Chu Tân Quốc không động thủ trước, cứ cách cửa giằng co với Đường Ngạo. Đường Ngạo nhạy bén, lập tức phát hiện ra hắn đang kéo dài thời gian.
Kéo dài thời gian đương nhiên là đang đợi cái gì đó, quân tiếp viện chăng? Hiện giờ áp lực hắn gây ra cho căn cứ của anh đã đủ rồi, chỉ sợ rằng hắn đang chờ quân tiếp viện mạnh mẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà thôi.
Đợi một lúc, Chu Tân Quốc theo bản năng nhìn đồng hồ.
Đường Ngạo hơi nhíu mày, cũng có chút khó hiểu, sao Hà Hợp vẫn chưa đến?
Hà Hợp đương nhiên muốn tới, mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng chỉ số thông minh của nó vô cùng cao. Cùng Chu Tân Quốc khoa tay múa chân một lúc là hiểu kế hoạch lần này. Chỉ tội trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Nó mang theo hơn hai ngàn con zombie hùng dũng tiến về phía vườn thú. Mới tới ngoại ô thành phố E, nó đã nhìn thấy một người quen ngồi trên bàn đá trong công viên trước mặt – Hải Mạt Mạt.
Thẳng thắn mà nói, nó cảm thấy khá hứng thú với Hải Mạt Mạt. Có cô bé, nó có thể trao đổi với con người. Nhưng zombie không chăm sóc được Hải Mạt Mạt, mọi người bắt được gì thì ăn nấy nhưng Hải Mạt Mạt thì không. Vậy nên nó cũng từ bỏ ý định này.
Hiện giờ Hải Mạt Mạt xuất hiện tại nơi đây, nó khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ đám Chu Tân Quốc đã thành công rồi?
Hải Mạt Mạt đứng lên khỏi bàn đá, Hà Hợp dùng tiếng zombie nói với cô bé: “Có chuyện gì sao?”
Câu trả lời của Hải Mạt Mạt là chạy tới trước mặt nó chỉ trong nháy mắt, sau đó đấm một phát vào mũi nó! Lúc này da Hà Hợp đã dày như tê giác, vũ khí bình thường cho dù là đao thương gậy gộc muốn đả thương nó cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.
Nhưng một cú đấm của Hải Mạt Mạt đánh cho đầu nó kêu ông ông, mũi lõm hẳn xuống.
Nó kinh hãi, đang định bắt lấy Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt đã đấm thêm một cú nữa. Dù Hà Hợp mình đồng da sắt bị Hải Mạt Mạt đấm hai phát cũng ngã xuống đất không dậy nổi.
Bầy zombie náo loạn, một tay Hải Mạt Mạt cầm cổ Hà Hợp, nắm tay phải siết chặt. Khoảng cách như vậy đủ thời gian cho cô bé đấm vỡ đầu Hà Hợp.
Hà Hợp cũng kinh ngạc, hiện giờ nó tuyệt đối tin tưởng Hải Mạt Mạt có thể làm vậy. Nhưng không biết vì sao, tay phải Hải Mạt Mạt nắm mấy lần rồi lại buông ra, cuối cùng cô bé buông nó ra: “Đừng chọc ba tôi.”
Cô bé dùng tiếng zombie nói, Hà Hợp hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đợi cô bé đứng dậy định đi, Hà Hợp rốt cuộc ngồi dậy: “Dù tôi không đi, thủ lĩnh zombie khác cũng sẽ đi. Anh ta không có vũ khí, không chiếm nổi chỗ tốt đâu.”
Hải Mạt Mạt mím môi, cương quyết nói: “Tôi sẽ cho ba vũ khí, vũ khí tốt nhất!!”
Ngoài cửa vườn thú, sắc mặt Chu Tân Quốc tái xanh. Người hắn phái đi thăm dò tình huống trở lại nói cho hắn biết, bầy zombie của Hà Hợp vốn đã sắp tới, trên đường không biết gặp phải chuyện gì lại vòng về.
Nhìn hơn một ngàn con mất nết trong vườn thú, Chu Tân Quốc cắn răng vài lần, cuối cùng vẫn đe dọa một câu: “Đường tổng, đừng nói Chu mỗ không niệm tình cũ, cho anh hai ngày suy nghĩ thật kỹ.”
