Mấy ngày kế tiếp, bên trong phủ công chúa bình tĩnh dị thường.
Công chúa vẫn bận rộn, phò mã vẫn rất chân chó. Mỗi ngày công chúa vừa ra cửa phòng, liền nhìn thấy phò mã đi theo làm tùy tùng, theo vào cùng ra, hận không thể hóa thân trở thành trang giấy, thời thời khắc khắc dán chặt công chúa mới tốt.
Tất cả mọi người nhìn ra được, phò mã đang lấy lòng công chúa, có một số người sẽ ân cần với người khác để người ta tốt mọi người đều tốt; nhưng có một vài người, lại trời sanh không biết lấy lòng, hắn ta có thể làm hư chuyện tốt, khiến người bị lấy lòng phẩy tay áo bỏ đi, nói thí dụ như: Phò mã.
Sợ công chúa nóng, phò mã sẽ quạt quạt dọc theo đường đi, nhưng lúc nào cũng sẽ đụng phải búi tóc đúng mốt công chúa mới vừa búi xong; sợ công chúa khát, phò mã sẽ chủ động châm trà, lại không tránh thoát định mệnh, hoặc là đổ, hoặc là trật chân té, sau đó vẫy hết nước trà trên người, tay áo hoặc làn váy của công chúa;
Đủ việc như thế, càng khiến sắc mặt của công chúa trở nên lạnh lùng hơn. Bọn hạ nhân trong phủ công chúa đều đang suy đoán, công chúa và phò mã rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thậm chí bắt đầu giao dịch đặt cược, có người đánh cuộc phò mã sống không qua một tháng sẽ bị đá đi; có người đánh cuộc công chúa sống không qua một tháng sẽ đá phò mã đi.
Mà gần đây Trì Nam cũng quả thật rất phiền, không chỉ là bởi vì chuyện Chu Phú, còn có trong triều đình cũng xảy ra một số chuyện lớn, nhưng những chuyện này đều không phải là vấn đề, vấn đề là ở —— Bách Lý thừa tướng .
Không biết sự thăng bằng giữa nàng và Thừa Tướng bị đánh vỡ từ khi nào, lúc trước nàng và Thừa Tướng, chính là nước sông cùng nước giếng, cả hai không phạm nhau, mặc dù có lúc bất hòa chánh kiến, nhưng lại chưa bao giờ tranh chấp trên mặt đài, nhưng hai ngày qua, Bách Lý thừa tướng lại như ăn phải hỏa dược, mọi chuyện đều đối nghịch với nàng, khiến nàng khó xử, một đám cựu thần cũng theo sát phía sau làm trái lại, làm cho không khí cả Quân Cơ xứ đều ngột ngạt, hai phe đại thần phân biệt rõ ràng, nghiễm nhiên tạo thành hai bang phái lớn, một lời không hợp liền căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, chuyện đánh nhau cũng xảy ra hai lần rồi.
Trì Nam ngồi ở trên bàn cao, tay thon nâng trán, bị đại thần hai bên làm cho nhức đầu. Quay đầu liếc nhìn Bách Lý thừa tướng, ông ta đang nhàn nhã tự tại ngồi ở một bên uống trà, giống như rất hưởng thụ sự huyên náo y như chợ bán thức ăn trước mắt.
Thấy Trì Nam nhìn mình, Bách Lý thừa tướng cố ý giương cằm dưới lên, bộ dáng vênh váo tự đắc hoàn toàn không phù hợp thân phận quyền cao chức trọng của ông ta, Trì Nam thấy ông ta chả khác gì tên vô lại cả.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Bách Lý thừa tướng lại đột nhiên ‘quan tâm’ chánh sự thế, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là do Chu Phú nhà nàng đã đánh tên nhi tử không ra gì kia, nhưng chuyện đã qua mấy ngày, hơn nữa chính ông ta còn đích thân tới cửa gây chuyện, nàng còn chưa kháng nghị với cách làm dàn trận gây rối của ông ta cơ mà. Trì Nam thật sự không hiểu nổi ông này bây giờ còn có thể diện gì mà ngang ngược với nàng ở đây, giải quyết không được Chu Phú, nên nhằm vào nàng? Quá mất mặt rồi.
"Công chúa!"
