Nghê Giản rất đúng giờ, 21h50’ đến trước cổng đại viện. Cô vừa nhìn, đã thấy một người đang đứng ngoài cửa phòng thường trực.
Cô còn đang ngạc nhiên thì người đó đi tới.
Anh tay dài chân dài, bước lại nhanh, đi mấy bước đã đứng trước mặt Nghê Giản. Khóe môi Nghê Giản khẽ cong lên: “ Đang đợi ai vậy?”.
Lục Phồn không đáp, đứng cách một bước nhìn cô hồi lâu. Anh không mặc đồng phục, mà chỉ mặc một chiếc áo khoác bình thường, màu đen, trông rất phong phanh. Tháng 11 thời tiết phía nam khá lạnh, Nghê Giản mặc áo lông dài, cổ choàng khăn, cô tiến lên túm lấy ống tay áo của Lục Phồn, đúng là không dày.
“ Lạnh không?”. Cô hỏi.
“ Không lạnh”. Lục Phồn nằm tay cô, nhẹ nhàng siết chặt.
Tay anh dày rộng ấm áp, rất thoải mái, Nghê Giản để mặc anh nắm, cười khẽ: “ Em mua quần áo, sao anh không mặc, không thích à?”.
“ Không phải, để ở nhà rồi”.
Nghê Giản khẽ gật đầu, không nói chuyện. Cô hơi ngước lên, im lặng nhìn anh. Âm thanh ban đêm cô quạnh u ám, hai ngọn đèn treo cao ở cổng chính, tỏa một mảng ánh sáng ấm áp. Gương mặt Lục Phồn góc cạnh rõ rét trong ánh sáng mềm mại đó.
Nghê Giản nhớ tới đêm mưa hồi tháng 5, cô từ sân bay đi ra tìm xe, sau đó gặp anh. Ngày ấy, cô không nghĩ sẽ gặp anh và dây dưa ở cùng một chỗ với anh như thế này.
Vận mệnh thật kỳ lạ. Nghê Giản cũng không rõ đấy là cảm khái hay cảm kích.
Trong khi cô còn đang miên man, Lục Phồn đã ôm cô vào trong lòng.
Lục Phồn vẫn luôn chờ đợi. Nhưng xem ra cô không có ý định chủ động, anh liền tự mình ra tay.
Mặc dù Nghê Giản hơi bất ngờ, nhưng không phản đối anh. Cô giơ tay lên, ôm eo anh, mặt áp lên ngực anh, hít ngửi mùi thơm thoang thoảng của xà phòng trên áo anh.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, khi buông ra, Nghê Giản ngẩng đầu còn Lục Phồn cúi xuống.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh.
Hết sức tự nhiên, anh mở miệng ra, để cô đi vào.
Đầu lưỡi Nghê Giản linh hoạt trượt qua răng, cuốn lấy đầu lưỡi anh, chậm rãi khuấy đảo. Tay Lục Phồn ôm ngang eo cô. Nghê Giản cảm nhận được lực ở tay anh đột nhiên xiết mạnh. Cô thuận thế ngang nhiên áp sát, dán lên người anh, dễ dàng nhận thấy sự thay đổi trong anh. Cô cười thầm, định giở trò chạm khẽ. Là đàn ông thì sẽ không chịu được.
Lục Phồn bóp eo cô đẩy ra, môi cũng rời đi. Lục Phồn ổn định nhịp thở, quay mặt sang bên một lúc cho tỉnh táo, xong mới quay lại nhìn cô.
Nghê Giản ngẩng đầu, thản nhiên cười, không biết cười anh hay là cười gì khác. Gương mặt cô trắng trẻo, môi bị anh hôn đỏ lựng lên, có phần xinh xắn.
Trong mắt Lục Phồn nhấp nháy những đốm lửa. Tay anh rời lưng cô, đứng bất động vài giây, từ từ đè nén kích thích.
Nghê Giản thu hồi nụ cười. Cô đưa tay ra, Lục Phồn nhìn hai giây, bắt lấy, nắm lần nữa. Nghê Giản không chọc ghẹo anh, ngoan ngoãn cầm tay anh.
“ Có một tiếng phải không?”.
Lục Phồn gật đầu.
Nghê Giản nói: “ Nên đi đâu cho hết giờ đây?”.