Dứt lời, hắn dẫn người rời đi.
Mặc dù Chu Tân Quốc đã đi nhưng không khí trong vườn thú cũng không hề thoải mái lên một tẹo nào. Mọi người đều biết hắn sớm muộn gì cũng trở lại, nhưng lấy cái gì để phòng ngự đây? Tất cả mọi người đưa mắt nhìn tổng giám đốc Đường, hiện tại anh là người đứng đầu nơi này.
Đường Ngạo chỉ phất tay: “Việc ai nấy làm.”
Mọi người mặc dù lo lắng nhưng vẫn làm việc như bình thường. Đường Ngạo trở lại phòng làm việc thì nhìn thấy Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu, hình như còn đang ngẩn người.
Mặc dù Hải Mạt Mạt lâm trận chạy trốn nhưng anh không để ý. Là một người đàn ông, có chuyện lại cần một đứa bé bảo vệ sao. Anh còn chưa vô sỉ đến mức ấy.
Anh ngồi xuống trước bàn, không nói gì. Hải Mạt Mạt rót nước cho anh, bò lên trên đùi anh nhìn anh. Đường Ngạo nhìn thẳng vào mắt cô bé, chỉ chốc lát sau, cô bé nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của anh: “Ba đừng lo.”
Đường Ngạo hừ lạnh: “Lo lắng có tác dụng quái gì, ba đang nghĩ cách.”
Hải Mạt Mạt cau mày suy nghĩ một lúc: “Mạt Mạt cũng giúp ba nghĩ cách.”
Đường Ngạo uống một ngụm nước: “Con nói cách khống chế virus zombie cho ba biết đã là nghĩ cách rồi.”
Hải Mạt Mạt yên lặng lắc đầu, Đường Ngạo xách cô bé đi xuống: “Vậy nói cái rắm.”
Buổi tối, Hải Mạt Mạt túm cổ áo Đường Ngạo: “Ba giúp Mạt Mạt bắt mấy con zombie đi.”
Đường Ngạo nào có tâm trạng chơi với cô bé: “Đi đi đi đi, đi chơi với chó của con đi.”
Hải Mạt Mạt vẫn níu lấy anh: “Ba bắt zombie, Mạt Mạt cho ba vũ khí.”
Đường Ngạo nửa tin nửa ngờ, trước kia anh còn tin tưởng lời con nhóc này nhưng bây giờ anh đã có kinh nghiệm bị hố một lần rồi: “Con có vũ khí gì?”
Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu: “Vũ khí tốt nhất.”
Đường Ngạo vẫn chưa tin lắm, nhưng trước mắt ngoại trừ tin tưởng cô bé thì cũng không còn cách nào tốt hơn. Anh mang theo Cầu Đại Vân cùng mấy người đàn ông cường tráng đi ra ngoài, soi đèn pin đến nửa đêm bắt được gần ba mươi con zombie trở lại.
Tất cả mọi người không biết lý do, chỉ thấy Đường tổng dùng một chiếc xe hàng chở heo kéo mấy chục con zombie vẫn kêu ầm ĩ trở về. Con nào cũng bị trói như heo.
Mặc dù không hiểu, nhưng tất cả mọi người tin tưởng nếu Đường tổng làm như vậy nhất định là có lý do của anh, vì vậy họ cũng giúp đỡ dỡ hàng, cẩn thận từng li từng tí nâng đám zombie xuống.
Đường Ngạo nhốt những con zombie đã bị trói chặt tứ chi vào chuồng nuôi hổ Đông Bắc lộ thiên. Hải Mạt Mạt cầm một đống ống tiêm, rượu cồn từ phòng y tế của Ngô Hoa đến.
Cuối cùng cô bé bảo Hải Lam chọn ba mươi con mất nết bị nhiễm lâu nhất, mỗi con rút 10cc máu. Hải Lam thật sự sợ đây kiểu chơi đùa mới của Hải Mạt Mạt. Rút máu bằng nấy người thì đúng là hơi quá. Nhưng chút máu này chẳng thấm vào đâu nên nó cũng chọn ba mươi con hiến máu.
Hải Mạt Mạt đi vào chuồng nhốt zombie, Đường Ngạo đương nhiên đi cũng cùng. Thật may là anh vẫn còn 1% độ tin tưởng Hải Mạt, dù sao cô bé cũng biết nói tiếng zombie.
