Phồn Hoa Ánh Tình Không

Chương 10 - Chân Tướng Không Rõ (Nhị)

/27


Hoa Hoài Tú cảm thấy thú vị đùa nói:”Ngươi như vậy, làm ta giống như đang đùa giỡn con gái nhà lành.”

“Biểu ca.”Phiền Tế Cảnh ấp úng nói,”Ngươi đừng nên như vậy”

“Như vậy làm sao?”Hoa Hoài Tú thật ra đã bị phản ứng của hắn khơi dậy hứng thú, không khỏi tiến lên từng bước, như đăng đồ tử(giống như lưu manh) nâng cằm hắn nói:”Là cái dạng này hả?”

Phiền Tế Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt lại lóe ra mấy phần thủy quang, phía trên mặt lại càng đỏ thêm, phảng phất như quả táo tươi ngon mọng nước, quả thực đáng yêu đến cực điểm.

Hoa Hoài Tú cảm giác được ngực chính mình đập mạnh một chút, cơ hồ muốn nhào đến cắn một miếng lớn.

Phiền Tế Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía đường đi nói:”Biểu ca. Có người tới.”

Hoa Hoài Tú không được tự nhiên mà ly khai ánh mắt nói:”Ngươi và ta đều mặc quần áo, sợ cái gì người đến?”

Phiền Tế Cảnh cúi đầu, xem khoảng cách mũi giày của chính mình, sau đó lui ra sau hai bước nói:”Ngươi đứng gần quá rồi.”

“Ngươi và ta đều là nam tử, sao phải để ý?”Hoa Hoài Tú vô tội mà nhìn hắn.

Phiền Tế Cảnh lúng túng nói:”Nhưng là ngươi vừa mới…”

“Vừa mới như thế nào?”Hoa Hoài Tú ra vẻ tà ác mà nhíu mày.

Phiền Tế Cảnh sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, xoay người sang chỗ khác.

Trên lối đi, một đệ tử phái Cửu Hoa vội vã chạy tới.

Hoa Hoài Tú kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.

Bọn họ vừa mới rồi cũng xem như nói một hồi lâu rồi, vậy thì còn quá xa để hắn nghe thấy tiếng bước chân của đối phương?

Đệ tử phái Cửu Hoa đi gần tới trước mặt, cung kính nói:”Phiền sư huynh, sư phụ cho mời.”

Phiền Tế Cảnh nhận ra hắn là môn hạ của Tống Bách Lâm môn hạ, vội vàng nói nhanh tiếng cảm tạ, đi theo hướng hắn vừa đi đến.

Hoa Hoài Tú mặc dù tức giận người đệ tử không nhận được tình hình, phá đám chuyện tốt, nhưng trong lòng vẫn đối với Tống Bách Lâm sinh ra vài phần tò mò, liền đi theo đoạn đường phía sau bọn họ.

Sau khi đến đại đường, liền thấy bọn người Tống Bách Lâm, Ngô Thường Bác, Quan Tỉnh, Chu Liêu Đại, Thượng Quan Đinh Ninh cùng Thi Kế Trung đang ngồi.

Tống Bách Lâm thấy hắn cùng Hoa Hoài Tú tiến vào, nguyên bản sắc mặt âm trầm lại đen thêm vài phần,”Hoa công tử. Chúng ta muốn nói chuyện nội vụ của Cửu Hoa phái, mời tránh đi.”

Kỳ thật Hoa Hoài Tú lúc từ xa nhìn thấy tình thế này, liền có dự cảm sợ rằng không giống chuyện tầm thường, chỉ là không nghĩ hắn lại nói trực tiếp như vậy. Y mặc dù tâm cao khí ngạo, nhưng là chuyện riêng của môn phái kị nhất là có người bên ngoài ở đây, bởi vậy chắp tay, xoay người liền trở về phòng.

Hắn đi rồi, Phiền Tế Cảnh đi đến bên người Thi Kế Trung ngồi xuống.

Tống Bách Lâm thấy mọi người đều nhìn mình, chậm rãi nói:”Di thể sư huynh không thể bảo tồn được nên buông ra thôi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu không nói.

