đến nơi đây, các ngươi đi đạo tràng đưa tin đi, nói là Tài Thần ta đưa tới.
Tên tu sĩ Kim Đan Tài Thần hất tay áo, đạp mây rời đi.
Tuyển chọn tại ngoại viện còn chưa kết thúc, một ít thiếu niên tâm trí kiên định đang leo bảo sơn, rất hiển nhiên, những thiếu niên này đều là hài tử nông hộ bình thường, có lẽ chỉ cầu tiến vào ngoại viện lăn lộn mấy năm, khi đi ra khỏi ngoại viện sẽ không lo đói bụng.
Mấy tu sĩ Trúc Cơ không hiếu kính tụ tập với nhau, Liễu Tàn Dương bày ra bộ dáng xa cách mọi người, cũng không có ai tìm mất mặt đi nói chuyện với hắn.
Liễu Tàn Dương không muốn kết giao với đám tu sĩ Trúc Cơ này là vì nhiều nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất là những tên tu sĩ Trúc Cơ kia đều là vướng víu, luyện khí không thành, công pháp không thành, cảnh giới không thành, tư tưởng ngây thơ.
Tuy cảnh giới hắn vẫn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà ánh mắt lại không vì cảnh giới thấp mà giảm tầm mắt của mình xuống, dựa vào kinh nghiệm phong phú đã giúp hắn hiểu được, trong giai đoạn hiện tại, sư huynh đệ thân mật với nhau chỉ là vì ôm thành một nhóm mà thôi, cũng không có cảm tình gì đáng nói.
Liễu Tàn Dương một mình một người đi lại trong ngoại viện, tu sĩ nơi đây đa số có cảnh giới Luyện Khí, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ.
Ngoại viện trên ý nghĩa thực tế cũng không thuộc về Vô Lượng Môn, chỉ là nơi tụ tập tu sĩ phục vụ Vô Lượng Môn, gọi chung là ngoại viện, ngẫu nhiên có người có tài thành đạt muộn và tài phú thông thiên trở thành cá chép vượt Long môn, bái nhập Vô Lượng Môn.
Liễu Tàn Dương đã tiến vào Vô Lượng Môn lại bị đá ra ngoại viện, phần lớn là đắc tội với người nên bị ném tới ngoại viện, danh nghĩa nói là truyền đạo nhưng ai cũng rõ ràng, đây là một loại trừng phạt biến tướng.
Vô Lượng Môn rất lớn ngoại viện Vô Lượng Môn càng lớn, Liễu Tàn Dương đang đứng trong ngoại viện chỉ là một trong bảy mươi hai phong, hàng năm Vô Lượng Môn đều có phân danh ngạch nội môn, đệ tử ngoại viện ưu tú sẽ có cơ hội tiến vào nội môn, mấy chục vạn tu sĩ tranh đoạt danh ngạch có hạn, chém giết chi tàn khốc, cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ.
Liễu Tàn Dương đi vào một đạo tràng, một tòa lầu các cổ kính hiện ra trước mặt, ngói vàng mái cong, trên các hàng cột điêu long khắc phượng, có hình dáng như tiên cảnh nhân gian.
Ở cửa có hai thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi cầm chổi quét lá trước sân, nhìn thấy Liễu Tàn Dương đi đến, một thiếu niên buông chổi đi tới trước mặt Liễu Tàn Dương, cung kính hỏi:
- Tiền bối, ngài tìm ai?
- Ai là chủ sự của các ngươi, ta là đệ tử thất thập nhị phong, được bổ nhiệm tới đây làm giảng sư.
Liễu Tàn Dương nói xong, hai tên thiếu niên càng cung kính mời Liễu Tàn Dương vào bên trong.
Chủ sự đạo tràng cũng là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà tuổi đã cao, không dưới trăm tuổi.
- Sư thúc, ta là chủ sự nơi này, ngài đã đắc tội vị thần tiên nào?
- Tài Thần.
Liễu Tàn Dương nói ra.
- Nếu Tài Thần sư thúc đưa tới, vậy không có việc gì, chờ thêm hai năm, tích lũy đủ tiền thì Tài Thần sư thúc sẽ đưa đi, là thăng chức chân chính.
Liễu Tàn Dương nghe chủ sự nói thế, hắn nghĩ trong bụng: xem ra Tài Thần nhét vào nơi này không ít người, chắc hẳn đều là tu sĩ không hiếu kính hắn.
- Sư thúc, ngươi muốn truyền thụ bổn sự gì, là công pháp,luyện khí hay luyện đan, nơi này có phân loại, mỗi tháng có thể nhận bổng lộc.
Chủ sự giao một quyển sách phân phối nhiệm vụ cho Liễu Tàn Dương. Truyền thụ công pháp, mỗi tháng được nhận mười khối linh thạch hạ phẩm.