Một vị ngôn quan chợt gọi hồn Trì Nam về, lạnh lùng nhướng lông mày lên, lại nghe hắn ta nói: "Tuy nói tứ phò mã và Tứ Công Chúa gây gổ là chuyện nhà của hoàng gia, nhưng tứ phò mã là hoàng tử Hồ Quốc, hôm nay đường đột trở về nước, quốc quân Hồ Quốc chắc chắn vì thế so đo với triều ta, chuyện nhà liền thăng lên làm quốc sự, thần cho là, phải coi trọng."
Vị ngôn quan này dứt lời, liền nghe một đại thần phe khác lập tức phản bác:
"Trương đại nhân nói sai rồi, tứ phò mã tuy là hoàng tử Hồ quốc, nhưng đã ở rể triều ta, thì chính là phò mã triều ta, nói chuyện không hợp với công chúa liền trở về nhà mẹ, còn thể thống gì? Quốc quân Hồ quốc lấy cớ gì so đo với triều ta chứ?"
"Sao không thể so đo? Dù phò mã ở rể triều ta, nhưng thân phận hoàng tử Hồ quốc của ngài ấy vẫn còn, thử hỏi nếu nữ nhi của Lâm đại nhân gặp uất ức ở phu gia rồi về nhà khóc rống, ngài có thể im hơi lặng tiếng à? Huống chi, đây không phải việc của hai nhà, chuyện liên quan đến bang giao hai nước, sao có thể đối đãi bất cẩn thế?" Ngôn quan Trương đại nhân căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.
"Đây là chuyện khuê phòng của phu thê, Trương đại nhân gắng phải nhấc lên bang giao hai nước, rõ ràng là cố tình mở rộng vấn đề, rắp tâm gì chứ?"
". . . . . ."
Trong lỗ tai Trì Nam tràn đầy tiếng cãi vả của các đại thần, sự phiền não trong lòng lại thêm mấy phần, thật không biết là gần đây có bị xui không, cứ xảy ra chuyện hoài.
Trương đại nhân và Lâm đại nhân đang cải cọ chuyện xảy ra mấy hôm trước, tứ công chúa và tứ phò mã đều là hạng người cậy tài khinh người, tài học của tứ công chúa rất được tôn sùng ở bổn triều, công chúa trừ cao ngạo chút, bình thường cũng không có ham mê khác ngoài viết văn, làm thơ, thiết tha với một số tài tử nổi tiếng dân gian cũng là chuyện thường.
Trước đó cũng thôi, gần đây tứ phò mã phát hiện công chúa rất thân với một tài tử Giang Nam trong thi xã, có lúc ban đêm không về phủ, bên ngoài nổi lên lời đồn, tứ phò mã mất mặt, liền tìm người thăm dò hành tung của công chúa, sau đó lại bị công chúa phát hiện, hai người một lời không hợp, thì có sự kiện hôm nay.
Theo lý thuyết, đây là chuyện giữa phu thê, lớn hơn chút, nhiều nhất là chuyện nội bộ hoàng gia, không ngờ, tâm khí tứ phò mã quá cao, cảm thấy tứ công chúa hoàn toàn không để ý mặt mũi nam nhân, dưới cơn nóng giận ban đêm liền trở về Hồ Quốc.
Các đại thần cải nửa ngày, bên Trì Nam chủ trương chuyện phu thê nên giải quyết nội bộ, mà bang Thừa Tướng lại hết sức chủ trương tứ công chúa tự mình đến Hồ Quốc nghênh tứ phò mã về.
Đề nghị của hai người này đáng lẽ đều không có vấn đề gì, nhưng Trì Nam phiền não là, chuyện này nếu là những người khác, thì có thể kêu đi, chứ tứ công chúa mặc dù nhìn qua ôn hòa, nhưng tính khí lại cứng đầu như trâu, cực để ý mặt mũi, lại không nói lúc này là tứ phò mã không đúng trước, mà dù tứ phò mã làm đúng, thì bảo nàng ta tự mình đến Hồ Quốc nghênh phò mã về, chuyện ăn nói khép nép này, nàng ta cũng tuyệt sẽ không làm.
Thừa Tướng chính là nhìn thấu điểm này, mới nắm chặt việc muốn tứ công chúa tự mình tới cửa cúi đầu nói xin lỗi, làm áp lực cho Trì Nam.
"Công chúa, xin định đoạt!"