Lục Phồn ngẩn người, không hiểu.
Nghê Giản chỉ chỉ phía trước: “ Em thấy ở kia có một con sông, mình ra đó đi”.
Con sông Nghê Giản nói đến rất nổi tiếng, tên là Tứ Phương. Đêm nay, trong lúc bọn họ ra sông Tứ Phương để tản bộ, Lục Phồn vẫn luôn nắm lấy tay cô. Con đường men theo bờ sông, hai người đi qua từng chiếc đèn đường, vô thức đi được một đoạn khá xa. Suốt quãng đường, không ai nói với ai câu gì, thậm chí, họ cảm thấy không cần phải nói chuyện với nhau.
Trên đường trở về, Nghê Giản dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “ Anh còn nhớ núi Tình Hoa không?”.
Lục Phồn hơi ngơ ngác, trả lời: “ Nhớ”.
“ Anh nói đi, em xem anh nhớ như thế nào”.
Lục Phồn đáp: “ Lớp anh từng đến đó chơi xuân, em cũng đi”.
Đôi mắt Nghê Giản lấp lánh, nheo mắt cười: “ Trí nhớ không tệ”. Dừng một chút, cô nói: “ Anh còn bị các thầy cô mắng nữa”.
Lục Phồn cũng cười: “ Không biết xấu hổ sao còn nói?”.
Nghê Giản không cho là đúng ngước mắt lên: “ Bạn học của anh còn cười nhạo anh dẫn theo một con ký sinh nhỏ”.
Lục Phồn mím môi, đôi mắt sâu đen thu lấy cô, thấp giọng: “ Ai bảo em đi theo anh?”.
Nghê Giản không trả lời, hỏi lại: “ Hôm đó anh bị mọi người trêu chọc, có trách em không?”.
Lục Phồn không ngờ cô hỏi câu này, khẽ sửng sốt.
“ Chắc là có trách rồi”. Nghê Giản tự mình phỏng đoán.
Vừa dứt lời, liền thấy môi Lục Phồn mấp máy:
“ Anh không trách em”. Anh nói: “ Chỉ hơi xấu hổ chút thôi, bọn họ cũng hay nói đùa mà”.
“ Nói đùa gì thế?”. Khóe miệng Nghê Giản trề ra xóa sạch ý cười, biết rõ nhưng cố hỏi.
Đương nhiên Lục Phồn sẽ không nói. Ngày ấy, Nghê Giản hay đi theo anh, suốt một thời gian dài, bạn học của anh nói Nghê Giản là gì đấy của anh. Những câu nói đó anh vẫn còn nhớ. Lúc ấy nghe xong, anh mặt đỏ tía tai, xấu hổ ngăn đám bạn nhỏ kia lại. Giờ nhớ tới, trong lòng cảm thấy nóng ran.
Không ngờ, có một ngày, trêu đùa trở thành sự thật.
Lục Phồn không trả lời, Nghê Giản cũng không muốn làm khó anh.
Cô nói: “ Đi thôi”.
Lục Phồn nắm tay cô đi.
Giống như lần trước, Nghê Giản vẫn để Lục Phồn tiễn cô lên xe.
Lúc gần đi, Lục Phồn đưa chìa khóa nhà cho cô.
Còn ba ngày nữa Lục Phồn mới được nghỉ. Hai ngày này, Nghê Giản sửa sang lại thư phòng của nhà trọ, bố trí thành phòng vẽ tranh, sau đó vẽ từ sáng đến tối, xem ra làm việc rất nghiêm chỉnh.
Giữa trưa, nhận được tin nhắn của Lục Phồn. Anh nói chín giờ tối về. Nghê Giản trả lời tin nhắn xong bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chạng vạng tối, cô đi xe một mình đến nhà Lục Phồn.
Trên đường qua siêu thị, cô bảo tài xế dừng xe, định mua ít thực phẩm mang đến.
Nghê Giản chọn thịt bò, sau đó chọn rau quả. Lúc đi qua khu bán rau quả, cô gặp một người.
Hai cô gái đều sửng sốt khi chạm mặt nhau.
Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, lần đầu và lần thứ hai đều gặp nhau là ở đây.
Vẫn là Nghê Giản kịp phản ứng trước.