Truyền thụ luyện khí thuật, mỗi tháng được nhận mười lăm khối linh thạch hạ phẩm.
Chủ sự thấy Liễu Tàn Dương nhìn qua bổng lộc, hắn hiểu đây là đệ tử nội môn vừa đến chưa khai khiếu, thấp giọng nói:
- Sư thúc, không nói gạt ngươi, bổng lộc chỉ là biểu tượng, ngoại viện có không ít đệ tử đại gia tộc, chỉ cần sư thúc nháy mắt, chắc chắn không thiếu đan dược và linh thạch, không quá một năm nửa năm sẽ thu đủ hiếu kính, nhất định sẽ thăng chức, nên hung ác một chút.
Liễu Tàn Dương được chủ sự đạo tràng giảng thuật về nơi đây, nơi này chỉ là một ngoại viện trong bảy mươi hai ngoại viện, phụ trách truyền thụ cho đệ tử ngoại môn luyện khí, luyện đan... Phần lớn chủ sự là người trưởng thành từ ngoại viện, rất ít có đệ tử nội viện bị trừng phạt đá tới nơi đây.
Trong Vô Lượng Môn chú ý phải hiếu kính, đệ tử ngoại viện chỉ cần chuẩn bị tốt, phát triển thật nhanh, không bao lâu sẽ thoát khỏi thân phận ngoại viện..
Đạo tràng của Liễu Tàn Dương có ba ngàn đệ tử, lần này thu đồ đệ này đã đá một nhóm đệ tử lớn tuổi nhưng chưa thể Trúc Cơ ra ngoài, lại đưa vào một đám nhân vật mới, đây là thời điểm các giảng sư kiếm tiền.
Chủ sự đạo tràng an bài trụ sở cho Liễu Tàn Dương, đây là tiểu viện yên tĩnh, bên trong có hai gã đồng tử quét dọn phụng dưỡng.
Phụ mẫu hai đồng tử này đều là phàm nhân phụ trách vận chuyển vật tư cho Vô Lượng Môn, dùng nhiều tiền lưu hài tử trong nơi này, hơn mười năm sau sẽ bị ném ra ngoài, cũng có thể chưởng quản sản nghiệp thế tục trong Vô Lượng Môn.
Liễu Tàn Dương không có đuổi bọn họ đi, mặc cho hai tiểu đồng tử bảy tám tuổi lưu lại.
Linh lực nơi đây không nồng đậm bằng nội viện Vô Lượng Môn, nhưng cũng hơn xa các nơi khác, Liễu Tàn Dương bố trí Tụ Linh Trận đơn giản trong tiểu viện, linh khí như biển tụ tập đến nơi đây, Liễu Tàn Dương ngồi trên ghế đá nhắm nháp tiên trà chờ đợi lần thu đồ đệ này kết thúc.
Vô Lượng Môn không hổ là đệ nhất đại phái tu tiên, Liễu Tàn Dương nhìn thấy rất nhiều đệ tử ngoại viện đều là thế hệ tài hoa hơn người, nhưng những người này chỉ là đệ tử ngoại môn, còn không đủ tư cách tiến vào nội viện, nếu chuẩn bị đủ tiền, chắc chắn sẽ tiến vào nội môn.
Một tháng sau lần thu đồ đệ lần này đã tiến vào khâu cuối cùng.
Có rất nhiều người thần sắc buồn bả những người cảm thấy tức giận cũng không ít, chỉ có một phần nhỏ lại vui mừng..
Đám người vây quanh ngoại viện Vô Lượng Môn như thủy triều đã giải tán, không bao lâu cả ngoại viện to như thế đã vắng lặng rất nhiều, không bao lâu cảnh tượng tu sĩ đạp tiên kiếm trong ngoại viện cũng biến mất.
Nơi này người đến người đi không dứt, ngoại viện vẫn vận động dựa theo quy củ bao nhiêu năm qua.
Ngoại viện Vô Lượng Môn cũng khôi phục hình dáng lúc ban đầu.
Liễu Tàn Dương lần đầu tiên giảng bài cho phàm nhân trong đạo tràng.
Hắn ngồi trên bế đá cao, cúi đầu có thể thấy hơn ngàn đệ tử đang ngồi dưới chờ hắn giảng giải.
Câu đầu tiên của đám đệ tử này là:
- Sư thúc vất vả!
Có vài đứa bé lanh lợi nháy mắt ra hiệu, bọn họ nóng lòng tiến lên dâng hiếu kính cho Liễu Tàn Dương.
Nếu đã đánh chủ ý lọt vào tầm mắt cao tầng Vô Lượng Môn, Liễu Tàn Dương phải biểu hiện thật tốt, như vậy vào thời cơ chín muồi mới có thể trộm Hóa Thần Quyết!