Hai vị ngôn quan cãi mệt mỏi, ‘phịch’ một tiếng, không hẹn mà cùng quỳ gối trước bàn Trì Nam, quỳ gối song song ăn ý mười phần.
Trì Nam lạnh mặt, tròng mắt như ngọc đen khẽ nhúc nhích, hồi lâu mới mở miệng nói:
"Cho người thay thế tứ công chúa đi đến Hồ Quốc nghênh tứ phò mã về, Bổn cung sẽ tự mình viết thư, nói rõ nguyên do sự việc với quốc quân Hồ Quốc."
Các đại thần Quân Cơ xứ nhìn nhau, cảm thấy phương pháp này của công chúa không thể phản bác, vừa chiếu cố việc ‘tới cửa nghênh về’ của đảng Thừa Tướng, lại chiếu cố được mặt mũi đảng công chúa, dù sao không phải tứ công chúa tự đi, nhưng, vấn đề kế tiếp chính là. . . . . .
"Vậy. . . . . . Phái người nào đây?"
Một vị đại thần thận trọng hỏi.
Trì Nam chưa kịp trả lời, đã thấy Bách Lý thừa tướng chợt đứng lên từ chỗ ngồi, đôi tay chống nạnh, thái độ lớn lối nói:
"Người này không thể có địa vị thấp hơn tứ công chúa, còn phải đi khuyên giải tứ phò mã, người bình thường không thể được."
Thừa Tướng nói như vậy, người thông minh vừa nghe là biết, ông ta đang nhằm vào trưởng công chúa Trì Nam.
Bởi vì địa vị của người đi sứ không thể thấp hơn tứ công chúa, vậy trừ mấy vị tổ tông trong hoàng gia, còn có thể là ai? Nhưng trong mấy tổ tông hoàng gia, nhị công chúa phóng đãng, tam công chúa phách lối, ngũ công chúa không có ở trong cung, lục công chúa mềm yếu, chỉ còn lại mình trưởng công chúa còn có thể bày lên mặt bàn.
Nhưng nếu trưởng công chúa đi một mình, thì làm sao khuyên giải tứ phò mã? Chẳng lẽ lấy thân phận đại di tử (chị vợ) khuyên sao? Các âm thanh không hợp quy củ, không hợp lễ chế nhấc lên đợt sóng lần nữa.
Trì Nam tánh tốt nhịn xuống gầm thét trong lòng, mỉm cười hỏi: "Thừa tướng thấy nên như thế nào?"
"Lão phu cho rằng....." âm điệu của Bách Lý thừa tướng giương lên, lông mày dựng lên, nói thẳng: "Nhị phò mã là người chững chạc, chưa từng gây gổ với tứ phò mã, nếu ngài ấy đi khuyên cùng trưởng công chúa, nhất định có ích."
"............."
Ha, lại bảo nàng đi chung với nhị phò mã nữa, thật là lão hồ ly biết ăn tươi nuốt sống, rõ ràng là muốn ăn nàng một quân (cờ) mà? Trì Nam trầm mặc không nói, các đại thần liền không kiềm chế được, tranh luận, nói đi nói lại, không có gì hơn chính là mấy câu không hợp lý.
Trì Nam khe khẽ thở dài một hơi, đứng lên từ sau bàn cao, mặt không đổi sắc lạnh lùng nói:
"Chuyện này nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, phải thận trọng giải quyết, ngày mai bổn cung liền cùng đại phò mã, nhị phò mã đi sứ Hồ Quốc, trong nửa tháng này, công việc lớn nhỏ trong nước, tạm do Thừa Tướng xử lý."
Trì Nam nói xong lời này, liền đứng dậy rời khỏi Quân Cơ Xứ.
Nếu bọn họ lo lắng nàng và nhị phò mã mà cùng nhau đi sứ không hợp lí, vậy nàng sẽ mang theo nam nhân của mình, như vậy người khác sẽ không nói được gì rồi.
Âm thầm tức giận một đường, Trì Nam trở lại phủ công chúa mấy ngày nay Chu Phú thật biết điều, mặt trời chưa lặn, liền từ Luật Cần quán trở lại, tự mình đốc thúc phòng bếp lmf món ăn Trì Nam thích ăn, rồi bày từng món lên bàn, để nàng lựa chọn.
Hôm nay cũng là như thế.
