Lúc Lục Phồn đi, mưa đã ngớt. Nghê Giản đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, sau đó thu dọn bản vẽ trở về phòng.
Hôm sau là 21, Mai Ánh Thiên dẫn đội tham gia cuộc thi quốc tế hùng biện tiếng Trung theo lời mời. Buổi sáng, Nghê Giản nhắn tin động viên cô ấy cố gắng, không có gì bất ngờ khi tin nhắn đã bị Tiểu Thiên bỏ qua.
Buổi chiều, hiếm khi Nghê Giản ra ngoài một chuyến. Cô đến trung tâm thương mại Trường Hải, ở đó có cửa hàng bán giấy vẽ manga mà cô cần mua. Nghê Giản không thích dạo phố, cô mua xong xuống tầng, đi cửa hông của tòa cao ốc ra ngoài, vừa đi được mười mét liền dừng bước.
Phía trước không xa có hai người. Người đàn ông mặc áo thun cổ bẻ màu xám, dáng dấp đúng kiểu trung niên điển hình, trên vai đeo chiếc cặp sách học sinh kẻ ô màu vàng xanh. Vừa nhìn đã biết cô gái nhỏ đi bên cạnh là con gái của ông, diện mạo mười lăm mười sáu tuổi, mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, chân đi giày Cavans màu trắng, lúc đi bím tóc đuôi ngựa nhảy lên nhảy xuống, rất trẻ trung.
Thi thoảng người đàn ông nói chuyện với con gái. Lúc ông quay đầu, Nghê Giản nhìn thấy nụ cười bên sườn mặt. Nghê Giản không tự chủ được bước chậm dần, theo sau bọn họ.
Đi không bao lâu, người đàn ông nói vài câu với con gái, sau đó đi một mình về phía bãi đỗ xe, khi quay lại đẩy theo một chiếc xe điện. Ông cầm cặp sách thả vào trong giỏ xe, vẫy tay gọi con gái qua. Cô gái nhỏ chạy chậm tới, nhanh nhẹn như một chú thỏ. Cô bé chạy nhanh đến bên chiếc xe điện, ngồi vào sau.
Đúng lúc này, người đàn ông nhìn thấy Nghê Giản. Bởi vì quá ngạc nhiên, nên ông không kịp kiềm chế nét mặt.
Nghê Giản thấy nụ cười của ông cứng lại khi nhìn thấy mình. Nghê Giản có chút buồn bực. Nhưng cô vẫn lập tức đi tới. Cô gọi " bố", nét mặt hơi tươi cười.
Lúc này Nghê Chấn Bình mới kịp phản ứng, vẫn không dám tin vào hai mắt mình. Ông nhìn Nghê Giản từ trên xuống dưới, bờ môi khẽ rung rung: " Tiểu Giản?".
Nghê Chấn Bình đã 52 tuổi, nhìn già hơn so với bốn năm trước, khóe mắt và nếp nhăn trên trán cũng nhiều hơn, đỉnh đầu còn có tóc trắng. Lúc nhìn Nghê Giản, ánh mắt ông hơi phiếm đỏ.
Nghê Giản nhìn ông, ánh mắt cay xè. Cô nhếch miệng, mở rộng nụ cười: " Vâng, con đây".
Nghê Chấn Bình xuống xe, cho xe dừng hẳn, quay lưng nói với con gái nhỏ: " San San, xuống trước đã". Nghê San rời mắt khỏi người Nghê Giản, nhìn Nghê Chấn Bình khẽ cong môi: " Bố". Nghê Chấn Bình nói: " San San, đây là chị của con".
Nghê San xuống xe đến bên cạnh Nghê Chấn Bình, ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Nghê Giản, nhút nhát e lệ.
Nghê Giản biết rõ sự tồn tại của Nghê San, bốn năm trước cô có nghe Nghê Chấn Bình nói. Nhưng cô không nghĩ mình sẽ gặp đứa em gái cùng cha khác mẹ này. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp mặt ngay ở đây.
Trước kia nghe Nghê Chấn Bình nhắc đến Nghê San, thâm tâm cô xuất hiện chút cảm giác chua xót, đó là bản chất của con người. Nghê Giản cũng không vì điểm đố kỵ này mà có ấn tượng xấu với Nghê San. Trái lại, Nghê San là một cô bé nhìn trông rất đáng yêu, tướng mạo có vài điểm di truyền từ Nghê Chấn Bình giống Nghê Giản. Ví dụ như mắt hai mí đặc biệt rõ ràng, làn da trắng.