Nhưng Nghê Giản không mở miệng, Tôn Linh Thục nói trước, cô ta lên tiếng chào hỏi Nghê Giản: “ Hi!”.
Nghê Giản đáp: “Chào”.
Tôn Linh Thục cười cười. Nghê Giản thấy cô ta cười thì không được tự nhiên cho lắm.
Nghê Giản không khéo giao tiếp, hơn nữa, tình huống trước mắt hiển nhiên cũng không phù hợp với hoàn cảnh xã giao mà cô biết. Im lặng hai giây, Nghê Giản nói: "Tạm biệt”, rồi đẩy xe hàng đi trước.
Cô mua xong rau quả liền đi tính tiền, không ngờ lúc ra đến cửa thì thấy Tôn Linh Thục đi tới.
Nghê Giản bị chặn đường.
“ Cô Nghê, có thể trò chuyện mấy câu được không?”.
“ Nói chuyện gì?”.
“ Lục Phồn”. Tôn Linh Thục trả lời: “ Chúng ta nói về Lục Phồn”.
Nghê Giản liếc nhìn cô ta một cái: “ Được”.
Đối diện siêu thị có một quán cà phê, hai cô gái một trước một sau đi vào. Tôn Linh Thục chọn một tách cà phê, hỏi Nghê Giản: “ Uống gì không?”.
Nghê Giản đáp: “ Không cần”.
“ Cứ uống một chút đi”. Tôn Linh Thục quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “ Cho hai tách cà phê”.
Cà phê đưa tới, Tôn Linh Thục nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lên tiếng. Nghê Giản nhìn đôi môi tô son màu cam của cô ta khẽ đóng khẽ mở, thoáng ngẩn người.
Lúc này, Tôn Linh Thục buông ra một câu: “Tôi cũng đang muốn đi tìm cô, không ngờ, lại trùng hợp gặp phải như vậy”. Cô ta nói: “ Nghe Lục Phồn bảo, cô Nghê là hàng xóm của anh ấy khi còn bé?”.
Nghê Giản không nhìn rõ cô ta nói gì, tùy tiện gật đầu. Tôn Linh Thục cười cười: “ Cô Nghê, tôi biết cô”.
“ Vậy à?”. Vẻ mặt Nghê Giản không thay đổi, tựa như không để tâm.
Tôn Linh Thục gật đầu: “ Mới đầu không biết, sau mới nhớ. Người giống tên cô không nhiều lắm, lại giống với một họa sĩ vẽ tranh manga tên là Janeni, hơn nữa cô ấy cũng là người Trung Quốc. Tôi nghĩ có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, tiện tay tra google, hóa ra đúng là cô”.
Nghê Giản thản nhiên à một tiếng.
Tôn Linh Thục trừng mắt, mi tâm nhíu lại.
“ Nói thật, tôi không hiểu, người như cô Nghê đây, tại sao lại có hứng thú với một nhân viên phòng cháy chữa cháy nhỏ bé”.
Nghê Giản không trả lời, thần sắc không biến đổi.
Tôn Linh Thục nhẹ giọng cười: “ Cô Nghê chớ để ý, tôi không phải cố ý mạo phạm cô. Tôi chỉ không muốn nhìn Lục Phồn bị cô đùa bỡn”.
“ Đùa bỡn?”. Nghê Giản khẽ nhếch môi, cười tựa như không: “ Phóng viên Tôn nhìn kiểu gì thành ra tôi đang đùa bỡn anh ấy?”.
Tôn Linh Thục im lặng chớp mắt một cái, thu hồi nụ cười: “ Hà cớ gì cô Nghê lại không thừa nhận? Tôi biết cô chính là Janeni, cô tưởng chuyện của cô tôi không biết ư?”.
Nghê Giản hít một hơi, đột nhiên không muốn nói gì nữa.
Cô đứng dậy định đi, Tôn Linh Thục cũng đứng dậy, lộ vẻ lạnh lùng nghiêm túc: “ Cô Nghê, Lục Phồn không phải là người để cô đùa bỡn, xin cô nể tình hàng xóm láng giếng trước kia, buông tha anh ấy”.
Nghê Giản rủ mắt xuống, xiết chặt tay. Một thoáng sau, cô bỗng ngước mắt lên.