Nếu là mấy ngày trước, Trì Nam còn muốn giận dỗi với hắn, nhưng hôm nay trong lòng thật sự phiền não, liền ngồi lên bàn, chỉ chỉ bầu rượu, lạnh nhạt nói: "Rót rượu."
Chu Phú ngẩn người, vốn tưởng rằng cố gắng hôm nay cũng sẽ uổng phí, nhưng không ngờ nương tử lại chủ động nói chuyện với hắn, lập tức vui mừng vì được yêu thương rót rượu cho nương tử, còn hắn thì lại không dám dính chút nào.
Trì Nam liên tiếp uống năm ly xuống bụng, chỉ cảm thấy cổ họng và dạ dày nóng như lửa, đầu bắt đầu có chút chóng mặt, khó trách có người nói rượu là thuốc tốt để giải sầu, uống say sẽ mặc kệ sự phiền não bận tâm lúc tỉnh táo, tâm tình sẽ đươc thoải mái.
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Có ai khi dễ nàng hả, nàng nói ta biết đi, ta đi đánh hắn ta."
Chu Phú có chút khẩn trương nhìn nương tử, chưa từng thấy nàng hai gò má ửng hồng, mắt sau lờ đờ như tơ thế này, thật là quyến rũ không nói ra được.
"Đán hắn ta?" Trì Nam lại uống một ly rượu, nhớ tới lão già Thừa Tướng kia, nhất thời cảm thấy đề nghị của Chu Phú rất tốt, vỗ vỗ bờ vai của hắn tán thưởng, nói: "Không sai, đi đánh ông ta cho ta! Lại dám chỉ điểm Tiêu Trì Nam ta làm việc. Hừ!" khóe miệng Trì Nam nhếch lên một nụ cười lạnh ác độc, nàng thật muốn xem lão già kia có thể nhảy ra sóng lớn gì.
Trì Nam uống vài ly rượu say lòng người, uống uống liền say, say say liền bắt đầu nói nhiều, nói xong, Trì Nam chợt đứng lên, vịn bả vai Chu Phú, liền bắt đầu dốc hết những việc lớn nhỏ xảy ra trên triều đình mà mình đã thuộc như lòng bàn tay, càng nói càng hưng phấn, lại kéo Chu Phú từ trên chỗ ngồi lên, xoay quanh như đứa bé.
Chu Phú đau lòng nương tử, thì ra bình thường cái gì nàng ấy cũng không nói, không có nghĩa là chuyện gì cũng không có, hình tượng của nương tử lập tức trở nên nhu hòa, Chu Phú thậm chí cũng bắt đầu ghét mình, vì mình không hiểu chuyện, chế tạo phiền toái định mức cho nương tử, khó trách nàng ấy giận mình.
Trì Nam xoay quanh mệt mỏi, liền nằm ở trong ngực Chu Phú nghỉ ngơi, Chu Phú ôm nương tử mình như ôm một con mèo nũng nịu.
"Nương tử, chuyện mấy hôm trước là do ta không đúng, nàng tha thứ ta có được hay không?" Chu Phú vuốt sợi tóc trơn mịn của nương tử, thật tâm nói xin lỗi.
Trì Nam hơi say rồi, nên mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy ngày trước có chuyện gì?"
Chu Phú nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng sau khi say, hai gò má ửng hồng khiến hắn say đắm, rơi vào liền thiếu chút không rút ra được, lắp bắp nói: "Chính là việc không để ý cảm thụ của nàng, đòi lấy nàng đêm đó."
Chu Phú là một người thô thiển, nói chuyện với nương tử mình sẽ không quẹo cua, nếu nương tử hỏi, hắn liền nói thẳng, Trì Nam nghe xong, đầu tiên là hoảng hốt ngẩn ra, rồi sau đó mới phản ứng được, thật không biết nói gì về sự trắng trợn của nam nhân mình, nhưng có câu nói, thuyền theo lái, gái theo chồng, mặc kệ Chu Phú là ai, trước kia là người nào, về sau lại là ai, hắn đều là tướng công của nàng.
Lúc này Trì Nam ôm lấy gò má của Chu Phú, đưa môi đỏ mang hơi rượu tới gần trước mặt, mập mờ nói:
"Chàng là tướng công của ta, ta thích chàng, nguyện ý bị chàng giữ lấy trên giường hàng đêm."
Nương tử thẳng thắn, trắng trợn tuyên ngôn như thế khiến máu của Chu Phú nhất thời sôi trào.