Mấu chốt chính là, nhìn cô bé quả thật rất khéo léo biết điều, không tỏ vẻ thù hận đối với người chị không cùng mẹ giống như những đứa trẻ khác. Ít nhất, Nghê Giản không thấy ý thù địch trong mắt con bé.
Nghê San mấp máy môi, nhìn Nghê Giản gọi một tiếng " Chị". Nghê Giản mỉm cười với con bé.
Nghê Chấn Bình cũng bật cười, nói với Nghê Giản: " Hôm đó không liên lạc được với con, bố tưởng con không trở về. Con gọi điện về nhà bố lại không có ở đấy. Tiểu Giản, sao về mấy ngày rồi không tới tìm bố?".
Nghê Giản không biết trả lời thế nào. Trong thâm tâm cô thật sự muốn nói: " Con không muốn gọi điện quấy rầy gia đình bố". Nhưng cô sẽ không nói thế. Im lặng một lúc, cô nói với Nghê Chấn Bình: " Điện thoại bị mất, hôm qua mới mua được nên chưa kịp gọi".
Nghê Chấn Bình gật đầu. Trong lòng ông biết rõ hẳn không phải như vậy, nhưng ông không nói thêm. Ông nhìn chiếc túi trong tay Nghê Giản, hỏi: " Hôm nay... tới mua đồ à? Bây giờ con đang ở đâu?".
Nghê Giản nói: " Con đang đi dạo, con và bạn sống ở khu Tín Ninh". Nghê Chấn Bình gật gật đầu, muốn nói gì đó, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Nghê Giản khẽ hít một cái, ngữ điệu thoải mái hỏi: " Bố, mọi người thì sao? Cũng tới mua đồ ạ?".
" Không phải, San San học thêm ở đây, bố tới đón nó".
Nghê Giản nhớ vừa đi qua tầng một thấy có quảng cáo trung tâm ngoại ngữ, đoán chắc là Nghê San học tiếng Anh ở đấy. Cô ồ một tiếng, không hỏi tiếp. Nghê Chấn Bình nhìn xung quanh, nói: " Tiểu Giản, cùng ăn cơm trưa nhé".
Nghê Giản không từ chối. Nghê Giản biết Nghê Chấn Bình đang định chở xe đưa Nghê San về nhà, nhưng trong lòng cô cũng muốn ở bên bố mình thêm một lát. Dù sao, bọn họ đã quá lâu không gặp rồi.
Nghê Chấn Bình chọn nhà hàng. Ông hỏi Nghê Giản trước, Nghê Giản bảo tùy. Sau đó ông hỏi lại Nghê San, Nghê San chỉ sang đối diện: " Bạn con nói ở kia có nhà hàng tự chọn, ăn rất ngon".
Tiếp theo, bọn họ đã tới nhà hàng buffe nghe nói rất ngon đó.
Nghê San và Nghê Chấn Bình ngồi một bên, Nghê Giản ngồi đối diện họ. Nghê San chủ động nói chuyện: " Mọi người muốn ăn gì để con đi lấy".
Nghê Giản đáp: " Cùng đi lấy nhé".
" Cứ để San San đi đi, nó háu ăn, để nó chọn món nó thích".
Nghê Giản nghe Nghê Chấn Bình nói, không kiên trì nữa. Nghê San đi khỏi, chỉ còn lại Nghê Giản và Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình cẩn thận nhìn thoáng qua con gái, có chút đau lòng: " Sao gầy vậy? Lớn rồi vẫn ăn kiêng à?".
Nghê Giản nghẹn họng, cảm giác nước mắt đã chen ra đến hốc mắt. Cô cắn môi không đáp, đợi cảm xúc đi qua mới mở miệng.
" Con gái phải gầy mới đẹp, bố không biết à?".
" Tiểu Giản của bố nhìn đẹp rồi, muốn gầy làm gì nữa". Nghê Chấn Bình nói.
Rốt cuộc, Nghê Giản không nhịn được, giọt nước ướt sũng tuột ra khỏi mắt. Cô không ngờ, bao năm như vậy, Nghê Chấn Bình vẫn gọi: " Tiểu Giản của bố".