- Sư huynh đưa đến nơi đây, các ngươi đi đạo tràng đưa tin đi, nói là Tài Thần ta đưa tới.
Tên tu sĩ Kim Đan Tài Thần hất tay áo, đạp mây rời đi.
Tuyển chọn tại ngoại viện còn chưa kết thúc, một ít thiếu niên tâm trí kiên định đang leo bảo sơn, rất hiển nhiên, những thiếu niên này đều là hài tử nông hộ bình thường, có lẽ chỉ cầu tiến vào ngoại viện lăn lộn mấy năm, khi đi ra khỏi ngoại viện sẽ không lo đói bụng.
Mấy tu sĩ Trúc Cơ không hiếu kính tụ tập với nhau, Liễu Tàn Dương bày ra bộ dáng xa cách mọi người, cũng không có ai tìm mất mặt đi nói chuyện với hắn.
Liễu Tàn Dương không muốn kết giao với đám tu sĩ Trúc Cơ này là vì nhiều nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất là những tên tu sĩ Trúc Cơ kia đều là vướng víu, luyện khí không thành, công pháp không thành, cảnh giới không thành, tư tưởng ngây thơ.
Tuy cảnh giới hắn vẫn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà ánh mắt lại không vì cảnh giới thấp mà giảm tầm mắt của mình xuống, dựa vào kinh nghiệm phong phú đã giúp hắn hiểu được, trong giai đoạn hiện tại, sư huynh đệ thân mật với nhau chỉ là vì ôm thành một nhóm mà thôi, cũng không có cảm tình gì đáng nói.
Liễu Tàn Dương một mình một người đi lại trong ngoại viện, tu sĩ nơi đây đa số có cảnh giới Luyện Khí, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ.
Ngoại viện trên ý nghĩa thực tế cũng không thuộc về Vô Lượng Môn, chỉ là nơi tụ tập tu sĩ phục vụ Vô Lượng Môn, gọi chung là ngoại viện, ngẫu nhiên có người có tài thành đạt muộn và tài phú thông thiên trở thành cá chép vượt Long môn, bái nhập Vô Lượng Môn.
Liễu Tàn Dương đã tiến vào Vô Lượng Môn lại bị đá ra ngoại viện, phần lớn là đắc tội với người nên bị ném tới ngoại viện, danh nghĩa nói là truyền đạo nhưng ai cũng rõ ràng, đây là một loại trừng phạt biến tướng.
Vô Lượng Môn rất lớn ngoại viện Vô Lượng Môn càng lớn, Liễu Tàn Dương đang đứng trong ngoại viện chỉ là một trong bảy mươi hai phong, hàng năm Vô Lượng Môn đều có phân danh ngạch nội môn, đệ tử ngoại viện ưu tú sẽ có cơ hội tiến vào nội môn, mấy chục vạn tu sĩ tranh đoạt danh ngạch có hạn, chém giết chi tàn khốc, cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ.
Liễu Tàn Dương đi vào một đạo tràng, một tòa lầu các cổ kính hiện ra trước mặt, ngói vàng mái cong, trên các hàng cột điêu long khắc phượng, có hình dáng như tiên cảnh nhân gian.
Ở cửa có hai thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi cầm chổi quét lá trước sân, nhìn thấy Liễu Tàn Dương đi đến, một thiếu niên buông chổi đi tới trước mặt Liễu Tàn Dương, cung kính hỏi:
- Tiền bối, ngài tìm ai?
- Ai là chủ sự của các ngươi, ta là đệ tử thất thập nhị phong, được bổ nhiệm tới đây làm giảng sư.
Liễu Tàn Dương nói xong, hai tên thiếu niên càng cung kính mời Liễu Tàn Dương vào bên trong.
Chủ sự đạo tràng cũng là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà tuổi đã cao, không dưới trăm tuổi.
- Sư thúc, ta là chủ sự nơi này, ngài đã đắc tội vị thần tiên nào?
- Tài Thần.
Liễu Tàn Dương nói ra.
- Nếu Tài Thần sư thúc đưa tới, vậy không có việc gì, chờ thêm hai năm, tích lũy đủ tiền thì Tài Thần sư thúc sẽ đưa đi, là thăng chức chân chính.
Liễu Tàn Dương nghe chủ sự nói thế, hắn nghĩ trong bụng: xem ra Tài Thần nhét vào nơi này không ít người, chắc hẳn đều là tu sĩ không hiếu kính hắn.
- Sư thúc, ngươi muốn truyền thụ bổn sự gì, là công pháp,luyện khí hay luyện đan, nơi này có phân loại, mỗi tháng có thể nhận bổng lộc.
Chủ sự giao một quyển sách phân phối nhiệm vụ cho Liễu Tàn Dương. Truyền thụ công pháp, mỗi tháng được nhận mười khối linh thạch hạ phẩm.