Công chúa vẫn bận rộn, phò mã vẫn rất chân chó. Mỗi ngày công chúa vừa ra cửa phòng, liền nhìn thấy phò mã đi theo làm tùy tùng, theo vào cùng ra, hận không thể hóa thân trở thành trang giấy, thời thời khắc khắc dán chặt công chúa mới tốt.
Tất cả mọi người nhìn ra được, phò mã đang lấy lòng công chúa, có một số người sẽ ân cần với người khác để người ta tốt mọi người đều tốt; nhưng có một vài người, lại trời sanh không biết lấy lòng, hắn ta có thể làm hư chuyện tốt, khiến người bị lấy lòng phẩy tay áo bỏ đi, nói thí dụ như: Phò mã.
Sợ công chúa nóng, phò mã sẽ quạt quạt dọc theo đường đi, nhưng lúc nào cũng sẽ đụng phải búi tóc đúng mốt công chúa mới vừa búi xong; sợ công chúa khát, phò mã sẽ chủ động châm trà, lại không tránh thoát định mệnh, hoặc là đổ, hoặc là trật chân té, sau đó vẫy hết nước trà trên người, tay áo hoặc làn váy của công chúa;
Đủ việc như thế, càng khiến sắc mặt của công chúa trở nên lạnh lùng hơn. Bọn hạ nhân trong phủ công chúa đều đang suy đoán, công chúa và phò mã rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thậm chí bắt đầu giao dịch đặt cược, có người đánh cuộc phò mã sống không qua một tháng sẽ bị đá đi; có người đánh cuộc công chúa sống không qua một tháng sẽ đá phò mã đi.
Mà gần đây Trì Nam cũng quả thật rất phiền, không chỉ là bởi vì chuyện Chu Phú, còn có trong triều đình cũng xảy ra một số chuyện lớn, nhưng những chuyện này đều không phải là vấn đề, vấn đề là ở —— Bách Lý thừa tướng .
Không biết sự thăng bằng giữa nàng và Thừa Tướng bị đánh vỡ từ khi nào, lúc trước nàng và Thừa Tướng, chính là nước sông cùng nước giếng, cả hai không phạm nhau, mặc dù có lúc bất hòa chánh kiến, nhưng lại chưa bao giờ tranh chấp trên mặt đài, nhưng hai ngày qua, Bách Lý thừa tướng lại như ăn phải hỏa dược, mọi chuyện đều đối nghịch với nàng, khiến nàng khó xử, một đám cựu thần cũng theo sát phía sau làm trái lại, làm cho không khí cả Quân Cơ xứ đều ngột ngạt, hai phe đại thần phân biệt rõ ràng, nghiễm nhiên tạo thành hai bang phái lớn, một lời không hợp liền căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, chuyện đánh nhau cũng xảy ra hai lần rồi.
Trì Nam ngồi ở trên bàn cao, tay thon nâng trán, bị đại thần hai bên làm cho nhức đầu. Quay đầu liếc nhìn Bách Lý thừa tướng, ông ta đang nhàn nhã tự tại ngồi ở một bên uống trà, giống như rất hưởng thụ sự huyên náo y như chợ bán thức ăn trước mắt.
Thấy Trì Nam nhìn mình, Bách Lý thừa tướng cố ý giương cằm dưới lên, bộ dáng vênh váo tự đắc hoàn toàn không phù hợp thân phận quyền cao chức trọng của ông ta, Trì Nam thấy ông ta chả khác gì tên vô lại cả.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Bách Lý thừa tướng lại đột nhiên ‘quan tâm’ chánh sự thế, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là do Chu Phú nhà nàng đã đánh tên nhi tử không ra gì kia, nhưng chuyện đã qua mấy ngày, hơn nữa chính ông ta còn đích thân tới cửa gây chuyện, nàng còn chưa kháng nghị với cách làm dàn trận gây rối của ông ta cơ mà. Trì Nam thật sự không hiểu nổi ông này bây giờ còn có thể diện gì mà ngang ngược với nàng ở đây, giải quyết không được Chu Phú, nên nhằm vào nàng? Quá mất mặt rồi.
"Công chúa!"