"... Tiểu Giản của bố thông minh quá, biết đạp xe rồi cơ đấy".
"... Tiểu Giản của bố lớn lên rồi, phải hiếu thảo với bố. Nhưng cái kẹo này ngọt quá, răng bố hỏng mất...".
" ... Tiểu Giản của bố ngoan, đừng khóc nữa, đi với mẹ con đi, nghe lời...".
Nghê Giản che miệng, từng giọt nước mắt trào ra bên ngoài. Nghê Chấn Bình hoảng hốt.
" Sao vậy? Tiểu Giản, con...".
" Không sao". Nghê Giản nhìn ra xa, vội vã lấy giấy ăn lau nước mắt.
Nghê Chấn Bình nhìn cô, trái tim đau nhức. Đây là con gái ông, ông cầm tay con gái thả trong lòng bàn tay mình. Khi cô còn bé khóc trước mặt ông, ông hết lòng dỗ dành, mua đồ chơi, mua kẹo cho cô. Nhưng lúc này đây, ông không làm gì được. Bao năm qua, ông không thể cùng cô lớn lên, thậm chí không làm cách nào để gặp được con bé. Tuy rằng năm ấy, ông đã dành hết sức lực tranh quyền nuôi dưỡng Nghê Giản. Nhưng nói cho cùng, đều do ông vô dụng, mới để cho Nghê Giản đi theo Trình Hồng. Trong tâm can Nghê Chấn Bình vô cùng áy náy với Nghê Giản.
Nghê Giản cố gắng lau nước mắt. Cô khịt mũi một cái, lúc quay mặt lại tâm trạng đã ổn định.
" Con rất mừng". Cô nói: " Vì hôm nay đã gặp được bố".
Ánh mắt Nghê Chấn Bình cũng hơi ướt. Ông thấp giọng thì thầm: " Tiểu Giản, bao năm qua bố xin lỗi con".
Nghê Giản lắc mạnh đầu: " Không sao đâu bố".
Nghê Chấn Bình lau nước mắt: " Tiểu Giản, con có thể trở về, bố vui lắm, nếu con đồng ý về nhà ở, bố sẽ nói với mẹ Nghê San".
Nghê Giản im lặng. Nghê Chấn Bình nói vậy khiến cô bất ngờ. Đây là tâm ý của Nghê Chấn Bình. Cô hiểu. Nhưng đó tuyệt đối không phải là lời đề nghị hay ho. Thật ra Nghê Chấn Bình có tình cảm sâu sắc với con gái, nhưng ông đã có gia đình mới, đó không phải là nơi cô có thể gia nhập. Cô cũng không có tư tưởng chối bỏ mối quan hệ giữa hai người.
Nghê Giản lắc đầu: " Không cần ạ, hiện tại con đang sống rất tốt, bố không phải lo cho con đâu".
Nghê Chấn Bình đang định nói tiếp, Nghê Giản đã ngắt lời, cô hít một hơi: " Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Đúng rồi, điện thoại con bị mất, không có số của bố".
Nói xong cầm điện thoại đưa cho Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình không còn cách nào khác, đành cầm lấy nhấn số. Cuối cùng ông nhớ ra, hỏi cô: " Hôm ấy sao lại mất điện thoại? Lục Phồn nói buổi trưa nhắn cho con mà không thấy trả lời".
Nghê Giản ngạc nhiên, cau mày nghi hoặc: " Lục Phồn?".
Nghê Chấn Bình nói: " Hôm ấy San San bỗng nhiên bị khó chịu, bố đưa nó tới bệnh viện, bảo Lục Phồn đi đón con, con không nhớ Lục Phồn à?".
Nhìn Nghê Giản không có phản ứng gì, Nghê Chấn Bình tiếp: " Không phải chứ. Chính là nhà đối diện nhà ta. Tên của con là do bố cậu ấy đặt đấy".
Nghê Giản trả lời: " Con nhớ rồi". Cô dừng một chút, nói: " Không phải bọn họ dọn đi rồi sao?".
" Về sau lại quay lại".
" Lúc nào ạ?". Nghê Giản rất ngạc nhiên.
Nghê Chấn Bình đáp: " Trở về lâu rồi, mười mấy năm rồi ấy".
Nghê Giản ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, cảm thấy lạ kỳ: " Bố của anh ấy cũng chuyển về ạ?".