“ Cô dùng thân phận gì yêu cầu tôi buông tha anh ấy?”. Cô nhìn chằm chằm vào Tôn Linh Thục: “ Cô hỏi tôi vì sao lại có hứng thú với anh ấy? Vậy còn cô, phóng viên Tôn, cô là vì cái gì?”.
Tôn Linh Thục bị cô hỏi nghẹn giọng, giật mình hoảng hốt.
Nghê Giản cười lạnh: “ Nếu cô có bản lĩnh, vậy thì tới đoạt lại đi”.
Nghê Giản nói xong bỏ đi. Tôn Linh Thục đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng đi qua cửa, bất động một lúc lâu. Cô ta thật sự không hiểu, trên người người con gái kia có điểm gì thu hút Lục Phồn.
Chuyện trên mạng không thể là giả, những tấm ảnh, những tin tức nóng hổi đó, với cái nhìn của một phóng viên có năng lực như cô ta thì tất cả đều có căn cứ.
Nghê Giản thích phụ nữ, rồi lại chạy đến trêu chọc Lục Phồn, đây không phải là đùa bỡn anh thì là gì chứ?
Người đàn ông Lục Phồn kia thật thà đến phát ngốc. Cô ta không giúp anh thì ai giúp anh đây? Cho dù anh không có tình cảm với cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ mặc để người khác coi thường anh.
Việc này, cô ta đã xác định rồi. Bộ mặt thật của Nghê Giản, cô ta phải xé toang ra để Lục Phồn nhìn thấy.
Trong lúc Tôn Linh Thục đang quyết định, Nghê Giản đã ngồi lên xe. Cô đặt thịt bò và rau củ dưới chân, ghé mắt nhìn qua cửa sổ.
Trời dần dần tối đen.
Cô nghĩ tới lời Tôn Linh Thục nói. Nghĩ một lát, cô lại nhớ tới lời của Mai Ánh Thiên.
Tôn Linh Thục nói cô đùa bỡn Lục Phồn, Mai Ánh Thiên cũng nói cô đang chà đạp Lục Phồn.
Thế mới nói người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Nghê Giản nghĩ, cô thật sự đang đùa giỡn, đang chà đạp anh ư?
Nghê Giản lắc đầu.
Không phải.
Cô còn đang ngạc nhiên thì người đó đi tới.
Anh tay dài chân dài, bước lại nhanh, đi mấy bước đã đứng trước mặt Nghê Giản. Khóe môi Nghê Giản khẽ cong lên: “ Đang đợi ai vậy?”.
Lục Phồn không đáp, đứng cách một bước nhìn cô hồi lâu. Anh không mặc đồng phục, mà chỉ mặc một chiếc áo khoác bình thường, màu đen, trông rất phong phanh. Tháng 11 thời tiết phía nam khá lạnh, Nghê Giản mặc áo lông dài, cổ choàng khăn, cô tiến lên túm lấy ống tay áo của Lục Phồn, đúng là không dày.
“ Lạnh không?”. Cô hỏi.
“ Không lạnh”. Lục Phồn nằm tay cô, nhẹ nhàng siết chặt.
Tay anh dày rộng ấm áp, rất thoải mái, Nghê Giản để mặc anh nắm, cười khẽ: “ Em mua quần áo, sao anh không mặc, không thích à?”.
“ Không phải, để ở nhà rồi”.
Nghê Giản khẽ gật đầu, không nói chuyện. Cô hơi ngước lên, im lặng nhìn anh. Âm thanh ban đêm cô quạnh u ám, hai ngọn đèn treo cao ở cổng chính, tỏa một mảng ánh sáng ấm áp. Gương mặt Lục Phồn góc cạnh rõ rét trong ánh sáng mềm mại đó.
Nghê Giản nhớ tới đêm mưa hồi tháng 5, cô từ sân bay đi ra tìm xe, sau đó gặp anh. Ngày ấy, cô không nghĩ sẽ gặp anh và dây dưa ở cùng một chỗ với anh như thế này.
Vận mệnh thật kỳ lạ. Nghê Giản cũng không rõ đấy là cảm khái hay cảm kích.
Trong khi cô còn đang miên man, Lục Phồn đã ôm cô vào trong lòng.
Lục Phồn vẫn luôn chờ đợi. Nhưng xem ra cô không có ý định chủ động, anh liền tự mình ra tay.