Mùi thi thể thối rữa buồn nôn đã dần dần từ linh đường tràn ngập ra. Đem thi thể hạ táng vốn là tiếng nói treo ở trong lòng mỗi người, nhưng không ai dám nói ra trước. Dù sao bị giết một cách không rõ ràng như vậy hung thủ lại vẫn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật, bây giờ đưa hắn hạ táng, chính là làm hắn chết không nhắm mắt.

Ngô Thường Bác trầm ngâm nói:”Hay là hoãn chậm lại đi?Dù sao hung thủ còn chưa có tìm được.”

“Không còn kịp rồi.”Tống Bách Lâm vừa nói, từ rút từ trong tay áo ra một phong thư,”Long Tu Phái đưa thư tới, nói muốn cùng chúng ta liên hợp lại đối phó ma giáo.”

Ngô Thường Bác cau mày nói:”Ma giáo từ lúc quay về Bễ Nghễ sơn vẫn an phận thủ thường, vẫn chưa có việc xấu truyền lưu trong giang hồ mà? Hơn nữa trước trận chiến không phải đã có triều đình bao vây tiêu diệt rồi sao? Sao lại muốn liên hợp đối phó?”

Tống Bách Lâm nói:”Trong chốn giang hồ sự tình có khi nào phân đúng sai, đều là lập trường bất đồng. Trước đó ma giáo khuếch trương sinh ý, làm cho không ít môn phái oán thán. Hôm nay lại gặp triều đình bao vây tiêu diệt, thực lực không lớn bằng trước đây. Những môn phái này hiển nhiên muốn vội vàng đến đánh cho rơi xuống nước.”

Ngô Thường Bác nói:”Cửu Hoa phái chúng ta luôn độc lập không liên quan, sao lại cùng chúng ta có quan hệ?”

Tống Bách Lâm ý vị thâm trường nói:”Không có vấn đề gì, không phải ngươi hay ta nói là có thể được tính, muốn nói phải là crưởng môn.”

“Chưởng môn?”Chưởng môn sư huynh không phải đã…”Ngô Thường Bác nao nao nói:”Ngươi nghĩ muốn thay mận đổi đào?”

Tống Bách Lâm nói:”Thay mận đổi đào vốn là bàng môn tà đạo, không phải là cách giải quyết của chính đạo.”

Ngô Thường Bác nghe hắn nói ý của mình vốn là của bàng môn tà đạo, trong lòng bực mình, hừ lạnh nói:”Vậy ngươi có đề nghị tốt nào?”

Tống Bách Lâm nói:”Nhân sinh ai không chết? Chưởng môn kế vị luân phiên vốn là chuyện thường tình.”

Ngô Thường Bác nói:”Nhưng hung thủ sát hại chưởng môn còn chưa bắt được!”

“Chỉ cần chúng ta không nói, ai biết chưởng môn vốn là bị mưu hại?”Tống Bách Lâm lạnh lùng nhìn hắn.

Ngô Thường Bác cau mày:”Ngươi nhìn ta là gì?”

“Không có gì, chỉ có chút lo lắng ngươi không trông nom được cái miệng của mình.”

Ngô Thường Bác đột nhiên giận dữ nói:”Trông nom không được miệng mình? Ta ngay lúc Cửu Hoa Sơn trên dưới không yên, ta sẽ đối với người nào không trông nom được miệng mình?

Hắn khí thế nói ra nhưng thật làm cho Tống Bách Lâm yên lòng,”Ừ. Nhớ kỹ đừng ra khỏi Cửu Hoa Sơn.”

“Ngươi…”

Ngô Thường Bác vừa định phản bác, Bách Lâm đã đem mặt hướng về phía Quan Tỉnh.”Ngươi là đại đệ tử bổn môn, hậu sự của chưởng môn sư huynh liền giao cho ngươi xử lý.”

Quan Tỉnh đứng dậy cung kính nói:”Vâng”

Chu Liêu Đại liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt rất không cam lòng.