" Không". Nghê Chấn Bình lắc đầu, sắc mặt trầm xuống: " Bố của cậu ấy mất rồi".
Hôm sau là 21, Mai Ánh Thiên dẫn đội tham gia cuộc thi quốc tế hùng biện tiếng Trung theo lời mời. Buổi sáng, Nghê Giản nhắn tin động viên cô ấy cố gắng, không có gì bất ngờ khi tin nhắn đã bị Tiểu Thiên bỏ qua.
Buổi chiều, hiếm khi Nghê Giản ra ngoài một chuyến. Cô đến trung tâm thương mại Trường Hải, ở đó có cửa hàng bán giấy vẽ manga mà cô cần mua. Nghê Giản không thích dạo phố, cô mua xong xuống tầng, đi cửa hông của tòa cao ốc ra ngoài, vừa đi được mười mét liền dừng bước.
Phía trước không xa có hai người. Người đàn ông mặc áo thun cổ bẻ màu xám, dáng dấp đúng kiểu trung niên điển hình, trên vai đeo chiếc cặp sách học sinh kẻ ô màu vàng xanh. Vừa nhìn đã biết cô gái nhỏ đi bên cạnh là con gái của ông, diện mạo mười lăm mười sáu tuổi, mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, chân đi giày Cavans màu trắng, lúc đi bím tóc đuôi ngựa nhảy lên nhảy xuống, rất trẻ trung.
Thi thoảng người đàn ông nói chuyện với con gái. Lúc ông quay đầu, Nghê Giản nhìn thấy nụ cười bên sườn mặt. Nghê Giản không tự chủ được bước chậm dần, theo sau bọn họ.
Đi không bao lâu, người đàn ông nói vài câu với con gái, sau đó đi một mình về phía bãi đỗ xe, khi quay lại đẩy theo một chiếc xe điện. Ông cầm cặp sách thả vào trong giỏ xe, vẫy tay gọi con gái qua. Cô gái nhỏ chạy chậm tới, nhanh nhẹn như một chú thỏ. Cô bé chạy nhanh đến bên chiếc xe điện, ngồi vào sau.
Đúng lúc này, người đàn ông nhìn thấy Nghê Giản. Bởi vì quá ngạc nhiên, nên ông không kịp kiềm chế nét mặt.
Nghê Giản thấy nụ cười của ông cứng lại khi nhìn thấy mình. Nghê Giản có chút buồn bực. Nhưng cô vẫn lập tức đi tới. Cô gọi " bố", nét mặt hơi tươi cười.
Lúc này Nghê Chấn Bình mới kịp phản ứng, vẫn không dám tin vào hai mắt mình. Ông nhìn Nghê Giản từ trên xuống dưới, bờ môi khẽ rung rung: " Tiểu Giản?".
Nghê Chấn Bình đã 52 tuổi, nhìn già hơn so với bốn năm trước, khóe mắt và nếp nhăn trên trán cũng nhiều hơn, đỉnh đầu còn có tóc trắng. Lúc nhìn Nghê Giản, ánh mắt ông hơi phiếm đỏ.
Nghê Giản nhìn ông, ánh mắt cay xè. Cô nhếch miệng, mở rộng nụ cười: " Vâng, con đây".
Nghê Chấn Bình xuống xe, cho xe dừng hẳn, quay lưng nói với con gái nhỏ: " San San, xuống trước đã". Nghê San rời mắt khỏi người Nghê Giản, nhìn Nghê Chấn Bình khẽ cong môi: " Bố". Nghê Chấn Bình nói: " San San, đây là chị của con".
Nghê San xuống xe đến bên cạnh Nghê Chấn Bình, ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Nghê Giản, nhút nhát e lệ.
Nghê Giản biết rõ sự tồn tại của Nghê San, bốn năm trước cô có nghe Nghê Chấn Bình nói. Nhưng cô không nghĩ mình sẽ gặp đứa em gái cùng cha khác mẹ này. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp mặt ngay ở đây.
Trước kia nghe Nghê Chấn Bình nhắc đến Nghê San, thâm tâm cô xuất hiện chút cảm giác chua xót, đó là bản chất của con người. Nghê Giản cũng không vì điểm đố kỵ này mà có ấn tượng xấu với Nghê San. Trái lại, Nghê San là một cô bé nhìn trông rất đáng yêu, tướng mạo có vài điểm di truyền từ Nghê Chấn Bình giống Nghê Giản. Ví dụ như mắt hai mí đặc biệt rõ ràng, làn da trắng.