Mặc dù Nghê Giản hơi bất ngờ, nhưng không phản đối anh. Cô giơ tay lên, ôm eo anh, mặt áp lên ngực anh, hít ngửi mùi thơm thoang thoảng của xà phòng trên áo anh.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, khi buông ra, Nghê Giản ngẩng đầu còn Lục Phồn cúi xuống.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh.
Hết sức tự nhiên, anh mở miệng ra, để cô đi vào.
Đầu lưỡi Nghê Giản linh hoạt trượt qua răng, cuốn lấy đầu lưỡi anh, chậm rãi khuấy đảo. Tay Lục Phồn ôm ngang eo cô. Nghê Giản cảm nhận được lực ở tay anh đột nhiên xiết mạnh. Cô thuận thế ngang nhiên áp sát, dán lên người anh, dễ dàng nhận thấy sự thay đổi trong anh. Cô cười thầm, định giở trò chạm khẽ. Là đàn ông thì sẽ không chịu được.
Lục Phồn bóp eo cô đẩy ra, môi cũng rời đi. Lục Phồn ổn định nhịp thở, quay mặt sang bên một lúc cho tỉnh táo, xong mới quay lại nhìn cô.
Nghê Giản ngẩng đầu, thản nhiên cười, không biết cười anh hay là cười gì khác. Gương mặt cô trắng trẻo, môi bị anh hôn đỏ lựng lên, có phần xinh xắn.
Trong mắt Lục Phồn nhấp nháy những đốm lửa. Tay anh rời lưng cô, đứng bất động vài giây, từ từ đè nén kích thích.
Nghê Giản thu hồi nụ cười. Cô đưa tay ra, Lục Phồn nhìn hai giây, bắt lấy, nắm lần nữa. Nghê Giản không chọc ghẹo anh, ngoan ngoãn cầm tay anh.
“ Có một tiếng phải không?”.
Lục Phồn gật đầu.
Nghê Giản nói: “ Nên đi đâu cho hết giờ đây?”.
Lục Phồn ngẩn người, không hiểu.
Nghê Giản chỉ chỉ phía trước: “ Em thấy ở kia có một con sông, mình ra đó đi”.
Con sông Nghê Giản nói đến rất nổi tiếng, tên là Tứ Phương. Đêm nay, trong lúc bọn họ ra sông Tứ Phương để tản bộ, Lục Phồn vẫn luôn nắm lấy tay cô. Con đường men theo bờ sông, hai người đi qua từng chiếc đèn đường, vô thức đi được một đoạn khá xa. Suốt quãng đường, không ai nói với ai câu gì, thậm chí, họ cảm thấy không cần phải nói chuyện với nhau.
Trên đường trở về, Nghê Giản dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “ Anh còn nhớ núi Tình Hoa không?”.
Lục Phồn hơi ngơ ngác, trả lời: “ Nhớ”.
“ Anh nói đi, em xem anh nhớ như thế nào”.
Lục Phồn đáp: “ Lớp anh từng đến đó chơi xuân, em cũng đi”.
Đôi mắt Nghê Giản lấp lánh, nheo mắt cười: “ Trí nhớ không tệ”. Dừng một chút, cô nói: “ Anh còn bị các thầy cô mắng nữa”.
Lục Phồn cũng cười: “ Không biết xấu hổ sao còn nói?”.
Nghê Giản không cho là đúng ngước mắt lên: “ Bạn học của anh còn cười nhạo anh dẫn theo một con ký sinh nhỏ”.
Lục Phồn mím môi, đôi mắt sâu đen thu lấy cô, thấp giọng: “ Ai bảo em đi theo anh?”.
Nghê Giản không trả lời, hỏi lại: “ Hôm đó anh bị mọi người trêu chọc, có trách em không?”.
Lục Phồn không ngờ cô hỏi câu này, khẽ sửng sốt.
“ Chắc là có trách rồi”. Nghê Giản tự mình phỏng đoán.
Vừa dứt lời, liền thấy môi Lục Phồn mấp máy:
“ Anh không trách em”. Anh nói: “ Chỉ hơi xấu hổ chút thôi, bọn họ cũng hay nói đùa mà”.