Anh để Cầu Đại Vân và Hải Lam ở bên ngoài coi chừng, Hải Mạt Mạt cũng không tránh anh. Cô bé đổ hết đống máu vừa rút từ đám mất nết vào một cái chậu lớn. Sau đó rút chừng 30cc máu từ Gâu Gâu, đổ vào trong đó.
Đường Ngạo phát hiện máu Gâu Gâu là màu bạc.
Máu màu bạc vừa đổ vào chậu máu mất nết đã nhanh chóng lan ra như vết mực thấm. Không lâu sau, màu sắc cũng bắt đầu thay đổi. Máu mất nết vốn là màu xanh đen, sau khi hòa với màu bạc lại biến thành màu xanh dương.
Một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu, tổng giám đốc Đường không khỏi lùi về sau một bước.
Hải Mạt Mạt đi tới trước mặt đám zombie vẫn đang kêu ha ha, đột nhiên dùng một cái nhíp chọc thẳng vào cổ họng bọn chúng. Zombie vốn còn đang kêu ha ha giờ không phát ra tiếng được nữa.
Lúc này cô bé mới dùng ống kim tiêm rút 10cc máu, trực tiếp tiêm vào tim zombie.
Đường Ngạo cẩn thận quan sát sự thay đổi của mỗi con zombie.
Kết quả là đám zombie hình như không có gì thay đổi.
=.=
Tổng giám đốc Đường lo lắng: “Sẽ không lừa ba nữa đấy chứ?”
Hải Mạt Mạt tràn đầy tự tin: “Mạt Mạt sao lại lừa ba? Mạt Mạt sống là để. . . . . .”
“Đừng!!” Tổng giám đốc Đường vội vàng giơ tay lên, “Dừng, dừng ngay.”
Sau khi Hải Mạt Mạt tiêm cho ba mươi con zombie máu mất nết sẽ phá dây thanh quản của chúng. Thủ pháp kia hoàn toàn không giống một đứa bé, thậm chí hoàn toàn không giống như đang đối xử với đồng loại.
Giống như loài người giết một con gà, không có đồng tình, không có thương hại.
Tổng giám đốc Đường bình luận: “Thật không giống người.”
Hải Mạt Mạt lập tức phản bác: “Mạt Mạt là người! !”
“Rồi rồi rồi.” Đường tổng không muốn tranh cãi với cô bé vào lúc này, “Con là người.”
Ngày hôm sau, Đường Ngạo còn chưa dậy, Hải Lam đã ở bên ngoài gõ cửa ầm ầm. Đường Ngạo mặc quần áo, tối hôm qua anh bắt zombie đến nửa đêm, lại nhìn Hải Mạt Mạt giày vò zombie đến gần bốn giờ mới ngủ.
Lúc này mới. . . . Tám giờ?
Nhìn Hải Mạt Mạt nằm bên cạnh và Gâu Gâu nằm trên nệm êm dưới giường đang ngủ say, anh đột nhiên có chút ghen tỵ với hai cái đứa này!
Hải Lam hình như vô cùng sốt ruột, Đường Ngạo vội vã đi theo nó về phía chuồng hổ hôm qua nhốt zombie. Chuồng cách mặt đất chừng mười mét, Đường Ngạo từ phía trên nhìn xuống liền kinh ngạc. Hiện tại ba mươi con zombie đã cởi được dây trói!
Đó là dây thừng leo núi, chịu lực không ít hơn một nghìn tám trăm cân đâu!
Một con zombie rõ ràng phát hiện có người từ phía trên nhìn xuống bọn nó, nó không thể phát ra tiếng, chỉ dùng sức nhảy lên một cái. Hải Lam cũng sợ đến mức lùi về sau một bước . . . Nó nhảy ít nhất cao ba mét.
Chuyện này. . . . Một cảm giác sợ hãi đột nhiên dâng lên trong lòng, cho dù tố chất tâm lý như Đường Ngạo cũng chảy ra một tầng mồ hôi. . . . Tiến hóa!
Những zombie này cũng có thể tiến hóa!
Anh rốt cuộc hiểu tại sao Hải Mạt Mạt phải phá dây thanh quản của đám zombie này rồi. Bọn chúng có thể trao đổi với nhau. Một khi phát hiện bí mật chủng tộc tiến hóa, hậu quả khó mà lường được! Tận thế, đây mới thật sự là tận thế.