Mấu chốt chính là, nhìn cô bé quả thật rất khéo léo biết điều, không tỏ vẻ thù hận đối với người chị không cùng mẹ giống như những đứa trẻ khác. Ít nhất, Nghê Giản không thấy ý thù địch trong mắt con bé.
Nghê San mấp máy môi, nhìn Nghê Giản gọi một tiếng " Chị". Nghê Giản mỉm cười với con bé.
Nghê Chấn Bình cũng bật cười, nói với Nghê Giản: " Hôm đó không liên lạc được với con, bố tưởng con không trở về. Con gọi điện về nhà bố lại không có ở đấy. Tiểu Giản, sao về mấy ngày rồi không tới tìm bố?".
Nghê Giản không biết trả lời thế nào. Trong thâm tâm cô thật sự muốn nói: " Con không muốn gọi điện quấy rầy gia đình bố". Nhưng cô sẽ không nói thế. Im lặng một lúc, cô nói với Nghê Chấn Bình: " Điện thoại bị mất, hôm qua mới mua được nên chưa kịp gọi".
Nghê Chấn Bình gật đầu. Trong lòng ông biết rõ hẳn không phải như vậy, nhưng ông không nói thêm. Ông nhìn chiếc túi trong tay Nghê Giản, hỏi: " Hôm nay... tới mua đồ à? Bây giờ con đang ở đâu?".
Nghê Giản nói: " Con đang đi dạo, con và bạn sống ở khu Tín Ninh". Nghê Chấn Bình gật gật đầu, muốn nói gì đó, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Nghê Giản khẽ hít một cái, ngữ điệu thoải mái hỏi: " Bố, mọi người thì sao? Cũng tới mua đồ ạ?".
" Không phải, San San học thêm ở đây, bố tới đón nó".
Nghê Giản nhớ vừa đi qua tầng một thấy có quảng cáo trung tâm ngoại ngữ, đoán chắc là Nghê San học tiếng Anh ở đấy. Cô ồ một tiếng, không hỏi tiếp. Nghê Chấn Bình nhìn xung quanh, nói: " Tiểu Giản, cùng ăn cơm trưa nhé".
Nghê Giản không từ chối. Nghê Giản biết Nghê Chấn Bình đang định chở xe đưa Nghê San về nhà, nhưng trong lòng cô cũng muốn ở bên bố mình thêm một lát. Dù sao, bọn họ đã quá lâu không gặp rồi.
Nghê Chấn Bình chọn nhà hàng. Ông hỏi Nghê Giản trước, Nghê Giản bảo tùy. Sau đó ông hỏi lại Nghê San, Nghê San chỉ sang đối diện: " Bạn con nói ở kia có nhà hàng tự chọn, ăn rất ngon".
Tiếp theo, bọn họ đã tới nhà hàng buffe nghe nói rất ngon đó.
Nghê San và Nghê Chấn Bình ngồi một bên, Nghê Giản ngồi đối diện họ. Nghê San chủ động nói chuyện: " Mọi người muốn ăn gì để con đi lấy".
Nghê Giản đáp: " Cùng đi lấy nhé".
" Cứ để San San đi đi, nó háu ăn, để nó chọn món nó thích".
Nghê Giản nghe Nghê Chấn Bình nói, không kiên trì nữa. Nghê San đi khỏi, chỉ còn lại Nghê Giản và Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình cẩn thận nhìn thoáng qua con gái, có chút đau lòng: " Sao gầy vậy? Lớn rồi vẫn ăn kiêng à?".
Nghê Giản nghẹn họng, cảm giác nước mắt đã chen ra đến hốc mắt. Cô cắn môi không đáp, đợi cảm xúc đi qua mới mở miệng.
" Con gái phải gầy mới đẹp, bố không biết à?".
" Tiểu Giản của bố nhìn đẹp rồi, muốn gầy làm gì nữa". Nghê Chấn Bình nói.
Rốt cuộc, Nghê Giản không nhịn được, giọt nước ướt sũng tuột ra khỏi mắt. Cô không ngờ, bao năm như vậy, Nghê Chấn Bình vẫn gọi: " Tiểu Giản của bố".
"... Tiểu Giản của bố thông minh quá, biết đạp xe rồi cơ đấy".