“ Nói đùa gì thế?”. Khóe miệng Nghê Giản trề ra xóa sạch ý cười, biết rõ nhưng cố hỏi.
Đương nhiên Lục Phồn sẽ không nói. Ngày ấy, Nghê Giản hay đi theo anh, suốt một thời gian dài, bạn học của anh nói Nghê Giản là gì đấy của anh. Những câu nói đó anh vẫn còn nhớ. Lúc ấy nghe xong, anh mặt đỏ tía tai, xấu hổ ngăn đám bạn nhỏ kia lại. Giờ nhớ tới, trong lòng cảm thấy nóng ran.
Không ngờ, có một ngày, trêu đùa trở thành sự thật.
Lục Phồn không trả lời, Nghê Giản cũng không muốn làm khó anh.
Cô nói: “ Đi thôi”.
Lục Phồn nắm tay cô đi.
Giống như lần trước, Nghê Giản vẫn để Lục Phồn tiễn cô lên xe.
Lúc gần đi, Lục Phồn đưa chìa khóa nhà cho cô.
Còn ba ngày nữa Lục Phồn mới được nghỉ. Hai ngày này, Nghê Giản sửa sang lại thư phòng của nhà trọ, bố trí thành phòng vẽ tranh, sau đó vẽ từ sáng đến tối, xem ra làm việc rất nghiêm chỉnh.
Giữa trưa, nhận được tin nhắn của Lục Phồn. Anh nói chín giờ tối về. Nghê Giản trả lời tin nhắn xong bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chạng vạng tối, cô đi xe một mình đến nhà Lục Phồn.
Trên đường qua siêu thị, cô bảo tài xế dừng xe, định mua ít thực phẩm mang đến.
Nghê Giản chọn thịt bò, sau đó chọn rau quả. Lúc đi qua khu bán rau quả, cô gặp một người.
Hai cô gái đều sửng sốt khi chạm mặt nhau.
Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, lần đầu và lần thứ hai đều gặp nhau là ở đây.
Vẫn là Nghê Giản kịp phản ứng trước.
Nhưng Nghê Giản không mở miệng, Tôn Linh Thục nói trước, cô ta lên tiếng chào hỏi Nghê Giản: “ Hi!”.
Nghê Giản đáp: “Chào”.
Tôn Linh Thục cười cười. Nghê Giản thấy cô ta cười thì không được tự nhiên cho lắm.
Nghê Giản không khéo giao tiếp, hơn nữa, tình huống trước mắt hiển nhiên cũng không phù hợp với hoàn cảnh xã giao mà cô biết. Im lặng hai giây, Nghê Giản nói: "Tạm biệt”, rồi đẩy xe hàng đi trước.
Cô mua xong rau quả liền đi tính tiền, không ngờ lúc ra đến cửa thì thấy Tôn Linh Thục đi tới.
Nghê Giản bị chặn đường.
“ Cô Nghê, có thể trò chuyện mấy câu được không?”.
“ Nói chuyện gì?”.
“ Lục Phồn”. Tôn Linh Thục trả lời: “ Chúng ta nói về Lục Phồn”.
Nghê Giản liếc nhìn cô ta một cái: “ Được”.
Đối diện siêu thị có một quán cà phê, hai cô gái một trước một sau đi vào. Tôn Linh Thục chọn một tách cà phê, hỏi Nghê Giản: “ Uống gì không?”.
Nghê Giản đáp: “ Không cần”.
“ Cứ uống một chút đi”. Tôn Linh Thục quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “ Cho hai tách cà phê”.
Cà phê đưa tới, Tôn Linh Thục nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lên tiếng. Nghê Giản nhìn đôi môi tô son màu cam của cô ta khẽ đóng khẽ mở, thoáng ngẩn người.
Lúc này, Tôn Linh Thục buông ra một câu: “Tôi cũng đang muốn đi tìm cô, không ngờ, lại trùng hợp gặp phải như vậy”. Cô ta nói: “ Nghe Lục Phồn bảo, cô Nghê là hàng xóm của anh ấy khi còn bé?”.
Nghê Giản không nhìn rõ cô ta nói gì, tùy tiện gật đầu. Tôn Linh Thục cười cười: “ Cô Nghê, tôi biết cô”.
“ Vậy à?”. Vẻ mặt Nghê Giản không thay đổi, tựa như không để tâm.