Kéo dài thời gian đương nhiên là đang đợi cái gì đó, quân tiếp viện chăng? Hiện giờ áp lực hắn gây ra cho căn cứ của anh đã đủ rồi, chỉ sợ rằng hắn đang chờ quân tiếp viện mạnh mẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà thôi.
Đợi một lúc, Chu Tân Quốc theo bản năng nhìn đồng hồ.
Đường Ngạo hơi nhíu mày, cũng có chút khó hiểu, sao Hà Hợp vẫn chưa đến?
Hà Hợp đương nhiên muốn tới, mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng chỉ số thông minh của nó vô cùng cao. Cùng Chu Tân Quốc khoa tay múa chân một lúc là hiểu kế hoạch lần này. Chỉ tội trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Nó mang theo hơn hai ngàn con zombie hùng dũng tiến về phía vườn thú. Mới tới ngoại ô thành phố E, nó đã nhìn thấy một người quen ngồi trên bàn đá trong công viên trước mặt – Hải Mạt Mạt.
Thẳng thắn mà nói, nó cảm thấy khá hứng thú với Hải Mạt Mạt. Có cô bé, nó có thể trao đổi với con người. Nhưng zombie không chăm sóc được Hải Mạt Mạt, mọi người bắt được gì thì ăn nấy nhưng Hải Mạt Mạt thì không. Vậy nên nó cũng từ bỏ ý định này.
Hiện giờ Hải Mạt Mạt xuất hiện tại nơi đây, nó khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ đám Chu Tân Quốc đã thành công rồi?
Hải Mạt Mạt đứng lên khỏi bàn đá, Hà Hợp dùng tiếng zombie nói với cô bé: “Có chuyện gì sao?”
Câu trả lời của Hải Mạt Mạt là chạy tới trước mặt nó chỉ trong nháy mắt, sau đó đấm một phát vào mũi nó! Lúc này da Hà Hợp đã dày như tê giác, vũ khí bình thường cho dù là đao thương gậy gộc muốn đả thương nó cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.
Nhưng một cú đấm của Hải Mạt Mạt đánh cho đầu nó kêu ông ông, mũi lõm hẳn xuống.
Nó kinh hãi, đang định bắt lấy Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt đã đấm thêm một cú nữa. Dù Hà Hợp mình đồng da sắt bị Hải Mạt Mạt đấm hai phát cũng ngã xuống đất không dậy nổi.
Bầy zombie náo loạn, một tay Hải Mạt Mạt cầm cổ Hà Hợp, nắm tay phải siết chặt. Khoảng cách như vậy đủ thời gian cho cô bé đấm vỡ đầu Hà Hợp.
Hà Hợp cũng kinh ngạc, hiện giờ nó tuyệt đối tin tưởng Hải Mạt Mạt có thể làm vậy. Nhưng không biết vì sao, tay phải Hải Mạt Mạt nắm mấy lần rồi lại buông ra, cuối cùng cô bé buông nó ra: “Đừng chọc ba tôi.”
Cô bé dùng tiếng zombie nói, Hà Hợp hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đợi cô bé đứng dậy định đi, Hà Hợp rốt cuộc ngồi dậy: “Dù tôi không đi, thủ lĩnh zombie khác cũng sẽ đi. Anh ta không có vũ khí, không chiếm nổi chỗ tốt đâu.”
Hải Mạt Mạt mím môi, cương quyết nói: “Tôi sẽ cho ba vũ khí, vũ khí tốt nhất!!”
Ngoài cửa vườn thú, sắc mặt Chu Tân Quốc tái xanh. Người hắn phái đi thăm dò tình huống trở lại nói cho hắn biết, bầy zombie của Hà Hợp vốn đã sắp tới, trên đường không biết gặp phải chuyện gì lại vòng về.
Nhìn hơn một ngàn con mất nết trong vườn thú, Chu Tân Quốc cắn răng vài lần, cuối cùng vẫn đe dọa một câu: “Đường tổng, đừng nói Chu mỗ không niệm tình cũ, cho anh hai ngày suy nghĩ thật kỹ.”
Dứt lời, hắn dẫn người rời đi.