"... Tiểu Giản của bố lớn lên rồi, phải hiếu thảo với bố. Nhưng cái kẹo này ngọt quá, răng bố hỏng mất...".
" ... Tiểu Giản của bố ngoan, đừng khóc nữa, đi với mẹ con đi, nghe lời...".
Nghê Giản che miệng, từng giọt nước mắt trào ra bên ngoài. Nghê Chấn Bình hoảng hốt.
" Sao vậy? Tiểu Giản, con...".
" Không sao". Nghê Giản nhìn ra xa, vội vã lấy giấy ăn lau nước mắt.
Nghê Chấn Bình nhìn cô, trái tim đau nhức. Đây là con gái ông, ông cầm tay con gái thả trong lòng bàn tay mình. Khi cô còn bé khóc trước mặt ông, ông hết lòng dỗ dành, mua đồ chơi, mua kẹo cho cô. Nhưng lúc này đây, ông không làm gì được. Bao năm qua, ông không thể cùng cô lớn lên, thậm chí không làm cách nào để gặp được con bé. Tuy rằng năm ấy, ông đã dành hết sức lực tranh quyền nuôi dưỡng Nghê Giản. Nhưng nói cho cùng, đều do ông vô dụng, mới để cho Nghê Giản đi theo Trình Hồng. Trong tâm can Nghê Chấn Bình vô cùng áy náy với Nghê Giản.
Nghê Giản cố gắng lau nước mắt. Cô khịt mũi một cái, lúc quay mặt lại tâm trạng đã ổn định.
" Con rất mừng". Cô nói: " Vì hôm nay đã gặp được bố".
Ánh mắt Nghê Chấn Bình cũng hơi ướt. Ông thấp giọng thì thầm: " Tiểu Giản, bao năm qua bố xin lỗi con".
Nghê Giản lắc mạnh đầu: " Không sao đâu bố".
Nghê Chấn Bình lau nước mắt: " Tiểu Giản, con có thể trở về, bố vui lắm, nếu con đồng ý về nhà ở, bố sẽ nói với mẹ Nghê San".
Nghê Giản im lặng. Nghê Chấn Bình nói vậy khiến cô bất ngờ. Đây là tâm ý của Nghê Chấn Bình. Cô hiểu. Nhưng đó tuyệt đối không phải là lời đề nghị hay ho. Thật ra Nghê Chấn Bình có tình cảm sâu sắc với con gái, nhưng ông đã có gia đình mới, đó không phải là nơi cô có thể gia nhập. Cô cũng không có tư tưởng chối bỏ mối quan hệ giữa hai người.
Nghê Giản lắc đầu: " Không cần ạ, hiện tại con đang sống rất tốt, bố không phải lo cho con đâu".
Nghê Chấn Bình đang định nói tiếp, Nghê Giản đã ngắt lời, cô hít một hơi: " Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Đúng rồi, điện thoại con bị mất, không có số của bố".
Nói xong cầm điện thoại đưa cho Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình không còn cách nào khác, đành cầm lấy nhấn số. Cuối cùng ông nhớ ra, hỏi cô: " Hôm ấy sao lại mất điện thoại? Lục Phồn nói buổi trưa nhắn cho con mà không thấy trả lời".
Nghê Giản ngạc nhiên, cau mày nghi hoặc: " Lục Phồn?".
Nghê Chấn Bình nói: " Hôm ấy San San bỗng nhiên bị khó chịu, bố đưa nó tới bệnh viện, bảo Lục Phồn đi đón con, con không nhớ Lục Phồn à?".
Nhìn Nghê Giản không có phản ứng gì, Nghê Chấn Bình tiếp: " Không phải chứ. Chính là nhà đối diện nhà ta. Tên của con là do bố cậu ấy đặt đấy".
Nghê Giản trả lời: " Con nhớ rồi". Cô dừng một chút, nói: " Không phải bọn họ dọn đi rồi sao?".
" Về sau lại quay lại".
" Lúc nào ạ?". Nghê Giản rất ngạc nhiên.
Nghê Chấn Bình đáp: " Trở về lâu rồi, mười mấy năm rồi ấy".
Nghê Giản ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, cảm thấy lạ kỳ: " Bố của anh ấy cũng chuyển về ạ?".
" Không". Nghê Chấn Bình lắc đầu, sắc mặt trầm xuống: " Bố của cậu ấy mất rồi".
/61
|