Tôn Linh Thục gật đầu: “ Mới đầu không biết, sau mới nhớ. Người giống tên cô không nhiều lắm, lại giống với một họa sĩ vẽ tranh manga tên là Janeni, hơn nữa cô ấy cũng là người Trung Quốc. Tôi nghĩ có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, tiện tay tra google, hóa ra đúng là cô”.
Nghê Giản thản nhiên à một tiếng.
Tôn Linh Thục trừng mắt, mi tâm nhíu lại.
“ Nói thật, tôi không hiểu, người như cô Nghê đây, tại sao lại có hứng thú với một nhân viên phòng cháy chữa cháy nhỏ bé”.
Nghê Giản không trả lời, thần sắc không biến đổi.
Tôn Linh Thục nhẹ giọng cười: “ Cô Nghê chớ để ý, tôi không phải cố ý mạo phạm cô. Tôi chỉ không muốn nhìn Lục Phồn bị cô đùa bỡn”.
“ Đùa bỡn?”. Nghê Giản khẽ nhếch môi, cười tựa như không: “ Phóng viên Tôn nhìn kiểu gì thành ra tôi đang đùa bỡn anh ấy?”.
Tôn Linh Thục im lặng chớp mắt một cái, thu hồi nụ cười: “ Hà cớ gì cô Nghê lại không thừa nhận? Tôi biết cô chính là Janeni, cô tưởng chuyện của cô tôi không biết ư?”.
Nghê Giản hít một hơi, đột nhiên không muốn nói gì nữa.
Cô đứng dậy định đi, Tôn Linh Thục cũng đứng dậy, lộ vẻ lạnh lùng nghiêm túc: “ Cô Nghê, Lục Phồn không phải là người để cô đùa bỡn, xin cô nể tình hàng xóm láng giếng trước kia, buông tha anh ấy”.
Nghê Giản rủ mắt xuống, xiết chặt tay. Một thoáng sau, cô bỗng ngước mắt lên.
“ Cô dùng thân phận gì yêu cầu tôi buông tha anh ấy?”. Cô nhìn chằm chằm vào Tôn Linh Thục: “ Cô hỏi tôi vì sao lại có hứng thú với anh ấy? Vậy còn cô, phóng viên Tôn, cô là vì cái gì?”.
Tôn Linh Thục bị cô hỏi nghẹn giọng, giật mình hoảng hốt.
Nghê Giản cười lạnh: “ Nếu cô có bản lĩnh, vậy thì tới đoạt lại đi”.
Nghê Giản nói xong bỏ đi. Tôn Linh Thục đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng đi qua cửa, bất động một lúc lâu. Cô ta thật sự không hiểu, trên người người con gái kia có điểm gì thu hút Lục Phồn.
Chuyện trên mạng không thể là giả, những tấm ảnh, những tin tức nóng hổi đó, với cái nhìn của một phóng viên có năng lực như cô ta thì tất cả đều có căn cứ.
Nghê Giản thích phụ nữ, rồi lại chạy đến trêu chọc Lục Phồn, đây không phải là đùa bỡn anh thì là gì chứ?
Người đàn ông Lục Phồn kia thật thà đến phát ngốc. Cô ta không giúp anh thì ai giúp anh đây? Cho dù anh không có tình cảm với cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ mặc để người khác coi thường anh.
Việc này, cô ta đã xác định rồi. Bộ mặt thật của Nghê Giản, cô ta phải xé toang ra để Lục Phồn nhìn thấy.
Trong lúc Tôn Linh Thục đang quyết định, Nghê Giản đã ngồi lên xe. Cô đặt thịt bò và rau củ dưới chân, ghé mắt nhìn qua cửa sổ.
Trời dần dần tối đen.
Cô nghĩ tới lời Tôn Linh Thục nói. Nghĩ một lát, cô lại nhớ tới lời của Mai Ánh Thiên.
Tôn Linh Thục nói cô đùa bỡn Lục Phồn, Mai Ánh Thiên cũng nói cô đang chà đạp Lục Phồn.
Thế mới nói người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Nghê Giản nghĩ, cô thật sự đang đùa giỡn, đang chà đạp anh ư?
Nghê Giản lắc đầu.
Không phải.
/61
|