Mặc dù Chu Tân Quốc đã đi nhưng không khí trong vườn thú cũng không hề thoải mái lên một tẹo nào. Mọi người đều biết hắn sớm muộn gì cũng trở lại, nhưng lấy cái gì để phòng ngự đây? Tất cả mọi người đưa mắt nhìn tổng giám đốc Đường, hiện tại anh là người đứng đầu nơi này.
Đường Ngạo chỉ phất tay: “Việc ai nấy làm.”
Mọi người mặc dù lo lắng nhưng vẫn làm việc như bình thường. Đường Ngạo trở lại phòng làm việc thì nhìn thấy Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu, hình như còn đang ngẩn người.
Mặc dù Hải Mạt Mạt lâm trận chạy trốn nhưng anh không để ý. Là một người đàn ông, có chuyện lại cần một đứa bé bảo vệ sao. Anh còn chưa vô sỉ đến mức ấy.
Anh ngồi xuống trước bàn, không nói gì. Hải Mạt Mạt rót nước cho anh, bò lên trên đùi anh nhìn anh. Đường Ngạo nhìn thẳng vào mắt cô bé, chỉ chốc lát sau, cô bé nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của anh: “Ba đừng lo.”
Đường Ngạo hừ lạnh: “Lo lắng có tác dụng quái gì, ba đang nghĩ cách.”
Hải Mạt Mạt cau mày suy nghĩ một lúc: “Mạt Mạt cũng giúp ba nghĩ cách.”
Đường Ngạo uống một ngụm nước: “Con nói cách khống chế virus zombie cho ba biết đã là nghĩ cách rồi.”
Hải Mạt Mạt yên lặng lắc đầu, Đường Ngạo xách cô bé đi xuống: “Vậy nói cái rắm.”
Buổi tối, Hải Mạt Mạt túm cổ áo Đường Ngạo: “Ba giúp Mạt Mạt bắt mấy con zombie đi.”
Đường Ngạo nào có tâm trạng chơi với cô bé: “Đi đi đi đi, đi chơi với chó của con đi.”
Hải Mạt Mạt vẫn níu lấy anh: “Ba bắt zombie, Mạt Mạt cho ba vũ khí.”
Đường Ngạo nửa tin nửa ngờ, trước kia anh còn tin tưởng lời con nhóc này nhưng bây giờ anh đã có kinh nghiệm bị hố một lần rồi: “Con có vũ khí gì?”
Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu: “Vũ khí tốt nhất.”
Đường Ngạo vẫn chưa tin lắm, nhưng trước mắt ngoại trừ tin tưởng cô bé thì cũng không còn cách nào tốt hơn. Anh mang theo Cầu Đại Vân cùng mấy người đàn ông cường tráng đi ra ngoài, soi đèn pin đến nửa đêm bắt được gần ba mươi con zombie trở lại.
Tất cả mọi người không biết lý do, chỉ thấy Đường tổng dùng một chiếc xe hàng chở heo kéo mấy chục con zombie vẫn kêu ầm ĩ trở về. Con nào cũng bị trói như heo.
Mặc dù không hiểu, nhưng tất cả mọi người tin tưởng nếu Đường tổng làm như vậy nhất định là có lý do của anh, vì vậy họ cũng giúp đỡ dỡ hàng, cẩn thận từng li từng tí nâng đám zombie xuống.
Đường Ngạo nhốt những con zombie đã bị trói chặt tứ chi vào chuồng nuôi hổ Đông Bắc lộ thiên. Hải Mạt Mạt cầm một đống ống tiêm, rượu cồn từ phòng y tế của Ngô Hoa đến.
Cuối cùng cô bé bảo Hải Lam chọn ba mươi con mất nết bị nhiễm lâu nhất, mỗi con rút 10cc máu. Hải Lam thật sự sợ đây kiểu chơi đùa mới của Hải Mạt Mạt. Rút máu bằng nấy người thì đúng là hơi quá. Nhưng chút máu này chẳng thấm vào đâu nên nó cũng chọn ba mươi con hiến máu.
Hải Mạt Mạt đi vào chuồng nhốt zombie, Đường Ngạo đương nhiên đi cũng cùng. Thật may là anh vẫn còn 1% độ tin tưởng Hải Mạt, dù sao cô bé cũng biết nói tiếng zombie.