Tống Bách Lâm lại hỏi Phiền Tế Cảnh:”Án tử đã có manh mối?”

Phiền Tế Cảnh chán nản mà lắc đầu.

Quan Tỉnh có thâm ý khác mà nhìn hắn một cái.

Ngô Thường Bác rốt cục bắt được cơ hội, chê cười nói:”Một tháng ra hạn chưa đến, ngươi sốt ruột như vậy làm gì?”

Tống Bách Lâm nói:”Sớm ngày tra ra hung thủ, cũng là sớm ngày chọn được người mang tước vị chưởng môn.”

“Lời này của ngươi…”Ngô Thường Bác hai tròng mắt hướng Quan Tỉnh một cái, khóe miệng giật giật, không nói thêm gì nữa.

Tống Bách Lâm đảo qua mọi người trong đường nói:”Hôm nay trong phái xảy ra đại biến cố như vậy, các ngươi đều phải cố lên tinh thần mới được.”

“Vâng.”Mọi người cùng đáp lại.

Phiền Tế Cảnh từ đại đường đi ra, liền thấy Hoa Hoài Tú dựa lưng vào vách tường, một tay cầm gà nướng, một tay cầm đũa, kéo ra từng chút một mà ăn. Nhìn tốc độ của y, hiển nhiên là vô cùng đói, nhưng nhìn động tác của y, lại ưu nhã như nước chảy mây trôi.

Hoa Hoài Tú bắt gặp thấy hắn đang nhìn chằm chằm gà nướng của mình, cười nói:”Thừa dịp các sư thúc ngươi không có ở đây, cầm một con gà nướng không xem như là trộm đi?”

Phiền Tế Cảnh nói:”Ngươi bụng đói ăn gà không sợ mỡ sao?”

“Chung quy so với chết đói tốt hơn.”Hai tròng mắt y nhìn về phía sau, bọn người Quan Tỉnh, Chu Liêu Đại theo thứ tự đi ra.

Đây là đi qua Nhạc ý cư nhất định phải qua đường này. Mặc dù Tống Bách Lâm cùng bọn họ biểu hiện ra là đang thu binh, nhưng người nào trong đầu đều biết đây chỉ là tạm thời. Nếu Phiền Tế Cảnh không tìm được hung thủ, hoặc nếu hắn tìm được hung thủ là bất cứ ai trong hai bên, như vậy ngọn lửa chiến tranh vẫn như cũ lại dấy lên.

Chu Liêu Đại đi tới, vỗ vỗ bả vai Phiền Tế Cảnh nói:”Tra tìm hung thủ vẫn còn có cơ hội.”

Phiền Tế Cảnh gật đầu nói:”Vâng, nhị sư huynh.”

Chu Liêu Đại thở dài nói:”Nghĩ lúc sư phụ còn sống, diện mạo sư thúc sao mà hòa ái dễ gần.”

Ngụ ý là, hôm nay diện mục thực sự đã thay đổi.

Thi Kế Trung nói:”Sư thúc cũng chỉ là chủ trì việc công làm việc.”

Chu Liêu Đại liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng khinh thường quăng qua, ý nói:”Vậy sao. Dù sao sư thúc đang có ý định chọn người làm tân chưởng môn kế nhiệm.”

Thi Kế Trung sắc mặt đột biến, đang muốn phát tác, lại bị Quan Tỉnh kéo nhẹ một cái, đành phải kiềm chế xuống.

Chu Liêu Đại không biết đủ, đối với Phiền Tế Cảnh nói:”Án xảy ra ngày đó ai không ở đây, người nào đang nói đối, quan trọng hơn là phá án phải có chứng cớ.”Hiển nhiên là đã biết Thi Kế Trung cùng Quan Tỉnh lúc ấy không ở trong phòng, mà ở hoa viên.

Thi Kế Trung mặt trướng đến đỏ đậm.

Quan Tỉnh thản nhiên nói:”Không thể nói thực không may, làm sao chỉ có một người.”

Hắn chỉ đến chính là lúc đầu Chu Liêu Đại sống chết không muốn nói mình lúc đó ở nơi nào.