Một vị ngôn quan chợt gọi hồn Trì Nam về, lạnh lùng nhướng lông mày lên, lại nghe hắn ta nói: "Tuy nói tứ phò mã và Tứ Công Chúa gây gổ là chuyện nhà của hoàng gia, nhưng tứ phò mã là hoàng tử Hồ Quốc, hôm nay đường đột trở về nước, quốc quân Hồ Quốc chắc chắn vì thế so đo với triều ta, chuyện nhà liền thăng lên làm quốc sự, thần cho là, phải coi trọng."
Vị ngôn quan này dứt lời, liền nghe một đại thần phe khác lập tức phản bác:
"Trương đại nhân nói sai rồi, tứ phò mã tuy là hoàng tử Hồ quốc, nhưng đã ở rể triều ta, thì chính là phò mã triều ta, nói chuyện không hợp với công chúa liền trở về nhà mẹ, còn thể thống gì? Quốc quân Hồ quốc lấy cớ gì so đo với triều ta chứ?"
"Sao không thể so đo? Dù phò mã ở rể triều ta, nhưng thân phận hoàng tử Hồ quốc của ngài ấy vẫn còn, thử hỏi nếu nữ nhi của Lâm đại nhân gặp uất ức ở phu gia rồi về nhà khóc rống, ngài có thể im hơi lặng tiếng à? Huống chi, đây không phải việc của hai nhà, chuyện liên quan đến bang giao hai nước, sao có thể đối đãi bất cẩn thế?" Ngôn quan Trương đại nhân căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.
"Đây là chuyện khuê phòng của phu thê, Trương đại nhân gắng phải nhấc lên bang giao hai nước, rõ ràng là cố tình mở rộng vấn đề, rắp tâm gì chứ?"
". . . . . ."
Trong lỗ tai Trì Nam tràn đầy tiếng cãi vả của các đại thần, sự phiền não trong lòng lại thêm mấy phần, thật không biết là gần đây có bị xui không, cứ xảy ra chuyện hoài.
Trương đại nhân và Lâm đại nhân đang cải cọ chuyện xảy ra mấy hôm trước, tứ công chúa và tứ phò mã đều là hạng người cậy tài khinh người, tài học của tứ công chúa rất được tôn sùng ở bổn triều, công chúa trừ cao ngạo chút, bình thường cũng không có ham mê khác ngoài viết văn, làm thơ, thiết tha với một số tài tử nổi tiếng dân gian cũng là chuyện thường.
Trước đó cũng thôi, gần đây tứ phò mã phát hiện công chúa rất thân với một tài tử Giang Nam trong thi xã, có lúc ban đêm không về phủ, bên ngoài nổi lên lời đồn, tứ phò mã mất mặt, liền tìm người thăm dò hành tung của công chúa, sau đó lại bị công chúa phát hiện, hai người một lời không hợp, thì có sự kiện hôm nay.
Theo lý thuyết, đây là chuyện giữa phu thê, lớn hơn chút, nhiều nhất là chuyện nội bộ hoàng gia, không ngờ, tâm khí tứ phò mã quá cao, cảm thấy tứ công chúa hoàn toàn không để ý mặt mũi nam nhân, dưới cơn nóng giận ban đêm liền trở về Hồ Quốc.
Các đại thần cải nửa ngày, bên Trì Nam chủ trương chuyện phu thê nên giải quyết nội bộ, mà bang Thừa Tướng lại hết sức chủ trương tứ công chúa tự mình đến Hồ Quốc nghênh tứ phò mã về.
Đề nghị của hai người này đáng lẽ đều không có vấn đề gì, nhưng Trì Nam phiền não là, chuyện này nếu là những người khác, thì có thể kêu đi, chứ tứ công chúa mặc dù nhìn qua ôn hòa, nhưng tính khí lại cứng đầu như trâu, cực để ý mặt mũi, lại không nói lúc này là tứ phò mã không đúng trước, mà dù tứ phò mã làm đúng, thì bảo nàng ta tự mình đến Hồ Quốc nghênh phò mã về, chuyện ăn nói khép nép này, nàng ta cũng tuyệt sẽ không làm.
Thừa Tướng chính là nhìn thấu điểm này, mới nắm chặt việc muốn tứ công chúa tự mình tới cửa cúi đầu nói xin lỗi, làm áp lực cho Trì Nam.
"Công chúa, xin định đoạt!"
Hai vị ngôn quan cãi mệt mỏi, ‘phịch’ một tiếng, không hẹn mà cùng quỳ gối trước bàn Trì Nam, quỳ gối song song ăn ý mười phần.