Anh để Cầu Đại Vân và Hải Lam ở bên ngoài coi chừng, Hải Mạt Mạt cũng không tránh anh. Cô bé đổ hết đống máu vừa rút từ đám mất nết vào một cái chậu lớn. Sau đó rút chừng 30cc máu từ Gâu Gâu, đổ vào trong đó.
Đường Ngạo phát hiện máu Gâu Gâu là màu bạc.
Máu màu bạc vừa đổ vào chậu máu mất nết đã nhanh chóng lan ra như vết mực thấm. Không lâu sau, màu sắc cũng bắt đầu thay đổi. Máu mất nết vốn là màu xanh đen, sau khi hòa với màu bạc lại biến thành màu xanh dương.
Một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu, tổng giám đốc Đường không khỏi lùi về sau một bước.
Hải Mạt Mạt đi tới trước mặt đám zombie vẫn đang kêu ha ha, đột nhiên dùng một cái nhíp chọc thẳng vào cổ họng bọn chúng. Zombie vốn còn đang kêu ha ha giờ không phát ra tiếng được nữa.
Lúc này cô bé mới dùng ống kim tiêm rút 10cc máu, trực tiếp tiêm vào tim zombie.
Đường Ngạo cẩn thận quan sát sự thay đổi của mỗi con zombie.
Kết quả là đám zombie hình như không có gì thay đổi.
=.=
Tổng giám đốc Đường lo lắng: “Sẽ không lừa ba nữa đấy chứ?”
Hải Mạt Mạt tràn đầy tự tin: “Mạt Mạt sao lại lừa ba? Mạt Mạt sống là để. . . . . .”
“Đừng!!” Tổng giám đốc Đường vội vàng giơ tay lên, “Dừng, dừng ngay.”
Sau khi Hải Mạt Mạt tiêm cho ba mươi con zombie máu mất nết sẽ phá dây thanh quản của chúng. Thủ pháp kia hoàn toàn không giống một đứa bé, thậm chí hoàn toàn không giống như đang đối xử với đồng loại.
Giống như loài người giết một con gà, không có đồng tình, không có thương hại.
Tổng giám đốc Đường bình luận: “Thật không giống người.”
Hải Mạt Mạt lập tức phản bác: “Mạt Mạt là người! !”
“Rồi rồi rồi.” Đường tổng không muốn tranh cãi với cô bé vào lúc này, “Con là người.”
Ngày hôm sau, Đường Ngạo còn chưa dậy, Hải Lam đã ở bên ngoài gõ cửa ầm ầm. Đường Ngạo mặc quần áo, tối hôm qua anh bắt zombie đến nửa đêm, lại nhìn Hải Mạt Mạt giày vò zombie đến gần bốn giờ mới ngủ.
Lúc này mới. . . . Tám giờ?
Nhìn Hải Mạt Mạt nằm bên cạnh và Gâu Gâu nằm trên nệm êm dưới giường đang ngủ say, anh đột nhiên có chút ghen tỵ với hai cái đứa này!
Hải Lam hình như vô cùng sốt ruột, Đường Ngạo vội vã đi theo nó về phía chuồng hổ hôm qua nhốt zombie. Chuồng cách mặt đất chừng mười mét, Đường Ngạo từ phía trên nhìn xuống liền kinh ngạc. Hiện tại ba mươi con zombie đã cởi được dây trói!
Đó là dây thừng leo núi, chịu lực không ít hơn một nghìn tám trăm cân đâu!
Một con zombie rõ ràng phát hiện có người từ phía trên nhìn xuống bọn nó, nó không thể phát ra tiếng, chỉ dùng sức nhảy lên một cái. Hải Lam cũng sợ đến mức lùi về sau một bước . . . Nó nhảy ít nhất cao ba mét.
Chuyện này. . . . Một cảm giác sợ hãi đột nhiên dâng lên trong lòng, cho dù tố chất tâm lý như Đường Ngạo cũng chảy ra một tầng mồ hôi. . . . Tiến hóa!
Những zombie này cũng có thể tiến hóa!
Anh rốt cuộc hiểu tại sao Hải Mạt Mạt phải phá dây thanh quản của đám zombie này rồi. Bọn chúng có thể trao đổi với nhau. Một khi phát hiện bí mật chủng tộc tiến hóa, hậu quả khó mà lường được! Tận thế, đây mới thật sự là tận thế.
/99
|