Truyền thụ luyện khí thuật, mỗi tháng được nhận mười lăm khối linh thạch hạ phẩm.
Chủ sự thấy Liễu Tàn Dương nhìn qua bổng lộc, hắn hiểu đây là đệ tử nội môn vừa đến chưa khai khiếu, thấp giọng nói:
- Sư thúc, không nói gạt ngươi, bổng lộc chỉ là biểu tượng, ngoại viện có không ít đệ tử đại gia tộc, chỉ cần sư thúc nháy mắt, chắc chắn không thiếu đan dược và linh thạch, không quá một năm nửa năm sẽ thu đủ hiếu kính, nhất định sẽ thăng chức, nên hung ác một chút.
Liễu Tàn Dương được chủ sự đạo tràng giảng thuật về nơi đây, nơi này chỉ là một ngoại viện trong bảy mươi hai ngoại viện, phụ trách truyền thụ cho đệ tử ngoại môn luyện khí, luyện đan... Phần lớn chủ sự là người trưởng thành từ ngoại viện, rất ít có đệ tử nội viện bị trừng phạt đá tới nơi đây.
Trong Vô Lượng Môn chú ý phải hiếu kính, đệ tử ngoại viện chỉ cần chuẩn bị tốt, phát triển thật nhanh, không bao lâu sẽ thoát khỏi thân phận ngoại viện..
Đạo tràng của Liễu Tàn Dương có ba ngàn đệ tử, lần này thu đồ đệ này đã đá một nhóm đệ tử lớn tuổi nhưng chưa thể Trúc Cơ ra ngoài, lại đưa vào một đám nhân vật mới, đây là thời điểm các giảng sư kiếm tiền.
Chủ sự đạo tràng an bài trụ sở cho Liễu Tàn Dương, đây là tiểu viện yên tĩnh, bên trong có hai gã đồng tử quét dọn phụng dưỡng.
Phụ mẫu hai đồng tử này đều là phàm nhân phụ trách vận chuyển vật tư cho Vô Lượng Môn, dùng nhiều tiền lưu hài tử trong nơi này, hơn mười năm sau sẽ bị ném ra ngoài, cũng có thể chưởng quản sản nghiệp thế tục trong Vô Lượng Môn.
Liễu Tàn Dương không có đuổi bọn họ đi, mặc cho hai tiểu đồng tử bảy tám tuổi lưu lại.
Linh lực nơi đây không nồng đậm bằng nội viện Vô Lượng Môn, nhưng cũng hơn xa các nơi khác, Liễu Tàn Dương bố trí Tụ Linh Trận đơn giản trong tiểu viện, linh khí như biển tụ tập đến nơi đây, Liễu Tàn Dương ngồi trên ghế đá nhắm nháp tiên trà chờ đợi lần thu đồ đệ này kết thúc.
Vô Lượng Môn không hổ là đệ nhất đại phái tu tiên, Liễu Tàn Dương nhìn thấy rất nhiều đệ tử ngoại viện đều là thế hệ tài hoa hơn người, nhưng những người này chỉ là đệ tử ngoại môn, còn không đủ tư cách tiến vào nội viện, nếu chuẩn bị đủ tiền, chắc chắn sẽ tiến vào nội môn.
Một tháng sau lần thu đồ đệ lần này đã tiến vào khâu cuối cùng.
Có rất nhiều người thần sắc buồn bả những người cảm thấy tức giận cũng không ít, chỉ có một phần nhỏ lại vui mừng..
Đám người vây quanh ngoại viện Vô Lượng Môn như thủy triều đã giải tán, không bao lâu cả ngoại viện to như thế đã vắng lặng rất nhiều, không bao lâu cảnh tượng tu sĩ đạp tiên kiếm trong ngoại viện cũng biến mất.
Nơi này người đến người đi không dứt, ngoại viện vẫn vận động dựa theo quy củ bao nhiêu năm qua.
Ngoại viện Vô Lượng Môn cũng khôi phục hình dáng lúc ban đầu.
Liễu Tàn Dương lần đầu tiên giảng bài cho phàm nhân trong đạo tràng.
Hắn ngồi trên bế đá cao, cúi đầu có thể thấy hơn ngàn đệ tử đang ngồi dưới chờ hắn giảng giải.
Câu đầu tiên của đám đệ tử này là:
- Sư thúc vất vả!
Có vài đứa bé lanh lợi nháy mắt ra hiệu, bọn họ nóng lòng tiến lên dâng hiếu kính cho Liễu Tàn Dương.
Nếu đã đánh chủ ý lọt vào tầm mắt cao tầng Vô Lượng Môn, Liễu Tàn Dương phải biểu hiện thật tốt, như vậy vào thời cơ chín muồi mới có thể trộm Hóa Thần Quyết!
/116
|