Trì Nam lạnh mặt, tròng mắt như ngọc đen khẽ nhúc nhích, hồi lâu mới mở miệng nói:
"Cho người thay thế tứ công chúa đi đến Hồ Quốc nghênh tứ phò mã về, Bổn cung sẽ tự mình viết thư, nói rõ nguyên do sự việc với quốc quân Hồ Quốc."
Các đại thần Quân Cơ xứ nhìn nhau, cảm thấy phương pháp này của công chúa không thể phản bác, vừa chiếu cố việc ‘tới cửa nghênh về’ của đảng Thừa Tướng, lại chiếu cố được mặt mũi đảng công chúa, dù sao không phải tứ công chúa tự đi, nhưng, vấn đề kế tiếp chính là. . . . . .
"Vậy. . . . . . Phái người nào đây?"
Một vị đại thần thận trọng hỏi.
Trì Nam chưa kịp trả lời, đã thấy Bách Lý thừa tướng chợt đứng lên từ chỗ ngồi, đôi tay chống nạnh, thái độ lớn lối nói:
"Người này không thể có địa vị thấp hơn tứ công chúa, còn phải đi khuyên giải tứ phò mã, người bình thường không thể được."
Thừa Tướng nói như vậy, người thông minh vừa nghe là biết, ông ta đang nhằm vào trưởng công chúa Trì Nam.
Bởi vì địa vị của người đi sứ không thể thấp hơn tứ công chúa, vậy trừ mấy vị tổ tông trong hoàng gia, còn có thể là ai? Nhưng trong mấy tổ tông hoàng gia, nhị công chúa phóng đãng, tam công chúa phách lối, ngũ công chúa không có ở trong cung, lục công chúa mềm yếu, chỉ còn lại mình trưởng công chúa còn có thể bày lên mặt bàn.
Nhưng nếu trưởng công chúa đi một mình, thì làm sao khuyên giải tứ phò mã? Chẳng lẽ lấy thân phận đại di tử (chị vợ) khuyên sao? Các âm thanh không hợp quy củ, không hợp lễ chế nhấc lên đợt sóng lần nữa.
Trì Nam tánh tốt nhịn xuống gầm thét trong lòng, mỉm cười hỏi: "Thừa tướng thấy nên như thế nào?"
"Lão phu cho rằng....." âm điệu của Bách Lý thừa tướng giương lên, lông mày dựng lên, nói thẳng: "Nhị phò mã là người chững chạc, chưa từng gây gổ với tứ phò mã, nếu ngài ấy đi khuyên cùng trưởng công chúa, nhất định có ích."
"............."
Ha, lại bảo nàng đi chung với nhị phò mã nữa, thật là lão hồ ly biết ăn tươi nuốt sống, rõ ràng là muốn ăn nàng một quân (cờ) mà? Trì Nam trầm mặc không nói, các đại thần liền không kiềm chế được, tranh luận, nói đi nói lại, không có gì hơn chính là mấy câu không hợp lý.
Trì Nam khe khẽ thở dài một hơi, đứng lên từ sau bàn cao, mặt không đổi sắc lạnh lùng nói:
"Chuyện này nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, phải thận trọng giải quyết, ngày mai bổn cung liền cùng đại phò mã, nhị phò mã đi sứ Hồ Quốc, trong nửa tháng này, công việc lớn nhỏ trong nước, tạm do Thừa Tướng xử lý."
Trì Nam nói xong lời này, liền đứng dậy rời khỏi Quân Cơ Xứ.
Nếu bọn họ lo lắng nàng và nhị phò mã mà cùng nhau đi sứ không hợp lí, vậy nàng sẽ mang theo nam nhân của mình, như vậy người khác sẽ không nói được gì rồi.
Âm thầm tức giận một đường, Trì Nam trở lại phủ công chúa mấy ngày nay Chu Phú thật biết điều, mặt trời chưa lặn, liền từ Luật Cần quán trở lại, tự mình đốc thúc phòng bếp lmf món ăn Trì Nam thích ăn, rồi bày từng món lên bàn, để nàng lựa chọn.
Hôm nay cũng là như thế.
Nếu là mấy ngày trước, Trì Nam còn muốn giận dỗi với hắn, nhưng hôm nay trong lòng thật sự phiền não, liền ngồi lên bàn, chỉ chỉ bầu rượu, lạnh nhạt nói: "Rót rượu."