Chu Liêu Đại tự tranh luận một hồi rồi không có hứng thú, không khỏi có chút hậm hực.

Sắc trời càng ngày càng tối, bóng mọi người trên cánh cửa cũng mơ hồ đứng lên.

Quan Tỉnh đột nhiên mở miệng nói:”Tam sư đệ, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Phiền Tế Cảnh quay đầu liếc Hoa Hoài Túc một cái.

Hoa Hoài Tú nhún vai nói:”Chuyện riêng của Cửu Hoa Phái các ngươi thật nhiều.”

“Hoa công tử nếu có hứng thú, liền cùng nhau nói cũng không sao.”Quan Tỉnh vừa nói, vừa tiện thể xoay người, lại nghe Chu Liêu Đại nói:”Đại sư huynh, nếu ta cũng có hứng thú thì sao?

Quan Tỉnh thản nhiên nói:”Ngươi nếu có bản lãnh nghe tường tận, xin mời tự nhiên.”

Chu Liêu Đại sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi. Đáng tiếc ban đêm bầu trời tối đen, trừ Thượng Quan Đinh Ninh đang dựa vào thật gần, không người nào chú ý.

Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú một đường đi theo Quan Tỉnh, thẳng đến vào trong phòng.

“Mời ngồi.”Quan Tỉnh đốt đèn, sau đó là tư thế xin mời.

Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú ngồi xuống.

Quan Tỉnh nói:”Ta biết các ngươi trong lòng tất nhiên còn có nghi vấn.”

Hoa Hoài Tú chọn mi nói:”Ngươi nguyện ý nói?”

“Sư phụ đã chết, có một số việc đặt trong lòng cũng vô dụng.” Quan Tỉnh dừng một lúc, chậm rãi nói,”Các ngươi không phải muốn hỏi, vì sao sư phụ đối với nhị sư đệ, ngũ sư đệ giữ lại chiêu thức cuối cùng sao?

Hoa Hoài Tú hỏi:”Vì sao?”

“Vì không để bọn họ cùng ta tranh đoạt vị trí chưởng môn.”

Quan Tỉnh đưa ra đáp án nằm trong dự liệu của Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú.

“Kỳ thật nhị sư đệ nói câu kia cũng không có sai. Nếu như ngươi không xuất môn, như vậy lúc đầu học tiên liên kiếm pháp, ngươi cũng có một phần.”Quan tỉnh vẻ mặt vốn lạnh nhạt, mặc dù việc sư phụ hại đồ đệ nghe rợn người như vậy, khuôn mặt hắn lại vẫn như cũ không chút dao động.

Hoa Hoài Tú cau mày nói:”Là chưởng môn một phái, hắn muốn truyền ngôi vị chưởng môn cho người nào. Chẳng lẽ Chu Liêu Đại và Thi Kế Trung lại có năng lực làm thay đổi quyết định của hắn?”

Quan Tỉnh lắc đầu nói:” Hắn sợ không phải là nhị sư đệ cùng ngũ sư đệ thay đổi quyết định của hắn, mà là sợ bọn họ ảnh hưởng tới quyết định của ta.”

Hoa Hoài Tú nói:”Ta không hiểu.”

Quan Tỉnh nói:”Nhị sư đệ đối với ngôi vị chưởng môn sớm đã có dã tâm. Sư phụ nói hắn tâm tư bên trong thường xuyên hữu ý vô tình mà hạ thấp ta.”

Hoa Hoài Tú mặc dù không chính tai nghe được hắn nói gì, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, cũng có thể đoán ra đại khái.

“Như vậy còn ngũ sư đệ?”Phiền Tế Cảnh đột nhiên mở miệng.

Quan Tỉnh ngưng mi.

Phiền Tế Cảnh nói:”Ngũ sư đệ đối với đại sư huynh vẫn là càng thêm tôn kính.”

“Ngũ sư đệ không sai. Sai chính là ta.” Quan Tỉnh chậm rãi phun ra một câu làm Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối,”Là ta đối với hắn có ý nghĩ không an phận.”

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status