Chu Phú ngẩn người, vốn tưởng rằng cố gắng hôm nay cũng sẽ uổng phí, nhưng không ngờ nương tử lại chủ động nói chuyện với hắn, lập tức vui mừng vì được yêu thương rót rượu cho nương tử, còn hắn thì lại không dám dính chút nào.
Trì Nam liên tiếp uống năm ly xuống bụng, chỉ cảm thấy cổ họng và dạ dày nóng như lửa, đầu bắt đầu có chút chóng mặt, khó trách có người nói rượu là thuốc tốt để giải sầu, uống say sẽ mặc kệ sự phiền não bận tâm lúc tỉnh táo, tâm tình sẽ đươc thoải mái.
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Có ai khi dễ nàng hả, nàng nói ta biết đi, ta đi đánh hắn ta."
Chu Phú có chút khẩn trương nhìn nương tử, chưa từng thấy nàng hai gò má ửng hồng, mắt sau lờ đờ như tơ thế này, thật là quyến rũ không nói ra được.
"Đán hắn ta?" Trì Nam lại uống một ly rượu, nhớ tới lão già Thừa Tướng kia, nhất thời cảm thấy đề nghị của Chu Phú rất tốt, vỗ vỗ bờ vai của hắn tán thưởng, nói: "Không sai, đi đánh ông ta cho ta! Lại dám chỉ điểm Tiêu Trì Nam ta làm việc. Hừ!" khóe miệng Trì Nam nhếch lên một nụ cười lạnh ác độc, nàng thật muốn xem lão già kia có thể nhảy ra sóng lớn gì.
Trì Nam uống vài ly rượu say lòng người, uống uống liền say, say say liền bắt đầu nói nhiều, nói xong, Trì Nam chợt đứng lên, vịn bả vai Chu Phú, liền bắt đầu dốc hết những việc lớn nhỏ xảy ra trên triều đình mà mình đã thuộc như lòng bàn tay, càng nói càng hưng phấn, lại kéo Chu Phú từ trên chỗ ngồi lên, xoay quanh như đứa bé.
Chu Phú đau lòng nương tử, thì ra bình thường cái gì nàng ấy cũng không nói, không có nghĩa là chuyện gì cũng không có, hình tượng của nương tử lập tức trở nên nhu hòa, Chu Phú thậm chí cũng bắt đầu ghét mình, vì mình không hiểu chuyện, chế tạo phiền toái định mức cho nương tử, khó trách nàng ấy giận mình.
Trì Nam xoay quanh mệt mỏi, liền nằm ở trong ngực Chu Phú nghỉ ngơi, Chu Phú ôm nương tử mình như ôm một con mèo nũng nịu.
"Nương tử, chuyện mấy hôm trước là do ta không đúng, nàng tha thứ ta có được hay không?" Chu Phú vuốt sợi tóc trơn mịn của nương tử, thật tâm nói xin lỗi.
Trì Nam hơi say rồi, nên mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy ngày trước có chuyện gì?"
Chu Phú nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng sau khi say, hai gò má ửng hồng khiến hắn say đắm, rơi vào liền thiếu chút không rút ra được, lắp bắp nói: "Chính là việc không để ý cảm thụ của nàng, đòi lấy nàng đêm đó."
Chu Phú là một người thô thiển, nói chuyện với nương tử mình sẽ không quẹo cua, nếu nương tử hỏi, hắn liền nói thẳng, Trì Nam nghe xong, đầu tiên là hoảng hốt ngẩn ra, rồi sau đó mới phản ứng được, thật không biết nói gì về sự trắng trợn của nam nhân mình, nhưng có câu nói, thuyền theo lái, gái theo chồng, mặc kệ Chu Phú là ai, trước kia là người nào, về sau lại là ai, hắn đều là tướng công của nàng.
Lúc này Trì Nam ôm lấy gò má của Chu Phú, đưa môi đỏ mang hơi rượu tới gần trước mặt, mập mờ nói:
"Chàng là tướng công của ta, ta thích chàng, nguyện ý bị chàng giữ lấy trên giường hàng đêm."
Nương tử thẳng thắn, trắng trợn tuyên ngôn như thế khiến máu của Chu Phú nhất thời sôi trào.
/81
|